Kinh thành tháng tư, thanh trong xanh oánh, gió xuân phất qua, lạnh nhưng không rét.
Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía hoàng cung, bỗng nhiên phát hiện ra kinh thành bây giờ và mười ba năm sau có một sự khác biệt lớn.
Thoáng chốc, trong lòng nàng dâng lên nỗi buồn vô hạn, nhìn đường chân trời xa tít tắp, nhớ tới tình huống một mình bên ngoài của mình, không hiểu sao lại có cảm giác cô độc bất đắc dĩ.
Chính lúc này lại có tiếng vánh xe chuyển động phía cuối đường, chỉ thấy một đội nhân mã hùng hổ tiến đến, tiên y giận mã, tiền hô hậu ứng, hai bên là những nam nữ tử vận đồ trắng, đi song song bên chiếc xe ngựa màu trắng có dấu hiệu phượng hoàng hay phấp phới.
Rêu rao như thế tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý rồi, có một lão giả tò mò hỏi, “Đây rốt cục là đoàn ngựa của người nào vậy?”
“Nhìn kí hiệu phượng hoàng kia, tất nhiên là đoàn xe của Hoàng Minh rồi.”
“Ta nghe nói dung mạo của nữ đệ tử Hoàng Minh đều như tiên, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả là không giả.” có người nhìn chằm chằm vào một nữ đệ tử, không khỏi tán thưởng vài câu.
Nghe thấy thế, người bên cạnh lập tức có chút không vui, “Nữ đệ tử Hoàng Minh là người mà một kẻ tầm thường như ngươi có thể mơ tới sao, một đám nhìn như trong ngọc trắng ngà gì lắm nhưng cũng chỉ là loại dùng tư sắc để mê hoặc đàn ông, hơn nữa không phải đàn ông trong hoàng tộc thì cũng là quan to quý nhân, tệ lắm cũng phải là đệ tử thế gia võ lâm.”
“Không sai, nữ đệ tử Hoàng Minh không chỉ xinh đẹp, võ công cao cường mà cầm kì thi họa đều tinh thông, chẳng phải là dể quyến rũ anh hào trong thiên hạ hay sao!”
“Cũng không hẳn, nam nhi có thể cưới nữ đệ tử của Hoàng Minh làm vợ cũng là một chuyện rất có thể diện.”
Trong nhất thời, xung quanh ai ai cũng bàn tán xôn xao, lẳng lặng nghe câu chuyện của họ, Hoa Bế Nguyệt không nhịn được nhíu mày, nhìn theo cái bóng đang rời đi của đoàn xe, yên lặng thúc ngựa đi tới một tòa phủ đệ xa hoa bật nhất kinh thành.
Khi nhìn thấy cánh cửa lớn sáng lóa kia, nàng lại có chút do dự! Rốt cục là vào? Hay là không vào?
Lấy từ trong lòng ra một phong thư đã vàng vì thời gian, Hoa Bế Nguyệt dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, đây chính là tâm nguyện mà kiếp trước nàng chưa kịp hoàn thành, nay nó lại thành chỗ nương tựa duy nhất của nàng lúc này.
Nhìn chữ “Tiêu” bên trên phong thư, nàng lại nhớ tới vị tổ mẫu đã truyền thụ các loại võ nghệ cho nàng, trước khi lâm chung bà còn nói nàng có một vị sư thúc họ Tiêu trong kinh thành.
Tổ mẫu dạy nàng võ công của Huyền Kiếm môn, đệ tự ngoại thất không được quyền biết tục danh của đệ tử chân truyền.
Phong thư này là thứ mà tổ mẫu để lại trước lúc lâm chung, dặn nàng nếu có gặp khó khăn thì tìm tới vị sư thúc này xin giúp đỡ. Nhưng sau khi được gả cho Bắc Cung Khiếu thì cũng không có cơ hội tìm vị sư thúc kia! Sau này nàng theo Bắc đế về kinh thành, cũng có ý tìm người này, nhưng nam tử họ Tiêu trong thiên hạ rất nhiều, còn về phần Tiêu sư thúc kia là thần thánh phương nào thì nàng cũng không rõ.
Sau khi nghĩ trái nghĩ phải, Hoa Bế Nguyệt quyết định bước lên, sau khi gõ cửa, nàng cung kính đưa bái thiếp cho người trông cửa.
“Ta tìm Tiêu...” Hoa Bế Nguyệt ngừng lại đôi chút, vị sư thúc này cùng thế hệ với tổ mẫu, chắc cũng là một lão giả đức cao vọng trọng, vì thế nói, “Ta tìm Tiêu lão gia của quý phủ!”
“Chỉ bằng ngươi!” người trông cửa nhìn quần áo trên người nàng thì đoán nàng cũng chẳng phải quý nhân gì, loại người thấp cổ bé họng mà cũng muốn gặp lão gia của họ sao, lão gia nhà này rất cao quý đó!
“Ta là cố nhân của Tiêu lão gia, làm phiền tông báo một tiếng!”
“Lão gia nhà ta không có nha, phiền ngươi ngày khác lại đến.” gã sai vặt kia không thèm liếc nàng thêm cái nào, bĩu môi nói.
Hoa Bế Nguyệt nhíu chặt hai mày, đang tính đôi co, chiếc xe ngựa của Hoàng Minh khi nãy đột nhiên xuất hiện, lời tới miệng của nàng cũng nuốt vào trong.
Một giai nhân đi ra từ trong xe ngựa, hạ nhân kia lập tức cười tươi như hoa chạy tới đón giai nhân nọ, Hoa Bế Nguyệt lơ đãng liếc mắt một cái, phát hiện nữ nhân này quả nhiên là vưu vật, phong tư tao nhã, da thịt trong suốt, thoát tục chói mắt. Một nữ tử như thế chắc chắn là nữ dệ tử nội ứng bậc nhất của Hoàng Minh, chỉ là nàng không ngờ sư thúc kia lại có điều sâu xa với Hoàng Minh như thế.
Sư thúc này quả nhiên không phải người phàm! Sau một hồi thất vọng trong lòng, bên môi Hoa Bế Nguyệt hiên lên nụ cười lạnh lùng yếu ớt, đuôi long mày lóe lên tia khinh thường cùng trào phúng.
Lúc này gã sai vặt kia khúm núm với nữ tử nọ, thoáng chốc che giữa hai người, “Tiểu thư, xin chậm một chút!”
Nữ tử kia nhìn nàng không chớp mắt, quả nhiên cao nhã hào phóng, quý khí hơn cả tiểu thư khuê các ba phần.
Thấy gã sai vặt kia mời nữ tử vào nhà, Hoa Bế Nguyệt bỗng chặn trước cửa, “Đợi chút, không phải ngươi nói lão gia nhà ngươi không có ở nhà sao? Sao lại để nữ đệ tử Hoàng Minh này vào?”
Gã sai vặt kia khinh thường nhìn nàng một cái, cao ngạo nói, “Lão gia không có nhà, vị tiểu thư này tìm thiếu gia!”
“Thiếu gia nhà ngươi có trong phủ, vì sao không cho ta vào?” Hoa Bế Nguyệt cũng chẳng thèm chấp tên sai vặt này.
“Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn là gặp được à?” gã sai vặt khinh khỉnh nói.
“Cái này...” Hoa Bế Nguyệt đang muốn nói thêm vài câu thì cửa đã bị đóng mạnh lại, nàng cư nhiên bị đuổi!