La Sĩ Tín lòng nóng như lửa đốt, chạy một mạch vào nha môn. Đã hai mươi ngày rồi, quân Đột Quyết nhất định không chịu tấn công, mà trong cuộc chiến giữ thành Hà Khẩu lại cực kì thảm thiết. Hơn hai trăm ngàn quân Tùy đã tử trận. Tuy thành trì vẫn chưa bị công phá, nhưng nếu quả như quân Đột Quyết quay trở lại đánh chiếm thì mọi người đều sợ hãi, tin tức về thành bị phá chỉ trong một ngày truyền đến.
La Sĩ Tín cũng không hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình. Y là sư đệ của Dương Nguyên Khánh. Mấy chục danh tướng đã đến tìm y, nhờ đi khuyên chủ soái dừng cuộc giằng co lại, phá bỏ cục diện bế tắc.
Lính canh không ngăn cản y mà trực tiếp dẫn La Sĩ Tín vào nha môn. Dương Nguyên Khánh đang luyện võ trong sân. Ánh kiếm sáng lóng lánh. Đường kiếm mạnh như vũ bão. Hơn mười tên thân binh đang đứng ở hai bên.
La Sĩ Tín đi đến giữa sân, bỗng nhiên kiếm quang chợt lóe. Một đường sáng từ kiếm phóng tới, La Sĩ Tín nghiêng người sang một bên, rút đao bổ tới hắn. Hai bên vệ binh được một trận hoảng sợ và kêu la. Lúc này, La Sĩ Tín mới ý thức được không ổn, liền lùi về phía sau và nhảy ra khỏi vòng đấu.
Dương Nguyên Khánh thu kiếm cười nói:
- Tại sao lại không đánh?
- Ngài là tổng quản, ta là cấp dưới cho nên không dám mạo phạm.
La Sĩ Tín liếc mắt một cái về phía Dương Nguyên Khánh và trợn mắt nhìn thân binh nói.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, đưa kiếm cho thân binh, đi đến bàn đá bên cạnh, trà được mang lên. Hắn chậm rãi uống một ngụm, không chút lo lắng khiến La Sĩ Tín có hơi sốt ruột, liền bước lên phía trước nói:
- Các tướng sĩ đều rất lo lắng cho thành Hà Khẩu, đã hai mươi ngày trôi qua, tất cả mọi người đều sợ thành bị phá.
- Nhưng mà cũng không còn cách nào khác. Người Đột Quyết chặn chúng ta ở thành Đại Lợi. Chúng ta cũng không có cách nào đi cứu viện.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói.
- Nhưng....
Mặt La Sĩ Tín trở nên đỏ gay gắt, nói:
- Có thể phá bỏ cục diện bế tắc này, không thể cứ giằng co mãi được.
- Phá vỡ?
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, cười hỏi:
- Đệ nói xem, như thế nào gọi là phá vỡ?
La Sĩ Tín cúi đầu, lẩm bẩm nói:
- Huynh là tổng quản, như thế nào lại còn hỏi lại đệ.
Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ vào bả vai của sư đệ:
- Ta muốn đi ngắm tháp ở ngoài xa. Đệ cùng đi với ta nhé.
Hai người xoay người lên ngựa, cùng đi đến tháp ở phía xa. La Sĩ Tín tuy rằng không có năng lực thống soái toàn cục như Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng không phải vào loại ngu dốt. Y cũng hiểu rõ, Dương Nguyên Khánh trong lòng đã có tính toán kĩ lưỡng nên rất ung dung. Do vậy, La Sĩ Tín cũng không sốt ruột nữa.
- Sư huynh, nghe nói Phong Châu có ngũ hổ tướng pháp?
Dương Nguyên Khánh cười gật gật đầu:
- Trước đây, quân Tùy có câu chuyện Mười đại tướng quân. Quân binh ở Phong Châu cũng không thể ngoại lệ. Tuy nhiên, đây là do chính các tướng sĩ bình chọn, ta không liên quan, cũng không có liên quan tới quan phủ. Tướng thứ nhất của ngũ hổ là Bùi Hành Nghiễm, võ nghệ siêu quần, được mệnh danh là “sóc chùy song tuyệt”, khả năng bắn cung có thể xếp vào hàng thứ ba ở Phong Châu, cho nên công nhận hắn thứ nhất. Tướng thứ hai là Tô Định Phương, đao pháp tuyệt luân, tài bắn cung có thể sắp xếp vào hàng thứ hai, chỉ có điều sức lực hơi kém hơn một chút, cho nên hắn xếp sau Bùi Hành Nghiễm. Tướng thứ ba là Dương Nguy, được gọi là “kẻ liều mạng”, võ nghệ vượt cả sư phụ chỉ dạy, chùy pháp tinh thông tuyệt vời, trời ban cho thần lực. Tuy nhiên luận bàn về võ nghệ thì anh ta so ra kém hơn Dương Tư Ân. Nhưng anh ta có nhân duyên (quan hệ xã giao) tốt hơn xa so với Dương Tư Ân. Dương Tư Ân suốt ngày mặt mày trầm ngâm, còn anh ta thì tươi tỉnh, tất cả mọi người thích anh ta nên đưa anh ta lên vị trí thứ ba. Dương Tư Ân là thứ bốn, được gọi là “tướng mạch đao đệ nhất”, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Thứ năm là Cao Tử Khai, cháu trai Cao Quýnh, là con cháu danh, võ nghệ cao cường. Tiễn pháp có thể sắp xếp thứ bốn ở Phong Châu.
- Thế sư huynh xếp ở vi trí nào?
La Sĩ Tín ngạc nhiên hỏi.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả. Một gã thân vệ bên cạnh không kìm nổi ngắt lời, nói:
- Tổng quản là soái, không phải là tướng.
Mặt La Sĩ Tín mặt bỗng dưng đỏ. Y hung hăng trừng mắt nhìn thân binh, sau một lúc lâu lại lắp bắp nói:
- Không biết Tần Đại ca có thể sắp xếp thứ mấy?
Dương Nguyên Khánh thực sự thích sư đệ này, chất phác, ngay thẳng, tâm thể hiện ngay ra ánh mắt. Rõ ràng là muốn biết bản thân mình có thể sắp xếp thứ mấy, nhưng lại đem Tần Quỳnh ra hỏi. Dương Nguyên Khánh liền đùa y, nói:
- Đây là do chính các tướng sĩ tự xếp hạng, ta cũng cũng chưa từng hỏi. Nếu Tần Quỳnh có thể có cơ hội thể hiện võ nghệ cao siêu của mình, không chừng sẽ đổi tên là Lục hổ tướng. Tần Quỳnh có lẽ có thể xếp gần tới vị trí thứ ba! Ngưu Tiến Đạt cũng không tồi, có thể thử ra tranh nhất.
Dương Nguyên Khánh vung tay quất một roi vào con ngựa chiến, chạy về núi Khung Long ở phía trước. Sắc mặt của La Sĩ Tín đỏ tía hơn gan lợn. Năm trước, ở quận Tề, y và Bùi Hành Nghiễm từng tỉ thí võ lần. Hiện tại, võ nghệ của y có khá hơn, ngay cả sư phụ cũng không là đối thủ của y, vì sao sư huynh cố tình không đề cập tới mình? Không được, y nhất định phải tìm Bùi Hành Nghiễm để so tài một trận nữa.
- Ta quên nói cho đệ
Dương Nguyên Khánh phía xa xa hô:
- Cách xếp hạng này là căn cứ vào bảng xếp hạng bản lĩnh giết địch. Quân Phong Châu ghét nhất là đối đầu với nhau.
....
Thành Đại Lợi có hai tòa tháp Thiếu Vọng (tháp nhìn xa). Một tòa nằm ở phía sau của đỉnh núi đá. Một tòa nắm ở ngoại thành. Tháp Thiếu Vọng ở ngoại thành đã bị phá hủy, chỉ còn lại một tòa phía sau đỉnh núi.
Dương Nguyên Khánh dẫn La Sĩ Tín men theo con đường núi hiểm trở đi lên đỉnh núi. Tòa tháp Thiếu Vọng này kỳ thật cũng là phong hoả đài và cảnh báo đài, gác ở các chốt có mười tên lính. Thân của thành không cao, chỉ có ba tầng, dùng đá tảng để xây. Trong điều kiện thời tiết sáng sủa, từ nơi này có thể nhìn ra phía xa xa con sông Hoàng Hà.
Hai người đã lên tới đỉnh của tòa tháp, tầm nhìn được mở rộng rõ ràng. Đại bản doanh của quân Đột Quyết đã hiện ra rành rành trước mắt của bọn họ. Một phần được bố trí ở trong thành, còn phần lớn quân Đột Quyết được bố trí ở ngoài thành.
Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ ra hai tòa đại bản doanh của quân Đột Quyết, nói với La Sĩ Tín:
- Đã thấy binh lực của quân địch chưa? Nhiều nhất cũng chỉ có một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi ngàn quân. Hai mươi ngày nay, bọn chúng tấn công thành Hà Khẩu, lại chết mất gần bốn ngàn, như vậy quân Đột Quyết có thêm quân cũng không thể vượt qúa hai trăm ngàn người. Đối với ta, những đội quân này vẫn là đông lắm. Ta nhất định phải làm cho chúng phải giảm xuống dưới một trăm năm mươi ngàn, khiến cho ba trăm ngàn đội quân tinh nhuệ của bọn chúng tổn thất một nửa, như vậy mới có thể khiến bọn chúng đau đớn, làm cho bọn chúng nhớ đòn. Quan trọng hơn là, thực lực bộ Ô Đồ sẽ khôi phục được sự cân bằng với bọn chúng. Bộ Ô Đồ có thể thay ta làm chệch hướng quân Đột Quyết, khiến cho bọn chúng không có cách nào để mở rộng quy mô xuống phía nam. Như vậy, ta mới không phải lo lắng về sau.
La Sĩ Tín im lặng gật đầu. Y đã hiểu rõ ý của Dương Nguyên Khánh. Dòng suy nghĩ đại cục kiểu này, y không có khả năng. La Sĩ Tín cúi đầu thở dài một tiếng:
- Nhưng chúng ta cũng có thể bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
- Không còn cách nào khác.
Dương Nguyên Khánh cũng không làm sao được, nói:
- Giết được ba nghìn địch, ta cũng bị tổn hại tám trăm. Đấy là trường hợp chúng ta dành được chiến thắng. Huống chi nói đến chiến thắng vẫn còn xa lắm, chỉ là chưa thất bại mà thôi. Ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết xâm chiếm Phong Châu, không thể không có tổn vong. Tại thành Đại Lợi vừa chết và bị thương là hơn sáu ngàn người. Ở thành Vĩnh Phong bao gồm cả quân đoàn và dân đoàn, tổng cộng chết trận là mười hai ngàn người. Mà tử trận tại thành Hà Khẩu đã vượt quá hai mươi ngàn người. Như vậy, số người thương vong tăng lên đã gần bốn mươi ngàn người rồi. Và tỉ lệ thương vong của quân ta với quân đội Đột Quyết là một phần ba. Được như thế này đã là rất tốt rồi. Nếu không phải là đánh công phòng chiến thì chúng ta có lẽ sớm đã bị diệt hoàn toàn.
Đến nơi này, ánh mắt Dương Nguyên Khánh trở nên sáng ngời, hai tròng mắt đã tràn trề sự tin tưởng. Hắn nhìn chăm chú vào một điểm đen ở trên không trung phía xa xa. Điểm đen đó ngày càng lại gần hơn. Vài tên thân binh đều hô lên:
- Tổng quản, là tin ưng!
Một con chim ưng lớn bắt đầu lượn quanh trên không trung ở thành Đại Lợi. Dương Nguyên Khánh cười nói với La Sĩ Tín:
- Không phải đệ chờ mong đánh vỡ cục diện bế tắc sao? Giờ khắc đệ chờ mong đến rồi đây.
......
Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ một lần tin ưng do Bùi Nhân Cơ chuyển tới. Lý Tĩnh dẫn đầu mười ngàn kỵ binh và bốn ngàn quân Mạch Đao đã theo Linh Võ tới chi viện cho thành Hà Khẩu. Doanh trại lớn của quân Đột Quyết bị đốt, ép được bọn chúng phải lui quân được mười dặm. Quân Tùy và quân Đột Quyết ở thành Hà Khẩu sắp bắt đầu quyết chiến.
Dương Nguyên Khánh lúc này hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút vào trong thành, nhường lại thành giữa cho quân địch
Có vô số tướng sĩ nghĩ mãi không ra, tại sao tổng quản lại phải nhường lại một thành. Nhưng quân lệnh như núi, vẫn giữ lại quân ở thành giữa, đồng thời từ từ rút lui theo cây cầu kéo vào nội thành. Năm mươi cỗ máy bắn đá lớn lại một lần nữa bị phá hủy. Cây cầu treo nối thành giữa và ngoại thành cũng cùng lúc bị dỡ bỏ.