Thiên Hạ Kiêu Hùng

chương 325: cảnh cáo nghiêm khắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Màn đêm buông xuống, vợ chồng Dương Nguyên Khánh cáo từ rời đi, Bùi gia cũng không giữ lại. Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Nguyên Khánh trở về, vợ chồng son hiển nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói. Bùi U cũng biết ý lưu lại Bùi phủ, không theo bọn họ trở về.

Dương Nguyên Khánh rời khỏi, bầu không khí khẩn trương trong thư phòng Bùi Củ cũng dần tản đi. Hai kẻ đứng đầu Bùi gia cuối cùng cũng đạt được thỏa hiệp, phân ra thành hai bước. Trước tiên cứ dùng phương án của Bùi Uẩn, ở sau lưng ủng hộ Dương Nguyên Khánh, Bùi gia không cần lộ diện. Một khi thế lực Quan Lũng mở rộng đả kích, nhắm mục tiêu ngay vào ĩ tộc Sơn Đông, khi ấy Bùi gia không thể đổ tội cho ai khác.

Trong xe ngựa, Bùi Mẫn Thu rốt cuộc cũng được dựa vào lòng của trượng phu như ý nguyện, nhưng cô không hề quấy rầy suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Cô biết trượng phu đang nghĩ chuyện quan trọng, chỉ có thể dựa vào lòng của trượng phu, cảm nhận bờ ngực rộng lớn cùng sự ấm áp khiến cô khó mà cưỡng lại, cô cảm thấy rất thỏa mãn.

Dương Nguyên Khánh tựa người vào miếng đệm mềm mại, nhẹ nhàng ôm Mẫn Thu vào lòng. Ánh sáng trong thùng xe ảm đạm, hắn chăm chú nhìn theo người đi bộ ở ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẫn chậm rãi nương theo con đường đấu tranh chính trị mà tiến triển.

Tuy Bùi Củ và Bùi Uẩn đều cho rằng không phải Lý Uyên, nhưng trực giác mách bảo Dương Nguyên Khánh, lời tiên tri nhất định là do Lý Uyên phát tán vì muốn khơi dậy xung đột trực tiếp, đào sâu vào thù hận giữa hắn và Nguyên Thọ.

Người khác không hề biết được hắn và Lý Uyên ngầm giao thủ trong vụ án của Nguyên Thượng Ứng, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ. Lý Uyên đã bị hắn xếp đặt một đường, sao y có thể khoanh tay đứng nhìn. Quan trọng hơn là, nếu Lý Uyên thật sự là người trung hậu nhát gan, y nào có thể trở thành cao tổ Đại Đường.

Thương rõ dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Dương Nguyên Khánh cũng không sợ đấu tranh với Nguyên thị, song hắn có phần lo lắng ám tiễn bắn ra từ Lý Uyên. Bị bắn lén bằng tên bởi một người khoác chiếc áo trung hậu thành thật ở bên ngoài mới khiến người ta khó lòng phòng bị, hắn nhất định phải nghiêm khắc cảnh cáo Lý Uyên một lần.

Thực ra quý tộc Quan Lũng đối phó hắn cũng không hẳn là chuyện xấu, hắn có thể thừa cơ lôi kéo sự đoàn kết của sĩ tộc Sơn Đông về bên cạnh mình, đây chính là một cơ hội.

- Phu quân, sự tình nghiêm trọng lắm sao?

Bùi Mẫn Thu nhận thấy cơ thịt trên thân trượng phu đều căng cứng, trong lòng không khỏi lo lắng:

- Thiếp cảm thấy chàng hình như có chút khẩn trương.

Dương Nguyên Khánh thả lỏng thân thể một chút, hắn không muốn mang đến những phiền não vô vị cho thê tử, liền cúi đầu hn vào vành tai của cô, cười nói bên tai của cô:

- Ta không hề khẩn trương, ta đang nghĩ nên đặt tên cho đứa con tương lai của chúng ta là gì?

Bùi Mẫn Thu mở miệng cười:

- Hiện tại phu quân đã nghĩ đến việc đặt tên cho con, quá sớm rồi đó!

- Không sớm đâu, không phải tối nay sẽ có rồi sao?

Lúc này Bùi Mẫn Thu mới hiểu ý của hắn, trong lòng cực kỳ xấu hổ, dùng dằng muốn ngồi dậy, Dương Nguyên Khánh lại chặt chẽ ôm cô vào lòng, thấp giọng trêu chọc:

- Lẽ nào nàng không muốn có con của mình?

Bùi Mẫn Thu bị hắn ôm chặt, dù có thẹn thùng nhưng ý vị ngọt ngào lại dâng lên ở trong lòng. Cô ngượng ngùng dựa đầu vào ngực của trượng phu, một đứa bé trắng trẻo mập mạp hiện ra ở trong đầu, ánh mắt của cô cũng dần sáng hơn.

Ở góc tây bắc phường Chính Bình có một tòa nhà rộng mười lăm, mười sáu mẫu, đây chính là phủ đệ của Lý Uyên. Cũng giống như các quý tộc Quan Lũng khác, tổ tiên Lý Hổ của Lý Uyên cũng là Lục trấn thú quân, là một người Hán đã Hồ hóa. Thuận theo mâu thuẫn Hồ - Hán bộc phát trong nội bộ Bắc Ngụy, bộ phận quý tộc quân sự đại diện cho lợi ích của người Hồ Tiên Ti kích động sĩ binh lục trấn phát động khởi nghĩa, sau cùng bị Thác Bạt thị của Bắc Ngụy Hán hóa mượn đao của quân đội Nhu Nhiên trấn áp.

Hơn một trăm ngàn người Hồ và người Hán đã Hồ hóa của lục trấn bị áp giải đến vùng Hà Bắc, Hà Đông, sau đó hình thành nên thế lực Bắc Tề của Cao Hoan. Trong khi đó thú binh của trấn Vũ Xuyên trong lục trấn cùng gia quyến bị sắp đặt đến vùng Quan Lũng, các phần tử nòng cốt trong bọn họ dần dần tập trung bên người Vũ Văn Thái, hình thành nên thế lực Quan Lũng. Đây chính là nguồn gốc của quý tộc Quan Lũng, cũng là lý do vì sao lại có nhiều danh thần của Tùy đường có nguyên quán là Vũ Xuyên đến như vậy.

Thuận theo đà phất lên của Vũ Văn Thái, tổ phụ Lý Hổ của Lý Uyên cũng chen vào vũ đài chính trị. Là một trong Bát trụ quốc của Quan Lũng, chiếu theo yêu cầu trở về Quan Lũng của Vũ Văn Thái, Lý Hổ liền lấy Lũng Tây là nơi an cư, trở thành hậu nhân của danh môn L thị ở Lũng Tây.

Tuy tổ phụ Lý Hổ của Lý Uyên có địa vị cao, song do thời trai tráng của phụ thân y – Lý Bính đã sớm qua đi, không thể theo kịp sự kiến lập của triều Tùy. Năm Khai Hoàng đầu tiên, Lý Uyên gần mười sáu tuổi, gia tộc của bọn họ không thể nắm bắt cơ hội trong một thời đại có triều lớn như Đại Tùy. Không được phân chia lợi ích từ triều Tùy, gia tộc Lý thị nhanh chóng sa sút.

Tuy Dương Kiên niệm tình xưa, vẫn phong tước Đường quốc công cho Lý Uyên, nhưng trong các gia tộc của tập đoàn Quan Lũng, gia tộc Lý Uyên chỉ có thể xếp ở hàng trung hạ, trở thành một thế lực nhỏ bình thường.

Lý Uyên vốn có tiếng là trung hậu, cẩn thận nhát gan, tính cách này trước tiên đã bị Dương Quảng một lòng muốn chèn ép quý tộc Quan Lũng để ý, gây khó dễ cho y, nhiều lần cách chức. Từ nơi Lũng Tây giàu có, Thái thú Huỳnh Dương dần dần bị hạ xuống làm Thái thú ở vùng biên cương Lâu Phiền cơ hàn cằn cỗi. Lần này nếu không phải vì có công tu sửa cung Phần Dương, y sẽ không có ngày ngẩng đầu lên nữa.

Mà trong lịch sử, Dương Quảng bị tính cách yếu đuối nhát gan giả tạo của Lý Uyên mê hoặc, cho rằng y sẽ không tạo phản mà lại còn trọng dụng y.

Đêm dần khuya, Lý Uyên đang ngồi đọc sách trong thư phòng. Thần trí của y có chút không yên, không phải do lời tiên tri, y tin rằng chẳng ai có thể ngờ lời tiên tri của Dương Nguyên Khánh chính là do y gây nên. Y lo lắng vì cuộc họp vào chiều hôm nay ở phủ Nguyên Thọ, không ngờ Nguyên Thọ muốn y ra mặt buộc tội Dương Nguyên Khánh tự tiện giết Nguyên Thượng Ứng. Lý do của Nguyên Thọ quả thực rất trọn vẹn, y hiểu rõ chuyện này nhất, buộc tội Dương Nguyên Khánh cũng sẽ có sức thuyết phục nhất. Nhưng y không muốn nhận việc này, chẳng những sẽ tự dẫn lửa thiêu thân, hơn nữa Nguyên Thượng Ứng từng là thị vệ tâm phúc của Tề vương, ai biết được Nguyên Thượng Ứng có quan hệ gì với việc Tề vương bị phế? Nếu chẳng may liên lụy đến chuyện của Tề vương thì con đường làm quan của y cũng gặp nguy hiểm.

Lý Uyên vô cùng lo lắng, đang nghĩ cách tránh khỏi chuyện này, vừa không cần xuất đầu lộ diện, cũng sẽ không đắc tội với các thế gia Quan Lũng khác.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài, quản gia hoảng sợ bẩm báo:

- Lão gia, mau ra xem, ngoài cửa lớn c chuyện rồi!

Lý Uyên kinh ngạc, hoang mang đứng dậy ra ngoài. Vừa đến cửa, một trận gió lạnh thổi tới khiến y rùng mình, lúc này y mới nhớ ra trời đã vào thu, trên mình chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh. Y vừa định vào phòng khoác thêm áo, suy nghĩ bất chợt dao động, không cố khoác thêm áo nữa, vội vàng đi về phía cửa phủ.

Đã có mười mấy gia nhân tập trung trên bậc thang ở cửa lớn. Con cả Kiến Thành, con thứ Thế Dân cùng mấy người cháu của y đều nghe tin chạy đến, người gác cửa đang nói chuyện gì đó với bọn họ.

- Ta nghe thấy có người gọi tên húy của lão gia trong đêm tối, cho lão gia bị tên bắn, lại nghe thấy một tiếng “răng rắc”, ta mở cửa ra liền nhìn thấy thứ xúi quẩy này.

Lý Uyên bước nhanh ra cửa lớn. Y trông thấy mọi người đang ngước nhìn lên phía trên cửa phủ, y cũng ngước nhìn theo, lập tức chấn động. Chỉ thấy một mũi tên cắm ngay vào chữ “Đường” trên bảng “Phủ Đường quốc công”, trên thân tên hình như có một phong thư.

-Mau! Mau gỡ nó xuống!

Lý Uyên gấp gáp hô to.

Vài tên gia nhân đem thang đến

-Để ta!

Lý Thế Dân leo lên thang, nhổ mũi tên ra khỏi bảng đưa cho phụ thân. Lý Uyên luống cuống mở thư ra, trong phút chốc người y trở nên cứng đờ, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệnh, tay khẽ run. Lý Kiến Thành đứng sau phụ thân, nhờ vào ánh sáng đèn lồng yếu ớt nên cũng thấy rõ nội dung của thư. Lý Kiến Thành cũng không khỏi kinh ngạc, trên thư cũng là mấy lời tiên tri.

“Đông Hải thập bát tử, nguyên quán ở Lũng Tây, thân khoác áo Dương Tùy, tâm gọi dựng triều Lý.”

Trong nhất thời Lý Kiến Thành cả kinh đến mức tay chân lạnh băng. Đột nhiên thân người Lý Uyên dao động, cuối cùng gục đầu ngã quỵ, lăn quay từ bậc thang xuống, dọa con cháu Lý thị tay chân hoảng loạn. Lý Kiến Thành chạy xuống đỡ phụ thân dậy, hét to:

- Phụ thân! Phụ thân! Cha có sao không?

Con cháu ai nấy cũng vây quanh lại, Lý Thế Dân chạy về phòng báo tin cho mẫu thân, quản gia chuẩn bị đi mời thầy thuốc. Đúng lúc mọi người trở nên hoảng loạn, Lý Kiến Thành lại nhận ra phụ thân nhẹ nhàng nhéo y một cái. Y ngẩn ra, song cũng lập tức phản ứng, hét to:

-Khoan mời thầy thuốc, đưa phụ thân vào nhà rồi tính sau!

Sáng sớm hôm sau, Lý Kiến Thành nhận ủy thác của phụ thân, đặc biệt đến Lại bộ xin nghỉ. Phụ thân đêm trúng phong hàn, bệnh cũ tái phát, đặc biệt xin nghỉ mười ngày.

Ngay tại thời khắc Lý Uyên bị cảnh cáo, trong phủ Độc Cô, gia chủ Độc Cô Chấn đang tiếp đãi một vị khách quan trọng – Nội Sử Lệnh Nguyên Thọ.

