Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
mắng ta, người chỉ nói với ta rằng
đất trên làn váy, “Phu quân của muội xưa nay chưa từng
lãnh khốc như đao kiếm!”
Bảo Thù há hốc miệng, nửa ngày nói không nên lời.
Một cơn gió lạnh tổi qua, nàng ngậm miệng lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói thật là dễ nghe a, lúc trước là ai lao thẳng đến ném ta cho Dạ Vi. Ngay cả thích ta cũng không dám nói, nhát gan như chuột, cái gì mà lãnh khốc như đao kiếm, phi phi phi.”
Dung Hoan sắc mặt lúc xanh lúc trắng, véo tai nàng hét lớn một tiếng: “Này! Nữ nhân, muội có lương tâm không a? Đó là gió xuân ấm áp có được không!”
Bảo Thù bất ngờ bị hắn hét một cái, lập tức lảo đảo về phía sau, rồi lại lảo đảo về phía sau, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Dung Hoan chẳng những không có giơ tay đỡ nàng, lại còn rất không thức thời chống eo cười ha ha: “Xem, giữa hai người chúng ta rốt cuộc là ai nhát gan a?”