Trương Lượng nhướn mày:
-Chỉ có một trăm hai mươi người sao, vậy thì bốn mươi người mới chọn một người sao?
Vi Sư Minh nhìn Trương Lượng một cái:
-Không sai, khoa cử của triều đình bốn trăm người mới chọn có một người, còn phải xem môn đệ thế nào.
Vi Sư Minh không có hứng thú nói chuyện với Trương Lượng, y lại hỏi Vi Luân:
-Thiếu Bình, nếu như đệ không thi đỗ thì làm thế nào?
Vi Luân cắn môi nói:
-Năm mẫu ruộng trong nhà đệ đã bán rồi, nếu như không thi đỗ thì đệ sẽ ở lại quận Ngũ Nguyên dạy học, sau đó sẽ đón mẫu thân tới đây luôn. Đệ đã hỏi qua rồi, dạy học một tháng có thể kiếm được ăm mươi xâu tiền, có thể mua được năm thạch gạo ở quận Ngũ Nguyên. Ngoài ra còn có một căn nhà ba gian nữa, như vậy là đủ để đệ phụng dưỡng mẫu thân rồi.
Trương Lượng bên cạnh cũng thở dài:
-Ta cũng muốn ở lại đây, dù sao cũng không muốn quay trở lại Ngõa Cương nữa.
-Ngươi nói cái gì?
Vi Sư Minh và Vi Luân cùng ngạc nhiên nhìn Trương Lượng.
Trương Lượng lỡ miệng, vội vàng xua tay:
-Không có gì, ý ta nói là không muốn quay trở về căn nhà ngói hai gian ở quê cũ nữa.
-Nhưng ta vừa nghe ngươi nói tới Ngõa Cương.
Vi Sư Minh nghi hoặc nhìn Trương Lượng.
-Là Ngõa phòng! (nhà ngói)
Trương Lượng trướng khuôn mặt đen lên, ánh mắt có chút tức giận.
Lúc này, viên quan nghiệm danh hô lớn:
-Người tiếp theo.
Có người ở phía sau đẩy bọn họ:
-Tới các người rồi đó!
Kỳ thi Hương tổng cộng có hai đợt, thi trong vòng một ngày. Buổi sáng thi thiếp kinh, buổi chiều và buổi tối thi sách luận, tổng cộng thi tám canh giờ.
Thiếp kinh chính là hoàn thành kinh văn, trong một đoạn kinh văn sẽ còn trống một hai câu, các thí sinh phải điền đầy đủ vào những chỗ trống đó. Thi thiếp kinh lần này chủ yếu thi về “Tả truyện”, “Nghi lễ” và “Thượng thư”, ngoài ra còn có “Luận ngữ” và “Hiếu kinh” nữa. Ba ngày trước khi thi, phạm vi của bài thi đã được công bố cho thí sinh biết.
Thiếp kinh chỉ chiếm % số điểm, là những kiến thức cơ bản các thí sinh phải có. Cho dù là không thuộc kinh văn nhưng thời gian ba ngày cũng đủ để bọn họ có thể ôn luyện được những kiến thức quan trọng. Kỳ thi Hương chủ yếu là thi Sách luận, chiếm % trọng số điểm. Như vậy mới đúng là kiểm tra thực tài của thí sinh, đề thi cũng được làm ra thống nhất, tổng cộng có hai đề “Luận về ảnh hưởng của Bắc Chu, Bắc Tề đối với triều Tùy”, một cái nữa là “ Vấn đề thi cử Quan Lũng”. Thí sinh sẽ chọn một trong hai đề này để làm bài, nhưng Trương Lượng lại không có cơ hội nhìn thấy đề bài của Sách luận.
Trương Lượng ngồi xuống vị trí của mình, những dụng cụ cần thiết cũng như đề thi thiết kinh đều đã bày hết lên bàn. Đề thi có bốn trang, trong vòng hai canh giờ phải hoàn thành, ít nhất phải viết năm sáu nghìn chữ. Muốn làm được như vậy, thí sinh phải viết bài không ngừng nghỉ mới làm xong được, thời gian vô cùng khẩn trương.
Tiếng chuông vang lên, kỳ thi bắt đầu. Bốn bề vang lên tiếng giở giấy soạt soạt, đám sĩ tử vội vàng hạ bút viết như bay, người nào người nấy đều hết sức chăm chú. Tuy nhiên Trương Lượng lại viết bài khá chậm chạp, đầu óc y trống rỗng chẳng nghĩ ra cái gì. Những thứ y khắc khổ ôn luyện mấy ngày nay bây giờ một chữ y cũng không nhớ ra nổi nữa. Nửa canh giờ trôi qua mà Trương Lượng mới chỉ viết được hơn hai trăm chữ, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, sự lo lắng và khẩn trương đã làm y gần như ngất đi.
Trong phòng có hơn ba trăm thí sinh dự thi, mấy vị quan giám thị chắp tay sau lưng không ngừng đi đi lại lại giữa các thí sinh. Lúc này, trong lòng Trương Lượng gần như tuyệt vọng, lẽ nào mình phải quay trở về Ngõa Cương làm cướp sao? Nghĩ tới ánh mắt coi thường mình của Địch Nhượng, y cảm thấy đau quặn trong lòng. Rồi đột nhiên y từ từ cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra để lên trên bàn.
Ánh mắt y nhướng lên nhìn vị quan giám thị vừa đi qua đang quay lưng về phía y. Y từ từ di chuyển chiếc áo ngoài để lộ ra lớp lụa trắng bên trong, bên trên lớp lụa toàn là chữ nhỏ li ti.
Khi tham gia thi ngoài trừ thẻ dự thi ra thì không được mang bất cứ thứ gì vào, vì thế y liền dùng mấy miếng lụa trắng chép tác phẩm khá mới lạ với y là “Tả truyện” lên đó rồi nhét vào trong áo. Tim y đập thình thịch, y đã nhìn thấy đáp án rồi. Y vui mừng nhấc bút lên ghi đáp án lại, thực ra chỉ cần hơi nhắc lại kiến thức một chút là y có thể nhớ ra hết rồi.
Lúc này, tác phẩm “Tả truyện” của y đã sắp hoàn thành rồi, chỉ còn hai dòng cuối cùng mà thôi. Y lại từ từ giở tấm áo ngoài ra, cuối cùng cũng nhìn thấy đáp án rồi. Trương Lượng vô cùng vui sướng, y lại vội vã viết nốt đoạn cuối cùng. Làm bài xong, y thở phào nhẹ nhõm một tiếng rồi duỗi tay ra lấy lại chiếc áo bào.
Trương Lượng sờ soạng mãi mà vẫn chẳng thấy chiếc áo đặt bên cạnh mình đâu. Y như rơi vào hang sâu vạn trượng, tim đập thình thịch. Y từ từ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quan chủ khảo Cao Quýnh đang đứng ngay sau lưng y, trong tay còn cầm chiếc áo của y nữa. Ánh mắt của Cao Quýnh vừa nghiêm nghị vừa đau xót nhìn chăm chú vào y.
Trương Lượng đã bị Cao Quýnh bắt được tại trường thi. Cao Quýnh nghiêm mặt lôi y ra ngoài cửa quát:
-Cút! Ta không cần thí sinh như ngươi. Nhân phẩm ti tiện, cho dù ngươi có kiến thức phong phú thì làm gì chứ? Cút đi cho ta!
Đám quan viên ngoài cửa lớn đều ngây ra, không ngờ lại có thí sinh dám gian lận, quả thực là chưa thấy bao giờ. Rất nhiều quan viên và quận sinh đều chạy tới xem náo nhiệt. Trương Lượng quỳ trên mặt đất khóc lớn, y không phải xấu hổ vì sự gian dối của mình mà là đau khổ vì đã tự mình làm tuột mất cơ hội lần này của mình.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang tuần tra ở trường thi cũng nghe được tin này nên bèn chạy tới xem. Hắn cười hỏi:
-Các lão, có chuyện gì vậy?
Cao Quýnh chỉ vào Trương Lượng mà đau xót nói:
-Ta vốn dĩ đánh giá cao người này, không ngờ hắn lại dám làm rối kỉ cương, mọi người nhìn xem!
Cao Quýnh run rẩy mở chiếc áo của Trương Lượng ra cho mọi người xem. Bên trong là bốn năm miếng lụa to chừng bàn tay, bên trên chữ viết chi chit khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên. Dương Nguyên Khánh cũng không kìm nổi cười lên. Thời đại này có rất ít người dám gian lận trong kỳ thi, một khi bị bắt được thì coi như danh đã bị hủy hoại rồi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người dám gian lận trong thi cử.
-Các lão, ông biết người này ư?
Cao Quýnh thở dài:
-Lần trước ở tửu quán ta nghe thấy hắn nói Dương Nghĩa Thần đánh tan Trương Kim Xung và Cao Sĩ Đạt chỉ là làm tay sai cho Đậu Kiến Đức mà thôi. Lúc đó ta cảm thấy người này quả nhiên thật tinh tường, ta còn muốn thu hắn làm đồ đệ nữa. Không ngờ hắn lại dám gian dối trong kỳ thi ngày hôm nay, nhân phẩm đê tiện!
Trương Lượng không ngờ Cao Quýnh lại muốn nhận mình làm đồ đệ, y cảm thấy hối hận vạn phần. Y quỳ gối trước Cao Quýnh cầu xin:
-Các lão, con sai rồi, xin người cho con một cơ hội đi!
-Nằm mơ!
Cao Quýnh tức giận khiển trách y:
-Ngươi còn muốn danh tiếng nữa sao, cút đi cho ta!
Cao Quýnh xoay người đi vào. Lúc này một gã binh lính chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
-Bẩm Tổng quản, Đỗ trưởng sử co việc mời Tổng quản quay về bàn chuyện.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Trương Lượng một cái rồi xoay người đi xuống bậc. Các quan viên ai nấy đều mỉm cười không hề để ý tới Trương Lượng. Trương Lượng chăm chú nhìn theo Dương Nguyên Khánh lên ngựa. Y biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, y lau nước mắt rồi vội vàng đuổi theo.
Mấy ngày nay, Dương Nguyên Khánh luôn suy nghĩ về đề nghị của Cao Quýnh, phải dìu dắt một thế lực có thể đối địch với sĩ tộc Sơn Đông, không thể để sĩ tộc Sơn Đông một mình thống trị. Mặc dù đây không phải là việc ngày một ngày hai có thể làm xong, nhưng ít nhất thì Cao Quýnh cũng đã giúp hắn mở được tấm rèm cửa sổ ra để hắn nhìn được con đường phía trước rõ ràng hơn, từ đó hắn có thể từ từ bố trí mọi việc. Kiến nghị của Cao Quýnh có ảnh hưởng rất sâu sắc tới Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng quát lớn của viên thân binh:
-Tránh ra! Dám tới gần lần nữa thì ta sẽ bắn chết ngươi!
Dương Nguyên Khánh nhìn qua kẽ hở của tấm màn xe, chỉ nhìn thấy tên sĩ tử vừa gian lận vừa rồi, y cứ một mực đuổi theo xe ngựa của hắn. Dương Nguyên Khánh mỉm cười, hắn không phải là Cao Quýnh nên cũng không đến mức căm hận những việc phá rối kỉ cương tới như vậy. Chỉ là hắn muốn lấy lòng tin ở mọi người nên không thể dung túng cho những người gian lận làm rối loạn kỉ cương.
Dương Nguyên Khánh lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Cao Quýnh. Người này nói Dương Nghĩa Thần đánh tan Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt chỉ là làm tay sai cho Đậu Kiến Đức, quả nhiên là cũng có chút tinh tường.
Tiếng Trương Lượng hô lớn từ phía sau xe ngựa vọng tới:
-Đại trượng phu làm việc không từ thủ đoạn, nếu Dương tổng quản câu nệ quy củ nhân nghĩa thì sao có thể giành được thiên hạ?
-Dừng xe!
Dương Nguyên Khánh ra lệnh một cái, chiếc xe dừng lại. Hắn kéo rèm cửa lên liếc mắt dò xét nhìn tên sĩ tử mặt đen kia:
-Ngươi tên là gì? Người ở đâu?
Trương Lượng vô cùng xúc động, y vội vàng quỳ xuống nói:
-Tiểu nhân là Trương Lượng, người quận Huỳnh Dương.
Ánh mắt Dương Nguyên khánh vô cùng nhạy bén, hắn liếc liếc nhìn tay của Trương Lượng. Bàn tay y toàn là vết chai, rõ ràng là người đã từng sử dụng binh khí. Dương Nguyên Khánh lại cười hỏi:
-Ngươi ở quê làm việc gì? Chỉ học hành thôi sao?