Từ Thế Tích nói xong, không kìm lòng được đưa mắt nhìn qua Vương Bá Đương một cái. Mũi tên vừa rồi y bắn ra có thể xưng là thiện xạ, chớ nói bản thân mình, ngay cả Đơn đại ca cũng không sánh được. Từ lâu đã nghe danh tài bắn cung của Dương Nguyên Khánh thiên hạ vô song, bây giờ ngay cả một tên thủ hạ mà hắn tùy ý phái đi cũng lợi hại như thế này, quả nhiên danh bất hư truyền.
Từ Thế Tích than thầm trong lòng, đoạn dẫn Lý Mật đi vào trong trại lớn, đi thẳng tới trước đại trướng nghị sự. Địch Nhượng đã đợi ở đó, y vốn có ý dùng đội lính thương để chấn áp quân uy, không ngờ đối phương lại phái đến một gã thần tiễn thủ, khiến bọn chúng phải mất mặt một phen. Muốn nổi cơn giận nhưng lại không dám, đành phải hạ mình ra nghênh đón.
-Thảo dân sơn dã Địch Nhượng, hoan nghênh sứ giả quang lâm bỉ trại!
Lý Mật cũng thản nhiên nói:
-Tại hạ Lý Mật, là phụ tá dưới trướng Dương tướng quân.
Lý Mật của bây giờ đã trải qua nhiều năm đóng cửa đọc sách, e rằng người bình thường đều không biết đến, Địch Nhượng cũng coi y như một văn sỹ bình thường, vội nói:
-Lý tiên sinh xin mời vào!
Lý Mật bước vào đại trướng, ngồi xuống chỗ dành cho khách, Địch Nhượng ngồi đối diện với y, xung quanh đều là thủ hạ của Địch Nhượng.
Lý Mật lấy ra một bức thư đưa cho Địch Nhượng, cười cười nói:
-Dương tướng quân nói, từng có duyên gặp qua Địch tráng sỹ ở kinh thành một lần, hơn nữa trong trướng còn có người bạn cũ của hắn nữa, không đành lòng dụng binh bức bách, nên dùng cách tiên lễ hậu binh.
Địch Nhương liếc nhanh sang phía Đơn Hùng Tín một cái, thấy Đơn Hùng Tín xấu hổ cúi đầu, y liền có thể khẳng định, người “bạn cũ” mà sứ giả nhắc đến chính là Đơn Hùng Tín chứ không ai khác.
Địch Nhượng lấy cuộn thư ra xem một lượt, lời lẽ của Dương Nguyên Khánh viết trong thư rất khách sáo, hy vọng bọn họ nhìn rõ tình thế, đừng mang trứng chọi đá.
Địch Nhượng thở dài nói:
-Năm xưa ở kinh thành, Dương tướng quân tha cho ta một mạng, Địch Nhượng ta ghi tạc trong lòng, ta cũng không có ý đối kháng với hắn, xin sứ giả chỉ giúp cho bọn ta một con đường.
Lý Mật gật gật đầu:
-Dương đại tướng quân bảo ta chuyển lời tới Địch tráng sỹ, Ngõa Cương trại cũng có đường thoát, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thả người trước. Thả người rồi hắn sẽ đàm phán tiếp với các ngươi, bằng không, một canh giờ sau, kỵ binh của hắn sẽ đạp bằng Ngõa Cương trại.
Những lời nói của Lý Mật hết tất thảy mọi người đang có mặt nổi giận lôi đình, người đứng gần y nhất là Cổ Hùng gầm lớn một tiếng, rút đao chém thẳng xuống người y. Lưỡi đao mới giáng xuống một nửa thì ngừng lại, cung tiễn của Vương Bá Đương đã kéo căng, mũi tên dài lạnh lùng chĩa thẳng vào trán Cổ Hùng.
-Không được vô lễ!
Địch Nhượng quát lên một tiếng chói tai, những người xung quanh bèn lui xuống. Cổ Hùng trừng mắt nhìn Vương Bá Đương một cái, hừ một tiếng, đoạn thu lại đao vào vỏ, bước lui xuống. Vương Bá Đương cũng thu cung tên lại. Lý Mật thì cười nhẹ như không có chuyện gì xảy ra. Lúc lưỡi đao của Cổ Hùng nhắm thẳng cổ y mà chém tới, y cũng chẳng hề chớp mắt, khiến cho Địch Nhượng không khỏi không bái phục sự điềm tĩnh của y.
