Thiên Hạ Kiêu Hùng

chương 432: đại chiến ở quận tề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng hai năm Đại Nghiệp thứ , Hoàng Hà tuyết tan, những con thuyền bị tuyết đóng băng lại cả một mùa đông lại bắt đầu xuất hiện trên dòng sông.

Ở trên ngọn đồi Đậu Tử phía bắc ngạn Hoàng Hà, hàng ngàn con thuyền đánh cá đang chờ xuất phát, những cột buồm giăng lên che kín cả bầu trời. Trên bờ sông, mấy trăm ngàn quân mặc áo đen đang lục tục lên thuyền, đội quân đông như kiến, nhìn mãi không hết. Tất cả những ánh mắt của phản quân đều nhìn chằm chằm sang bờ bên kia của Hoàng Hà, ánh mắt ngập tràn sự hưng phấn mong chờ. Bên kia bờ sông Hoàng Hà nước chảy cuồn cuộn kia chính là quận Tề.

Đại chiến đang đến gần, giông tố cuồn cuộn, một đội kỵ binh phóng ngựa chạy gấp trên đường. Những nông dân đang chăm sóc lúa mạch hai bên đường đều kinh ngạc đứng lên nhìn đám kỵ binh đang phi nhanh như chớp kia mà trong lòng không khỏi thấy bất an.

Một canh giờ sau, đội kỵ binh vọt vào trong huyện Lịch Thành đi thẳng tới huyện nha. Đội kỵ binh xuống ngựa, lớn tiếng nói với thủ vệ trước cửa huyện nha:

-Nhanh vào bẩm báo Thái Thú, bắc ngạn Hoàng Hà có quân giặc đột kích.

Đám thủ vệ vội vàng quay người vào trong bẩm báo. Kể từ sau năm Đại Nghiệp thứ bảy, Trương Tu Đà dẫn quân đánh tan Vương Bạc thì nạn trộm cướp ở quận Tề cơ bản đã bình ổn trở lại. Dưới sự quản lí của Trương Tu Đà, hoạt động sản xuất nông nghiệp ở đây cũng dần dần được hồi phục trở lại, các cửa hàng trong huyện Lịch Thành cũng lần lượt mở cửa trở lại, quận Tề càng ngày càng giàu sức sống.

Nhưng đợt sóng này chưa dứt thì đợt sóng mới đã ập tới, vào cuối năm ngoái Hoàng đế Dương Quảng đã phát động đợt tấn công Triều Tiên lần thứ hai. Người trưng năm trăm ngàn quân ở các quận như Hà Nam, Sơn Đông và Hà Bắc, lại trưng dân phu hai triệu người nữa. Tin tức này truyền đi khiến dân tình cả thiên hạ đều kích động, ai cũng không muốn tới Liêu Đông chịu chết. Đợt tạo phản quy mô lớn lần thứ hai lại bùng nổ ở các địa phương, nạn trộm cướp ở quận Tề lại nổi dậy trở lại, hơn chục lực lượng tạo phản đã hình thành. Trong đó lớn nhất là đội quân ở núi Trường Bạch, trong một tháng ngắn ngủi đã tập hợp được gần vạn tên loạn phỉ.

Tất cả những chuyện này đều làm cho Thái thú Trương Tu Đà không ngừng đau đầu. Hiện tại y cũng không lo nổi đám loạn phỉ đó, nhiệm vụ mà triều đình giao cho thật khiến y khó có thể hoàn thành nổi.

Nhiệm vụ phải triêu tập binh mã và thu thập dân phu mà triều đình giao cho phải giải quyết. Tới quận Tề nhất định phải kiếm được mười vạn quân, đồng thời phải sung công mười vạn dân phu. Ngoài ra, hai vạn năm nghìn quân lính của Trương Tu Đà cũng phải phân ra một vạn năm nghìn người tới Liêu Đông.

Trong phòng, thủ hạ của y là đại tướng Tần Quỳnh căm giận nói:

-Triều đình dựa vào cái gì mà ra quyết định như vậy. Cứ coi như là quét hết mọi người đi làm binh thì cũng không lấy đâu ra nhiều quân binh và dân phu như vậy, trừ phi trưng dụng cả nữ nhân làm dân phu.

Trương Tu Đà thở dài một tiếng nói:

-Ta đoán triều đình vẫn dựa trên hộ tịch vào năm Đại Nghiệp thứ năm để lấy căn cứ trưng binh. Tai họa hơn nữa chính là nạn giặc cướp đã làm nhân khẩu quận Tề tổn thất gần sáu thành, lấy đâu ra dân phu nữa chứ. Nếu như thực sự trưng binh hoàn toàn tới tận người cuối cùng thì quận Tề biến thành hoang mạc rồi.

La Sĩ Tín vội nói:

-Sư phụ, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

-Làm gì bây giờ ư? Cùng lắm thì ta dâng cái đầu của Trương Tu Đà ta lên triều đình nhận tội, ta hoàn toàn không thể đảm đương nổi nhiệm vụ này.

Cả phòng chợt im lặng như tờ, tất cả các quan viên và tướng lãnh đều cúi đầu. Đúng lúc này, một tên sĩ binh chạy tới cấp báo:

-Bẩm báo sứ quân, có cấp báo!

Trương Tu Đà giật mình, lập tức ra lệnh:

-Cho vào gặp ta.

Một lát sau, một đội quân tới quỳ gối bẩm báo:

-Khởi bẩm Thái Thú, năm vạn đại quân loạn phỉ từ đồi Đậu Tử đang tiến ở phía bắc ngạn, đội quân tiên phong hơn nghìn người đã đổ bộ tới phía bắc huyện Trâu Bình rồi.

Tin tức này khiến tất cả mọi người đều thất kinh, vẻ mặt Trương Tu Đà trầm xuống, y bước nhanh tới trước tấm bản đồ treo trên tường. Y nhìn tấm bản đồ một lát rồi quay đầu ra lệnh Quận Thừa và Quận Tư Mã:

-Hai người lập tực tập hợp lực lượng đi di dời toàn bộ dân chúng vùng phụ cận huyện Lịch Thành. Đồng thời hạ lệnh các huyện cũng dời dân vào thành, thực hiện kế sách vườn không nhà trống. Ngay lập tức đi làm, nhanh!

Hai viên quan thi lễ rồi vội vàng đi làm. Trương Tu Đà nói với bộ tướng La Thái Nhi:

-Ta lo sẽ có gian tế trà trộn vào thành, ngươi dẫn hai ngàn binh lính ở trong thành tuần tra. Một khi phát hiện có người kích động tạo phản, giết ngay tại chỗ!

-Ty chức tuân mệnh!

Lúc này, Tần Quỳnh đưa ra đề nghị:

-Sứ quân, quân địch qua Hoàng Hà có mười lăm vạn quân, chúng lại không có thuyền lớn, nhất định phải tiêu hao thời gian. Chi bằng chúng ta thừa dịp chúng chưa kịp qua sông mà một mẻ đánh tan.

Trương Tu Đà chăm chú nhìn bản đồ một lát rồi lắc đầu nói:

-Ta rất hy vọng có thể tiêu diệt được toàn bộ mười lăm vạn đại quân này. Đề nghị của ngươi tuy rằng rất hay nhưng dụ địch tiến sâu vào quan trọng hơn. Lần này ta phải tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!

Trương Tu Đà lại quay đầu nói với thiên tướng thủy quân quận Tề Vương Tấn Giang:

-Ngươi dẫn ba nghìn thủy quân đưa thuyền tới ẩn núp phía sau rặng sậy, đợi sau khi đám thổ phỉ đổ bộ vào thì ngươi hãy dẫn thủy quân cắt đứt đường tiếp tế của bọn chúng, cắt đứt đường lui của chúng.

-Tuân lệnh!

Trương Tu Đà hạ lệnh xong, y quay sang cười nói với Tần Quỳnh:

-Trận này đánh xong có lẽ chúng ta lại có dân phu để giao nộp rồi!

Các tướng lĩnh đều hiểu ý cùng nhau mỉm cười.

Mấy ngàn chiếc thuyền đánh cá trong hai ngày ngắn ngủi ngày đêm không ngừng vận chuyển mười lăm vạn đại quân qua Hoàng Hà. Đây là nửa đoàn trong số ba mươi ngàn loạn phỉ ở trên đồi Đậu Tử. Bọn chúng do những đám loạn phỉ từ bốn chi liên kết lại mà thành. Một chi do Vương Bạc dẫn quân, một chi do Tôn Tuyên Nhã xuất quân, một chi do Thạch Để Xương dẫn quân, còn một chi phản quân nữa do Hách Hiếu Đức dẫn đầu…

Vương Bạc sau khi thất bại ở năm Đại Nghiệp thứ bảy đã dẫn mấy trăm tâm phúc tránh qua sông Hoàng Hà, tiến vào đồi Đậu Tử, đại bản doanh của đám loạn phỉ. Gã dùng thời gian hơn một năm trời thôn tính mười mấy đám cướp nhỏ, đồng thời chiêu mộ loạn dân tới chạy nạn. Dần dần, gã lại quật khởi, có được khoảng hơn năm vạn thuộc hạ nhưng Vương Bạc vẫn luôn canh cánh trong lòng thất bại ở quận Tề, luôn mong chờ cơ hội báo thù.

Ngay sau khi Vương triều Tùy tuyên bố tấn công Triều Tiên lần thứ hai thì Vương Bạc liền biết ngay cơ hội của mình sắp tới rồi. Đây là cơ hội để gã cắt cứ bán đảo Sơn Đông, là cơ hội nghìn năm có một để đối phó với triều Tùy. Vương triều Tùy chắc chắn sẽ rơi vào trận chiến Triều Tiên mà không làm gì được bọn họ.

Đối với đám người Tôn Tuyên Nhã và Hách Hiếu Đức, nguy cơ lớn nhất mà họ phải đối mặt bây giờ chính là sự sinh tồn. Mảnh đất trên đồi Đậu Tử không chứa nổi ba trăm nghìn phản quân, bọn chúng nhất định phải vượt ra ngoài, phải đi tìm kiếm không gian sinh tồn.

Phía bắc là quận Trác, chỗ đó chẳng mấy chốc quân Tùy sẽ tập hợp, đi về phía Bắc chẳng khác nào tìm đường chết. Phía Tây là phạm vi thế lực của Đậu Kiến Đức - Trương Toàn Xưng nên chắc chắn cũng chẳng có cơ hội cho bọn họ nhúng chân vào. Như vậy chỉ còn cách đi về phía nam tới Sơn Đông, chiếm lĩnh toàn bộ bán đảo Sơn Đông, đây là lựa chọn duy nhất của bọn họ.

Dã tâm của Vương Bạc và mưu đồ của Tôn Tuyên Nhã cùng Hách Hiếu Đức kết hợp lại với nhau. Bọn họ từ bốn phương liên hợp lại thành đại quân mười lăm vạn quân, vượt qua Hoàng Hà, chuẩn bị phát động cuộc tổng tiến công bán đảo Sơn Đông.

Phía nam bờ sông Hoàng Hà, mười lăm vạn đại quân đã tập kết xong. Trong một trướng doanh lớn, Vương Bạc đứng ở trước tấm bản đồ giải thích kế hoạch tác chiến của mình cho ba ngươi còn lại nghe.

Vương Bạc thấy tự đắc ý, y khẽ vuốt vuốt nhúm râu dê của mình. Ánh mắt híp híp nhìn bầu trời lóe lên vẻ giảo hoạt. Chỉ cần dẫn quân tới quận Tề vậy thì những chuyện tiếp theo sẽ do y làm chủ rồi. Y là người quận Tề, bất kể là thiên thời địa lợi hay nhân hòa thì y cũng tuyệt đối nắm thế thượng phong.

-Ta và Trương Tu Đà đã tác chiến nhiều lần. Người này tác chiến thận trọng, y sẽ không dễ dàng gì mà rời khỏi huyện Lịch Thành. Hiện tại đa số dân chúng ở quận Tề đều tập trung ở huyện Lịch Thành, Trương Tu Đà nhất định sẽ bố trí trọng binh phòng ngự ở huyện Lịch Thành. Cho nên, chúng ta không nên đánh huyện Lịch Thành mà nên đánh những huyện khác trước. Sau khi đã vững chân rồi sẽ quay lại đối phó với Trương Tu Đà sau. Chúng ta có ưu thế về binh lực, chỉ cần một trận đánh bại Trương Tu Đà thì chúng ta có thể lập được đại công rồi!

Vương Bạc xuất thân là thư sinh nên rất có đầu óc. Lời phân tích của y làm cho những người khác liên tục gật đầu. Tôn Tuyên Nhã nói:

-Vương đại soái, huynh là địa chủ, vậy thì chuyện này do huynh quyết định. Chúng ta nên đánh ở đâu trước bây giờ?

Vương Bạc híp mắt cười nói:

-Tốt nhất là đánh hạ huyện Chương Khâu trước. Huyện Chương Khâu là trung tâm của quận Tề, thành trì vững chắc, phía bắc giáp Tế Thủy, bốn bề núi non vờn quanh, đất đai phì nhiêu, là khu sản xuất lương thực chính của quận Tề. Hơn nữa chiếm được huyện Chương Khâu thì chúng ta có thể phá tan phòng ngự ở Tế Thủy của Trương Tu Đà. Vậy thì huyện Lịch Thành chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio