‘Tùng! Tùng! Tùng!’, tiếng trống trận hùng hồn của quân Tiết Diên Đà vang dội khắp phía bờ nam sông Hoàng Hà rộng lớn, trong tiếng trống vang trời dậy đất của mấy ngàn chiếc trống, mười ngàn kỵ binh cùng với Tiết Diên Đà Khả Hãn Ất Thất Bát chậm rãi qua sông Hoàng Hà.
Phía trước, sau và hai bên mười ngàn kỵ binh đều có bố trí những đội kỵ binh, những đoàn quân đen kịt nối đuôi nhau, kéo dài đến mười dặm, phía bờ bắc sông Hoàng Hà còn có mười ngàn đại quân hậu cần. Lần tiến công thành Đại Lợi này, Ất Thất Bát đặt cược một trăm ngàn binh lực, y phải nhanh chóng san bằng thành Đại Lợi, lấy chuyện thần thoại chiến thắng quân Tùy để làm phấn chấn khí thế quân Tiết Diên Đà, rồi sẽ quay về Kim Sơn tiếp tục nghênh chiến đại quân Khế Bật.
Ất Thất Bát cưỡi một con ngựa cao lớn thần tuấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía pháo đài ven sông quân Tùy đã bị san phẳng phía xa cách một dặm, nhìn những tảng đá đã bị đập vỡ đầy mặt đất, trong đầu y lại hiện lên cảnh tượng quân Đại Lợi bị tấn công. Ánh lửa ngút trời, quân dân quỳ trên mặt đất trước ngựa y xin tha thứ, binh lính của y không hề lưu tình chăt đứt đầu những người Hán đó, còn đầu của Dương Nguyên Khánh thì được buộc trên cổ chiến mã của y.
Cảnh tượng ghê người nhưng lại làm y thích thú này xuất hiện trước mắt y, y đã có chút không thể chờ đợi được nữa. Lúc này, y đã không phải chỉ còn vì báo thù nữa, y phải san bằng thành trì này, phải khiến những người trong bộ tộc phải hiểu rõ, Tiết Diên Đà không hề e ngại gì triều Tùy hùng mạnh, sẽ toàn lực nghênh chiến kẻ địch của bọn họ là người Khế Bật.
Cờ lớn trên đầu y tung bay, sau lưng y là mười mấy vị Vạn Phu Trưởng Tiết Diên Đà, còn đứng bên cạnh y là người kế nhiệm vừa mới được lập của Tiết Diên Đà Khả Hãn – Sa Lộc Liệp, là một người trẻ tuổi hung ác như báo, ở Tiết Diên Đà gã nổi danh dũng mãnh.
Gã dùng ánh mắt hung dữ như mắt báo nhìn chằm chằm về phía thành Đại Lợi, lớn tiếng khiêu chiến:
- Khả Hãn! Cho tôi thời gian ba ngày, xem tôi san bằng thành Đại Lợi!
- Được! Ta bổ nhiệm ngươi làm chủ tướng, ba ngày sau đánh bại thành Đại Lợi cho ta.
Ất Thất Bát giao mũi tên vàng của Khả Hãn cho Sa Lộc Diệp. Y nhìn về phía thành Đại Lợi lần cuối cùng, thản nhiên nói:
- Đánh hạ thành trì, chó gà cũng không tha!
Y xoay người đi, nhìn Khả Hãn đi xa, Sa Lộc Liệp lập tức nâng mũi tên vàng của Khả Hãn lên, hét lớn,
- Toàn quân xuất binh, xuất phát về hướng thành Đại Lợi!
Tám mươi ngàn quân ồ ạt chạy về phía thành Đại Lợi, mấy ngàn chiếc trống lớn đánh dồn dập, tiếng trống vang như sấm, cách xa mười dặm cũng có thể nghe. Tám mươi ngàn quân sát khí bừng bừng, quân đội dày đặc cùng với mấy trăm cái thang, xe tổ () và máy bắn đá. Quân đội Tiết Diên Đà ra sức tiến nhanh về phía trước, với một sát khí hừng hực tiến về phía thành Đại Lợi cách đó hai mươi dặm.
