Lúc này, Bảo Thù được Yên Hoa truyền tiên khí quá bất ngờ nên cơ thể vô cùng đau đớn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng máu sôi trào trong từng mạch máu, nhanh chóng theo lòng bàn chân lan ra toàn thân, cuối cùng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cỗ lực lượng này vô cùng mạnh mẽ, thân thể Bảo Thù hoàn toàn không có cách gì hấp thu, cả người gần như co lại thành một hình tròn.
Vô Cửu trong lòng vô cùng kinh hãi, Yên Hoa cho rằng Bảo Thù thân thể bất diệt, liền có thể đảm nhận thần lực bất diệt. Nhưng lại không chú ý rằng Bảo Thù hoàn toàn chưa từng học qua phương pháp dẫn khí, chứ chưa nói đên salaf việc không có Hỏa Hoàng Sí Đảm để tiếp nhận lượng thần lực này.
Cứ như thế thì nàng cho dù không chết thì gân mạch cũng sẽ đứt đoạn rồi trở thành phế nhân!
“Đem Sí Diễm Châu trả lại cho ta!” Quát lớn một tiếng, Liên Ảnh tung ra một chưởng về phía Bảo Thù.
Quỷ cô nương kinh hãi hét lớn, lôi tay Lưu Dục hấp tấp nói: “Ngươi mau làm gì đi, mau giúp bọn họ đi a!”
Lưu Dục lắc đầu: “Đừng nói bản quân bây giờ không có sức lực, cho dù có, bản quân cũng không làm điều thừa.”
“Ngươi... Ngươi làm sao có thể máu lạnh như vậy!”
Quỷ cô nương nghe xong líu lưỡi không nói nên lời, quẳng hắn sang một bên lao về phía Bảo Thù, lại bị Lưu Dục nắm lấy cổ áo, kéo lại: “Lấy tu vi của vị A Cửu tiểu huynh đệ này, đủ để chống lại một kích này của Liên Ảnh. Chỉ có điều, cho dù hắn đỡ cũng vô dụng, vị cô nương kia rất nhanh sẽ bị sức mạnh của thần thụ cắn trả, đến lúc đó chết sẽ thảm hại hơn.”
Quỷ cô nương líu lưỡi, chưa kịp mở miệng hỏi, thì bị một tiếng hót dài vang lên làm đau tai nhức óc.
Che tai nhìn lại, thấy một con Kim Sí Hỏa Hoàng đang đỡ lấy một chưởng của Liên Ảnh, đồng thời hai cánh vỗ một cái, liệt hỏa hừng hực bay về phía Liên Ảnh, hóa thành kết giới vây khốn hắn. Liên Ảnh lập tức bị tam muội chân hỏa đốt co quắp trên mặt đất, kêu to thảm thiết: “Ngươi dĩ nhiên là.... Làm sao có thể!”
Quỷ cô nương chưa thấy qua loại sinh vật kỳ quái này, vừa định nhìn kỹ đã lập tức nghẹn họng trân trối. Lưu Dục cũng nhíu mày, bây giờ Thiên quân chỉ có một tử một nữ, tại sao lại đột nhiên xuất hiện thêm hai con Hỏa Hoàng kỳ quái?
Chẳng lẽ vừa rồi tất cả những gì A Cửu nói đều là sự thật? Bọn họ ba người quả thật là dùng Liễm Tinh Thoi xuyên qua thời không mà đến?
Bụng đầy nghi vấn không có lời giải, Lưu Dục ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hít sâu một hơi, bởi vì hắn thấy trong miệng Vô Cửu từ từ phun ra một hạt châu màu xanh bao phủ bởi một tầng lửa, đang từ từ hạ xuống trên đỉnh đầu Bảo Thù.
Đó là —— Hỏa Hoàng Sí Đảm!
Lưu Dục chấn động, Sí Đảm chính là Hỏa Hoàng tinh phách, hắn lại....
