Dương Huyền Cảm mang theo mười mấy tên kỵ binh thân vệ dọc theo đường lớn Chu Tước chạy tới cửa thành. Lúc đó, phía sau có người hô to:
-Sở Công, dừng bước!
Dương Huyền Cảm ghìm dây cương, quay đầu nhìn lại, trong đêm đen mấy người cưỡi ngựa mà chạy gấp tới, chạy tới gần mới nhận ra, người cầm đầu chính là Tạ Tư Lễ, y chậm rãi ghìm dây cương. Thời khắc đó, trong lòng y có vài phần áy náy với Tạ Tư Lễ.
-Tiên sinh có chuyện gì phải không?
Tạ Tư Lễ tiến lên trước khom người hành lễ:
-Sở Công, Trường An nhất định không thể giữ được rồi, nhất định phải lập tức rút lui.
Dương Huyền Cảm thở dài:
-Ta bây giờ vẫn còn có thể rút lui đi đâu?
-Sở Công, huyện Đỉnh trống vắng, có thể lập tức rút lui tới huyện Bộ, theo Tử Ngọ Cốc đi Hán Trung, làm lại Ba Thục. Trong tay Sở Công còn có . quân, có Hán Trung, có Ba Thục làm gốc rễ, lại có thể dựng lại đại nghiệp.
Dương Huyền Cảm trầm tư không nói gì, Tạ Tư Lễ vội la lên:
-Sở Công, không cần do dự, bây giờ chỉ có thành phía Bắc có thể đi, nếu do dự thì sẽ không kịp nữa.
Dương Huyền Cảm lắc đầu chậm rãi:
-Binh lính của ta phần lớn là con cháu Quan Trung, bố mẹ vợ con của bọn họ đều ở Quan Trung, bọn họ không thể theo ta tới Ba Thục. Hơn nữa, Dương Huyền Cảm ta hai lần khởi sự, hai lần thất bại. Đây chính là ý trời, ta không muốn lại dẫn binh lính đi Ba Thục. Ta sinh ra ở Trường An, cho dù chết, cũng phải chết ở Trường An. Đa tạ ý tốt của tiên sinh, Huyền Cảm phụ ý của tiên sinh rồi!
Dương Huyền Cảm quay đầu ngựa muốn đi, Tạ Tư Lễ cuối cùng không chịu được hô to:
-Sở Công, đây là ý của con trai Sở công Dương Nguyên Khánh, hắn hi vọng Sở công không chết ở Quan Trung, phải sống sót!
Dương Huyền Cảm run cả người, chầm chậm quay đầu lại, trong mắt rơm rớm một chút nước mắt, cắn cắn môi, giọng run run nói với Tạ Tư Lễ:
-Thay ta chuyển tới Nguyên Khánh, đối xử tử tế với hai huynh trưởng của nó. Đây là khẩn cầu duy nhất của ta với nó.
Xong, Dương Huyền Cảm dốc sức rút dây cương ngựa, chạy về hướng cửa thành, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối, Tạ Tư Lễ thở dài một tiếng:
-Mọi người đều nói Huyền Cảm ngu si quả nhiên không sai.
Y quay đầu ngựa, nói với hai tên tùy tùng:
-Chúng ta đi thôi!
Ba người cưỡi ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Trong nhà cũ của Dương gia ở phường Vụ Bản - Trường An, gần hai mươi con cháu Dương gia tụ tập ở nội đường, đèn đuốc sáng trưng, Dương Huyền Kính trà trộn vào trong thành, nói với hai mấy người trong gia tộc:
- Ta đã được Đường Công phong làm Giản Quốc công, Thái thú quận Phù Phong. Các vị trong gia tộc, Đường Công khoan hồng độ lượng, đồng ý xây dựng lại từ đường Hoằng Nông Dương thị. Đây là cơ hội phục hưng của Dương gia chúng ta, nương tựa vào Đường Công, mọi người có thể bảo đảm phú quý, đi theo Dương Huyền Cảm cũng là con đường chết, tất cả mọi người đều là người thông minh không cần ta nói thêm nữa.
Một hồi tiếng khe khẽ bên trong nội đường, đệ của Dương Huyền Kính là Dương Huyền Trung đứng lên nói:
-Đại ca không cần nói nữa, tất cả chúng ta đều hiểu rõ, không biết Đường Công muốn chúng ta làm gì?
Dương Huyền Kính nhìn thoáng qua mọi người, hỏi:
-Có người bằng lòng đi theo Dương Huyền Cảm, có thể dời đi, ta không ép buộc.
Hai mấy người không có một người nào động đậy, Dương Huyền Kính gật gật đầu nói với mọi người:
-Nếu đã như vậy, ta sẽ nói thẳng, không có phú quý từ trên trời rơi xuống, chúng ta nhất định phải lập công, các vị đang ngồi đây, có bao nhiêu người trong tay có quân đội.
Có mười mấy người giơ tay lên, Dương Huyền Kính nhanh chóng ước tính một chút trong lòng, con cháu Dương gia trên tay ước chừng có . quân. Y bèn nói:
-Đường Công yêu cầu chúng ta bảo vệ Hoàng thành và cung điện, cùng với nhà kho Tả Tàng Thái, giữ gìn trật tự Trường An, không cho quân phản loạn cướp bóc, phải nhanh chóng mở cửa thành.
Lúc đó, anh em Dương Tuấn và Dương Vanh đi vào, Dương Huyền Kính hỏi bọn họ:
-Thế nào, phụ thân các ngươi đồng ý đầu hàng không?
Dương Vanh tức giận nói:
-Cháu nói đầu hàng, nhưng ông ta lại muốn giết cháu, tình phụ tử của cháu và ông ta đã cắt đứt. Chúng cháu nghe lời của Nhị thúc, cháu có thể lấy đi một nửa thị vệ bên cạnh ông ta.
Dương Huyền Kính gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn vào Dương Tuấn. Dương Tuấn mang một tấm kim bài đưa cho Dương Huyền Kính:
-Đây là kim bài điều binh của ông ấy, dựa vào kim bài này có thể điều Dương Nguy và Dương Huyền Tưởng đến cứu giúp Trường An.
Dương Huyền Kính mừng rỡ, đây cũng là cái mà Đường Công muốn. Dương Huyền Kính lập tức sắp xếp mọi người phân công nhau hành động, y lại kéo người anh em Dương Huyền Trung sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
-Dương Hựu ở trong tay ngươi phải không?
Dương Huyền Trung đảm nhiệm Lục suất phủ tướng quân ở Đông cung. Đại vương Dương Hựu ở Đông cung, chính là do Dương Huyền Trung dẫn quân trông coi. Dương Huyền Trung gật gật đầu:
-Y đang sống trong Đông cung, bị thủ hạ của ta trông coi nghiêm ngặt.
Dương Huyền Kính vui mừng, Lý Uyên lệnh cho y cần phải khống chế Dương Hựu ở đó. Đây là một công lớn cuối cùng của y, y lập tức không nhẫn nại được nói:
-Lập tức mang ta tới Đông cung!
Lúc này Đông cung cũng xảy ra biến cố, Tạ Ánh Đăng chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng thành và cung thành giả truyền lệnh của Dương Huyền Cảm, dẫn quân tinh nhuệ tiến hành cưỡng ép tiếp quản Huyền Đức môn ở Đông cung, mà Tạ Tư Lễ mang mười mấy binh lính võ nghệ cao cường ẩn nấp vào tẩm cung nơi Đại vương Dương Hựu ở.
Trên thực tế Dương Hựu bị Dương Huyền Cảm giam lỏng ở Đông cung, bên cạnh chỉ có hai cung nữ và một hoạn quan già hầu hạ. Bốn phía của tẩm cung bố trí hơn một nghìn binh lính, do em của Dương Huyền Kính là Dương Huyền Trung chỉ huy, đem bao vây tẩm cung như một cái thùng sắt.
Trong ba người con trai của Dương Chiêu tuổi của Dương Hựu nhỏ nhất, cơ thể cũng yếu đuối nhất. Y biết bản thân chỉ là một con rối, cả ngày rầu rĩ không vui.
-Điện hạ, bên ngoài hình như là đã xảy ra chuyện gì?
Lão hoạn quan nhìn ngọn lửa phía Nam lẩm bẩm một mình.
-Ừ! Phỏng chừng là Lý Uyên đánh vào Quan Trung rồi.
Dương Hựu cũng nghe thấy một chút tin tức, Lý Uyên tạo phản ở Thái Nguyên. Tuy nhiên bất luận là Lý Uyên hay là Dương Huyền Cảm, đối với y mà nói, đều là một chuyện, y đã không ôm bất cứ hy vọng gì. Đúng lúc đó, phía sau cửa sổ khẽ “ Cạch!” một tiếng vang lên. Một người áo đen đột nhiên nhảy vào, khiến Dương Hựu và lão hoạn quan đều giật mình kinh hãi.
-Ngươi là ai?
Dương Hựu lớn tiếng hỏi.
-Xuỵt!
Người áo đen hừ một tiếng, thấp giọng nói:
-Tại hạ là thân binh của Dương tổng quản Phong Châu, phụng mệnh của Dương tổng quản tới cứu Điện hạ rời khỏi Trường An.
Dương Hựu do dự một lúc, y không biết có nên tin y hay không, liền nhìn lại lão hoạn quan giống như xin giúp đỡ. Lão hoạn quan ngẫm nghĩ một lúc, nói:
-Điện hạ đi thôi! Bất luận phải hay không phải, đều tốt hơn việc Lý Uyên vào thành.
Dương Hựu gật gật đầu, thân binh mừng rỡ, ngồi xổm xuống cõng Dương Hựu trên lưng nhảy ra ngoài của sổ, lão hoạn quan đưa mắt nhìn Dương Hựu đi xa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thấp giọng nói lẩm bẩm:
-Điện hạ, lên đường bình an!
Đúng lúc này, một tiếng “Ầm!” từ cửa chính tẩm cung của Dương Hựu bị đá tung ra, mười mấy tên binh lính vọt chạy vào. Dương Huyền Kính cầm đao xông lên trước, bọn lính vọt vào buồng trong và thư phòng, lập tức chạy đến bẩm báo:
-Tướng quân, không thấy Đại vương đâu!
Dương Huyền Kính giật mình, y túm lấy vạt áo của lão hoạn quan, hung dữ hỏi:
- Lão tạp mao, Đại vương ở đâu?
Lão hoạn quan ẽ mỉm cười:
-Điện hạ tới hoa viên đi dạo rồi.
-Nói láo! Y làm sao có thể đi được chứ?
Dương Huyền Kính cũng lo lắng, nói to hơn:
-Nói mau, không nói sẽ giết ngươi.
Lúc đó, một tên binh lính chạy vào nói:
-Đại tướng quân, phát hiện có một đám người chạy tới Huyền Đức môn rồi.
-Mau đuổi theo!
Dương Huyền Kính một đao giết chết lão hoạn quan, rồi xông ra ngoài, y lòng nóng như lửa đốt. Đây là nhiệm vụ đầu tiên to lớn nhất Lý Uyên giao cho y. Nếu y không bảo đảm có Đại vương, con đường làm quan của y sẽ xong hết.
Dương Huyền Kính dẫn hơn binh lính cưỡi ngựa chạy tới Huyền Đức môn. Lúc này, Tạ Tư Lễ nhanh chóng chạy vội tới trước Huyền Đức môn, phía sau Dương Huyền Kính dẫn người đã đuổi tới trăm bước bên ngoài.
-Đứng lại!
Dương Huyền Kính ở đằng sau vội rút đao hô to.
Tạ Ánh Đăng đứng ở đầu thành, rút ra một mũi tên, giương mũi tên, nhắm ngay Dương Huyền Kính đứng trước nhất. Dưới ánh trăng, y nhìn thấy rất rõ.
Dây cung vừa thả ra, một mũi tên nhanh như tia chớp bắn ra, Dương Huyền Kính không phòng bị bất cứ cái gì, “Phập” một tiếng, mũi tên cứng bắn xuyên qua cổ họng của y. Tay của Dương Huyền Kính ấn vào cổ họng, ánh mắt đột nhiên nổi lên vẻ hung bạo. Nữ nhân, tiền tài, con đường làm quan của y, Giản quốc công của y, gia chủ Dương thị của y, tất cả giấc mộng đều tan biến trong giờ khắc này, trước mắt chỉ có màn đen, cơ thể của y mềm nhũn ra, thi thể lập tức rơi xuống.
Huyền Đức môn đóng vào ầm ầm, Tạ Tư Lễ và Tạ Ánh Đăng mang theo Dương Hựu Đại vương, dẫn kỵ binh lẻn vào Tây Nội Uyển, đi qua thung lũng phía bắc Tây Nội Uyển chạy theo hướng thành cũ Trường An. Thung lũng này chính là thung lũng Dương Nguyên Khánh đi săn trước đây.
Hai trăm nghìn đại quân của Lý Uyên đã bao vây ba mặt của Trường An, đã phát động chiến tranh công thành. Trên Thành dưới thành, mũi tên hai bên rơi như mưa. Đầu thành ở Khải Hạ môn bị mũi tên lửa đốt cháy, lửa to cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn ngút trời. Cầu treo bảo vệ thành bị tổn hại, đã mất đi phòng hộ, mấy ngàn binh lính ôm cây gỗ lớn, một lần lại một lần tấn công cửa thành, tiếng va đạp đinh tai nhức óc, cửa thành rung động, lung lay sắp đổ.
Dương Huyền Cảm tự mình dẫn bốn nghìn quân phòng ngự ở đây, y chỉ huy quân lính di chuyển những con thú đá giữ cửa của gia đình giàu có đến giữ vững cửa thành. Y thấy cửa thành lung lay sắp đổ, vội vã tới mức hô to:
-Trên thành dùng tên nỏ bắn.
Hơn nghìn binh lính chạy tới đầu thành. Lúc đó. Một tên kỵ binh vội vã chạy tới hô to:
-Sở Công, Dương Hoài Trinh đầu hàng, dâng hiến Minh Đức môn.
Dương Hoài Trinh là em họ của Dương Tố, là chú họ nhỏ tuổi nhất của Dương Huyền Cảm, từng đảm nhiệm Xa Kỵ Tướng quân. Dương Huyền Cảm liến lệnh cho y dẫn người trấn thủ cửa thành Trường An. Nghe nói Dương Hoài Trinh tạo phản, đã hiến Minh Đức môn. Trước mắt y tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Nhưng Dương Huyền Cảm không cam lòng, y vung trường sóc lên hô to:
-Đi theo ta!
Y dẫn hai nghìn quân lao về hướng Minh Đức môn. Anh em Dương Tích Thiện cũng đi theo sau y. Khải Hạ môn và Minh Đức môn không cách xa nhau, Dương Huyền Cảm chỉ trong chốc lát liền chạy tới rồi.
Dương Hoài Trinh vừa hiến Minh Đức môn. Đại quân Lý Uyên chen chúc mà vào. Mắt của Dương Huyền Cảm đỏ lên, y hét to một tiếng, nhảy vào trong quân địch vung trường sóc bổ ngang chém dọc. Giống như hổ nhập đàn dê, chém giết tới mức đầu người quân của Lý Uyên lăn lông lốc, thi thể người chết nằm khắp nơi trên đất. Hàng trăm người vây hãm y, cũng không ngăn được y, bị y tấn công hai bên, xuất hiện mấy đường máu.
Đúng lúc này, Lý Thế Dân chủ soái phụ trách vây đánh Minh Đức môn và người anh em Lý Huyền Bá xông vào, Lý Huyền Bá thấy sự dũng cảm của Dương Huyền Cảm không thể đỡ được, hầm hầm giận giữ, dương đao giết chết y.
Dương Huyền Cảm nhìn thấy rõ ràng một đầu chùy lớn lướt ngang qua mặt y, thế chùy bổ xuống rất mạnh. Y giật mình, trường sóc rung lên thuận thế đánh tới, muốn dùng lực lượng của đối phương để đánh bay chùy đi, không ngờ răng sói trên chùy của đối phương lại ngoắc chặt vào mũi sóc. Lý Huyền Bá trở tay đè trường sóc của Dương Huyền Cảm xuống, đầu chùy bên tay trái bổ mạnh xuống. Đáng thương Dương Huyền Cảm không kịp trốn, bị Lý Huyền Bá một chùy đập mạnh lên ngực, gãy xương, chết một cách bi thảm ngay tại chỗ.
Dương Tích Thiện sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, y hô to một tiếng, khua kiếm cứu anh trai mình, lại bị Lý Thế Dân từ bên cạnh bắn một mũi tên trúng cổ, xoay người rơi xuống ngựa, binh lính bao vây, loạn đao phân thây Dương Tích Thiện.
Binh lính của Dương Huyền Cảm thấy chủ soái bỏ mạng, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Đại quân của Lý Uyên xông vào thành Trường An.
Cuối tháng năm Đại Nghiệp thứ mười hai, . quân của Lý Uyên đánh chiếm thành Trường An, Dương Huyền Cảm bị Lý Huyền Bá đánh chết ở dưới Minh Đức môn, toàn bộ quân đội còn lại đầu hàng.
Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy bị Lý Uyên dùng kim bài của Huyền Cảm điều đến cứu viện thành Trường An. Ở nửa đường lại gặp đội quân của Lý Hiếu Cung phục kích. người chết thê thảm, con trai Dương Huyền Tưởng - Dương Tích bỏ mạng. Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy mở một đường máu, dẫn mấy trăm tàn quân bỏ chạy về hướng Bắc.
Đến đây, toàn bộ quân của Dương Huyền Cảm bị tiêu diệt, Lý Uyên chiếm lĩnh Quan Trung. Do Đại vương đã trốn, tất cả rơi vào đường cùng, Lý Uyên chỉ có thể lập một đứa bé ba tuổi trong dòng họ Hoàng thất chi xa là Dương Bất Nghi làm Hoàng đế. Diêu tôn (phong hiệu cho người đã chết) Dương Quảng là Thái thượng hoàng.
… Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy dẫn theo mấy trăm người chạy trốn về phương bắc, ở An Định thành gặp huynh đệ Tạ thị, mọi người kết bạn rồi cùng lên phương bắc. Sáng hôm nay đội quân rời khỏi đoạn eo sông này đi đến huyện Bình Cao.
Trên cả đường đi Dương Huyền Tưởng buồn bực không vui, ông ta có ba đứa con trai. Con lớn Dương Tiễu tử vọng tại cuộc chiến Lạc Dương năm Đại Nghiệp thứ chín, con trai thứ ba Dương Phong đã mất tích cùng với thê tử của ông khi ông ta rời quận An Lục giữa đường trốn về Thượng Lạc. Còn con trai thứ hai Dương Tích không may đã bỏ mạng tại một trận phục kích.
-Tam thúc, chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn có hy vọng, cháu nghĩ Phong đệ không có chuyện gì đâu, đệ ấy và tam thẩm nhất định và trốn ở đâu đó, sau này chúng ta sẽ tìm họ sau.
Mặc dù trong lòng Dương Nguy cũng đau như vậy nhưng hắn vẫn phải chịu đựng và an ủi thúc phụ trên cả đoạn đường.
Dương Huyền Tưởng thở dài nói:
-Dương Thị đã bị hủy trong đời chúng ta, ta chỉ hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể nể mặt tổ phụ mà dựng lại cờ của Dương thị lên, đừng để Dương thị bị diệt vong.
-Tam thúc yên tâm đi! Nguyên Khánh sẽ không để Dương thị bị diệt vong đâu.
Dương Nguy nghiêm trang nói:
-Sau này hắn tranh đoạt thiên hạ thì hắn cũng cần một gia tộc có bối cảnh, cháu rất hiểu hắn, Dương thị nhất định sẽ được dựng dậy bởi tay hắn.
Trên mặt Dương Huyền Tưởng rốt cục cũng lộ ra một nụ cười, nếu thực sự như vậy thì phụ thân dưới cửu tuyền cũng được yên lòng.
Lúc này phía trước bỗng nhiên truyền tới những tiếng hân hoan, Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy đều ngây người ra, đây là chuyện gì vậy? Hai người cùng thúc ngựa lên phía trước, chỉ nhìn thấy từ xa có một đám kỵ binh xuất hiện khoảng hơn mười ngàn người, những lá cờ bay phấp phới kia đúng là xích ưng cờ của quân Phong Châu.
Dương Nguy kích động hét to lên,
-Tam thúc, là quân đội của chúng ta, là xích ưng kỳ!
Mọi người cùng hân hoan hò reo tiến lên phía trước, lúc này đội kỵ binh phi như bay tới, đại tướng dẫn đầu mặc kim khôi áo giáp, ánh mắt lạnh lùng, uy phong lẫm liệt chính là chủ của Phong Châu Dương Nguyên Khánh.
-Là Nguyên Khánh!
Dương Huyền Tưởng cũng nhận ra rồi, trong lòng kích động khiến cho mắt ông ta đỏ lên, trong thời khắc sống còn của cái chết, Dương Nguyên Khánh đã tới kịp.
Tạ Tư Lễ, Tạ Ánh Đăng và Dương Nguy tiến lên phía trước thi lễ với Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh thở dài một hơi nói:
-Ta vừa nhận được cấp báo từ Quan Trung, chuyện của Trường An ta đã biết rồi, ta cả một đường từ nam chạy xuống mà vẫn chậm một bước.
Dương Huyền Tưởng tiến lên nức nở nói:
-Nguyên Khánh, cháu có thể tới là đủ cho cha cháu ngậm cười nơi chín suối rồi.
-Tam thúc, rất xin lỗi cháu đã đến muộn.
Dương Nguyên Khánh áy náy nói:
-Phong Châu vừa mới kết thúc trận đại chiến với Đột Quyết, cũng đầy rẫy những thương vong, cháu cũng biết Quan Trung không giữ được, chỉ có điều không ngờ lại mất nhanh như thế, trong ba ngày đã mất hết.
Dương Huyền Tưởng nghiến răng nghiến lợi nói:
-Đều do tên cẩu tặc Dương Huyền Kính bán chủ cầu vinh, nhưng hắn có ác giả ác báo, bị một mũi tên của Tạ Nhị Lang bắn chết rồi. Còn có Dương Tuấn và Dương Vanh bọn họ không ngờ đau lòng tới mất trí bán đứng phụ thân, loại người bất trung bất hiếu này Lý Uyên không ngờ còn dùng bọn họ.
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, Dương Huyền Cảm sớm hay muộn cũng chết trong tay gia tộc. Từ mười năm trước lúc hắn bị đuổi ra khỏi nhà hắn đã có cảm giác này rồi, hôm nay quả nhiên là sự thật, một gia tộc không có tầm nhìn xa, sớm muộn cũng bị thời đại đào thải thôi.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh tìm thấy Dương Hựu trong đám đông, hắn vội vàng bước lên khom người thi lễ,
-Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh tham kiến Đại vương điện hạ!
Dương Hựu nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, hắn đột nhiên nghĩ tới người cha mất sớm của mình, nghĩ tới sự ủy thác của cha đối với Dương Nguyên Khánh, đôi mắt hắn đỏ lên, từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh khấu đầu một cái giọng run run nói:
-Xin nhị thúc nhận của cháu một lạy!
Hành động này của Dương Hựu làm tất cả mọi người giật mình kinh hãi, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh lại hiểu rõ, năm đó hắn sớm đã khấu đầu với mình rồi, Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ hắn dậy,
-Điện hạ, xin đứng lên, ta tuyệt đối không thể nhận được.
Dương Nguyên Khánh sai người dẫn một chiếc xe ngựa tới để Dương Hựu lên xe ngựa rồi cười nói:
-Điện hạ muốn đi Lạc Dương hay Giang Đô?
-Cháu không biết, tất cả mọi chuyện do nhị thúc sắp xếp.
Dương Nguyên Khánh thở dài nói:
-Năm đó ta đã hứa với phụ thân của người là sẽ bảo vệ ba huynh đệ người bình an cả đời. Lạc Dương bị Ngõa Cương ép, hai trận chiến của Vương Thế Sung đều bại, khiến tình thế của Lạc Dương rất nguy cấp, mà Giang Đô với Trung Nguyên đã chia cắt trừ phi đi bằng thuyền sang. Nhưng ta đoán rằng cũng chẳng giữ được bao lâu, ta còn lo lắng cho sự an toàn của anh cả và anh hai người. Vì sự an toàn của người, điện hạ tới ở tạm quận Linh Võ hoặc Ngũ Nguyên trước, đợi thiên hạ an bình ta sẽ đưa người về Trung Nguyên.
Dương Hữu gật gật đầu,
-Cháu xin nghe theo sự sắp xếp của nhị thúc!
Dương Nguyên Khánh vẫy tay một cái đại tướng Dương Gia Thần lên phía trước nghe lệnh:
-Xin tổng quản chỉ bảo!
-Ngươi dẫn năm ngàn quân bảo vệ Đại vương điện hạ đi tới huyện Cửu Nguyên, giao cho Đại phu nhân và Giang phu nhân, để các nàng chăm sóc tốt cho điện hạ.
-Mạt tướng tuân lệnh!
Dương Nguyên Khánh lại nói với Dương Nguy và Dương Huyền Tưởng:
-Tam thúc và Dương Nguy cũng đi cùng về đi!