() Xe tổ là một loại xe thời cổ đại của Trung Quốc dùng để leo lên quan sát tình hình của đối phương.
Hình ảnh:
…
Tường thành bên ngoài thành Đại Lợi cờ lớn bay phấp phới, hai ngàn quân Tùy đứng xếp thành hàng, trên mình là áo giáp sáng loáng, đầu đội mũ bảo hiểm, tay cầm cung tên, ai nấy ánh mắt kiên định, năm mươi cái máy bắn đá lớn như năm mươi gã khổng lồ đứng sừng sững ở đầu thành.
Dương Nguyên Khánh đứng trên lỗ châu mai, ngóng nhìn đại quân Tiết Diên Đà đang chậm rãi từ phía xa chạy đến, một dải màu đen dài chừng năm dặm xuất hiện trên cánh đồng tuyết, tiếng trống chính là từ dải màu đen đó truyền đến.
Đại quân Tiết Diên Đà đi cũng không nhanh lắm, bọn họ không phải đến để quyết chiến bằng kỵ binh, mà là thực hiện trận chiến công phá thành. Đây cũng không phải là sở trường của người Tiết Diên Đà, đặc biệt là vào đầu mùa xuân. Thông thường người trên thảo nguyên sẽ không chọn thời gian này để tác chiến, mùa xuân là mùa mọi loài sinh sôi nảy nở, các binh lính rất dễ nhớ nhà, lòng quân không ổn, chiến mã qua một mùa đông, cũng không còn khỏe mạnh. Nhưng Tiết Diên Đà cũng không thể không lựa chọn thời điểm này để giao chiến, qua mười ngày nữa, tuyết trên sông Hoàng Hà sẽ tan ra, đại quân của bọn họ sẽ không thể vượt qua được sông Hoàng Hà.
- Tướng quân, mau nhìn bên kia!
Một binh sĩ chỉ về hướng đông hô lớn, Dương Nguyên Khánh nhìn về phía đó, chỉ thấy một kỵ sĩ mặc áo choàng trắng đang chạy dọc theo bờ sông chạy về hướng cửa thành.
- Là người Khế Bật!
Dương Nguyên Khánh nhận ra áo choàng màu trắng trên người kỵ sĩ kia, hắn lập tức ra lệnh:
- Mở cửa thành cho y vào!
Hơn một trăm binh lính mở xích sắt, cửa thành chầm chậm được mở ra, kỵ sĩ Khế Bật chạy vào thành, cửa thành lại lần nữa được ầm ầm đóng lại. Kỵ sĩ Khế Bật vào thành, một lát sau, y được binh lính đưa đến thành bên ngoài, lúc này Dương Nguyên Khánh mới phát hiện, có một con chim ưng đang đậu trên vai y.
Kỵ sĩ Khế Bật bước lên trước rồi quỳ xuống, dùng tiếng Đột Quyết nói:
- A Mạc tham kiến Dương tướng quân!
- Ta đã từng gặp ngươi, chúng ta đã từng cùng chiến đấu.
Dương Nguyên Khánh khẽ cười hỏi:
- Ngươi mang đến cho ta tin tức tốt lành gì?
- Ta là ưng nô của Vương tử điện hạ, con chim ưng này sẽ truyền tin tức qua lại giữa thành Đại Lợi và Khế Bật. Vương tử điện hạ của Khế Bật đã thống lĩnh năm mươi ngàn đại quân đến Âm Sơn.
- Được! Ta chờ tin tốt của các ngươi.
Tin tức của Khế Bật khiến Dương Nguyên Khánh phấn chấn tinh thần, nhìn quân đội Tiết Diên Đà vô biên vô tận ở phía xa, một cảm giác hào hùng bỗng nhiên dâng lên trong lòng hắn. Trận chiến này, hắn sẽ loại bỏ hoàn toàn dã tâm của người thảo nguyên đối với Phong Châu.
….
Đại quân Tiết Diên Đà dừng lại khi ở cách thành Đại Lợi còn năm dặm, tiếng trống cũng im bặt, tám mươi ngàn đại quân bắt đầu dựng doanh trướng. Rất nhanh, mấy ngàn doanh trướng xuất hiện bên ngoài thành, chủ tướng của Tiết Diên Đà là Sa Lộc Liệp cưỡi ngựa đi ra khỏi doanh trướng, từ xa xa nheo mắt nhìn tòa thành trì đã khiến Khả Hãn của bọn chúng phải chịu sỉ nhục. Dưới ánh nắng mặt trời, tường thành long lánh ánh bạc, đó là do tường thành đang được bao phủ bởi một lớp băng dà
Sa Lộc Liệp hung ác tàn nhẫn, đánh giặc cũng rất có kinh nghiệm. Tòa thành kiên cố này cũng khiến y âm thầm kinh ngạc. Trong ấn tượng của y, những thành trì biên cương của triều Tùy đều thấp bé mục nát, tòa thành này sao lại cao lớn chắc chắn như thế. Trong lòng y có chút hối hận, thời gian ba ngày, y nói ra quá dễ dàng rồi.
- Diệp Hộ, thời gian ba ngày e rằng không đánh hạ được tòa thành này.
Một gã Vạn phu trưởng ở bên cạnh lo lắng nói.
- Đánh không được cũng phải đánh!
Sa Lộc Liệp nghiến răng nghiến lợi. Trong vòng ba ngày nếu không đánh hạ được, vị trí người thừa kế Khả Hãn của y cũng sẽ nguy hiểm,
- Cho dù như thế nào, trong vòng ba ngày nhất định phải đánh hạ! Lệnh cho bộ tộc Diên Đà đánh lên trước.
‘Tùng! Tùng! Tùng!’, tiếng trống rung trời vang lên, mười lăm ngàn đại quân Tiết Diên Đà xông lên như thủy triều, mang theo hơn một trăm cái thang để công phá thành, xông về phía thành Đại Lợi.
Đây là bộ tộc Diên Đà của quân Tiết Diên Đà, hai mươi ngàn đại quân bị tiêu diệt toàn bộ trong trận chiến hồ Cáp Lợi cũng là thuộc bộ tộc Diên Đà. Địa vị của chúng trong Tiết Diên Đà khá thấp, những trận chiến nguy hiểm như thế này đều do chúng tiên phong đi trước.
Hơn một trăm cái thang được lấy ra, chạy ầm ầm về phía thành Đại Lợi cách đó năm dặm. Mười lăm ngàn binh lính thân mang áo giáp, tay cầm khiên chắn và trường mâu, tiếng hò vang rung trời, chiến tranh rốt cuộc cũng bùng nổ trong cái rét lạnh đầu xuân.
….
Trên tường thành bên ngoài, trên khoảng đất trống giữa tường thành bên trong và bên ngoài, tám ngàn tướng sĩ quân Tùy và mười ngàn thợ thủ công xếp thành hàng đứng trấn thủ. Nhìn lên cầu treo giữa hai thành cao ngất ngưởng, lắng nghe lời động viên trước khi chiến đấu của chủ tướng Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh toàn thân mang áo giáp, đầu đội m bảo hiểm, tay cầm Phá Thiên Sóc, đứng trên cầu treo nối giữa hai thành, giống hệt như thần tiên giáng trần.
Hắn giơ cao Bàn Dĩnh Kiếm lên, lớn tiếng nói với quân dân:
- Đây là kiếm của thiên tử, là kiếm của Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy ban cho thành Đại Lợi. Khói báo hiệu chiến tranh đã truyền đến Tây Kinh, Thánh thượng đang quan tâm đến thành Đại Lợi, ánh mắt của năm mươi triệu dân Đại Tùy đang nhìn về thành Đại Lợi. Các huynh đệ, hôm nay chúng ta không phải chỉ chiến đấu vì bản thân chúng ta, cũng không phải chiến đấu vì thành trì chúng ta, mà đang chiến đấu vì thiên tử Đại Tùy, chiến đấu vì tôn nghiêm của đế quốc Đại Tùy, cho dù cuối cùng chỉ còn lại một người, thành Đại Lợi cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay giặc!
Bên ngoài thành truyền đến tiếng trống trận ầm ầm, tám ngàn tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, bọn họ giơ cao trường mâu hết sức hò hét:
- Chiến đấu vì thiên tử Đại Tùy! Chiến đấu vì đế quốc Đại Tùy!
