Thiên Hạ Kiêu Hùng

chương 203: phí dẫn đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Dương Nguyên Khánh chỉ cười khổ, hắn đến Khải Dân Khả Hãn bộ, không muốn thấy nhất chính là A Tư Đóa. Nếu đây là việc duy nhất mà hắn thu hoạch được, hắn thà rằng tay không mà về. Vừa mới trải qua sự đau khổ chia ly, Dương Nguyên Khánh, thật sự không muốn lặp lại lần nữa.

A Tư Đóa chạy như bay tới, hơn nửa năm không gặp, cô ấy dường như cao béo hơn một chút, trên đầu tết một bím tóc nhỏ đen thui, nét mặt tươi cười nở rộ, đủ để hòa tan trong cái ngày đông giá rét này.

- Nguyên Khánh, chàng cuối cùng đã đến!

Nàng không chút nào che giấu kích động trong lòng, trong tâm tư đơn thuần ngoại trừ dũng sĩ trong lòng mình, cũng chẳng còn gì khác.

Dương Nguyên Khánh ở trên lạc đà hướng về phía nàng khom người thi lễ, mỉm cười nói:

- Thiên nga thảo nguyên tôn quý, cảm tạ nàng còn nhớ đến ta, một quan quân ở đất nước xa xôi này. Ta rất muốn lần nữa thưởng thức rượu sữa ngựa cho chính nàng tự ủ, để quay về dư vị ngọt ngào của nó.

- Ta có, ta đã ủ rất nhiều, đặt biệt ủ riêng cho chàng, ta sẽ cho chàng say ngã vào trong lều trại của ta.

Ô Đồ vỗ vỗ bã vai Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Chúng ta ngày ngày được ngửi mỹ tửu do chính tay A Tư Đóa ủ, lại chưa bao giờ có cơ hội thưởng thức. Nàng vì ngươi mà ủ nhiều rượu có thể mở tửu phường, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng có thể nhờ vào hào quang của ngươi, có thể được uống mỹ tửu của A Tư Đóa.

Các quan quân Đột Quyết xung quanh đều cười lớn, A Tư Đóa xấu hổ đỏ mặt, trong mắt lại vì vui sướng mà trở nên sáng ngời lạ thường, nàng hờn dỗi nói với các quan quân Đột Quyết:

- Ta sẽ không cho các ngươi uống, cho các ngươi uống rồi, lại không làm anh ấy say ngã được.

Bọn quan quân Đột Quyết tiếng cười càng thêm vang dội, A Tư Đóa vừa thẹn vừa vội, xấu hổ dùng ành mắt giận dỗi giống như liếc Dương Nguyên Khánh, quay đầu ngựa lao đi.

Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ lắc đầu, sự lễ phép và khách khí của hắn lại bị đáp trả bằng tình ý của thiếu nữ thảo nguyên tâm tư đơn thuần, làm cho đầu của hắn từng đợt đau nhức.

Lúc này, tiếng kèn lệnh trầm xuống trong cánh đồng bát ngát tuyết vang lên, một đội kỵ binh chậm rãi xuất hiện ở xa xa, đại kỳ đầu sói vàng lại giương lên trong gió, đây chính là Khải Dân Khả Hãn Nhiễm Can tới.

- Khả Hãn đến rồi!

Bọn quan quân Đột Quyết đều ngừng chiến mã phân ra hai bên. Lúc này Dương Nguyên Khánh đã đổi chiến mã, hắn giục ngựa tiến lên trước, chỉ thấy toàn thân một bộ trường bào Nhiễm Can chạy như bay mà đến, gã liền cười thật to

- Khách thảo nguyên tôn quý, ta lại gặp được ngươi rồi!

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, tiến lên khom người thi lễ,

- Vương Ưng (vua chim ưng) trên thảo nguyên, ta phụng mệnh lệnh vua Đại Tùy Khã Hãn, thay mặt ngài tỏ vẻ thành kính và ân cần thăm hỏi ngươi.

Nói xong, hắn từ trong tay một tên binh sĩ lấy qua một kim bàn, đem nó giao cho Nhiễm Can

- Đây chính là lễ vật Hoàng đế Đại Tùy ban cho ngươi, mong ngươi yêu quý trân trọng nó giống như yêu quý chính mắt của mình.

Nhiễm Can quỳ rạp xuống đất, cung kính tiếp nhận kim bàn

- Ta sẽ trân trọng nó còn hơn sinh mạng của ta!

Hắn đứng lên đem kim bàn giơ lên cao, ánh mắt trời chiếu rọi trên kim bàn, phát ra hào quang loáng lóa mắt, trên vạn binh sĩ Đột Quyết hoan hô. Nhiệm Can đem kim bàn giao cho tùy tùng, hắn kéo tay Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Hôm nay ta ở vương trướng bày tiệc khoản đại ngươi, ngươi không chỉ là sứ giả Đại Tùy, cũng là bằng hữu tốt nhất của Nhiễm Can ta!

………………..

Tiệc rượu của Đột Quyết Khả Hãn tuy rằng không phải tiệc rượu phô trương long trọng, nhưng nó lại có một hàm ý sâu xa, nó có ý khách vẫn là bằng hữu của riêng Khả Hãn.

Lều lớn của Nhiễm Can bố trí xa hoa, rải thảm thật dày, tùy chỗ có thể thấy được tơ lụa và đồ sứ đến từ Triều Tùy, nhưng các loại bộ đồ ăn lại là bộ dụng cụ vàng bạc từ phương Tây chuyển đến, ánh vàng lấp lánh, làm cho trong lều lớn trở nên nguy nga lộng lẫy.

Toàn bộ người nhà của Nhiễm Can một nhà đông đúc, trên bàn để đầy các loại mỹ tửu, trái cây và thịt nướng, thức ăn phong phú, xung quanh là bốn đứa con trai và vài đứa con gái của gã, còn có năm sáu thê tử của gã, nhưng Dương Nguyên Khánh lại phát hiện có hai nhân vật quan trọng không đến, một là Đột Quyết Khả Đôn Nghĩa Thành Công chúa, nàng là Hoàng hậu Đột Quyết, không ngờ lại vắng mặt trong yến tiệc của Nhiễm Can, còn một đó chính là A Tư Đóa, nàng cũng không đến.

Trước yến tiệc, Dương Nguyên Khánh đã nghỉ ngơi trước một canh giờ, một canh giờ này nội bộ Đột Quyết đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hắn còn phát hiện con rể Ô Đồ cũng trở nên trầm, hoàn toàn không hăng hái giống như lúc mới gặp mình, điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy được nhạy bén, Nhiễm Can vẻ mặt tươi cười nhiệt tình và thịnh tình chiêu đãi sau lưng, dường như còn cất giấu một điều gì đó lạnh lùng.

Chính là vì che giấu cảm giác lạnh lùng tồn tại đó, Nhiễm Can mới có thể dùng yến tiệc cách thức cao để khoản đãi chính mình.

Người nhà Nhiễm Can từng người một tiến lên kính rượu Dương Nguyên Khánh, nói lời nói ca ngợi nhiệt tình, mang theo vẻ tươi cười chân thành, Nhiễm Can thì cười mỉm ngồi một bên, thỉnh thoảng hạ giọng và nói chuyện với một thê tử khác bên cạnh.

- Tài bắn cung của Dương tướng quân đã chinh phục hai tay dũng sĩ Đột Quyết ta, hy vọng Dương Nguyên Khánh mang đến sự hữu nghị cũng có thể chinh phục được lòng của chúng ta.

Đứa con cả Đốt Cát kính

Dương Nguyên Khánh một chén rượu lớn, và uống một hơi cạn sạch.

Những lời nói ca ngợi khiến cho Dương Nguyên Khánh nghĩ tới một câu ngạn ngữ của người Đột Quyết:

- Cái thìa trống luôn đặt ở nơi miệng không hương vị, lời nói suông nghe được không hương vị trong lỗ tai.

Quả thật là như vậy, trong lời nói ca ngợi nhiệt tình này không có bất cứ một nội dung thực chất nào, nó dường như đều dựa vào không khí bay qua lỗ tai, ngay cả đứa con cả của Nhiễm Can, Đốt Cát, vốn luôn không thích hắn, không ngờ cũng nói được lời nói êm tai như vậy. Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh bắt đầu hoài nghi thành ý của Nhiễm Can, nhưng hắn lại không biết vấn đề xuất phát từ đâu?

Lúc này đến lượt Ô Đồ, tên đó bưng bát rượu dừng ngay trước ánh mắt của Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Dương tướng quân lướt băng qua cánh đồng tuyết đi vào trong lều của Đột Quyết, ta hy vọng Dương tướng quân mang theo sự hữu nghị và của cải, mà không phải là chiến tranh và u sầu.

- Ô Đồ!

Nhiễm Can mặt trầm xuống, quát hắn nói:

- Sao lại có cách nói chuyện với khách như vậy, uống rượu nhiều rồi đi qua một bên.

Thê tử A Nỗ Lệ vội vàng kéo Ô Đồ qua, Ô Đồ cười ngượng ngùng nói:

- Xem ra ta thực sự uống nhiều rồi, đầu óc choáng váng.

Y uống cạn sạch rượu trong bát, không nói thêm câu nào nữa.

Biểu hiện kỳ lạ của Ô Đồ và lời nói khi y kính rượu khiến cho Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên hiểu được ý đồ mà Ô Đồ muốn biểu đạt với hắn, đó chính là nghìn vạn lần không nên đề cập đến việc Tiết Diên Đà.

Xem ra Nhiễm Can đã đoán được mục đích mình đến đây vì việc Tiết Diên Đà, mà Đột Quyết căn ban không muốn cùng mình đối phó với Tiết Diên Đà, hoặc là nói bọn họ không muốn khai chiến với Tiết Diên Đà.

Giờ khắc này, Dương Nguyên Khánh hoàn toàn rõ ràng, có lẽ ý kiến của nội bộ Đột Quyết không thống nhất, có người thì muốn đối phó Tiết Diên Đà, có người thì không muốn khai chiến với Tiết Diên Đà, cho nên Nhiễm Can mới không chịu dùng quốc lễ chiêu đãi chính mình. Gã sợ tù trưởng chủ chiến trong lều lớn đề xuất kết minh đối phó với Tiết Diên Đà.

Gã không cho A Tư Đóa tham gia yến tiệc, cũng là sợ nàng và mình tiếp cận, sẽ tiết lộ bí mật Đột Quyết.

Nghĩ thông suốt điểm này, Dương Nguyên Khánh cũng không nhắc đến việc Tiết Diên Đà, hắn uống cạn sạch rượu trong chén, nói với Nhiễm Can:

- Khả Hãn có thể còn không biết, ta đã đảm nhiệm Giám Lệnh Giao Thị Phong Châu, chủ quản đối với Đại Tùy và Đột Quyết kịp thiết lập mậu dịch, ta sở dĩ lựa chọn đến Đột Quyết vào lúc này, chính là vì bố trí chợ ngựa mùa xuân với Đột Quyết đã thương lượng trước đó.

Nhiễm Can híp mắt mỉm cười, việc Tiết Diện Đà gã cái gì cũng sẽ nghe không hiểu, nhưng việc mậu dịch gã lại thích nghe.

- Đây chính là sự tình tốt! Dương tướng quân, ta rất mong đợi mậu dịch để có thể cho Đột Quyết của cải.