Trong quý tộc Quan Lũng, gia tộc Độc Cô thị cùng gia tộc Nguyên thị đều có địa vị cao. Hai gia tộc đều là lãnh tụ của quý tộc Quan Lũng, mà trên phương diện thực lực kinh tế, gia tộc Độc Cô thị vẫn cao hơn một bậc. Nếu Nguyên gia muốn liên hợp thế lực cộng đồng Quan Lũng đối phó với Dương Nguyên Khánh, thậm chí với cả sĩ tộc Sơn Đông, y không thể bỏ qua gia tộc Độc Cô thị.

Quan hệ giữa Nguyên thị và Độc Cô thị vẫn rất tốt, nhiều đời thông hôn. Vào thời đại Tùy Văn Đế, bởi vì Hoàng hậu Độc Cô mà Độc Cô thị trở thành họ ngoại bậc nhất của triều Tùy, chiếu cố rất nhiều đến gia tộc Nguyên thị. Ít ra trước khi Dương Quảng lên ngôi, quan hệ của hai gia tộc lớn vô cùng vững chắc. Nhưng sau khi Dương Quảng lên ngôi, quan hệ giữa hai gia tộc bắt đầu rạn nứt.

Hơn nữa trong vụ án của Hạ Nhược Bật, chủ mưu thật sự là Độc Cô La được phóng thích, đồng mưu Độc Cô Chỉnh chỉ bị phán chết, bảo toàn danh tiếng tước vị, mà trong lúc vô ý đã cuốn Nguyên Trụ vào trở thành chủ mưu bị xử chém, thân bại danh liệt. Điều này khiến Nguyên thị nảy sinh bất mãn với Độc Cô thị, bao gồm cả Nguyên Thượng Tuấn – con thứ của Nguyên Thọ vốn sẽ lấy con gái của Độc Cô gia, cũng bị Nguyên thị mượn cớ bát tự không hợp mà thoái hôn.

Cho dù quan hệ giữa hai nhà có một vết rạn, nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn không tệ. Tỷ như Nguyên Thọ đến thăm, Độc Cô Chấn đích thân ra cửa lớn nghênh đón, hai người tay bắt mặt mừng, thân mật như thường.

Mục đích của Nguyên Thọ rất rõ ràng, chính là hy vọng gia tộc Độc Cô có thể cùng đối phó với Dương Nguyên Khánh và sĩ tộc Sơn Đông. Đương nhiên, y cũng biết mình không thể chỉ huy gia tộc Độc Cô, không thể hưởng lợi nhiều, gia tộc Độc Cô sẽ không tham gia.

-Lần này nếu có thể giáng một đòn nặng vào Bùi gia, song thần Bùi thị mất đi một người, chúng ta đều ủng hộ gia tộc Độc Cô nhập các.

Nguyên Thọ cẩn thận nói.

Trong lòng Độc Cô Chấn không khỏi cười lạnh một tiếng. Nguyên Thọ y tưởng mình là ai mà có thể làm chủ chỉ đạo cấu thành của tướng quốc? Cho dù diệt trừ một trong song thần Bùi thị thì danh hiệu tướng quốc vẫn thuộc về sĩ tộc Sơn Đông, không tới phiên quý tộc Quan Lũng bọn họ. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù danh hiệu này thuộc về quý tộc Quan Lũng, chẳng lẽ nhất định sẽ cho Độc Cô thị sao? Nguyên Thọ này nghĩ quá chắc chắn rồi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, Độc Cô Chấn vẫn không biểu lộ, thản nhiên cười nói:

- Làm tướng quốc hay không không hề quan trọng. Nếu mỗi gia tộc trong quý tộc Quan Lũng đều đồng ý, Độc Cô gia cũng sẽ không chỉ lo thân mình. Trường Thọ huynh hãy yên tâm, tuy nhân số Độc Cô gia ít ỏi, không có tài năng gì, song chí ít chúng tôi sẽ ủng hộ về mặt tiền tài. Tất cả tiền tài vật chất cần thiết, Độc Cô gia sẽ gánh một nửa.

Nguyên Thọ cười khổ trong lòng, nếu cần tiền tài thì Nguyên gia cũng có. Thực ra ý của Độc Cô Chấn chính là không muốn tham gia, đứng ngoài mọi chuyện, nhưng Độc Cô không tham gia thì các gia tộc khác tất nhiên cũng sẽ lùi bước, cuối cùng gây mất đoàn kết. Đây là chuyện Nguyên Thọ tuyệt đối không muốn thấy, bất luận thế nào y cũng muốn kéo gia tộc Độc Cô vào.

Nguyên Thọ cũng biết không thể dựa dẫm vào lời hứa của tướng quốc, mà cũng không hề đặt lợi ích của Độc Cô gia vào mắt, nhưng có một thứ tương tự nhất định sẽ khiến Độc Cô gia cảm thấy hứng thú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio