Thiên Hạ Kiêu Hùng

chương 540: hai sứ giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Uyên nhìn Bùi Tịch một cái, thấy ông cười quỷ kế, trong lòng hiểu ra, liền cười nói:

-Hoá ra Bùi công đã nghĩ đến, vì sao không sớm nói? Hại ta vất vả suy nghĩ không giải thích được.

Bùi Tịch áy náy nói:

-Thật ra ty chức cũng đột nhiên nghĩ đến. Ty chức thật sự cũng như Đường công.

Lý Uyên phản ứng lại:

-Bùi công là chỉ Quan Nội và Lũng Hữu?

Bùi Tịch chầm chậm gật đầu:

-Ngoài cái đó ra, ta nghĩ không ra hắn còn có mục đích gì nữa.

Lý Uyên vuốt râu trầm tư, bước tiếp theo của ông ta là lấy Quan Nội và Lũng Hữu, củng cố hậu phương, sau đó quay đầu sang hướng đông tranh bá trung nguyên. Còn Dương Nguyên Khánh khống chế sáu quận Quan Nội, hơn nữa trực tiếp xâm chiếm quận Linh Vũ. Hắn cực có khả năng sẽ lấy quận Linh Vũ làm căn cứ, mở rộng ra quận Hoằng Hoá, quận Bình Lương. Cho nên lần này hắn đích thân nam hạ, thật sự chính là tín hiệu thế lực hắn nam hạ.

Điều đó tuyệt đối không được! Nếu chỉ có Quan Trung không có Quan Nội và Lũng Hữu, đó chính như người chỉ có đầu mà không có tứ chi và thân thể. Lý Uyên ông ta cũng tuyệt đối không làm.

-Sự việc khẩn cấp, ta phải lập tức bố trí binh lực giành Quan Nội và Lũng Hữu.

Lý Uyên cuối cùng hạ quyết tâm. Lúc này ông ta lại nghĩ đến một chuyện, không khỏi lo lắng hỏi:

-Hôm nay Dương Nguyên Khánh công khai chỉ trích ta cấu kết Đột Quyết. Ta rất lo lắng lòng dân thay đổi. Bùi công có kế sách gì cứu vãn lại?

Bùi Tịch mỉm cười:

-Dân đa phần ngu dốt, bảo sao nghe vậy. Chỉ cần Đường công lật lọng nói, ngũ công tử là Dương Nguyên Khánh đánh cắp từ Thái Nguyên. Thư này cũng là thư giả. Quân Tuỳ và người Đột Quyết chẳng qua là buôn lậu ngựa, Dương Nguyên Khánh vì báo thù giết cha, cố ý bôi xấu Đường công. Cứ như thế lặp lại dân chúng cũng sẽ tin.

Lý Uyên gật gật đầu, Bùi Tịch nói rất có lý, Bùi Tịch lại cười nói:

-Thật ra hầu hết dân chúng thường dân là người thấy lợi quên mất đại nghĩa. Đường công chỉ cần thực thi kế, liền có thể để dân Quan Trung đều ca tụng ân đức của Đường công. Còn không có ai quan tâm đến nỗi đau Đột Quyết cướp biên.

Lý Uyên tò mò hỏi:

-Cụ thể làm như thế nào?

-Rất đơn giản, Đường công chỉ lo lắng quân phí, tiền chuyển từ Thái Nguyên chưa đến, vay mỗi nhà của Trường An một trăm tiền. Ba ngày sau trả một trăm ba mươi tiền. Nếu nhà nhà đều cho mượn, rõ ràng danh dự của Đường công chưa mất, ba ngày sau, Đường công lấy một trăm ba mươi tiền trả lại. Dân Trường An sẽ tín nhiệm Đường công. Sẽ không có có người nói xấu Đường công.

Lý Uyên cười híp cả mắt:

-Lời này rất hay!

……….

Chiều ngày hôm đó, có binh sĩ ở các phường Trường An dán thông báo vay tiền. Quân phí gấp,vay tạm mỗi hộ một ăm tiền, ba ngày sau trả lại một trăm ba mươi tiền. Tất cả đều là tự nguyện, tuyệt đối không bắt ép.

Một trăm tiền hoàn toàn không nhiều. Một xâu tiền mà thôi. Chỉ có thể mua được một thăng gạo, nhà nào cũng có thể lấy ra được, sáng sớm ngày hôm qua, phường đi từng nhà từng hộ thu tiền. Ngoài những hộ gia đình cực kỳ keo kiệt ra, gần như mọi nhà đều cho quân đội Lý Uyên mượn tiền. Tuy nhiên, hầu hết đều là tiền rách được đúc sau năm Đại Nghiệp thứ sáu. Lý Uyên sai người hoàn trả cả vốn lẫn lãi hơn nữa đều là tiền đẹp giữa năm Khai Hoàng, Trong nhất thời, danh tiếng của Lý Uyên tăng vọt. Người người đều ca tụng ông ta là trưởng giả khoan hồng độ lượng, tội ác cấu kết Đột Quyết ngoài thiểu số người vẫn đang bàn luận ra, hầu hết mọi người đều quên sạch. Hoặc đã không còn quan tâm.

Nguy cơ bị mất hình tượng mà Lý Uyên phải đối mặt ở Quan Trung, cứ như vậy vì kế một trăm ba mươi tiền dễ dàng hoá giải. Còn đối với các gia đình danh gia quyền thế đầu não, Lý Uyên cấu kết Đột Quyết hoàn toàn không quan trọng. Quan trọng là, Lý Uyên có thể mang lại lợi ích như thế nào cho gia tộc bọn họ.

…………

Năm nghìn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh đã rời khỏi Quan Trung. Quân đội chuyển đến quân Bình Lương. Bởi vì Đậu Kháng dẫn quân chống lại Dương Huyền Cảm tiến công quận Phù Phong. Quận binh các quận Quan Nội và Lũng Hữu đều đã được điều động không còn. Phòng ngự các quận trống không, Dương Nguyên Khánh dẫn mười nghìn kỵ binh nam hạ, gần như không có trở ngại gì.

Chiến lược quận Bình Lương cực kỳ quan trọng, là vị trí yết hầu Tiêu Quan Đạo tiến vào Quan Trung. Đặc biệt eo sông Đạn Tranh dài hai mươi dặm lại là vị trí yết hầu xuyên qua núi Lục Bàn. Lại được gọi Tam Quan Khẩu, eo sông Đàn Tranh chỗ rộng nhất tới một dặm, hẹp nhất không đến một trượng, hai bên bờ vách đá dựng đứng. Có thể, bảo vệ eo sông Đạn Tranh, cũng chặt đứt Tiêu Quan Đạo, là nơi các binh gia tất phải tranh.

Năm nghìn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh liền đóng quân ở phía tây của eo sông Đàn Tranh Hiệp. Chiều cùng ngày, Lưu Văn Tĩnh phụng mệnh Lý Uyên, đến đàm phán với Dương Nguyên Khánh trước.

Tô Định Phương chán nản đi vào lều lớn. Lắc lắc đầu với Dương Nguyên Khánh:

-Mất máu quá nhiều, đã không thể cứu được nữa.

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh cũng lộ ra vẻ tiếc nuối. Vẫn không thể cứu sống cậu ta:

-Tắm rửa sạch sẽ cho hắn, thay y phục sạch sẽ, đợi một lát nữa Lý Uyên phái sứ giả đến, trả lại thi thể cho bọn họ.

Tô Định Phương cuối cùng không kìm nổi mắng:

-Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta làm sao có thể hung ác giết con trai của mình. Quả thực ngay cả cầm thú cũng không bằng!

Tô Định Phương hoàn toàn không nhìn thấy Lý Thế Dân bắn lén. Anh ta luôn luôn cho rằng Lý Trí Vân bị cha cậu ta hạ lệnh bắn chết, luôn canh cánh trong lòng.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

-Trong tình thế nguy cấp, ông ta chỉ muốn bắn chết ta. Quên mất con trai còn ở phía sau, chắc bây giờ ông ta cũng đang hối hận. Lòng người rất phức tạp, hoàn toàn không phải trắng thì không phải đen. Nếu để Lý Uyên chọn lần thứ hai, ông ta chưa chắc sẽ giết chết con trai mình.

Tô Định Phương không nghe hiểu ý của câu nói cuối cùng này của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng anh ta ta còn rất hận:

-Nhưng không có nhân chứng, chúng ta làm sao khiến thiên hạ tin sự thật Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết.

-Có ý chỉ của thánh thượng là đủ rồi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói.

-Nhưng không có nhân chứng…..

Tô Định Phương không phản ứng lại.

Dương Nguyên Khánh vỗ vai hắn ta, cười nói:

-Dương Quảng thiên vị Lý Uyên như vậy, tín nhiệm ông ta như vậy sao? Muốn nhân chứng vật chứng đầy đủ mới khẳng định tội của ông ta?