Thấy Dương Nguyên Khánh không đề cập tới việc Tiết Diện Đà, Nhiễm Can thở phào nhẹ nhõm, giơ bát rượu lên cười:

- Mùa đông hôm nay giá rét khác thường, tuyết lớn kín đường, tộc nhân đều đứng ở trong nhà. Hai ngày trước tù trưởng tộc nhân tụ họp, mọi người bàn luận, cái gì thiếu, cái gì nhiều, tất cả mọi người nhất trí nói, bò dê quá nhiều rồi, da chất đống trong kho, các món hàng của triều Tùy lại thiếu như tơ lụa, đồ sứ… Mọi người đều rất hy vọng, sẽ chờ đầu xuân sau, mọi người đi chợ ngựa đổi hàng. Dương tướng quân, lần này ngươi đến, có mang theo thứ gì tốt đến đây không?

- Ta đến lần này, mang

theo ba nghìn gấm vóc. Khả Hãn, không biết đại tộc trưởng nhà nào có hứng thú?

- Gấm vóc cho ta!

Đứa con cả Đốt Cát hoắc mắt thốt lên:

- Ba nghìn gấm vóc toàn bộ cho ta, ta dùng da dê tốt đổi với ngươi.

- Đốt Cát, ngươi tham lam quá, mấy huynh đệ chúng ta đều ở đây, ngươi sao lại có thể lấy toàn bộ đi được?

Gấm vóc Triều Tùy hiện tại là hàng nóng của Đốt Quyết. Gấm vóc không giống đồ sứ là vật phẩm bền, nó là một loại tiêu hao phẩm. Theo cuộc sống của người Đột Quyết Đông phương dần dần vững vàng, bọn họ cũng bắt đầu coi trọng đối với phẩm chất cuộc sống. Mỗi một thiếu nữ Đột Quyết khát vọng có một bộ y phục làm bằng gấm vóc triều Tùy. Các nàng than phiền bên tai trượng phu, khiến một cuộn gấm vóc dường như đã trở thành nhiệm vụ của dũng sĩ Đột Quyết, mà trấn an ưu tư của thủ hạ cũng trở thành sự tình đau đầu của nhóm tù trưởng Đột Quyết.

Khi Dương Nguyên Khánh đột nhiên tuyên bố hắn có mang theo ba nghìn xấp gấm vóc, lập tức dẫn đến mấy đứa con trai của Nhiễm Can tranh đoạt. Mấy đứa con trai của gã đều có riêng bộ lạc của mình, vừa rồi tỏ vẻ bất mãn đó chính là đứa con thứ ba Đốt Bật. Nó và huynh trưởng quan hệ không tốt lắm, hai người trợn mắt nhìn nhau.

- Được rồi! Không cãi nhau nữa.

Nhiễm Can khoát tay, cắt đứt sự tranh đoạt của mấy đứa con trai

- Dương tướng quân mang gấm vóc đến ta nhất định sẽ mua, ngược lại ta sẽ phân cho mọi người.

Nhiễm Can vừa cười hỏi

Dương Nguyên Khánh nói:

- Còn mang theo đồ gì nữa không?

- Còn có một thứ giống vậy, là lễ vật ta tặng cho các tù trưởng Khả Hãn và Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh lấy một bọc giấy bên người mở ra, mọi người đều thò đầu ra nhìn

- Là lá trà!

Nhiễm Can lập tức nhận ra!

Hắn đã nhìn thấy thứ này ở chỗ công chúa Nghĩa Thành. Công chúa Nghĩa Thành mỗi ngày đều pha một chút, cẩn thận thưởng thức. Nhiễm Can cũng uống qua hai lần, nếm không ra mùi vị gì. Hắn thấy Dương Nguyên KHánh không ngờ lại mang ra lá trà, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rõ, nói với mọi người:

- Đây là là trà kỳ thật là bảo bối của người thảo nguyên mới đúng, chỉ là mọi người còn không biết tác dụng cực lớn của nó.

- Thứ đồ chơi này có tác dụng gì?

Một bên Đốt Cát bắt tay hỏi, nó thật sự không có hứng thú gì đối với lá trà, còn kém xa hứng thú so với gấm vóc. Lúc này lá trà không có thông dụng, không nói thảo nguyên, ngay cả triều Tùy phương bắc, cũng chỉ có nhà giàu người ta mới uống trà, nhưng phương nam lại thông dụng, cho nên khi Dương Nguyên Khánh lấy lá trà ra làm lễ vật, tất cả mọi người đều cảm thấy hoang mang.

- Nó có tác dụng là giải ngấy!

Dương Nguyên Khánh dường như là một nhân viên chào hàng của hậu thế, kiên nhẫn giảng giải cho mọi người

- Mọi người mỗi ngày ăn thịt dê bò, uống rượu sữa không thấy ngấy sao? Không chỉ nói đến người thảo nguyên, ngay cả tướng sĩ quân Tùy chúng ta cũng vậy, ăn thịt dê bò nhàm chán, lúc đầu mọi người không biết tác dụng giải ngấy của lá trà, sau thì dần dần biết hết, mọi người đều không rời khỏi lá trà, hàng năm triều đình đã cho quân đội mang không ít lá trà đến.

Dương Nguyên Khánh thấy mọi người nửa tin nửa ngờ, liền cầm trong tay một cân lá trà đổ vào trong hộp sữa, lại nắm một nắm muối bỏ vào, bỏ trên lửa nấu, một lát, sữa dê bắt đầu sôi trào, toàn bộ trong lều lớn đều tràn ngập một hương vị trà sữa.

Lại nấu một hồi, hắn dùng một cái muôi cán dài, múc cho mỗi người một chén, cũng múc cho mình một chén cười nói:

- Mọi người có thể thử xem, ta sẽ tặng cho mỗi người một cân, cảm thấy không tệ thì nói cho ta biết.

Nhiễm Can dù sao cũng là Khả Hãn Đột Quyết, kiến thức khá nhiều, hắn nghe thấy trà sữa liền hỏi:

- Ta nghe nói Khiết Đan bên kia cũng uống trà, không lẽ chính là để giải ngấy khi ăn thịt?

Dương Nguyên Khánh cười gật gật đầu

- Chính là duyên cớ này, người Khiết Đan đã phát hiện lá trà đối với bọn họ rất quan trọng, cho nên bắt đầu có thương nhân buôn lá trà qua. Ta lần này mang qua đây năm trăm cân trà, chính là lễ vật để tặng cho Khã Hãn và các đại tù trưởng, ta hy vọng mọi người có thể nhận ân tình này của ta.

Hắn bưng trà sữa lên, chậm rãi uống, rất nhanh đã uống cạn chén trà sữa, mọi người bán tín bán nghi, cũng chậm rãi uống. Từ lúc sinh ra cho tới lúc chết, trường kỳ ăn loại thịt bò dê khô này làm quấy nhiễu cả đời bọn họ, nếu như lá trà có thể giải ngấy, vậy chính là một việc tốt rồi.

Dương Nguyên Khánh cũng biết, không thể dựng sào thấy bóng, cái này phải uống mấy ngày mới thấy hiệu quả. Muốn cho người Đột Quyết hình thành thói quen uống trà, ắt phải đi trên một đường lối tầng trên, một người có sức ảnh hưởng phát hiện tác dụng của nó, sẽ ảnh hướng đến một số lớn những người xung quanh, tiện đà ảnh hưởng đến càng nhiều người. Cái này cũng giống với quân bài Domino, chỉ cần một khối ngã xuống, thì sau đó toàn bộ đều ngã xuống, mà khối thứ nhất mấu chốt của quân bài, đó chính là Khả Hãn của người Đột Quyết.

Hắn ở đó có mấy nghìn gánh lá trà, chính là vì muốn mở thị trưởng thật lớn ở trên thảo nguyên này. Lệnh cấm của triều Tùy rất nhiều, chỉ dựa vào đồ sứ và tơ lụa, thì vẫn không kiếm được bao nhiêu tiền, phải nhờ vào thương phẩm mới, lá trà là loại tiêu hao phẩm, không thể nghi ngờ chính là thương phẩm tốt nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio