Tần Quỳnh mỉm cười,
-Thôi được rồi, nói chuyện chính đi! Sau này có cơ hội huynh đệ chúng ta cùng uống rượu tâm sự.
Tần Quỳnh lấy từ trong áo ra tấm bản đồ, rải trên bàn nhỏ,
-Xem trước vị trí mai phục và khoảng cách so với địch doanh.
Trong màn đêm, Lư Minh Nguyệt đứng ở một gò đất xa xa nhìn về phía doanh trại quân Tùy, chỉ toàn một màu đen khiến y không nhìn rõ cái gì cả, nhưng trong lòng y lại tràn đầy hy vọng, y hy vọng có thể nhìn thấy quân Tùy hốt hoảng rút lui về phía bắc.
Lúc này, vài bóng đen chạy giữa màn đêm tới, đây là người mà Lư Minh Nguyệt cử đi thăm dò tình hình về báo tin. Trong lòng Lư Minh Nguyệt lập tức có một luồng khí nhảy dựng lên, từ xa nhìn thấy đã hỏi lớn:
-Quân Tùy có động tĩnh gì sao?
Kỵ binh thám báo chạy như bay tới,
-Tướng quân, quân Tùy rút lui rồi chỉ còn doanh trại trống không.
Lư Minh Nguyệt mừng như điên, y xoay người hô to:
-Truyền lệnh tam quân tức tốc đuổi theo!
Từ huyện Trường Thanh tới huyện Lịch Thành không xa chỉ có trăm dặm, chậm một bước là quân Tùy đã về tới thị trấn rồi. Lư Minh Nguyệt không muốn đánh mất cơ hội ngàn năm có một này, hắn tự suất lĩnh hơn trăm ngàn quân đuổi theo quân Tùy. Đi qua đại doanh của quân Tùy, trong đại doanh quả nhiên trống rỗng, không có lấy một tên binh sĩ nào, Lư Minh Nguyệt kích động hét lớn:
-Bắt được Trương Tu Đà, bất luận sống chết thưởng ngàn lượng vàng.
Hơn trăm ngàn quân giặc chạy như nước thủy triều điên cuồng đuổi theo.
Trong bãi cỏ lau cách bọn tặc phỉ khoảng bốn dặm, Tần Quỳnh chăm chú nhìn vào đại quân đi xa theo sau là hơn ngàn quân đang chờ lệnh. Ánh mắt hắn đưa tới đại doanh quân địch, doanh trại của quân địch được bao vây bởi hàng rào, trong một cái trại lớn có hàng ngàn cái trại nhỏ, trong doanh trại cũng có quân bảo vệ, nhưng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ngàn người.
Cơ hội đã tới Tần Quỳnh nhấc cái thiết sóc của hắn lên và nói với mọi người:
-Thời khắc lập công ngay trước mắt, các huynh đệ theo Tần Quỳnh ta giết vào trong đi!
Hắn vung thanh sóc dài, hai đùi kẹp vào mình ngựa chiến, thúc ngựa chạy như tên xông ra, một ngàn binh lính phía sau cũng chạy theo hướng vào doanh trại của địch mà đánh.
Một đội kỵ binh lao nhanh trong bóng đêm, nhưng trên trạm lính canh gác vẫn phát hiện ra bọn họ, tùng! Tùng! Tùng những tiếng trống báo hiệu đập vang lên, dẫn tới vô số những tên địch chạy ra phía trước doanh trại. Nhưng âm thanh này cũng có một báo hiệu khác, đội quân của La Sĩ Tín đang ẩn nấp bên kia cũng bắt đầu xuất phát, hắn dẫn một ngàn kị binh đánh vào từ cửa bên, quân địch đều bị thu hút tới cửa chính còn cửa bên thì trống rỗng.