Tô Định Phương lúc này mới hiểu, anh ta gãi gãi đầu, xin lỗi cười nói:

-Nói như thế, Lý Trí Vân cũng không còn ý nghĩa nữa.

-Cũng không phải…..

Dương Nguyên Khánh cũng không biết nên nói thế nào với Tô Định Phương. Chính trị là một thứ rất tinh tế. Không phải Tô Định Phương có thể lý giải được. Hắn liền thản nhiên nói:

-Thật ra, việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết, cho dù bây giờ tuyên bố ra ngoài cũng không có tác dụng gì. Chỉ cần, ông ta còn đại diện cho lợi ích của tập đoàn Quan Lũng, người cần dựa vào ông ta, tất nhiên vẫn sẽ phải dựa vào ông ta, sẽ không vì việc Đột Quyết mà bị ảnh hưởng. Đến một ngày ông ta không thể đại diện cho lợi ích của tập đoàn Quan Lũng nữa, như vậy người muốn rời khỏi ông ta sẽ dùng cớ đại nghĩa, sẽ nghĩ đến việc ông ta cấu kết Đột Quyết này. Đây chính là chính trị, trong xương cốt là lợi ích, đại nghĩa chẳng qua là ngoài da.

Tô Định Phương yên lặng gật đầu. Anh ta hơi hiểu một chút. Dương Nguyên Khánh lại nói:

-Bây giờ chúng ta đối mặt, hoàn toàn không phải đội quân của Lý Uyên. Mà là cả tập đoàn Quan Lũng. Thực lực chúng ta hiện nay còn xa mới bằng bằng họ.

-Nhưng…. Tập đoàn Quan Lũng đáng sợ như vậy sao? Tôi lớn lên ở Quan Trung, tôi không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.

Vấn đề này luôn canh cánh trong lòng Tô Định Phương. Anh ta không ngừng nghe Lý Tĩnh nói tập đoàn Quan Lũng hùng mạnh như thế nào. Anh ta không hiểu, anh ta cũng biết mình chưa đủ từng trải. Nhưng vấn đề này anh ta không làm rõ ràng, thì mãi mãi vẫn là tâm bệnh của anh ta.

Dương Nguyên Khánh thật không ngờ được Tô Định Phương muốn biết sâu xa như vậy. Hắn nghĩ ngợi liền cười nói:

-Phải nói thế nào đây? Ta hỏi ngươi trước, vì sao chiêu mộ binh lính có thể đánh trận?

-Điều này tôi biết, vì đều là binh phủ. Bọn họ bình thường đều được huấn luyện, cho nên chiêu mộ binh liền có thể tác chiến đánh giặc.

-Nếu đã như thế, vì sao cùng là các phủ binh này, trong lúc loạn lạc bọn họ là đám ô hợp. Còn đến trong tay quý tộc Quan Lũng liền trở thành quân tinh nhuệ. Ví như quân của Ngoã Cương, ở trong tay Lý Mật có thể làm đại sự, nhưng trong tay Địch Nhượng chỉ có thể là loạn phỉ? Ví dụ thêm như tám mươi nghìn thủ hạ của Vô Đoan Nhi, lúc theo Vô Đoan Nhi là đám ô hợp, không việc ác nào không làm, nhưng theo Lý Uyên liền trở thành quân tinh nhuệ, quân kỷ nghiêm khắc. Lý Uyên cũng hoàn toàn không phải danh tướng danh soái gì, đấy là vì sao?

Tô Định Phương lắc lắc đầu, anh ta không biết, Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cái, chầm chậm nói:

-Thật ra mỗi người đều có hai mặt, một mặt dã thú, một mặt trật tự. Mặt dã thú là tán loạn không chịu trói buộc, là đám người ô hợp. Còn mặt trật tự cần xây dừng chế độ mà ngưng tụ lại. Một khi ngưng tự chính là quân tinh nhuệ. Còn quý tộc Quan Lũng hùng mạnh là vì mỗi gia tộc của bọn họ đều có thể xây dựng chế độ này. Một Lý Mật có thể làm cho Ngoã Cương Quân có thanh có thế. Còn trong quý tộc Quan Lũng lại có vô số Lý Mật. Một khi Quan Lũng ủng hộ Lý Uyên, như vậy Lý Uyên liền có thể nhanh chóng thiết lập chế độ hùng mạnh. Thiết lập trật tự, sẽ thu hút anh hào trong thiên hạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio