“Vì sao hôn ta?” Tô Mặc nhìn hắn, đầu óc hết sức hỗn loạn, nhịn không được muốn hỏi một câu.
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lại trở thành trong veo lạnh lùng lần nữa.
() Liễu Hạ Huệ: Dựa trên điển tích “tọa hoài bất loạn” (ngồi trong lòng mà không loạn), chuyện kể Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Hắn biết rõ mình bình tĩnh cơ trí đã tròn hai mươi mấy năm, một khắc trước bị kích thích đúng là có chút quỷ dị.
Tô Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng được, hành động của nam tử khiến nàng hãm sâu, trầm luân vào. Có thể nói, loại cảm giác này thật không tốt, vô cùng không tốt, cực kỳ không giống như nàng ngày thường. Nàng kinh ngạc không biết sao mình lại luống cuống như vậy, chẳng lẽ vì thân thuần âm của nàng sao? Hay là vì nàng không có định lực?
Bên trong xe ngựa, thân thể nam tử được ánh trăng chiếu rọi, gương mặt chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt trong suốt là sáng ngời.
Không thể không nói, đối phương đúng là rất tuấn mỹ xuất trần, mi mục như họa, phong tư tuấn lãng. Thậm chí, nàng còn cảm nhận được lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, hơi thở thanh nhã phả vào mặt, tản ra phong tình khiến người ta mê say. Chẳng qua, lúc này đầu óc nàng càng ngày càng nặng nề, thân thể dần dần nóng lên, cảm thấy nhiệt độ tăng cao không thể khống chế được.
Phát hiện gương mặt nữ tử nóng rực, Văn Nhân Dịch vội vàng đặt tay lên trán nàng, mắng một tiếng “Chết tiệt”.
Lúc này trán Tô Mặc đã bắt đầu nóng, thân thể cũng dần dần nóng lên.
Nàng nhịn không được ho khan vài tiếng, sóng nước trong mắt mênh mông, thần trí không rõ.
Văn Nhân Dịch nhướng nhướng mày, lập tức siết chặt y phục, kiềm chế lại tâm tư hỗn loạn. Nghĩ đến hàn đàm lạnh thấu xương kia, Văn Nhân Dịch lập tức thở dài, đầm nước cực hàn cực âm kia ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện đi xuống, lá gan của nữ tử này thật quá lớn, hành động can đảm khiến lòng hắn có chút kỳ lạ.
Không biết vì sao, hắn có cảm giác khó hình dung nổi với nàng, cũng có loại khát vọng muốn đến gần, từ lần đầu tiên gặp nhau hắn đã cảm thấy như thế rồi.
Tựa như lúc này, hắn ôm nàng trong ngực, lòng lại khát khao vô hạn, đây là cảm nhận hắn chưa bao giờ có.
Đúng vậy, hắn khát vọng tiếp cận nàng, hắn hơi ngẩng đầu lên đón gió đêm thổi thẳng vào mặt.
Lần đầu tiên hắn chân thật đối mặt với tâm tình của mình, hắn phát hiện nội tâm hắn không còn băng lạnh và cô độc như trước nữa.
Bóng đêm thâm sâu, muôn vàn ánh sao.
Trăng tròn thanh lạnh, ánh trăng xuyên qua tán lá xum xuê, chiếu xuống cửa sổ trước lầu các của Kim Ngu Đường.
Chu tiên sinh mặc y phục màu xám ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, nheo mắt, vẻ mặt chăm chú, cẩn thận lật xem thư tín của Nhiễm công tử. Hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhịn không được kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng.
“Sao vậy?” Ngu Nhiễm đang vùi đầu viết sách, ngòi bút chạm nhẹ vào trang giấy có hoa văn màu xanh, thoăn thoắt viết, phát ra âm thanh ma sát loạt xoạt.
“Chậc chậc, Văn Nhân công tử lại mang theo một nữ nhân trở lại, thật khó lường.” Chu tiên sinh kinh ngạc cười không khép miệng lại được.
“Công tử, điểm này thì người không bằng hắn rồi, hắn đúng là ôm một nữ nhân trở về, nữ nhân kia còn khác áo lông cáo của Văn Nhân công tử, thân mật khăng khít, rất hương diễm nha.” Đôi mắt Chu tiên sinh lấp lánh sáng quắc.
“Ồ…?” Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng động dung, chậm rãi đứng dậy, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, khi hắn ngưng tụ thần thức nhìn thấy rõ nữ nhân đối phương đang ôm trong lòng, lập tức nhướng thẳng mày lên.
Yêu Cơ, không ngờ lại là nàng.
Nữ nhân này lại ở cùng với Văn Nhân Dịch, còn thân mật như vậy.
Bội ước, thật sự khiến người ta căm hận, phẫn nộ, buồn bực mà!
Trên bản thảo Ngu Nhiễm vừa viết xong có dính một mảng mực đậm lớn.
Chu tiên sinh tùy ý cười, hắn biết nàng kia đã khiến Nhiễm công tử phải thay đổi thất thường.
Hắn vốn chỉ hơi xem trọng nữ tử kia, tay gõ gõ bàn ra một điệu tiết tấu dân gian, hắn thấp giọng cười nói: “Kỳ thật ta đã sớm nói qua, mệnh cách của nữ nhân kia trêu chọc hoa đào, hơn nữa còn là tới bảy đóa, nói không chừng nàng ta có tam phu bốn hầu, công tử vẫn đừng trông mong gì nàng ta thì tốt hơn.”
Ngu Nhiễm phì một tiếng: “Trên đời này, chỉ có nữ nhân thân phận cực kì cao quý mới có tư cách có tam phu bốn hầu, nếu không thiên lý sẽ bất dung.”
Chu tiên sinh từ từ lắc đầu: “Công tử chẳng lẽ cảm thấy hứng thú với nàng? Thê tử của bằng hữu không thể đùa giỡn, như vậy không tốt lắm đâu!”
“Ta với hắn đã không phải bằng hữu nữa, ngươi không cần nhiều lời.” Ngu Nhiễm bỗng nhiên vỗ cơ quan trước bàn, hai nữ hầu vệ nhanh chóng có mặt, quỳ ngoài cửa chờ lệnh.
Nhiễm công tử cười nhạt, cúi đầu nói: “Hai người các ngươi đi đến chỗ Văn Nhân Dịch xem là có chuyện gì.”
“Vâng, công tử.” Hai nữ hầu lập tức cung kính ôm quyền.
Một lúc sau, bọn họ quay lại bẩm báo: “Nhiễm công tử, thuộc hạ được biết, hình như Tô Mặc cô nương bị bệnh, Văn Nhân công tử đang khử hàn khí cho nàng.”
“Khử hàn sao?” Ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngu Nhiễm như phủ lên một tầng băng sương, hắn nói khẽ: “Có mặc y phục không?”
“Chúng thuộc hạ không thấy rõ lắm, vì Văn Nhân công tử không có bất cứ kẻ nào đến gần gian phòng…”
“Người chỉ phân phó chuẩn bị hai bộ y phục mới, bộ nam trang bộ nữ trang, còn có canh gừng chống lạnh, còn để cho hạ nhân… chuẩn bị rất nhiều nước ấm, hình như là muốn tắm rửa…” Nhìn ánh mắt Ngu Nhiễm ngày càng thâm trầm, nữ hầu vệ cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, lời nói cũng lắp bắp theo.
Bỗng nhiên, Chu tiên sinh không đúng lúc cười: “Không ngờ thủ đoạn theo đuổi mỹ nhân của Văn Nhân công tử cũng rất không tệ, lúc mỹ nhân sinh bệnh thì dốc lòng chăm sóc, tự thân tự lực, tắm rửa thay y phục, còn có thể dùng miệng mớm thuốc cho mỹ nhân, gắn bó khăng khít, da thịt kề cận, dùng cách nguyên thủy để sưởi ấm, toàn bộ đều không phải nói không.”
Bộp một tiếng, Ngu Nhiễm bỏ cây bút trong tay xuống, biểu tình lạnh lùng nói: “Phái ba bốn hầu tì, mời thêm một nữ đại phu đưa đến chỗ của Văn Nhân Dịch, nhanh đi.”
Hai nữ hầu vệ lập tức gật gật đầu, xoa mồ hôi trên trán, đứng dậy lui ra ngoài.
Ngu Nhiễm cầm ly rượu trong tay thưởng thức, dường như không có hưng trí viết sách nữa.
Hắn trầm tư, không ngờ “cục nước đá” kia lại ở cùng Tô Mặc nhanh như vậy, thân thuần âm đặc biệt thế sao?
Sau một lúc lâu, hai nữ hầu vệ lại trở vào, lắp bắp nói: “Công tử…”
“Thế nào rồi?” Đôi mắt hẹp dài của Ngu Nhiễm liếc qua, giọng nói nhã nhặn ý nhị như rượu nguyên chất trăm năm.
“Cái đó… Văn Nhân công tử đuổi nữ đại phu và hầu tì đi hết, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận gian phòng, con hồ ly kia đứng bên ngoài, thấy ai đến gần là cắn.”
“Đúng vậy, chúng thuộc hạ hoàn toàn không dám đi qua, xin công tử chỉ dẫn chúng tôi nên làm thế nào?”
“Ta biết rồi, các ngươi đi xuống đi!” Đôi mắt Ngu Nhiễm hiện lên tia sáng lạnh, hắn híp mắt, không hỏi lại nữa.
Hai nữ hầu vệ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng rời đi.
Ngu Nhiễm trầm tư ngồi đó không nhúc nhích, thân hình tựa như một pho tượng ngọc.
Đột nhiên, hắn cầm bút lên, bắt đầu múa bút thành văn.
Chu tiên sinh nhìn bản thảo của Nhiễm công tử, không ngờ Ngu Nhiễm lại vẽ Văn Nhân Dịch, trên vai có một con hồ ly, bên cạnh là một cái roi đang quật vào người hắn.
Lại thêm một tấm nữa, vẽ một đôi hồ ly đang giao phối, trong đó có một con vẽ mặt người, đúng là Văn Nhân Dịch, bên cạnh viết “không bằng cầm thú”.
Sau đó Chu tiên sinh đảo qua kịch tình mới, lập tức buồn cười, mĩ nam băng sơn kia lại nhanh chóng biến thành hái hoa tặc vô sỉ.
Mà tên nhân vật còn dùng đạo hiệu thật của Văn Nhân Dịch ở núi Côn Luân – Phong Trần Tuyệt.
Chu tiên sinh không khỏi vui lên, đây là ghen tị sao?
…
Trong phòng, cửa sổ, cửa chính đóng chặt.
Cảm giác bị bệnh có thể nói là rất khó chịu, lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tô Mặc cắn môi, toàn thân nóng như lửa nhưng vẫn cố gắng duy trì lý trí, khi ý thức nàng đang mơ hồ, nàng cảm thấy có người lau rửa thân thể mình, nước ấm rất thoải mái, sau đó thay y phục cho nàng, chỉ là quá trình mặc y phục này dường như rất dài rất lâu, so với lúc lau người thì chậm hơn nhiều. Tô Mặc cảm thấy người này nhất định không quen hầu hạ người khác, nàng cũng không quen để người khác hầu mình, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự khác thường của đối phương.
Lần này, nàng tuy không thấy rõ rốt cuộc là ai giúp nàng lau người, mặc y phục, nhưng loại cảm giác được săn sóc tỉ mỉ này đã lâu không gặp rồi.
Duy chỉ có nhịp tim là hoàn toàn không bị lý trí ảnh hưởng mà nhảy thình thịch, càng ngày càng rõ ràng.
Sau cùng, nàng được ăn mặc chỉnh tề, có thể nói là kỹ lưỡng không chút qua loa, nút được thắt chặt, không lộ một tấc da thịt.
Nàng nằm trên chiếc giường xa lạ, không biết qua bao lâu, đôi mắt mờ mịt dần dần mở ra, đánh giá xung quanh.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, Văn Nhân Dịch đang khoanh tay đứng, đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Trong phòng chỉ có hắn và nàng, không còn ai khác.
Nàng có chút xấu hổ giận dữ nhìn hắn, trong lòng thấy kỳ lạ, nam nhân này chẳng lẽ không để thị nữ thay y phục giúp nàng sao?
Nàng không biết là, Văn Nhân Dịch không muốn để người khác nhìn thấy thân thể của nàng, ngay cả nữ nhân cũng tuyệt đối không được.