La Sĩ Tín dẫn theo một ngàn kỵ binh trong nháy mắt đã giết vào trong doanh trại, bọn họ lấy đuốc trong trại đốt cháy từng trướng từng trướng một, trong đại doanh của Lư Minh Nguyệt náo loạn, những binh lính canh trại đã bắt đầu bỏ chạy. Lúc này, Tần Quỳnh cũng dẫn quân vào trong doanh trại, bọn họ giết người phóng hỏa trong đại doanh, đốt cháy hàng rào, đốt cháy lều trại, lửa cháy khắp doanh trại hơn mười dặm, ngọn lửa bùng bùng lên sáng rực cả bầu trời đêm.
Lư Minh Nguyệt vừa mới đuổi theo hơn mười dặm, bỗng nhiên có tên thân binh chỉ về phía sau hoảng sợ hô to:
-Tướng quân, mau nhìn kìa!
Lư Minh Nguyệt vừa quay đầu lại cả kinh, chỉ nhìn thấy đại doanh của hắn là một đám lửa ngút trời, ngọn lửa cao vút sang rực đến mười mấy dặm bên ngoài đều nhìn rõ.
-Không ổn rồi!
Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã bị mắc lừa, Trương Tu Đà dùng kế điệu hổ ly sơn.
-Quay lại, Quay lại giết chúng!
Hắn hô to rồi suất lĩnh đại quân đánh ngược trở lại phía doanh trại, lúc này Trương Tu Đà ở nơi xa hơn cũng nhìn thấy ngọn lửa lớn, ông ta biết đã thành công rồi, ông ta đang lĩnh suất hai mươi ngàn tinh binh đang chờ đợi cơ hội cuối cùng.
Một tên thám báo chạy tới bẩm báo:
-Đại soái, quân địch lui về doanh trại rồi!
Trương Tu Đà vung chiến đao lên:
-Quay lại giết chúng cho ta!
Hai mươi ngàn quân Tùy quay đầu đuổi giết, lúc này hai ngàn quân đánh lén của Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cũng đánh ra ngoài, hai mũi trước sau cùng đánh vào, quân Lư Minh Nguyệt đại bại. Trương Tu Đà hạ lệnh giết chết không tha, cả đường quân Tùy vừa đuổi vừa giết, giết đến nỗi đâu đâu cũng thấy xác chết, máu chảy thành sông.
Trận chiến này Trương Tu Đà dẫn hơn hai mươi ngàn quân mà tiêu diệt hết hơn một trăm hai mươi ngàn tặc phỉ nhưng Lư Minh Nguyệt vẫn trốn thoát dưới sự bảo vệ của hơn hai trăm thân binh. Trương Tu Đà lập tức hạ lệnh dùng một trăm hai mươi ngàn cái đầu của tặc phỉ xây thành “Kinh Quan” để hiến tế quân dân huyện Lịch Thành bị hại chết.
Qua trận chiến này tiếng tăm của Trương Tu Đà chấn động khắp nơi. Trương Tu Đà tái chấn quân uy, trong vòng một tháng ông ta suất quân đi quận Tế Bắc và quận Lỗ chiến thắng liên tiếp. Trước sau đánh tan hơn mười bọn phỉ loạn như Lữ Minh Tinh, Soái Nhân Thái, Hoắc Tiểu Hán …vv. Quân của ông ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đại quân đến nơi đâu bọn tặc phỉ đều khiếp đảm.
Trước khi lên đường đi Giang Đô tuần tra, Tùy đế Dương Quảng nhận được tin chiến thắng hết sức vui mừng, gia phong cho Trương Tu Đà làm Quang Lộc Đại Phu, dẫn dắt mười hai quận Hà Nam.
Trương Tu Đà liên tiếp thắng trận vẫn không thể ngăn cản Tuỳ đế Dương Quảng tiến bước nam tuần. Bất cứ ai đều không thể ngăn được quyết định này của ông. Hữu hậu vệ Triệu Đại tướng quân vừa mới khẩn cầu ông huỷ bỏ nam tuần, bị vào lao trị tội. Kiến thiết uý Nhậm tông thượng thư khuyên ngăn bị trượng hình đến chết. Phụng tín lang Thôi Dân Tượng quỳ xuống cầu xin Dương Quảng ở lại kinh thành bị xử tử. Phụng tín lang Vương Ái Nhân Thượng thư khuyên ngăn nam tuần bị xử tử. Lương quận hữu nhân thượng thư khuyên ngăn cũng bị xử tử.
