Gã mặt đen ngây người ra, bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu to:
- Sai rồi! Ta không phải là Trình Giảo Kim... Cũng không gọi Trình Nghĩa Trinh!
- Vậy thôi được! Ngươi thắng rồi, toàn bộ tiền thuê nhà ta sẽ chịu trách nhiệm.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười, cầm Tuyên Hoa Đại Phủ của y đi ra, y nóng nảy liên thanh kêu lên:
- Này! Ngươi cầm cây búa của ta làm gì?
- Đây là búa của ngươi sao?
Dương Nguyên Khánh quay lại nhìn y cười nói:
- Mặt trên ở đây rõ ràng viết là búa của Trình Giảo Kim... Vậy thì không phải là của ngươi rồi.
Trình Giảo Kim ngây ra, y gãi gãi đầu quên mất trên búa còn khắc tên của mình:
- Này! Ngươi chờ chút.
Y thấy Dương Nguyên Khánh đi ra khỏi cửa, sốt ruột đuổi theo.
Dương Nguyên Khánh vừa tiến vào gian phòng của mình, Trình Giảo Kim đã đuổi đến, trơ mặt ra cười nói:
- Vị tráng sĩ này, chúng ta thương lượng một chút!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, đặt búa của y sang một bên, cười nói:
- Nói đi! Thương lượng cái gì?
Trình Giảo Kim vừa vào cửa liền thấy mã sóc của Dương Nguyên Khánh, mắt y sáng lên, gần như nảy sinh ra một sự xung động muốn dùng Tuyên Hoa Đại Phủ đổi lấy chiếc mã sóc kia, nhưng ý niệm này chỉ quanh quẩn trong đầu y một chút rồi lại cố gắng nén xuống. Người có thể sử dụng mã sóc này không thể giỡn chơi được. Y mặc dù thô lỗ nhưng không ngu xuẩn, sẽ không đem tính mạng của mình để chơi đùa.
Trình Giảo Kim ngồi trên chiếu đối diệnDương Nguyên Khánh, cười hắc hắc nói:
- Lần thứ hai đánh cược là ta thua.
- Ngươi thừa nhận mình là Trình Giảo Kim à?
- Đây là tên cha ta đặt, ta nào dám không thừa nhận, chỉ là..
Trình Giảo Kim giảo hoạt cười nói:
- Chỉ là lần đầu tiên đánh cược ta thắng, lần thứ hai đánh cược ta thua, chúng ta huề nhau, tiếp tục lần thứ ba đi!
Dương Nguyên Khánh mỉm cười, đưa búa cho y:
- Kính trọng ngươi là nam tử, lấy lần đầu tiên đánh cược làm chuẩn, ngươi thắng rồi, tiền thuê nhà của ngươi ta sẽ chịu cho.
Trình Giảo Kim nhận búa, trong lòng y trào lên cảm giác và ý nghĩ khó hiểu đột nhiên kích động y muốn kết giao với người này. Y biết, cho dù là lần đánh cuộc đầu tiên có thua, hắn ta cũng sẽ không đuổi mình ra ngoài.
Y buông búa ôm quyền nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tráng sĩ, cũng là tới tham gia cuộc thi Võ Cử sao?
Dương Nguyên Khánh ngày hôm nay đã mua cho mình một bộ y phục mới, không hề mặc quân trang biên quân, hắn cũng đáp lễ cười nói:
- Tại hạ Dương Nguyên Khánh, quân nhân biên ải, không phải đến tham gia cuộc thi Võ Cử.
Trình Giảo Kim thất kinh, hai mắt trợn tròn:
- Ngươi... Ngươi chính là Dương Nguyên Khánh đọ tiễn chiến thắng Đột Quyết và Cao Cú Lệ ư?
Việc Dương Nguyên Khánh tối hôm qua đọ tiễn trong một ngày đã truyền khắp thành Trường An người già trẻ em ai ai cũng biết. Trình Giảo Kim là người luyện võ lại càng biết.
- Chính là ta!
- Ngươi thực sự là Dương Nguyên Khánh?
Trình Giảo Kim hỏi lại.
Dương Nguyên Khánh thấy trong mắt y còn có một chút nghi hoặc, đoán chừng là y còn hoài nghi thân phận thực sự của mình. Tuy nhiên cũng khó trách, ban ngày y đưa Nữu Nữu đi mua đồ đã từng nhìn thấy hai người luyện võ tự xưng là Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh liền thuận tay từ trên giường lấy ra cung của mình đưa cho y:
- Ngươi kéo xem.
Trình Giảo Kim nhận lấy cây cung to lớn cao gần như bằng y, y đứng tấn kéo cung, không ngờ y dùng hết lực để kéo cũng chỉ giật được non nửa. Y không kìm được líu lưỡi, cây cung này ít nhất là ba thạch, ở trên ngựa di chuyển thì kéo cung thế nào.
- Thì ra là Dương tướng quân, tại hạ có mắt như mù, đắc tội rồi!
Trình Giảo Kim rốt cuộc đã tin vị này chính là Dương Nguyên Khánh tối hôm qua được Lão Hoàng đế phong làm Thiên hạ đệ nhất tiễn. Trình Giảo Kim không sợ trời không sợ đất, nhưng y lại rất tôn trọng người có võ nghệ cao cường. Đương nhiên điều kiện trước tiên người này cũng phải tôn trọng y. Dương Nguyên Khánh mượn cớ đánh cược, thay y thanh toán tiền thuê nhà, giải quyết tình trạng quẫn bách hộ y, cho y mặt mũi, đây đương nhiên là tôn trọng y.
Trình Giảo Kim gãi đầu cười nói:
- Dương tướng quân cung tiễn cao cường, có thể dạy cho lão Trình luyện tiễn không? Thật không dám dấu diếm, ta chưa bao giờ luyện cung tiễn cả, ngay cả cung tiễn cũng không có.
Dương Nguyên Khánh không khỏi tức cười, chưa từng luyện qua cung mà tham gia cuộc thi Võ Cử hay sao? Hắn lắc đầu nói:
- Võ Cử trước tiên thi cung ngựa, sau đó thì võ nghệ, ngươi không biết sao?
- Ta biết, cho nên ta sốt ruột, đã muốn tìm cao nhân để học, khổ luyện một hai ngày ứng phó cung ngựa rồi mới xem xét sau.
Dương Nguyên Khánh không nhịn được cảm giác muốn đánh vào đầu y một cái. Luyện một hai ngày là có thể ra trận, còn mình khổ luyện mười năm thì có ý nghĩa gì?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng không muốn đả kích sự nhiệt tâm của Trình Giảo Kim, hắn thấy vẻ mặt đầy chờ đợi của Trình Giảo Kim, liền cười nói:
- Đi ngủ trước đi, sáng mai ta đưa ngươi đi mua cung tiễn, lại theo ta đi tham gia yến tiệc một nhà đã. Khi quay về ta sẽ cấp tốc dạy ngươi luyện cung.
Trình Giảo Kim vui sướng đứng lên tạ ơn:
- Cảm ơn Dương đại ca!
Dương Nguyên Khánh thấy người thô lỗ thế kia gọi mình là Dương đại ca, không khỏi cảm thấy rất bực bội, liền hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Ta năm nay mười sáu!
Cả người Dương Nguyên Khánh nghiêng đi suýt nữa thì ngã lăn từ trên sạp xuống. Thì ra vị Trình Giảo Kim này chỉ lớn hơn mình một tuổi. Trình Giảo Kim nhếch miệng cười đắc ý:
- Không ngờ phải không! Người khác đều nghĩ ta hơn ba mươi tuổi rồi.
Trong đầu Dương Nguyên Khánh chuyển động, cầm lấy cung tiễn của mình đứng lên vỗ vỗ vai y, nói:
- Ngươi đi theo ta!
Hắn mang theo Trình Giảo Kim đi tới trong viện, hắn nhìn lướt qua góc tường tối om phía đối diện bên ngoài cách cửa viện chừng hai mười mấy bước, đột nhiên bắn một mũi tên rồi ra lệnh cho Trình Giảo Kim:
- Ngươi mang tên lại đây!
Trình Giảo Kim chạy tới nhặt lên, không khỏi ngây người khi thấy mũi tên xuyên qua hai con chuột. Rõ ràng chỉ là một mũi tên, tối như thế mà con chuỠcòn đang chạy trốn, đoán chừng chính là dựa vào điểm sáng ở mắt con chuột. Y bội phục sát đất chạy trở về.
- Dương tướng quân, không! Dương đại ca, ngươi dạy ta đi!
Y liên thanh cầu khẩn.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười tìm hai viên gạch đen to nặng ba cân tại góc tường đưa cho y:
- Cầm lấy!
- Làm gì?
Trình Giảo Kim lòng đầy nghi hoặc nhận lấy viên gạch.
- Giờ ta sẽ dạy ngươi học cấp tốc kiến thức cơ bản, ba ngày sau sẽ thi Võ Cử rồi, nếu không sẽ không kịp nữa.
Trình Giảo Kim vui mừng nhận lấy viên gạch lớn, hai mắt đầy chờ mong nhìn Dương Nguyên Khánh. Trong lòng y không hiểu lắm, viên gạch này và luyện tên có liên quan gì đến nhau?
- Bắt chước bộ dạng của ta, làm tư thế này!
Dương Nguyên Khánh hơi trùng xuống đứng tấn, hai tay kéo cung làm tư thế giương cung. Trình Giảo Kim dường như có chút hiểu, tay trái một viên gạch to, tay phải một viên gạch to cũng bày ra tư thế giương cung như thế.
Dương Nguyên Khánh uốn nắn tư thế cho y, giải thích:
- Đây chủ yếu là ổn định lực cánh tay của ngươi, bắn tên thì kỵ nhất là tay run. Trước đây ta luyện thì có cung tên, nhưng hiện tại ngươi không có cung tên, cung tên của ta thì ngươi lại không thể dùng, vậy thì dùng gạch cũng giống như nhau.
- Dương đại ca, vậy phải luyện bao lâu?
Trình Giảo Kim thấy tay mình có chút run rẩy rồi.
Dương Nguyên Khánh ngáp một cái xoay người đi trở về phòng ngủ, lúc đóng cửa thì buông một câu:
- Ít nhất luyện cả đêm!
Canh năm ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh tỉnh giấc, duỗi lưng một cái lại cảm thấy giấc ngủ tối qua thật ngon. Bỗng nhiên hắn nhớ tới Trình Giảo Kim liền đứng lên mở cửa, tức thì sững người, lại vừa bực mình vừa buồn cười khi thấy Trình Giảo Kim dùng hai viên gạch làm gối đầu nằm ở trong sân ngủ say ngáy vang như sấm.
Dương Nguyên Khánh đóng cửa lại bất thình lình ho mạnh một tiếng, Trình Giảo Kim nhảy dựng người lên khom xuống đứng tấn, gạch trước gạch sau giang tay bắn đại bàng.
- Dương đại ca, ta đã đứng tấn cả đêm rồi, tay cũng đã run đến không chịu được rồi.
Còn lén lút dùng ngón tay út lau dử mắt ở khóe mắt nữa.
Dương Nguyên Khánh cũng lười bóc trần sự nói khoác của y, liền chỉ bảo:
- Lấy khăn lau mặt đi! Ta đi tính tiền nghỉ một chút, sau đó chúng ta đi chợ Lợi Nhân mua đồ.
Tại chợ Lợi Nhân, Dương Nguyên Khánh mua cho Trình Giảo Kim một cây cung một thạch và một bình tên, lại đến một cửa hàng bán y phục mua một trường bào gấm mới rồi quay lại đi về hướng Phường Sùng Nhân. Ngày hôm nay là ngày hắn có hẹn với Bùi Củ tham gia yến tiệc tại nhà. Trình Giảo Kim chỉ có mười sáu tuổi, cứ coi như y là tiểu đệ dẫn theo cùng cũng không sao. Hắn nhớ trong diễn nghĩa Trình Giảo Kim cũng là con rể Bùi gia, không chừng y và Bùi gia có duyên.
Trình Giảo Kim cầm cung của mình, trên đường vô cùng hưng phấn mở cung kéo cung, hận không thể giương cung cài tên, vô cùng khó chịu.
Dương Nguyên Khánh thấy Trình Giảo Kim mặc bộ đồ mới tinh thần vô cùng hưng phấn nhưng con ngựa của y lại vừa già vừa gầy lông vàng đốm trắng ít nhất cũng phải hai mươi tuổi rồi, liền cười hỏi:
- Lão Trình, ngươi nói ngươi mới mười sáu tuổi, vậy sao lại có tên có chữ. Hình như là sau khi nhược quán hai mươi mới có thể lấy chữ?
(nhược quán: cách gọi thanh niên khoảng tuổi)
- Nghĩa Trinh là cha của ta lúc qua đời đặt cho ta. Lúc ta sáu tuổi thì ông qua đời, khi đó nhà của ta còn khá giàu có, nhưng đúng là mười năm miệng ăn núi lở, hơn nữa ta luyện võ tốn nhiều tiền, gia cảnh liền dần dần lụn bại.
- Ngươi luyện võ với ai?
- Cha ta là Võ Tướng Bắc Tề, lúc năm tuổi đã dạy ta Trúc cơ, nhưng ta mới chỉ nhập môn dạy ta được một năm thì ông lại qua đời. Ta dựa vào phương pháp luyện võ của ông để lại mà tự luyện, kết quả học không đến nơi chốn, hình như có đột phá lại hình như không có đột phá, ta cũng chẳng biết.
Dương Nguyên Khánh cũng cảm nhận được Trình Giảo Kim quả thực là có một nửa tình trạng đột phá mà cũng chính là tới điểm cực hạn của sự chuyển biến, nhưng lại không chuyển biến được. Tình huống này sư phụ Trương Tu Đà từng nói với hắn, nguyên do là Trúc cơ ban đầu không vững chắc. Nhưng Trình Giảo Kim giờ đã mười sáu tuổi rồi trên cơ bản đã định hình. Tuy nhiên điều kiện bẩm sinh của y tốt, cao lớn vạm vỡ, có khí lực, tuy rằng không thể trở thành mãnh tướng tuyệt thế nhưng ít ra cũng có thể trở thành một viên Thượng Tướng.
- Không sao, thì cho dù ngươi đột phá ở mức cao nhất cũng chỉ dùng được đại phủ trăm cân, cũng không hề khác biệt gì so với ngươi hiện giờ, ngươi cứ rèn luyện phủ pháp cũng có thể bù đắp lại.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên khẽ động, tiểu tử này sẽ không chỉ biết ba búa đấy chứ! Nhưng lời này cũng không nên hỏi.
Không bao lâu bọn họ liền đi tới Bùi phủ thông báo cho người gác cổng. Chốc lát sau, Bùi Củ đích thân ra đón. Ngày hôm nay là ngày nghỉ triều, một tuần một buổi các đại thần đều ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cho nên Bùi Củ mới tổ chức yến tiệc vào ngày hôm nay.
- Hiền chất, ta còn đang định phái người đi tới Dương phủ để nhắc cháu, sợ cháu quên, quả nhiên cháu là người giữ chữ tín.
Bùi Củ vui vẻ cười ha ha, đêm qua ông ta đã nhận được tin tức trong cung, Thánh Thượng đã quyết định lập con trưởng Dương Chiêu làm Thái Tử. Sự việc xảy ra trong cung vào tối muộn hôm trước rõ ràng Dương Nguyên Khánh cũng có tham dự trong đó, điều này chứng tỏ Thánh Thượng cuối cùng đã lập Dương Chiêu làm Thái Tử là có liên quan tới Dương Nguyên Khánh. Đối với Thái Tử mà nói, đây là công lao ủng hộ được xác lập, tương lai Thái Tử lên ngôi, Dương Nguyên Khánh nhất định được trọng dụng. Đây là hàng hóa đặc biệt, đầu cơ kiếm lợi!
Bất luận Bùi Củ quyết định như nào cũng nhất định phải lôi kéo được Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh tiến lên khom người hành lễ:
- Ngày hôm nay quấy rầy sự nghỉ ngơi của Bùi thúc rồi.
- Không có gì, là ta mời cháu, cháu không đến mới khiến ta ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh thấy vài đệ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Bùi Củ, hầu hết đều nho nhã lịch sự nhưng trong đó có một người tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi, người cao gần bằng mình, lưng hùm vai gấu, hai vai như có nghìn lực, đầu đội kim quan lông mày rậm mắt sâu, mũi nhọn dài, gã đang nhìn chăm chú vào mình, trong ánh mắt sắc nhọn khiếp người.
Người này là ai? Trong lòng Dương Nguyên Khánh khẽ động.