Tư tưởng võ học của Trương Tu Đà cũng là tôn trọng thực dụng ngắn gọn, ông chủ trương lấy phương thức nhanh nhất hữu hiệu nhất để giết chết kẻ địch. Đao pháp của Trương Tu Đà còn ngắn gọn hơn cả Nhất Tự đao pháp (đao pháp một chữ), công thủ bao gồm tổng cộng chỉ có mười ba chiêu thức, nhưng mười ba chiêu thức đao pháp này lại không đơn giản đến mức người buôn bán nhỏ cũng có thể luyện được.
Hoàn toàn tương phản, mười ba chiêu thức đao pháp này tuy nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực sự muốn luyện được, lại vô cùng gian nan. Bởi vì nó chỉ là đơn giản hóa, lực đạo vận kình trung gian đều vô cùng tinh xảo. Cái này giống như bài văn của đại sư viết ra, văn tự đều rất đơn giản, không có bất kỳ từ ngữ hoa lệ nào, nhưng người bình thường lại không viết được.
Muốn lý giải sự tinh túy của mười ba chiêu thức đao pháp này, trước tiên phải học được sự phức tạp, sau đó dần dần đi lĩnh hội hàm nghĩa sâu sắc đằng sau mỗi bước đơn giản đó.
Cho nên, đằng sau mỗi chiêu của mười ba chiêu thức đao pháp, thì mỗi chiêu thức đều có năm mươi sáu chiêu phức tạp làm cơ sở. Nhưng cho dù là lý giải được sự đơn giản hóa của đao pháp này, nếu không phối hợp tập luyện tương ứng, thì cũng không tạo ra được uy lực của nó.
Mà Trương Tu Đà luyện đao pháp chính là luyện đao đáy nước, sức mạnh, tốc độ, sự bùng nổ cùng với sự khống chế tinh diệu của lực đạo, cái này đều là luyện dưới đáy nước mới có thể đạt được.
Nhưng nếu không có đan dược của ông điều tiết khí huyết trong cơ thể và chạy dài để luyện lượng hô hấp, căn bản cũng không có cách nào để tiến hành vung đao tập luyện ở đáy nước. Cho nên những điều này đều là hỗ trợ cho nhau, móc xích với nhau mà thành.
Nguyên Khánh học suốt ba năm, tổng cộng mới học được bảy chiêu, nhưng dù như vậy, Trương Tu Đà vẫn khen hắn không dứt miệng. Bản thân ông khi còn nhỏ, ba năm mới học được năm chiêu.
Mà sáu chiêu sau cần có sức mạnh rất lớn, chỉ có thể dùng đao lớn trên lưng ngựa mới có thể làm ra, Nguyên Khánh bây giờ còn nhỏ, hắn vẫn chưa thể lĩnh hội được sự dũng mãnh của sáu chiêu sau cùng.
Nguyên Khánh nửa năm nay không phân ngày đêm mà luyện bảy chiêu thức này, hắn càng ngày càng lĩnh hội được nhiều hơn sự tinh diệu của đao pháp ngắn gọn đến tận cùng. Mỗi một chiêu đao đơn giản vung ra, trong mắt hắn vô cùng đơn giản, nhưng trong mắt đối thủ, lại đơn giản đến mức khó có thể ngăn cản.
Hắn bây giờ cuối cùng hiểu ra, cũng không phải đao pháp vô ích, mà là đao pháp thật sự tiểu binh học không nổi.
Khi Nguyên Khánh đem một đao cuối cùng linh hoạt, sắc bén bổ ra, hắn nằm mơ cũng không tưởng tượng được bản thân lại học được đao pháp cao thâm như thế.
Không chỉ là đao pháp của hắn, Trúc Cơ tập luyện giống như ma quỷ ba năm, khiến cho thân thể của hắn thay da đổi thịt.
Hắn có thể vung hoành đao nặng bảy cân nhanh như chớp mà đánh trúng mục tiêu, cơ thể hắn nhanh nhẹn như khỉ, hai ba phát là có thể trèo lên cây cao mấy trượng, có thể vô cùng nhẹ nhàng mà chạy xong một trình thi đấu ma-ra-tông, thời gian cần thiết có thể xếp vào năm mươi người đầu tiên ở hậu thế.
Khiến hắn cảm thụ sâu nhất, là sự nâng cao về thị lực và thính lực của hắn. Kiếp trước hắn là người bị cận thị, nhưng hiện tại hắn đã vượt qua rất xa tiêu chuẩn của phi công ở hậu thế. Ngoài trăm bước, hắn có thể nhìn thấy chân của chim tước, thính lực của hắn cũng vô cùng nhạy bén, khi ngủ hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng mõ ngoài cửa phủ.
Mà Trương Tu Đà lại nói, những biến hóa này của hắn chỉ là bước đầu tiên của Trúc Cơ, mọi Trúc Cơ đều như vậy, mới bắt đầu thay đổi rất lớn, nhưng ba bốn năm sau sẽ chậm dần không tiến, đợi sau khi đột phá sự chậm tiến sẽ có sự nâng cao rất lớn.
Ở trong sân luyện đao chỉ là hắn luyện tập một bộ phận của đao pháp, còn một nửa luyện tập cần phải hoàn thành dưới đáy nước.
Nguyên Khánh cởi áo lót và giầy, hắn chuẩn bị chạy bộ. Hắn cần phải chạy từ đây đến ao Khúc Giang, lộ trình lý. Hắn chạy bộ khác với người khác, cần thiết phải không mặc áo không đi giầy, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ tự chế, trần truồng là điều cần thiết để luyện công môn này của Trương Tu Đà.
Nguyên Khánh sớm đã nhìn thấy ánh đèn của phòng thím đã sáng. Hắn biết thímlại bắt đầu chép sách, hắn không khỏi cúi đầu than thở. Những lao động của mấy năm gần đây đã khiến thím già hơn, hắn đã tám tuổi, lại có nhiều kinh nghiệm từ kiếp trước, hẳn là có thể lo lắng thay cho thím.
Nguyên Khánh dắt một con giao hơn hai cân ra sau lưng. Hắn vừa định rời đi, trong phòng vọng ra tiếng của thím:
- Nguyên Khánh, không phải nói hôm nay gia tộc có cúng lễ sao?
- Nhưng con không muốn tham gia!
Nguyên Khánh dừng chân, hắn một chút cũng không có hứng thú với vấn đề này của gia tộc.
- Tham gia đi! Con dù sao cũng mang họ Dương.
Nguyên Khánh một lúc lâu sau mới di chuyển, cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài:
- Bây giờ mới canh ba, con đi sông Vụ Bản đây.
Hắn đi thẳng ra khỏi Dương phủ, đi về phía tây được một lát, hắn liền đến bên bờ một con sông nhỏ. Đầu nguồn của con sông nhỏ này là trong hoàng cung, chảy qua một mạch nước ngầm, rồi tuôn ra từ một hồ nước ở tây bắc phường Vụ Bản, hình thành một dòng sông nhỏ, khúc khuỷu chảy về phía chợ Lợi Nhân. Cho nên dòng sông nhỏ này được gọi là sông Vụ Bản.
Lúc này nước sông đã kết băng. Ánh mặt trời chiếu xuống trắng xóa mà chói mắt. Nguyên Khánh từ trong túi lấy ra một bình rượu nhỏ, rồi dùng rượu uống một viên đan dược.
Hắn liếc mắt một cái về phía hòn đá lớn hình núi, nặng hai ba trăm cân bên bờ sông, từ từ rút con đao từ sau lưng. Đao của hắn là một Chướng đao, là Trương Tu Đà tặng hắn. Hình dạng gần giống Hoành đao, nhưng ngắn hớn Hoành đao. Thân đao dài khoảng hai thước, cộng cả cán đao, tất cả là hai thước bốn tấc, có lợi trong việc đánh giáp lá cà.
Nguyên Khánh nhún người nhảy lên mặt băng, cánh tay dồn hết sức mạnh, hầm hầm mà đánh xuống một đao. “Xoẹt!” đao rất sâu mà chém xuống mặt băng, cắm sâu xuống lớp bên dưới băng. Hai tay hắn cầm đao, chậm rãi ra sức, đao bắt đầu cắt lớp băng, phát ra những tiếng “Tách! Tách!”. Chốc lát, tạo ra một cái hố vuông dài rộng mỗi bên tám thước.
Nguyên Khánh đi lên bờ, dùng lực đẩy tảng đá lớn bên bờ sông, từng chút một mà đẩy xuống mặt băng. “Uỳnh!” một tiếng, tảng đá lớn bị đẩy mạnh xuống hố băng, nhanh chóng chìm xuống đáy sông.
Lúc này, trán của hắn đã mồ hôi đầm đìa, đan dược trong bụng tan ra, khiến toàn thân hắn giống như lửa đốt, vô cùng nóng bức, hắn thả mình nhảy xuống dòng sông.
Hiện tại chính là mùa lạnh nhất trong năm. Nước sông giá lạnh đến thấu xương, dường như làm đông lạnh cốt tủy của con người. Nguyên Khánh sớm đã quen, hắn nhảy xuống sông, nước sông nhanh chóng phủ kín đỉnh đầu, khiến hắn dần dần chìm xuống đáy sông.
Trương Tu Đà bố trí cho hắn khóa trình luyện đao thứ hai đó là, bắt đầu từ lúc năm tuổi, mỗi ngày nhảy xuống sông một lần. Mới bắt đầu mỗi lần cần phải vung năm trăm nhát dao dưới đáy nước, nhưng hôm nay của ba năm sau, đã tăng lên một nghìn nhát. Trong quá trình luyện chỉ được thở tám lần, cũng chính là nói, mỗi một lần nín thở phải vung một trăm hai mươi nhát đao. Như vậy, hắn bắt buộc phải lấy tốc độ nhanh nhất để vung đao.
Điều này thì một thiếu niên bình thường không thể tưởng tượng, kể cả người lớn cũng làm không được. Lần đầu tiên luyện tập, Nguyên Khánh đã uống một bụng nước, thiếu chút nữa thì chết chìm dưới đáy sông. Mà Trương Tu Đà một chút cũng không thương tiếc, vô tình mà quất roi hắn, sau đó lại đá hắn xuống nước. Nhưng theo thời gian dần dần thay đổi, một tháng sau, hắn đã có thể làm được.
Đáy sông, Nguyên Khánh rất nhanh tìm thấy tảng đá lớn đó. Hắn dùng hai chân kẹp lấy tảng đá, bắt đầu ở dưới nước hăng hái vung đao...
Rét lạnh và lực cản của nước khiến hắn vung đao vô cùng gian nan, nhưng Nguyên Khanh sớm đã quen. Đáy sông đen sẫm, đao của hắn vô cùng mạnh mà vung lên, trên mặt nước xoạc ra từng con sóng.
Sau khi bổ ra một trăm hai mươi nhát, hắn nổi lên mặt nước, đổi một hơi thở, lại lặn xuống đáy nước, tiếp tục vung đao, hết lần nọ đến lần kia.
...
“Rào!” một tiếng, hắn lại nổi lên mặt nước. Đây là lần thở cuối cùng của hắn, lần này hắn phải khiêu chiến với chính mình.
Nguyên Khánh lặn xuống nước ra sức vung đao, hai tay hắn đã vô cùng bủn rủn, từng khúc xương trên khắp cơ thể giống như bị gãy.
Trong bóng đêm dưới đáy nước vô biên, hắn ép mình ra sức vung đao. Chiến thắng sự bủn rủn và đau đớn của cánh tay, hàm răng gần như đã cắn đứt.
Hắn đã vung ra một trăm hai mươi nhát, đã nhanh đến cực hạn. Nhưng mục tiêu hắn khiêu chiến là một trăm năm mươi nhát, hắn chỉ cảm thấy mỗi mỗi một tế bào trên cơ thể như muốn vỡ ra. , ..., sự thống khổ này khiến hắn một lần nữa không thể chịu đựng được, phổi của hắn sắp vỡ ra. Hắn gần như chìm vào trạng thái hôn mê thiếu dưỡng khí.
Một trăm bốn mươi tám, một trăm bốn mươi chín....
Hắn buông lỏng hai chân, cơ thể nhanh chóng nổi lên. Vài khoảnh khắc sắp nổi lên khỏi mặt nước, hắn vung một đao cuối cùng trong nước, một trăm năm mươi!
“Rào!” Hắn cuối cùng cũng lao ra khỏi mặt nước, một bầu không khí mới mẻ phả vào mặt hắn, khắp người Nguyên Khánh tê liệt, rất tham lam mà há to miệng hít một hơi không khí mới mẻ...
Nguyên Khánh chậm rãi bơi vào bờ, lúc này hai cánh tay của hắn vô cùng đau nhức. Cho dù hắn đã luyện tập ba năm, nhưng vung một nghìn nhát đao trong nước đã khiến cơ thể hắn bủn rủn đến mức khó có thể chịu được. Nguyên Khánh không có bất kỳ oán giận nào, đây chính là Trúc Cơ, nếu Trương Tu Đà khi còn bé cũng như thế này mà thành, tại sao hắn lại không thể chịu đựng.
Tuy nhiên nếu Nguyên Khánh biết, Trương Tu Đà khi lớn như hắn bây giờ, mỗi lần ở dưới nước chỉ vung được bảy trăm nhát, e là hắn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ, Trương Tu Đà đem tất cả lượng huấn luyện đã tăng lên bốn phần cho hắn.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đầm nước xa xa đã không hoàn toàn đông lạnh. Bắt đầu có những nữ chủ nhân của gia đình bần cùng, giặt quần áo bên đầm nước, chùy đá nện xuống mặt nước kêu “Bốp! Bốp!”
Nguyên Khánh tựa vào một gốc cây liễu bên sông, hướng lưng về bên bờ. Hắn lấy ra một viên đan dược màu xanh lục từ trong bình sứ nhỏ đeo ở cổ, và uống. Hắn lại xếp bằng chân nhắm mắt ngồi xuống, toàn thân thả lỏng đến quên cả trạng thái của mình. Lực chú ý ngưng tụ vào một điểm trong đầu, khiến lực của thuốc phát tán trong cơ thể, hắn cảm giác được thể lực đang khôi phục với tốc độ trước nay chưa từng có...