Tuỳ đế Dương Quảng nam hạ ý đã quyết, không có ai có thể khuyên ngăn. Lúc này Phàn Tử Cái đã bị chết vì bệnh. Ông hạ chỉ lệnh Nội sử lệnh Độc Cô Chấn, Quang Lộc đại phu Đoạn Đạt, Giáo kiểm dân bộ Thượng thư Vi Tân, Hữu võ vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, đám người Hữu ti lang Lư Sở phụ tá, Việt vương Dương Đồng trấn thủ kinh thành.
Dương Quảng đã không có bất kỳ lưu luyến với Lạc Dương. Ông để lại thơ ly biệt cho cung nhân: “Ngã mộng giang đô hảo, chinh liêu diệc ngẫu nhiên” (Dịch nghĩa: ông ta coi trọng Giang Đô hơn, cuộc chiến Triều Tiên chỉ là một sự kiện nhân tiện mà thôi).
Ngày tháng , Năm Đại nghiệp thứ mười một, Dương Quảng lấy cớ tuần tra các quận phương nam, vội vàng nam tuần Giang Đô trước khi Hoàng Hà đóng băng, hai trăm nghìn quân lính bảo vệ mấy trăm chiếc thuyền lớn của Dương Quảng, trùng trùng điệp điệp hướng về Giang Đô.
Dương Quảng nam tuần Giang Đô, như một đốm lửa nhỏ đã làm sôi trào cả chảo dầu. Tình thế thiên hạ tạo phản càng kịch liệt hơn. Còn các thế lực lớn của triều Tuỳ đều đã rục rịch, lúc này như trước đêm bão tố tiến đến, thiên hạ tranh bá hết sức căng thẳng.
Chính trong ngày thứ mười Dương Quảng đáp thuyền đi, đầu tháng , Dương Nguyên Khánh cũng bắt đầu hành động. Quận Linh Võ, hai mươi ngàn kỵ binh đang nhanh chóng xuống nam, bụi đất bay mù mịt, cờ bay phấp phới, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đích thân thống soái quân tiến về quận Linh Võ.
Hai năm trước, Dương Nguyên Khánh đã ký hiệp nghị liên phòng với sáu quận phía bắc quan ải, để quận Linh Võ trong phạm vi thế lực của hắn. Nhưng dù sao đây chỉ là khống chế quân sự, của cải và dân của quận Linh Võ vẫn như trước nắm giữ trong tay của triều đình.
Cho dù Dương Nguyên Khánh đối với quận Linh Võ như hổ rình mồi. Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Tin tức Dương Quảng rời khỏi kinh thành truyền đến, Dương Nguyên Khánh liền biết, thời cơ đã chín muồi, hắn không chút do dự thống soái quân nam hạ. Hắn cần thâu tóm toàn diện mảnh đất Giang Nam màu mỡ nhiều năm chờ đợi này. Nơi này đất đai phì nhiêu, ánh sáng sung túc, nguồn nước dồi dào. Mấy trăm dặm của kênh Tần, kênh Hán, không bị người Hồ ở thảo nguyên phá hoại. Tưới tiêu vô cùng thuận lợi khiến cao lương thực phẩm ổn định một năm hai vụ. Còn có lúa nước mà đồng bằng Hà Sáo không có, sản vật vô cùng dồi dào.
Quận Linh Võ, Dương Nguyên Khánh đã nghĩ đến rất lâu. Trong trời đầy bão cát, Dương Nguyên Khánh một ngựa dẫn đầu, sau lưng là mấy trăm các cờ đạo. Cờ xích ưng của quân Tuỳ Phong Châu phần phật bay lên.
Dương Nguyên Khánh dẫn đầu, người mặc áo giáp sáng chói, dưới khố ngựa Xích Vân, ánh mắt nghiêm túc, uy phong lẫm liệt, bám sát sau lưng hắn còn có trăm chiến tướng và thân vệ. Trường mâu sắc bén, đao chiến sáng chói, sát khí đằng đằng hướng đi đến huyện Hồi Nhạc.
Quân đóng của quận Linh Võ lúc này cũng không nhiều. Khoảng hơn tám nghìn người, trong đó ba nghìn quận binh và năm nghìn quân Phong Châu. Quân đội hoàn toàn bị Phong Châu điều khiển. Thủ hạ của Thái thú Khâu Hoà chỉ có mấy trăm người. Phòng ngự của quận Linh Võ không có liên quan gì với y.
Cũng may, quận Linh Võ có hơn hai mươi nghìn hộ dân, dân số đông, cũng khiến y mỗi ngày bận rộn. giảm bớt buồn bực trong lòng y.
Buổi sáng, Khâu Hoà giống như mọi ngày, ở trong quận nha viết báo cáo công tá. Thời gian đã đến tháng mười một, lại đến thời khắc viết báo cáo công tác. Năm nay Thánh thượng tuy đi Giang Đô, người có thể không cần đi kinh thành. Nhưng báo cáo công tác vẫn phải viết.
Khâu Hoà đã viết hơn mười nghìn chữ lưu loát phóng khoáng. Viết thêm hơn một nghìn chữ có thể dưng bút. Đúng lúc này, thủ hạ của y Binh Tào tham quân sự Lương Sư Đô vội vàng chạy đến. Lương Sư Đô là hào cường bản địa quận Linh Võ, võ công cao cường. Từng đảm nhiệm thị vệ của Tề vương Dương Giản. Sau đó được Tề vương giới thiệu làm Ưng Dương lang tướng của quận Linh Võ. Vì án Tề Vương bị truất quyền, vẫn luôn ẩn cư trong nhà.
Sau khi Khâu Hoà nhậm chức, vì xây dựng quan hệ với hào cường địa phương. Y liền bổ nhiệm Lương Sư Đô làm binh Tào tham quân sự của quận Linh Võ. Thống lĩnh năm trăm nha dịch. Vì người không nhiều, cho nên Phong Châu hoàn toàn không can thiệp.
Lương Sư Đô chạy vào trong phòng nói:
-Sứ quân, Dương Nguyên Khánh thống soái đại quân đến rồi. Đã đến ngoài thành.
Khâu Hoà “hả” một tiếng đứng dậy. Vẻ mặt lo lắng khác thường. Từ khi y nhậm chức đến nay, Dương Nguyên Khánh chưa từng đến quận Linh Võ. Lúc này đến, chưa chắc là chuyện tốt. Khâu Hoà có dự cảm không tốt.
Nhưng một lát sau, lòng Khâu Hoà liền bình tĩnh lại. Nếu Dương Nguyên Khánh đến rồi, y phải ứng phó, y nói với Lương Sư Đô:
-Lập tức triệu tập nha dịch, bất cứ lúc nào cũng phải đợi mệnh lệnh của ta.
Lương Sư Đô do dự một lúc nói:
-Sứ quân, Ty chức có thể không gặp Dương Nguyên Khánh không? Ty chức trước đây trong phủ Tề vương có thù riêng với hắn.
Khâu Hoà gật đầu:
-Có thể, ngươi tránh đi!
Lương Sư Đô hành lễ một cái rồi lui ra. Khâu Hoà sửa sang lại y quan, bước nhanh ra ngoài.
Quân Tuỳ Phong Châu đã đồn trú trong quân doanh ngoài thị trấn. Dương Nguyên Khánh thống soái hơn nghìn thân vệ và tướng lĩnh cưỡi ngựa đến huyện Hồi Nhạc. Ở cửa thành, vừa lúc gặp Khâu Hoà đang dẫn quan viên quận nha cùng với Huyện lệnh, Huyện thừa Hồi Nhạc, ra nghênh đón.
-Thái thú quận Linh Võ Khâu Hoà hoan nghênh Dương tổng quản đến!
Khâu Hoà khom người thi lễ. Nếu từ chức vị tán quan y cùng cấp bậc với Dương Nguyên Khánh. Nhưng tước vị của Dương Nguyên Khánh cao hơn y. Hơn nữa, tổng quản còn cao hơn Thái thú một cấp, quan trọng hơn là, quận Linh Võ thực tế khống chế trong tay Dương Nguyên Khánh. Người ở dưới mái hiên, Khâu Hoà không thể không cúi đầu.
Dương Nguyên Khánh cười khà khà nói:
-Khâu tổng quản, năm đó chúng ta gặp nhau, từ biệt một cái đã bao nhiêu năm rồi.
Cái Dương Nguyên Khánh chỉ tới chính là năm đó Dương Chiêu bị Hạ Nhược Bật ám sát, chính Khâu Hoà dẫn quân giải quyết. Khâu Hoà khẽ thở dài:
-Đúng vậy! Thoáng cái đã một năm trôi qua. Dương tổng quản đã trở thành rường cột của nước nhà, còn ta đã già rồi.
-Khâu lão tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Hẳn nên ở nhà dưỡng lão an hưởng tuổi già. Ở Linh Võ đảm nhiệm Thái thú, quả thật uất ức cho Lão tướng quân rồi.
Trong lời nói của Dương Nguyên Khánh hàm ý, khiến tim Khâu Hoà nhảy lên. Y nhìn Dương Nguyên Khánh, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng sát khí, lòng Khâu Hoà trầm lắng, y biết Dương Nguyên Khánh quả nhiên là lai giả bất thiện.
Lúc này, y bỗng nhiên phát hiện đội ngũ đứng bên cạnh Dương Nguyên Khánh đều là quan văn. Rất quen mắt, lại nhìn kỹ, không ngờ là Huyện lệnh, Huyện thừa, Huyện uý, chủ bộ của ba huyện Linh Võ, Hoài Viễn, Hoằng Tĩnh, bọn họ cũng đến rồi.
Địa hình của quận Linh Võ thiên về chiều dài, hướng bắc hướng nam trong phạm vi tám trăm dặm phân bố sáu huyện thành Linh Võ, Hoài Viễn, Hoằng Tĩnh, Hồi Nhạc, Phong An, Minh Sa. Bây giờ huyện quan của bốn huyện đều đến đủ. Khâu Hoà liền thầm đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh. Tuy rằng đoán được, y cũng đành chịu.
-Dương tổng quản, mời vào thành!
-Mời!
Hơn ngàn kỵ binh vây quanh Dương Nguyên Khánh đi vào trong thành. Đám người Dương Nguyên Khánh vừa vào thành, phía nam lại chạy đến một đội kỵ binh, đuổi theo bảo vệ bảy tám quan viên. Đây là quan viên của huyện Phong An và huyện Minh Sa đã đến rồi. Đến lúc này, tất cả các quan địa phương của quận Linh Võ đều đến đầy đủ.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chầm chậm đi trên đường lớn trong thành. Hai bên dày đặc cửa hàng và nhà dân. Huyện Hồi Nhạc thuộc quản lý của quận Linh Võ, thành trì to lớn, chu vi gần ba mươi dặm, là thành lớn hiếm thấy trong sáu quận Quan bắc. Trong thành sông ngòi chằng chịt. Đại thụ um tùm, tuy đã vào đông, cây cối xơ xác, nhưng vẫn như trước có thể tưởng tượng được thắng cảnh lúc xuân hạ.
Dân số trong thành không nhiều. Chỉ có hơn bốn nghìn hộ. Hầu hết đất đai đều bỏ không, hoặc làm đồng ruộng, hoặc cỏ dại mọc. Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đây là thành trì có thể phát triển lớn. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Lương Sư Đô. Người này cuối thời Tuỳ khởi sự ở quận Linh Võ. Trở thành một trong những chư hầu tranh bá. Trước đây ở kinh thành gặp qua y. Hiện nay y hẳn phải ở quận Linh Võ mới đúng.
-Khâu thái thú, ông có quen một người tên là Lương Sư Đô không?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Trong lòng Khâu Hoà cả kinh. Y không dám nói dối, liền nói:
-Đương nhiên biết, anh ta là Binh tào tham quân sự của bổn quận.
-Hiện nay anh ta ở đâu. Ta muốn gặp cố nhân này.
Khâu Hoà không muốn bán đứng Lương Sư Đô, liền thản nhiên nói:
-Thật không may, anh ta phụng mệnh dẫn nha dịch đi xem xét tình hình đóng băng bờ sông rồi. Vừa lúc không có ở huyện.
-Ồ! Thật có chút đáng tiếc.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nói với thân vệ bên cạnh:
-Để ý cho ta một chút, đợi người này trở về, dẫn anh ta đến gặp ta.
Khâu Hoà thâm kêu một tiếng may mắn. Xem ra Dương Nguyên Khánh quả thực không có hảo ý với Lương Sư Đô, may mà mình để tâm. Y nhanh chóng nháy mắt với một tuỳ tùng. Tuỳ tùng hiểu ý, chầm chậm đi. Nhân lúc không có ai để ý đến gã, vô tình biến mất.
Mọi người đến quận nha, Dương Nguyên Khánh dặn dò quan huyện và quan quận đều ngồi xuống bàn chuyện. Hắn và Khâu Hoà đến một phòng bên cạnh.
Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, liền thẳng thắn nói:
-Khâu sứ quân, lần này ta đến, là chuẩn bị chính thức mở rộng phạm vi quản hạt của tổng quản phủ Phong Châu. Cũng gộp quận Linh Võ vào phạm vi quản hạt của tổng quản phủ Phong Châu.
Đây là thôn tính trắng trợn. Khâu Hoà nén không nổi lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh nói:
-Tướng quân làm như thế Thánh thượng đồng ý không? Triều đình đồng ý không?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
-Lời này của Khâu thái thú có ý nghĩa không?
Khâu Hoà bỗng chốc bạo dạn, Dương Nguyên Khánh dám làm như thế, sẽ không còn để ý suy nghĩ của triều đình và Thánh thượng rồi. Một lúc lâu sau, y hỏi:
-Vậy ty chức phải làm sao bây giờ?
-Về việc đi ở của Khâu sứ quân có thể có ba lựa chọn. Thứ nhất là chấp nhận sự thật, Khâu sứ quân điều khỏi quận Linh Võ. Chúng ta có bố trí khác. Thứ hai là ta đưa Khâu sứ quân về nhà dưỡng lão. Phong Châu tự có phí từ chức. Cuối cùng là Khâu sứ quân lựa chọn đối kháng. Còn chúng ta không không thể hiện thái độ cứng rắn. Đây là ba lựa chọn. Khâu sứ quân có thể chọn một trong đó.
Khâu Hoà cúi đầu không nói, Dương Nguyên Khánh đứng lên nói:
-Khâu sứ quân suy nghĩ đi! Ta đi họp với các quan huyện.
Dương Nguyên Khánh đi đến cửa, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng thở dài của Khâu Hoà:
-Được rồi! Ty chức chọn cách thứ hai.
Dương Nguyên Khánh hiểu ý cười. Đây la sự lựa chọn sáng suốt.
Phòng họp ngồi kín hơn hai mươi vị quan của sáu huyện. Có người trầm mặc không nói, có người khe khẽ nói nhỏ. Nhưng bất kể là lo lắng hay là mong đợi. Có một điểm mọi người đều biết rõ trong lòng. Quận Linh Võ từ nay về sau chắc sẽ không thuộc về triều đình. Mà thuộc về sự quản hạt của Dương Nguyên Khánh. Nói cách khác, quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh thâu tóm.
Lúc này cửa mở, Dương Nguyên Khánh và quan lớn của Phong Châu Trương Đình tiến vào. Trong phòng họp liền im lặng. Dương Nguyên Khánh ngồi xuống cười nói với mọi người:
- Trước tiên giới thiệu với mọi người một chút.
Ngón tay hắn chỉ vào Trương Đình:
-Vị này vốn là Tổng quản phủ Phong Châu Trương tư mã. Từ bây giờ, ông ấy chính thức đảm nhiệm Thái thú quận Linh Võ. Là bổ nhiệm của Dương Nguyên Khánh ta.
Hắn nhìn ánh mắt quan huyện ai cũng phức tạp nói:
-Nếu các huyện sứ quân này đồng ý tiếp tục ở lại cai quản địa phương. Ta vô cùng hoan nghênh, sẽ trước sau hậu đãi. Nếu không muốn ở lại, ta cũng không ép, ta sẽ tặng hậu lễ tiễn ra khỏi quận Linh Võ.
Dương Nguyên Khánh lấy một tệp công văn, lại chậm rãi nói:
-Nếu đồng ý ở lại, có thể ký tên trên thư trung thành này. Cần vrõ là, mọi người vẫn là quan Tuỳ. Dương Nguyên Khánh ta cũng là thần của Tuỳ. Chẳng qua, các vị không còn trực tiếp liên hệ với triều đình. Mọi việc đều phải báo cáo Thái thú, chỉ thế thôi.
Chính trong thời khắc Dương Nguyên Khánh cùng quan huyện ký kết thư cam đoan. Một đội kỵ sĩ hơn trăm người vây xung quanh hơn hai mươi chiến xe rời khỏi huyện Hồi Nhạc. Nhanh chóng hướng đến quận Hoằng Hoá. Dẫn đầu đội kỵ sĩ chính là hào tộc quận Linh Võ Lương Sư Đô. Y nhận được cảnh báo của Thái thú Khâu Hoà, không dám tiếp tục ở lại quận Linh Võ, thu dọn một ít tiền của cải. Dẫn vợ con và hơn trăm gia đinh rời khỏi quận Linh Võ.
Dã tâm của Lương Sư Đô bừng bừng, giống các nhà quyền quý các quận khác. Y cũng muốn khởi binh tạo phản nhà Tuỳ. Lợi dụng uy thế của các gia đình quyền thế của quận Linh Võ, cắt cứ quận Linh Võ tự lập. Nhưng Dương Nguyên Khánh thâu tóm quận Linh Võ, khiến kế hoặch và giấc mộng của y đều tan biến. Y đành phải vạch mưu tìm đường khác.
Chạy được hơn hai mươi dặm, bọn họ đến một ngã ba đường. Có ba con đường, một đường đi quận Hoằng Hoá, một đường đi quận Bình Lương, còn một đường đi quận Hội Ninh. Đội ngũ chầm chậm dừng lại, một gia đinh tiến lên trước xin chỉ thị:
-Lão gia, chúng ta đi đường nào?
Lương Sư Đô do dự rất lâu. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mây đen giáng xuống. Đây sắp có tuyết rơi rồi, y thở dài, cuối cùng chỉ hướng tây:
-Đi đường Hội Ninh!
Y chuẩn bị đi quận Kim Thành nương nhờ Tiết Cử. Năm đó ở phủ Tề vương, y và Tiết Cử đều là tứ đại hộ vệ cho Tề Vương Dương Giản, quan hệ rất tốt. Tiết Cử là hào tộc ở quận Kim Thành, thường ngày có qua lại với y. Y biết Tiết Cử cũng đang tích cực chuẩn bị khởi sự, nương nhờ tìm cơ hội.