Tiếng hò hét chấn động khắp thành, ngay cả mười ngàn dân chúng trong thành cũng bị ảnh hưởng, cùng hò hét theo. Dương Nguyên Khánh vung trường sóc lên, lớn tiếng hô:
- Quân địch đã đến, binh lính đều tự bước vào chỗ. Những quân lính cãi quân lệnh, làm lòng người dao động, lập tức xử chém!
Binh lính lần lượt rời đi, chạy nhanh về vị trí của mình. Sáu ngàn quân tùy và mười ngàn thợ đá chạy vào nội thành. Muốn lên tường thành bên ngoài chỉ có cách vào nội thành, thông qua cầu treo bằng sắt giữa thành bên trong và thành bên ngoài mà lên. Cửa thành bên trong ầm ầm đóng lại, cánh cổng của thành ngoài lẫn thành trong đều được làm bằng thép, vô cùng kiên cố, cửa thành ngoài cao hai trượng tám thước, chỉ mở cửa thôi cũng phải cần một trăm người.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh về phía tường thành của thành bên ngoài, vừa đi vừa nói với Dương Tư Ân:
- Quân đội không cần phải lên hết, quân địch không biết thực hư binh lực của chúng ta, chắc chắn bọn chúng phải thử trước. Trước tiên chúng ta cũng chỉ cần dùng ba ngàn quân, quân đội còn lại tạm thời ở lại trong thành, chờ lệnh của ta mới được lên tiếp.
- Mạt tướng hiểu!
- Còn nữa!
Dương Nguyên Khánh lại gọi Dương Tư Ân,
- Truyền tin cho các binh lính, hai mươi ngàn quân viện binh Linh Châu đã đến Phong Châu, rất nhanh nữa sẽ đến viện trợ chúng ta.
- Vâng!
Dương Tư Ân xoay người rời đi.
Trên tòa thành, ba ngàn quân Tùy và năm ngàn thợ thủ công đang đứng trên tòa thành, ánh mắt quân Tùy lạnh lùng, cùng nhau giương cung. Năm ngàn quân thợ thủ công lại có chút khiếp sợ, quân Tiết Diên Đà đông kịt bên ngoài thành đã khiến bọn họ không kìm được sự run rẩy trong lòng.
Nhưng chiến tranh đã bùng nổ, bọn họ đã tham gia vào trận chiến. Quân thợ thủ công phụ trách kéo máy bắn đá, những máy bắn đá cao khoảng hai trượng, phía sau đầu máy có những khối đá lớn, do một trăm năm mươi người kéo, có thể bắn những khối đá mười cân (bằng năm cân của Việt Nam) ra xa năm trăm bước.
Ánh mắt lạnh lùng của Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào quân địch đông nghịt đang xông đến, từng cái thang đầy những binh lính Tiết Diên Đà đang đứng sẵn chuẩn bị công phá thành. Quân địch đã tiến vào phạm vi cách thành ba trăm bước, Dương Nguyên Khánh chém trường đao ra, hạ lệnh,
- Bắn!
Tiếng trống vang lên trên thành Đại Lợi, ba mươi cái máy bắn đá cùng được khởi động, cánh tay của máy bắn đá thật dài được bắn thả ra, bắn những khối đá nặng mười cân lên không trung. Hơn mười khối đá lớn xoay tròn trên không, đập vào đám người đang ùn ùn lao đến. ‘Bịch!’, tảng đá nặng nề nện xuống, quay trong trong đám người kia, mấy chục người bị đè lên, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm. Những khối đá lớn tiên tục đập lên đám người đó, tiếng kêu thảm thiết vang dội.
‘Răng rắc!’, một cái thang bị gãy thành mấy mảnh, mười mấy người trên thang đó đều rơi xuống, những tảng đá lớn liên tiếp đập về phía những cái thang. Thang của quân Tiết Diên Đ khá đơn giản thô sơ, bọn chúng học cách chế tạo của người Đột Quyết, mà người Đột Quyết cũng chưa học được những điểm tinh xảo trong quá trình làm thang. Kỹ thuật và sự khéo léo của người Hán bọn họ không thể học được, chỉ học được bên ngoài mà không học được cái tinh xảo bên trong. Chỉ trong một trăm bước ngắn ngủi, đã có gần một nửa số thang đã bị đá đập vỡ, nhưng vẫn còn có hơn năm mươi cái thang đang dần đến gần được tường thành.
Trên không trung, một khối đá lớn đang quay cuồng, ầm ầm lao xuống mặt đất. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, máy bắn đá đã quay được bốn vòng, hơn một trăm khối đá lớn lao vào quân địch, gây ra thương vong cho hơn hai ngàn người. Nhưng quân Tiết Diên Đà vẫn không dừng bước, bọn chúng vọt vào trong tầm bắn của cung tên.
Trên thành, mũi tên của quân Tùy lao ra như mưa, ba ngàn binh lính không ngừng bắn. Mũi tên của binh sĩ là dùng trong việc phòng thủ thành, dài và thô hơn so với mũi tên trong lúc cưỡi ngựa bắn tên, từ trên cao bắn xuống, sẽ mang theo sức nặng vốn có lao thẳng vào quân địch, lực sát thương rất mạnh.
Quân Tiết Diên Đà giơ khiên chắn. Bộ tộc Tiết Diên Đà có hai loại khiên, một loại khiên gỗ bọc bằng da trâu, chắc chắn vô cùng, do bộ tộc Tiết dùng. Còn một loại khác là khiên mỏng bằng gỗ, do các bộ lạc Tiết Diên Đà nhỏ khác và bộ tộc Diên Đà sử dụng. Loại khiên này chỉ có thể chịu đựng được những mũi tên trên thảo nguyên, không thể chống đỡ lại mũi tên của quân Tùy, càng không thể chống đỡ lại mũi tên dùng cho binh sĩ nặng nề. Nhưng có không ít binh lính đã tự bọc thêm mấy lớp da trâu trên mặt khiên, miễn cưỡng có thể chống lại mũi tên quân Tùy bắn ra. Nhưng cũng có không ít khiên che bị mũi tên xuyên qua, bắn chết những binh lính phía sau tấm khiên, hàng loạt binh lính bị chết thảm.
Một cái thang tới được gần tường thành, mấy trăm binh lính hùng hổ kéo dây thừng phía sau, cái thang cao sáu bảy trượng được dựng lên, mười mấy binh lính cùng leo lên thang.
‘Rầm’ một tiếng lớn, vụn băng bay khắp nơi, cái thang thứ nhất được bắc lên tường thành, tiếp sau đó ba mươi cái thang lần lượt được bắc lên tường thành, mấy ngàn binh lính quân Tiết Diên Đà như đàn kiến xông lên, dùng đao chém, phóng trường mâu, dùng cung tên bắn, liều mạng xông lên thành. Trên thành tên bắn như mưa, gỗ lăn mưa đá nện xuống, đao chém mâu lao, máu thịt bay tứ tung. Binh lính quân Tùy dùng những cọc lớn đẩy mạnh thang ra bên ngoài, một cái thang dài bị đẩy ra, ngã ngửa về phía sau, tiếng thang đổ vang lên một cách thê lương.
Quân Tiết Diên Đà phía dưới thành bắt đầu phản kích, tên bắn như mưa, bắn về phía đầu thành, có những binh lính quân Tùy và thợ thủ công liên tục bị bắn trúng, kêu thảm thiết, từ trên thành ngã xuống, số thương vong dần tăng lên.
Lúc này, tiếng trống nặng nề của quân Tiết Diên Đà lại được vang lên, lại có ba mươi ngàn quân Tiết Diên Đà tham gia trận chiến, những xe tổ cao ngất xuất hiện. Trên thành cờ hồng phấp phới, chủ tướng Dương Nguyên Khánh truyền lệnh tăng binh, thành trong cũng có ba ngàn quân Tùy và ba ngàn thợ thủ công được cử ra thành ngoài, tham gia vào trận chiến.
Chiến tranh bước vào giai đoạn gay cấn, một con chim ưng mạnh mẽ xuyên qua những trường mâu sáng loáng mà bay lên không trung, bay về Âm Sơn xa xôi ở hướng bắc.