Hạt châu màu xanh kia hạ xuống từng chút từng chút một, thần lực trong cơ thể Bảo Thù đang bạo phá dần dần bị ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng ngưng kết trong bụng phía bên phải của nàng. Thân thể giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, dần dần trở về trạng thái bình thường.
Không bao lâu sau, một luồng khí ôn hòa bao phủ xuống, Bảo Thù lập tức cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Đợi khi mở mắt ra, thấy Vô Cửu đang nhìn nàng cười, khuôn mặt vô cùng tái nhợt không chút huyết sắc.
Bảo Thù sắc mặt trong nháy mắt sụp đổ, run rẩy vươn tay phải ra, muốn ôm lấy má hắn. “Đừng, bây giờ đừng chạm vào ta.” Ý cười trên mặt Vô Cửu chưa giảm nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt, giống như xa tận chân trời, “Muội muội, vốn nghĩ muốn giấu giếm ngươi cả đời, nghĩ làm cho ngươi cứ thế ngây ngốc cả đời không lo, chỉ tiếc, vẫn là chạy trời không khỏi nắng..... Ta rất vô dụng, đúng không....”
“Vô Cửu ca!” Bảo Thù cắn tay, không dám khóc lớn, nức nở như con mèo nhỏ, “Ngươi đã vì ta làm quá nhiều rồi, thật sự là quá nhiều rồi! Là ta hại ngươi! Nếu như không phải ta ích kỷ, sẽ không hại Yên Hoa, lại càng không sẽ hại Dung Hoan và ngươi... “
Vô Cửu trong lòng mất mát, nhớ lại lời khuyên răn của phụ thân trước khi niết bàn, nếu thật sự yêu một người, phải phân rõ đại ái và tiểu yêu, tiểu ái chỉ biết hại người hại mình, đại ái mới là bất diệt.
Chỉ tiếc, hắn và Bảo Thù đều không hiểu.
Đến khi hiểu được thì đã quá trễ.
“Muội muội, Lang Hoa Sơn....” Một luồng gió thổi qua, thân thể Vô Cửu run lên, dịu dàng như là trang giấy, “Lang Hoa Sơn đã đến lúc phải giao cho ngươi rồi, từ bây giờ, ngươi là Lang Hoa chưởng môn thứ một trăm chín mươi hai.... Phụ thân nói, cho dù là có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mong ngươi nhớ kỹ... Nhớ kỹ lời thề trên Mộng Hồi Điện khi nhập môn...”
Lời thề? Bảo Thù cứng đờ.
—— Lang Hoa Chân thần ở trên cao, ta Tiêu Bảo Thù hôm nay ở chỗ này thề, từ nay về sau, nguyện lấy lục giới phúc lợi làm nhiệm vụ của mình, thề thủ hộ Lang Hoa nhất môn, nếu vi phạm lời thề, ta Tiêu Bảo Thù chắc chắn mất đi những người ta yêu nhất trong cuộc đời này!
Chẳng lẽ, đây chính là số mệnh của mình sao?
Vô Cửu hơi nhắm mắt lại, ấn ký hình thoi trên trán như ẩn như hiện.
Hắn hư không chỉ về phía Bảo Thù, ấn ký kia trong nháy mắt thay đổi vị trí tới trên trán Bảo Thù, một lát sau, quang mang đại thịnh.
Bảo Thù che miệng lại, nghẹn ngào thét chói tai: “Ta không muốn, muốn làm cái gì Lang Hoa chưởng môn! Ta không là cái gì thần nữ! Ta chỉ là một con yêu tinh bình thường! Ta không là cái gì thần nữ!”
Ấn ký hình thoi tỏa ra ánh sáng càng lúc càng lớn, bất ngờ một tia sáng phóng lên cao, mặc kệ Bảo Thù cố gắng che đi thế nào cũng vô dụng. Nàng chán nản buông tay, quỳ trên mặt đất kêu rên: “Ta không muốn, ta không muốn... “
“Không ai muốn, nhưng số mệnh chính là như thế, vô luận ngươi muốn chạy đi đâu đi chăng nữa thì mãi mãi vẫn không thể trốn khỏi lòng bàn tay. Mưu toan đổi mệnh, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, chuyện nên xảy ra, kể cả khi chưa sinh ra.... Tất cả sớm đã được định đoạt.”
Vô Cửu cười khổ, nhìn về phía Lưu Dục: “ Thiên quân, Tiểu Cửu bất tài, dùng một nghìn năm trăm năm để hiểu được đạo lý này. Mà ngài, lại dùng tròn bảy nghìn năm mới bằng lòng quay đầu lại thu thập tàn cục, cho dù là ngài lại có thêm một cơ hội sống lại, ngài vẫn sẽ lại lựa chọn con đường sai lầm đi tiếp.”
Lưu Dục không biết nên có biểu cảm gì mới đúng.
Lời này nghe ra, giống như tất cả bi kịch đều là do hắn một tay tạo thành, nhưng hắn ngay cả bọn họ là ai cũng còn không biết, bọn họ sinh ly tử biệt, rốt cuộc cùng hắn có quan hệ gì?
Chẳng lẽ bởi vì Liên Ảnh?
Nhưng đây là bọn hắn tự mình vô duyên vô cớ xuất hiện, không phải sao?
Vô Cửu không hề giải thích, liếc mắt nhìn Dung Hoan một cái, hắn đem tầm mắt lại lần nữa đặt lên trên người Bảo Thù.
Hắn buông mắt xuống nhìn nàng cười cười: “Muội muội, bảo trọng!”
Bảo Thù cả người chấn động, lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên: “Vô Cửu ca, ngươi muốn đi đâu! Ngươi muốn rời khỏi ta?”
Nàng muốn kéo hắn lại, muốn giữ chân hắn lại, nhưng ngay giây phút nàng chạm vào hắn, thấy hắn giống như một bộ xương khô đổ sụp xuống, trong nháy mắt biến thành một đống xương khô.
“A!” Một tiếng hét vang lên, là Quỷ cô nương, nàng trốn ở phía sau Lưu Dục, sợ hãi run rẩy. Mà tay Bảo Thù vẫn còn ở trong không trung, mắt mở lớn, nàng thẳng tắp nhìn ra phía trước, không dám cúi đầu.
Yên Hoa dùng thần hồn của mình giúp nàng hoàn chỉnh thần hồn của nàng, Vô Cửu dùng Sí Đảm của mình để làm hoàn chỉnh thần thân cho nàng. Bây giờ, đầu óc nàng đã thông suốt rồi, cho dù trái tim nàng hỗn loạn như thế nào thì đầu óc nàng từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo như thế.
Tỉnh táo, mà lại như lăng trì!
Nàng là một người thích khóc như thế, lúc này, nàng nên khóc nước mắt giàn giụa mới đúng, nàng nên khóc trời đất mù mịt mới đúng, nàng nên khóc chết ngất mới đúng....
Nhưng vì sao, nàng một giọt nước mắt cũng chảy không được?
Chán nản nhắm mắt lại, trong đầu hình ảnh biến hóa như đèn kéo quân.
Nàng thấy Kinh Thiên đả thương Yên Hoa; nàng thấy Yên Hoa tự tay phong bế Kinh Thiên; nàng thấy sư phụ đem một đứa trẻ mới sinh hung hăng ném trên mặt đất, nàng còn nghe thấy sư phụ nói với Vô Cửu, phải chú ý chăm sóc muội muội.... Thì ra, bọn họ sống cao quý là như vậy, mà nàng, lại đáng khinh bỉ như thế...
Trước mắt hiện ra quầng sáng màu đỏ, nàng mở mắt.
Một lông chim màu đỏ nhẹ nhàng phiêu đãng giữa không trung, Bảo Thù vươn tay ra, nhìn nó từ từ rơi vào trong lòng bàn tay mình. Cuối cùng, mắt nàng không còn khô nữa, ánh mắt cũng dần dần không rõ, nàng không thấy rõ gì cả, đành phải lấy tay nhẹ nhàng lau đi, rồi cố gắng cười một cái nói, “Ca, ta sẽ bảo trọng, ngươi yên tâm.”
Lời vừa dứt, trong khoảnh khắc, đống xương khô kia hóa thành tro, bay đi rồi biến mất trong rừng cây.
Lúc tới thì như thế, lúc đi lại thế này.
Tam muội chân hỏa vây khốn Liên Ảnh đột nhiên lụi tàn, Liên Ảnh thoát khốn, lập tưc sbay lên trời rồi lại lần nữa công kích Bảo Thù.
Bảo Thù không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn sợi lông chim trong tay, chờ khi Liên Ảnh gần người, nàng đột nhiên đảo mắt, đôi mắt từ màu đen biến thành màu đỏ, đỏ như muốn khóc ra máu.
Nàng hai tay giơ lên trước ngực, toàn thân lập tức nổi lên một tầng sáng màu xanh, đem Liên Ảnh đẩy ra xa mười bước.
Một tay vẫy qua, Liên Ảnh lập tức bị một tầng khí chế trụ. Bảo Thù một trảo hư không, tầng khí kia ép lại càng lúc càng chặt, đem thân thể Liên Ảnh bó ép lại thành một đoàn, khi nàng lại lần nữa làm phép, lại bị Lưu Dục ra tay ngăn lại.
“Trước đừng giết hắn, bản quân giữ lại còn có dùng.”
Bảo Thù do dự ngừng tay, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Lưu Dục đem Liên Ảnh thu vào trong tay mình, đi tới chỗ thần thụ bị thiêu rụi, đào ra một hạt mầm: “Trong thiên hạ lại có chuyện kỳ diệu như thế, quả là không thể tưởng tượng được.”
Quỷ cô nương trong lòng bất an, đi lại gần hắn nói, “Sư phụ, ngài muốn làm cái gì?”
Lưu Dục quay đầu lại đi nhặt một buội cây nhân sâm đã khô héo, cau mày, “Bản Thiên quân muốn làm gì, khi nào cần ngươi tới quản?” Hắn lại đi nhặt gì đó rồi đi tới trước mặt Dung Hoan, lấy tay đặt lên trên đỉnh đầu hắn.
Vẻ mặt nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: “Người này tuyệt đối không thể lưu!”
Bảo Thù giật mình, xông lên che ở trước người Dung Hoan, cao giọng nói, “Ai cũng không được làm thương hắn!”
Lưu Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng: “Bản quân không biết ngươi từ đâu tới đây, nhưng có thể khẳng định với ngươi một điều, thần thụ đem thiên hạ thương sinh từ ái cho ngươi, huynh trưởng ngươi đưa ngôi vị Lang Hoa chưởng môn truyền cho ngươi, chỉ bằng vào hai thứ này, ngươi có trách nhiệm tự tay giết hắn.”
“Nếu như hắn là người chí thân của ngươi thì sao?” Bảo Thù cười lạnh, nhìn hắn gằn lên từng chữ môt, “Nếu như hắn là con trai ruột của người. Ngươi sẽ làm thế nào?”
“Bản quân tự tay giết hắn.” Lưu Dục trả lời không chút lưỡng lự.
“Không có khả năng.” Bảo Thù phẩy tay áo một cái, nói như đinh đóng cột, “Ngài khi nào thì quan tâm đến thiên hạ thương sinh? Cho dù thiên hạ bị diệt, chỉ cần không cản trở tới việc của ngài, ngài cũng lười liếc mắt một cái, không phải sao?”
“... Không sai,” Lưu Dục bị nàng nói trúng tim đen, âm thầm nhíu mày, “Nhưng bản quân cũng không phải vì thương sinh, mà là vì chính hắn. Người này đã cùng Thần Yểm làm trao đổi, một khi nhập ma, thì lương tri sẽ không còn nữa, ngay cả trái tim hắn cũng không thể kiểm soát. Nói cách khác, hắn đã không còn là hắn, đến lúc đó, mất hết tính người!”
Bảo Thù ngồi xuống, nâng tay áo, cẩn thận lau từng vết máu trên mặt Dung Hoan, bi thương nói: “Sẽ không để hắn lại lần nữa thành ma, ta sẽ cẩn thận chăm sóc hắn. Cho dù... Cho dù hắn quả thật thành, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp thức tỉnh hắn, tin tưởng ta, giết chóc cũng không phải phương thức cứu vớt tốt nhất.”
Lưu Dục trên mặt lộ ra một chút khen ngợi, hơi gật đầu: “Đã như vậy, bản quân mỏi mắt mong chờ.”
Bảo Thù chưa từng quay đầu lại, ánh mắt vững vàng khóa trên khuôn mặt trắng bệch của hắn. trái tim co rút, thất thần lẩm nhẩm: “Thế nhưng, bây giờ phải làm sao đây? Làm sao giúp hắn?”
Lưu Dục suy nghĩ một lát, bất ngờ giơ tay lên, chân khí tinh thuần dũng mãnh đi vào trong cơ thể Dung Hoan: “Bản quân trước đem ma khí áp chế ở mệnh môn hắn, nhưng áp chế được đến khi nào thì bản quân cũng không biết.” Thu lực, đầu ngón tay hắn lại lóe lên ánh sáng màu trắng, vẽ một đồ án trên trán Dung Hoan, “Bản quân dùng Huyết Chú Thuật, cấm hắn tu vi, chỉ cần hắn không sử dụng ma công trong cơ thể thì mới có thể bảo vệ hắn một đời không ngại.”
Bảo Thù trong mắt một chút kích động, “Thật sao?”
Lưu Dục gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải hiểu, nếu như hắn lại lần nữa nhập ma, cho dù là phụ thần sống lại cũng không thể cứu được, đợi đến lúc đó hắn mất lương tri gieo họa lục giới, ngươi chính là đầu sỏ gây nên.”
Bảo Thù hai mắt khép hờ, có bao nhiêu phần chắc chắn, nàng cũng không rõ lắm.
Nhưng tuyệt đối không thể chỉ dựa vào ba chứ “mới có thể” Này, thì dễ dàng phán Dung Hoan tội chết a!
Lưu Dục nhìn nàng bộ dạng tim như bị đao cắt, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nhắc nhở: “Nếu thật có ngày đó, ngươi không thể giết hắn bằng cách cầm vũ khí đâm vào mệnh môn hắn. Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ điều này.”
“Không có ngày đó!” Bảo Thù trầm giọng nói, ánh mắt bình tĩnh, ” Tuyệt đối không có!”
Trong chốc lát, cả tòa sơn lâm rơi vào yên tĩnh, người nào cũng không mở miệng nói thêm một câu.
Không lâu sau, Mộ Thanh và những người khác cuối cùng cũng phá bỏ được kết giới Liên Ảnh thiết hạ lúc trước, chạy tới nơi này. Nhìn thấy khung cảnh đổ nát ở nơi này, mọi người đều lập tức bất an.
Lưu Dục hướng về phía Mộ Thanh mượn Liễm Tinh Thoi dùng một chút, nhớ lại lời của Vô Cửu lúc trước, cân nhắc hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm ra huyền cơ trong đó. Lấy Liễm Tinh Thoi và Băng Tinh Tuyết Phách ra, đưa Bảo Thù và Dung Hoan đuổi về thời không của bọn họ.
Mộ Thanh tuy có nghi vấn nhưng thấy Lưu Dục vẻ mặt mệt mỏi, chỉ có thể tạm thời nhin xuống.
Chờ khi mọi người rời đi, một tiểu nhân sâm tinh cách đó không xa chui ra, đuổi theo Lưu Dục mà đi.
Nửa tháng sau, trên Lang Hoa đại triều hội, Lưu Dục Thiên quân thanh cao không chỉ điểm danh thu đồ đệ, mà lại là thu một con tiểu yêu thấp kém, tin tức truyền ra, làm cho lục giới xôn xao.
Nửa tháng sau, Lưu Dục mang theo đồ nhi rời khỏi Lang Hoa Sơn, đi vào nhân gian.
Có người từng nghe Lưu Dục nói rằng, khi Mộ Thanh còn kế nhiệm Lang Hoa chưởng môn thì hắn sẽ tuyệt đối không bước vào Lang Hoa nửa bước. Thế mà, chỉ hai mươi năm sau, Mộ Thanh chưởng môn lại bị bệnh ốm không dậy nổi, hồn quy ly hận thiên().
() hồn quy ly hận thiên: không hiểu lắm, nnhưng mình nghĩ là chết nhưng hồn không về trời ==
Lúc đó lục giới đều phỏng đoán rằng Mộ Thanh và Lưu Dục, là vì tranh đồ nhi cho nên buồn bã chia tay.
Vì vậy thấp kém tiểu chuột xám yêu, từ đó về sau trở thành truyền kỳ trong Yêu giới.
Mười năm sau, khi ý chỉ của phụ thân truyền đến trước mặt Lưu Dục, Lưu Dục trái tim vô cùng rối loạn.
Hắn đột nhiên nhớ tời trước đây có một con Hỏa Hoàng tên là A Cửu, hắn tiên đoán hắn sẽ yêu phải con tiểu yêu kia, sau đó gây thành một hồi đại họa, làm hại tiểu yêu chết ba lên thương ba bận, bản thân cũng nửa đời lạnh lẽo. Cuối cùng họa lưu tới đời con chúa, dẫn đến bản thân dùng hết tu vi đóng băng Vân Hải Tuyết Vực.
Khi mới nghe được, hắn rất muốn cười, bây giờ, hắn lại là cau mày nhăn trán.
Hắn nâng má, ánh mắt không tự giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đó, trăng sáng vằng vặc, bên cạnh con suối trong, tiểu đồ nhi mình đang chân trần nhảy múa vô cùng vui vẻ. Phát hiện ánh mắt hắn, tiểu đồ nhi quay đầu lại, nhìn hắn cười ngọt ngào.
Lưu Dục cười lại, tiểu đồ nhi xấu hổ đỏ mặt, tim như đánh trống bỏ chạy.
Lưu Dục nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, cảm nhận sự khốn hoặc trước nay chưa từng có trong hắn.
Hắn rốt cuộc đang do dự điều gì?
Thầy trò cấm đoạn, khó tha hậu thế?
Lưu Dục khẽ lắc đầu, hắn mặc dù thanh cao, nhưng thuở nhỏ tính tình lập dị, cũng không câu nệ cái gì quy tắc, vì vậy khi hắn phát hiện mình yêu đồ nhi thì trong đầu cũng không có gì gánh nặng.
Ý kiến của đời sau? Hoang đường, bởi vì mẫu thân Lưu Dục chỉ là một người phàm, chẳng lẽ yêu không bằng người phàm sao?
Lưu Dục vẫn cho rằng, một người tôn quý hay không, chủ yếu là hắn có thành quả hay không, còn về gia thế và dòng máu đang chảy trong người hắn không có quan hệ gì cả.
Vậy hắn rốt cuộc sợ cái gì?
Sợ lời của A Cửu trở thành sự thật.
Nếu như bởi vì hắn và nàng yêu nhau, hắn và nàng se duyên mà mang đến giày vò không dứt cho nàng, thậm chí là con cháu cũng màng họa thì hắn nhất định phải diệt trừ cái nguồn tai họa này.
Chỉ cần đổi số mệnh của nàng, liền có thể biến đổi tất cả, tất cả bi kịch trong tương lai đều sẽ không phát sinh.
Nhắm mắt lại, hắn nói với truyền thanh điểu: “Phụ thân đại nhân, việc hôn nhân cùng Thiên tộc công chúa,” Dừng một chút, hắn cắn răng nói, “Hài nhi cũng không có ý kiến, mọi chuyện phụ thân làm chủ.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Phụ thân đại nhân, hài nhi cho là, chúng ta nên đem Vân Hải phong bế...”
Vì vậy, chuyện trên đời này, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là một vòng.