Địch Nhượng nhìn chăm chú vào mắt của Lý Mật, nói:
-Điều kiện của Dương đại tướng quan không khỏi hơi quá hà khắc, vậy thì ta còn vốn liếng gì nữa?
-Địch tráng sỹ cho rằng, bây giờ ngươi đang có vốn liếng đó sao?
Trong giọng nói của Lý Mật chứa đầy vẻ xem thường.
Địch Nhượng ngẩn người, chậm rãi nói:
-Vũ Văn Tiêu và hai trăm thị vệ đều đang ở trong tay ta đó.
Lý Mật ngửa cổ bật cười ha hả:
-Vũ Văn Tiêu mà đáng kể gì, Địch tráng sỹ có từng nghe qua câu chuyện của Tề vương chưa?
Địch Nhượng im lặng cúi đầu, hồi lâu sau, thở dài một hơi mà rằng:
-Được rồi! Ta sẽ thả người ngay.
Lý Mật đứng dậy cáo từ:
-Nếu đã như vậy, bọn ta sẽ ở yên chờ đợi quyết định của Địch tráng sỹ. Ta xin nhắc lại một lần nữa, chỉ có một canh giờ thôi.
Lý Mật nói đoạn quay người bước đi, không có lệnh của Địch Nhượng, những người xung quanh không ai dám ngăn, chỉ biết giương mắt nhìn y rời khỏi đại trướng đi xa.
Địch Nhượng thở dài một hơi, nói với Từ Thế Tích:
-Thả Vũ Văn Tiêu và hai trăm thị vệ kia ra.
Từ Thế Tích đáp vâng một tiếng, đoạn quay người bước đi, Cổ Hùng vội nói:
-Tướng quân, nếu thả hết đám con tin này đi rồi, chúng ta chẳng còn gì để dựa vào nữa!
Địch Nhượng cười khổ sở:
-Cổ tướng quân, Lý Mật đó nói đúng lắm, đối với Dương Nguyên Khánh, đám con tin này chẳng có ý nghĩa gì cả. Đến cả Tề vương hắn còn dám đụng đến, chẳng lẽ lại còn để ý đến đám thị vệ con ông cháu cha nhỏ nhoi này. Hắn chỉ cho chúng ta có một canh giờ, chúng ta không có thời gian dời đi đâu.
Địch Nhượng nhìn qua Đơn Hùng Tín một cái, nói với mọi người:
-Mọi người đều lui cả đi, Đơn đô úy ở lại!
Mọi người nhao nhao đi ra cả, trong đại trướng chỉ còn lại một mình Đơn Hùng Tín, Địch Nhượng cười cười nói:
-Người quen cũ mà Dương Nguyên Khánh nhắc tới, chắc hẳn là ngươi rồi!
Đơn Hùng Tín thấy Địch Nhượng đã nhìn ra rồi, nên cũng đành thừa nhận:
-Năm Nhân Thọ thứ tư, ta vào kinh tham gia võ cử, bởi vậy mà quen với hắn. Khi đó hắn chẳng qua mới chỉ là một viên tướng trấn thủ nho nhỏ ở thành Đại Lợi mà thôi. Nhoáng cái bảy năm trôi qua, hắn bây giờ đã trở thành Tả kiêu vệ đại tướng quân. Hắn có ơn với ta, nhưng ta mãi vẫn chưa có cơ hội để báo đáp.
Địch Nhượng trầm ngâm một lát, nói:
-Nếu ngươi muốn quy thuận hắn, ta sẽ không ngăn cản.
Đơn Hùng Tín lắc lắc đầu, quỳ một bên gối xuống:
-Anh trai ta là do bị quan binh giết hại, sao ta lại có thể quy thuận quan binh? Cho dù hắn có ơn với ta, ta cũng không quy thuận, xin tướng quân đừng hoài nghi ta.
-Được rồi! Người thay ta đến Tùy doanh một chuyến, đàm phán điều kiện với Dương Nguyên Khánh.
-Ti chức tuân lệnh!
Lúc này, Từ Thế Tích đi vào đại trướng bẩm báo:
-Tướng quân, đã thả người rồi!
Đơn Hùng Tín cười nói:
-Tướng quân, hay là để Từ đô úy đi cùng với ta!
Địch Nhượng liếc qua Đơn Hùng Tín một cái, gật đầu nói:
-Được!
Đơn Hùng Tín vỗ vỗ lên vai Từ Thế Tích, cười nói:
-Cùng ta đi đến doanh trại quân Tùy một chuyến, cho biết Dương Nguyên Khánh.
……………..
Lý Mật cưỡi ngựa rời khỏi Ngõa Cương trại, ghìm cương dừng ngựa trên một quả đồi, quay đầu nhìn lại Ngõa Cương trại ở phía xa, trong mắt đầy vẻ khen ngợi, Vương Bá Đương ở bên cạnh cũng cười nói:
-Đại ca, Ngõa Cương trại này tuy đơn sơ, nhưng bên trong cũng có được một vài nhân vật.
-Không sai, một Ngõa Cương trại nho nhỏ mà tàng long ngọa hổ, cái người trẻ tuổi họ Từ đó ta rất thích. Còn có thủ lĩnh Địch Nhượng của bọn họ nữa, biết xem xét thời thế, con mắt tinh anh. Nếu thiên hạ đại loạn, nơi này tất sẽ trở thành nơi tụ hội của các hào kiệt, đáng tiếc quá!
-Đại ca đáng tiếc điều gì?
Lý Mật thờ dài một hơi:
-Nhà Tùy để mất lộc này, người được thiên hạ thì đâu còn là giặc cỏ?
Vương Bá Đương hiểu được suy nghĩ của Lý Mật, cười nói:
-Ý đại ca là, Ngõa Cương trại sẽ không còn là giặc cỏ nữa.
Lý Mật ngửa cổ bật cười ha hả, ra sức quất mạnh vào mông ngựa một roi, giục ngựa lao tới như bay.
…………………
Đại doanh quân Tùy đóng tại bờ bên kia sông Vệ, một chiếc cầu tạm đã được bắc lên trên mặt sông, bốn bề trống trải, trong vòng phạm vi mười mấy dặm hoang vu không một bóng người.
Trong đại trướng, Dương Nguyên Khánh ngồi một mình trước địa đồ suy tư. Tấm địa đồ trước mặt hắn không phải là địa đồ Đông quận, mà là địa đồ U Châu. Tuy Dương Quảng phong cho hắn làm Tổng quản U Châu, nhưng U Châu của lúc này chẳng dễ gì kiểm soát. Đại quân hội tụ, Dương Quảng thân chinh Cao Ly, có thể nói, U Châu trên thực tế đang nằm trong tầm kiểm soát của Dương Quảng. Còn có Nguyên Hoằng Tự chăm lo cho U Châu nhiều năm, hầu hết những tướng lĩnh chủ yếu của U Châu đều là tâm phúc của y, nếu nhà họ Nguyên làm phản, thì U Châu ắt sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Còn phụ thân hắn Dương Huyền Cảm nữa, nếu quả thật bị bãi quan miễn chức, thì chỉ càng làm kiên định thêm quyết tâm tạo phản của ông ta mà thôi. Dương Nguyên Khánh đứng dậy, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lại trong đại trướng. Sang năm Dương Quảng sẽ xuất chinh Triều Tiên lần đầu tiên, một khi thất bại, mọi mâu thuẫn sẽ đồng loạt bùng nổ. Rất có thể Dương Huyền Cảm sẽ thừa cơ nổi dậy, nếu lúc đó Dương Quảng vừa hay ở Trác quận, vậy thì chắc chắn y sẽ gặp nguy hiểm.
“Dứt khoát phải khiến cho hắn hoàn toàn biến mất!”
Ý nghĩ đó xẹt qua trong tâm khảm Dương Nguyên Khánh, nhưng lập tức lại bị hắn phủ định. Những việc như thế này không thể làm bừa được, một khi bại lộ, hắn tất sẽ phải chịu sự phỉ nhổ của người đời. Hơn nữa, Dương Huyền Cảm tạo phản cũng không hẳn là việc tệ, mấu chốt là phải chỉ dẫn cho bên nào có lợi cho mình nhất.
Lúc này, bên ngoài trướng vọng vào một loạt tiếng bước chân, có thân vệ bẩm báo:
-Đại tướng quân, Lý tiên sinh về rồi!
-Mời vào!
Một lát sau, Lý Mật bước từng bước lớn vào trong đại trướng, vòng tay thi lễ với Dương Nguyên Khánh, cười nói:
-Tại hạ may mắn hoàn thành sứ mệnh rồi!
-Bọn họ đồng ý thả người rồi sao?
Lý Mật gật gật đầu:
-Chắc là đã thả rồi, chỉ có điều bọn người Vũ Văn Tiêu không có ngựa, đi bộ nên chậm hơn rất nhiều mà thôi.
Dương Nguyên Khánh lập tức lấy ra một cây lệnh tiễn, giao cho một tên thân vệ:
-Ngươi dẫn theo năm trăm kỵ binh, đi đón bọn người Vũ Văn Tiêu về đây!
Tên thân binh nhận lệnh lui xuống, Dương Nguyên Khánh cười nói với Lý Mật:
-Lần này Lý tiên sinh phải xâm nhập trại địch, vất vả cho ngươi!
-Chút việc nhỏ thôi, Đại tướng quân không cần để bụng.
Thực ra, điều mà Lý Mật quan tâm hơn cả là sự ủng hộ mà Dương Nguyên Khánh dành cho Dương Huyền Cảm. Nếu khi Huyền Cảm nổi dậy, Dương Nguyên Khánh có thể ở U Châu hô ứng, như vậy tiến là có thể lấy được Lạc Dương, lui là có thể lấy được U Châu, với lợi thế của U Châu đủ để giúp Huyền Cảm chống lại triều đình.
Tối qua Lý Mật đã thử thăm dò nói chuyện qua với Dương Nguyên Khánh một lần, ít ra thì y cũng biết được, Dương Nguyên Khánh hiểu rất rõ ý đồ của cha hắn. Chỉ có điều là không chịu biểu lộ thái độ mà thôi, khiến cho y không tài nào dò thấu được suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh.
Lý Mật thấy trong trướng không có ai, bèn thấp giọng nói:
-Đại tướng quân, chuyện ta nói hồi tối qua, người suy nghĩ thế nào rồi?
Lý Mật trước sau gì cũng muốn có được một câu trả lời rõ ràng từ chỗ Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh biết là y muốn khuyên mình ủng hộ phụ thân nổi dậy, bèn cười cười hỏi ngược lại:
-Việc tối qua ta nhờ tiên sinh, tiên sinh có thể cho ta câu trả lời trước được không?
Lý Mật vòng tay đáp:
-Xin Đại tướng quân yên tâm, ta tất sẽ thuyết phục phụ thân ngươi xem xét thời thế, kiên nhẫn ẩn mình chờ đợi, không tùy tiện phơi mình ra chịu ướt.
Lý Mật nói xong, nhìn Dương Nguyên Khánh với ánh mắt chứa đầy kỳ vọng, đợi chờ câu trả lời của Dương Nguyên Khánh. Y hy vọng câu trả lời của Dương Nguyên Khánh sẽ là “ra trận phụ tử cùng chiến tuyến, phụ thân tạo phản, con trai sao có thể đặt mình ngoài cuộc”.
Không ngờ, Dương Nguyên Khánh lại lắc lắc đầu:
-Chắc phải khiến tiên sinh thất vọng rồi.
Lý Mật cảm giác như bước hụt vào khoảng không, rơi xuống hang lạnh, tâm can đều đông cứng cả lại. Không ngờ Dương Nguyên Khánh lại cự tuyệt, y vẫn không cam tâm, lại khuyên:
-Cốt nhục chí thân, bất luận Đại tướng quân có tỏ thái độ như thế nào, cũng đều sẽ bị Hoàng đế úy kỵ, vậy sao Đại tướng quân lại có thể đứng ngoài cuộc được? Chẳng bằng nhận lời, rồi chúng ta cùng làm việc lớn.
Dương Nguyên Khánh nhất định không chịu trả lời y nữa, cười cười, chuyển chủ đề câu chuyện sang hướng khác:
-Bên cạnh ta chính là đang thiếu bậc cao minh như tiên sinh đây, liệu tiên sinh có bằng lòng ở lại phò tá Nguyên Khánh không?
Dương Nguyên Khánh nhìn y chăm chú, trên mặt đã không còn nét cười nữa. Lý Mật thầm thở dài trong lòng, y đến để khuyên Dương Nguyên Khánh giúp cho phụ thân hắn, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại khuyên y ở lại, làm sao y có thể trả lời cho được? Lý Mật cúi đầu trầm tư hồi lâu, đoạn khéo léo từ chối Dương Nguyên Khánh:
-Ta đã có lời hứa với Huyền Cảm, sao có thể bội tín. Nếu như Đại tướng quân đồng ý giúp cha mình, như vậy tự nhiên ta sẽ phò tá Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân không đồng ý giúp, vậy ta cũng chỉ có thể xin lỗi mà thôi.
-Vậy ư? Thật là đáng tiếc!
Ánh nhìn sắc bén của Dương Nguyên Khánh khiến cho Lý Mật cảm thấy như đã bị đối phương nhìn thấu tâm can, trong lòng run sợ. Không thể ở lại thêm nữa, Lý Mật vòng tay nói:
-Đại tướng quân, nếu không có việc gì khác, ta xin cáo từ.
-Đa tạ tiên sinh hôm nay đã giúp ta, tiên sinh đi đường cẩn thận!
Dương Nguyên Khánh cũng không giữ y, chăm chú nhìn y cưỡi ngựa nhắm hướng ngoài doanh mà đi. Dương Nguyên Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, sự nhiệt tình thái quá của Lý Mật, khiến hắn cảm thấy con người này có chút lòng dạ khó lường.
Lúc này, phía ngoài trướng vang lên tiếng bước chân chạy dồn, Dương Nguyên Khánh lập tức thu lại những suy tư, chỉ nghe phó tướng Tống Lão Sinh đang kích động nói với đám thân binh bên ngoài doanh trướng:
-Mau đi bẩm báo Đại tướng quân, bọn người Vũ Văn Tiêu đã về đến rồi.
Dương Nguyên Khánh bước ra bên ngoài đại trướng cười nói:
-Vậy thì làm phiền Tống phó tướng bố trí đàng hoàng cho bọn họ, người này ta không gặp.
Ngoài cổng đại doanh, Vũ Văn Tiêu và hai trăm thị vệ đã được kỵ binh đưa về. Sau một tháng bị giam cầm, hai trăm tên thị vệ người nào người nấy trông rất thê thảm, cuối cùng bọn họ cũng được trở về đại doanh của quân mình, không ít người thất thanh khóc rống lên.
Vũ Văn Tiêu cũng mặt đầy nét hổ thẹn, y không biết sau khi trở về rồi sẽ phải ăn nói thế nào với Thánh thượng. Tống Lão Sinh hiểu được cảm giác của y, cười an ủi mà rằng:
-Vũ Văn tướng quân cứ nghỉ ngơi trước đã, chuyện sau này để sau này tính.
-Dương tướng quân đâu? Ta muốn đích thân đi cảm ơn hắn.
-Đại tướng quân đang bàn bạc cách đối phó với Ngõa Cương trại, tạm thời không rảnh gặp tướng quân. Tướng quân hãy về nghỉ ngơi trước đi!
Vũ Văn Tiêu nghe nói Dương Nguyên Khánh không muốn gặp mình, cũng không còn cách nào khác, chỉ biết hậm hực đi theo đám binh lính.
Lúc này, Lý Mật đã đi được một dặm, y quay đầu nhìn lại doanh trại quân Tùy, khe khẽ thở dài.
Vương Bá ương khuyên nhủ:
-Đại ca, thực ra làm phụ tá cho Dương Nguyên Khánh sẽ tốt hơn. Dù sao hắn cũng là Tổng quản U Châu, tiền đồ sáng lạn hơn, sao đại ca lại từ chối?
Lý Mật liếc nhìn Vương Bá Đương một cái, cười lạnh một tiếng mà rằng:
-Dương Nguyên Khánh là hạng kiêu hùng thực thụ, nếu ta giúp cho hắn, thì ta đâu có cơ hội?
Vương Bá Đương ngạc nhiên:
-Vậy tại sao đại ca còn phải đi thuyết phục Dương Nguyên Khánh giúp sức cho phụ thân hắn?
Lý Mật cười, trên mặt lộ vẻ xem thường, có những lời y sẽ không nói với Vương Bá Đương. Trong lòng hắn, Dương Huyền Cảm chỉ là hạng ngu dốt mà thôi, Dương Nguyên Khánh lại là con ngoài giá thú, đời nào Huyền Cảm chịu lập hắn làm con thừa tự. Cha con trở mặt, anh em tranh giành lẫn nhau, bọn họ ắt sẽ giết Dương Nguyên Khánh. Với sự ngu dốt của Dương Huyền Cảm, thì những căn cơ mà Nguyên Khánh tạo dựng được, gia nghiệp nhà họ Dương, sớm muộn gì cũng rơi vào tay Lý Mật y.
Lý Mật lại nghĩ đến việc Dương Nguyên Khánh trước sau đều không chịu nhận lời giúp cho phụ thân hắn, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vô hạn, chỉ đành giục ngựa tiến về hướng kinh thành.
Không lâu sau khi Vũ Văn Tiêu và hai trăm thị vệ trở về, hai người mặc áo đen cưỡi ngựa chậm rãi tiến về phía doanh trại quân Tùy.
Ánh mắt Đơn Hùng Tín đầy vẻ phức tạp, suốt dọc đường không nói năng gì, có vẻ tâm sự chất chồng. Còn Từ Thế Tích thì vẻ mặt hớn hở, tuy y bình thường có vẻ ông cụ non, nhưng giờ nghĩ đến việc sẽ được gặp nhân vật nổi tiếng thiên hạ là Dương Nguyên Khánh, vẫn khiến y để lộ vẻ mặt của một thiếu niên.
-Đơn đại ca, huynh nói hồi xưa hắn cũng là một tướng quân thiếu niên rất can đảm nghĩa hiệp?
Từ Thế Tích tò mò hỏi.
-Thế Tích, đấy là việc của bảy năm trước rồi, bây giờ hắn thay đổi như thế nào, ta thật cũng không biết. Đệ đừng nghĩ quá tốt đẹp, dù sao bây giờ hắn cũng là kẻ địch của Ngõa Cương trại.
-Không đâu, đệ chỉ muốn gặp hắn mà thôi.
Hai người đến trước doanh trại quân Tùy, từ xa đã có một trạm lính gác hét lớn:
-Đứng lại!
Từ Thế Tích cất cao giọng, nói:
-Xin chuyển lời đến Dương tướng quân, có sứ giả của Ngõa Cương trại cầu kiến!
Mấy tên binh lính đi vào bẩm báo, một lát sau, một tên thân binh đi ra, hỏi:
-Người tới đó có phải họ Đơn không?
Đơn Hùng Tín vòng tay nói:
-Tại hạ Đơn Hùng Tín!
-Xin mời! Đại tướng quân đang đợi trong trướng.
Tên thân binh đưa hai người bọn họ đi về hướng trung quân đại trướng, đến cửa, hai tên thân binh tiến tới lục soát, thu hết gươm và trủy thủ mà bọn họ mang theo bỏ vào giỏ:
-Hai vị xin mởi!
Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích đi vào trong đại trướng, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh tay chắp sau lưng, đang đứng trước một tấm địa đồ. Từ Thế Tích lần đầu tiên nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, thấy thân hình hắn rất cao, vai rộng, đầu đội kim khôi (mũ vàng), thân mang giáp sắt, ánh mắt sắc bén như dao. Hắn chỉ đứng ở đó, khắp người toát lên một vẻ hết sức uy nghiêm, tạo cho người khác một thứ áp lực vô hình.
Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích bước tới khom người thi lễ:
-Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích của Ngõa Cương trại tham kiến Đại tướng quân!
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn Đơn Hùng Tí hồi lâu, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng, lãnh đạm nói:
-Chúng ta đã lâu không gặp.
Đơn Hùng Tín cười khổ:
-Chỉ là không ngờ rằng lại gặp lại Đại tướng quân với thân phận thế này.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, ánh mắt của hắn lại chuyển sang phía Từ Thế Tích:
-Ngươi chính là Từ Thế Tích?
Từ Thế Tích thoáng ngẩn người, hẳn là mình đâu có nổi tiếng lắm, sao hắn lại biết mình nhỉ?
-Tại hạ Từ Thế Tích, phụng mệnh tướng quân nhà chúng ta, đến đàm phán với Đại tướng quân.
-Đàm phán?
Dương Nguyên Khánh bật cười, giống như vừa nghe thấy một câu nói hết sức hoang đường, hắn lắc lắc đầu:
-Ta không có ý làm tổn thương lòng tự tôn của các ngươi, nhưng ít ra bây giờ các ngươi vẫn chưa có tư cách đàm phán với ta. Ta chỉ là muốn xem thái độ của các ngươi, để quyết định xem các ngươi sẽ sống hay chết.
Đơn Hùng Tín ngẩng đầu lên, nói:
-Hiện giờ bọn ta đã thả Vũ Văn Tiêu và hai trăm thị vệ rồi, so với một canh giờ mà Đại tướng quân quy định vẫn còn cách một khắc (mười lăm phút).
Dương Nguyên Khánh nhìn y cười nói:
-Khoan vội nói tới chuyện này, hai vị mời ngồi!
Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích đưa mắt nhìn nhau, đoạn cùng ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lệnh cho thân binh:
-Mang cho họ hai chung trà.
Q: Triều Tiên Trống Nhỏ Sơ Xao Động