Chiến tranh kết thúc, quận Hoằng Nông lại dần dần khôi phục trở lại. Trên đường cái bắt đầu có người qua lại. Ba ngày sau khi đại chiến kết thúc, ở phương nam của huyện Hoằng Nông, trên đường cái xuất hiện một chiếc xe bò, xung quanh có vài tên kỵ sĩ khôi ngô hộ vệ hai bên.
Xe bò rộng rãi, chậm rãi di chuyển trên đường, đi rất rất vững vàng. Lúc này, một khuôn mặt thiếu nữ hơi gầy ló ra ở cửa sổ xe. Thân hình nàng nhỏ bé, chiếc cổ mảnh dẻ có thể nắm trọn trong bàn tay, thế nhưng nàng lại có một đôi mắt cực kỳ linh động, rất sinh động. Ánh mắt nàng đảo xung quanh, cất giọng cao vút hỏi người đánh xe:
- Lão Lưu, đã tới Huyện Hoằng Nông chưa?
Người đánh xe là một ông lão ngoài tuổi, đang híp mắt suy nghĩ, cứ như là sắp ngủ gật đến nơi. Lão phản ứng rất chậm, một lát sau mới "A" một tiếng, nói:
- Sắp rồi, còn khoảng một hai dặm nữa.
Một gã thị vệ trẻ tuổi đi bên cạnh xe bò không nhịn được cười, nói:
- Ngọc Nhi cô nương, cô không thể ngó ra xem được sao?
Cô gái nhìn thoáng qua liền thấy một góc tường thành của thị trấn, hóa ra thị trấn đã ở trước mắt. Nàng hơi đỏ mặt, liếc tên thị vệ một cái rồi rụt đầu về, nhỏ giọng nói:
- Công chúa, đã đến huyện Hoằng Nông.
Bên trong xe bò, một cô gái mặc váy trắng, đầu đội mũ che mạng, chiếc khăn lụa dùng để che đã được nhấc lên. Cô gái tuổi chừng mười hai, mười ba tuổi, dáng người nhỏ bé thon thả. Tuy rằng tuổi không lớn lắm thế nhưng dung nhan tuyệt mỹ vô song, có lẽ là do đi đường vất vả cho nên sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể khẽ tựa trên thành xe. Ánh mắt nàng mông lung, sâu trong con ngươi lại phảng phất có một chút đau khổ.
Nàng chính là con gái nhỏ của Dương Quảng, công chúa Đan Dương - Dương Phương Hinh. Nàng sau khi được Thẩm Quang cứu ra từ cung Giang Đô, thì được giấu ở quận Đan Dương. Chờ tình hình tạm lắng xuống thì nàng đi theo đường thủy dọc Trường Giang, vòng lên phía Bắc. Tại Tương Dương nàng xuống thuyền rồi lên xe bò từ Tương Dương thẳng hướng Bắc mà đi, ròng rã một tháng trời, cuối cùng cũng đến được quận Hoằng Nông.
Đích đến của nàng là phủ Thái Nguyên, đó là lãnh địa cuối cùng của Đại Tùy. Lúc này Dương Phương Hinh vẫn đang chìm trong nỗi đau khi phụ hoàng bị buộc phải tự vẫn. Đây là vết thương lòng mà cả đời này cũng khó có thể lành lại.
Nàng vốn là một cô gái ngây thơ, sôi nổi, vô tư lự, được nuông chiều bởi cha mẹ. Thế nhưng nước mất nhà tan, cha qua đời mẹ ly tán làm nàng trở nên trưởng thành sau một đêm dài. Nàng trở lên trầm mặc, suốt quãng đường đi nàng không hề nói một câu với những thị vệ xung quanh.
Nha hoàn bên cạnh Dương Phương Hinh là cung nữ Ngọc nhi, vẫn luôn luôn đi theo nàng. Cô ấy vẫn sôi nổi, hòa đồng với bọn thị vệ, và luôn tìm cách làm cho công chúa vui vẻ, nhưng chưa một lần thành công.
- Công chúa!
Ngọc Nhi vén một góc rèm xe lên, lén lút nhìn ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói:
- Buổi sáng nô tì vu vơ nghe thấy bọn họ có nhắc đến Dương tướng quân ở trong quận Hoằng Nông. Nếu công chúa không muốn đi Thái Nguyên thì bây giờ trốn vẫn còn kịp.
Dương Phương Hinh thở dài:
- Không đi Thái Nguyên thì còn đi được nơi đâu?
- Lạc Dương thì sao?!
- Lạc Dương?
Trên khóe miệng Dương Phương Hinh lộ ra nụ cười gượng, lắc đầu, không nói gì thêm. Ngọc Nhi có chút sốt ruột, lắc lắc tay nàng nói:
- Công chúa, thế cuối cùng là có đi không?
- Ngươi nhảy xuống xe rồi chạy ra hai mươi bước ta xem.
Ngọc Nhi ngẩn người, lát sau mới lầm bầm nói:
- Nô tì không muốn đi.
- Ngươi nếu không muốn đi thì còn nói cái gì đó?
Dương Phương Hinh nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi.
Ngọc Nhi phát hiện trong giọng nói của công chúa có chút mất hứng, nàng cảm thấy có chút tủi thân, lí nhí nói:
- Người ta cứ nghĩ là công chúa muốn đi, thế nên mới nghĩ kế, người ta chỉ là muốn tốt thôi mà.
Dương Phương Hinh cầm tay nàng, dịu dàng nói:
- Ta biết ngươi có ý tốt. Nhưng mà... ta không muốn đi Lạc Dương.
Ngọc Nhi lập tức vui vẻ trở lại.
- Hóa ra là công chúa muốn đi Thái Nguyên.
- Ta cũng không muốn đi Thái Nguyên.
Dương Phương Hinh khẽ thở dài một tiếng:
- Ta cũng không biết là mình muốn đi đâu? Có lẽ là ta muốn trở lại Giang Đô, xây một căn nhà nhỏ trước phần mộ của Phụ Hoàng. Ta sẽ ở đó cả đời, làm bạn với Phụ Hoàng, để người không còn cô đơn.
Nói đến đây, Dương Phương Hinh bưng mặt, nước mắt khẽ chảy ra từ những kẽ tay của nàng.
Đúng lúc này, xe bò đột nhiên dừng lại. Lại thấy âm thanh của vài tên thị vệ:
- Tham kiến Tổng quản!
Sau đó là một âm thanh của một người trẻ tuổi.
- Công chúa Điện hạ đang ở bên trong sao?
- Bẩm Tổng quản, Công chúa Điện hạ đang ở bên trong.
- Tốt lắm. Các ngươi đã vất vả rồi, ta sẽ có trọng thưởng.
Trong xe bò, Ngọc Nhi liền có chút kích động, nàng đã nhận ra giọng nói của Dương Nguyên Khánh. Lúc trước Dương Nguyên Khánh đã cứu nàng, giọng nói của hắn đã khắc sâu trong tâm khảm của nàng.
- Công chúa, là Dương tướng quân!
- Ta biết rồi.
Dương Phương Hinh lau đi nước mắt, giọng nói vẫn bình thản như trước. Mặc dù năm ngoái Dương Nguyên Khánh đánh bại người Đột Quyết ở trước Nhạn Môn, giúp nàng không bị khuất nhục, lần này lại cứu nàng từ Giang Đô ra. Thế nhưng Phụ hoàng của nàng đã từng có lần rưng rưng mà nói rằng, Dương Nguyên Khánh là tên bán nước. Câu nói bi thương này của Phụ hoàng, cùng với từ bán nước đã khắc sâu vào tâm trí nàng, khiến cho trong lòng nàng vừa có một phần cảm kích với Dương Nguyên Khánh, lại có một phần căm hận, rất mâu thuẫn.
Lúc này, giọng nói của Dương Nguyên Khánh từ bên ngoài vọng vào:
- Thần Dương Nguyên Khánh, tham kiến Công chúa Điện hạ!
Dương Phương Hinh trầm mặc không nói. Ngọc Nhi thấy nàng không có phản ứng, sốt ruột lắc lắc cánh tay nàng.
- Công chúa, Dương tướng quân đang cùng người nói chuyện đó!
Dương Phương Hinh thả khăn voan xuống che đi dung mạo, nàng kéo rèm xe lên. Xuyên qua lớp lụa mỏng, nàng thấy trước mặt là một thanh niên khoảng - tuổi, đầu đội mũ Tử kim, thân hình cao lớn khôi ngô, mũi cao thẳng, miệng góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn xuyên qua lớp lụa trên mặt nàng.
Lúc Dương Phương Hinh năm tuổi đã từng được Dương Lệ Hoa mang đến phủ của Dương Nguyên Khánh ra mắt, thế nhưng nàng đã quên rồi. Về sau tại thị trấn Nhạn Môn lại được gặp lại, lần đó thì do khoảng cách quá xa nên nàng cũng không nhìn rõ hình dáng của hắn. Trong ấn tượng của nàng thì Dương Nguyên Khánh có dáng người rất cao lớn, trái lại, thị nữ Ngọc Nhi thì lại thổi phồng hắn đến mức thế gian hiếm có.
Dương Phương Hinh cười nhạt nói:
- Dương Tổng quản vì nước xả thân, khổ cực rồi!
Nàng từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc, mỗi câu nói của nàng đều phải phù hợp với thân phận. Tuy rằng còn trẻ thế nhưng vẫn có phong cách, cử chỉ bình tĩnh, khéo léo.
Dương Nguyên Khánh từ sớm đã nhận được báo cáo từ thị vệ hộ tống, rằng Công chúa Đan Dương đã đến, cho nên hắn đặc biệt ra ngoài thành đón tiếp. Trong trí nhớ của Dương Nguyên Khánh thì Dương Phương Hinh là cô bé năm tuổi trắng trẻo, bảy tám năm trôi qua rồi nàng đã lớn lên, chắc hẳn là mười ba tuổi.
Dương Nguyên Khánh thi lễ, áy náy nói:
- Thần không thể bảo vệ được tính mệnh cho Thánh thượng, đây là thần tử vô năng, vi thần áy náy vạn lần.
Lời nói của Dương Nguyên Khánh lại gợi lên nỗi thương tâm của Dương Phương Hinh, hàng mi dài rủ xuống, khóe mắt nàng chảy ra giọt lệ trong suốt, giọng nói có chút nức nở.
- Đó là tội ác của Vũ Văn Hóa Cập, Tổng quản ở Thái Nguyên xa xôi, cho dù có lòng thì cũng khó thực hiện được. Đây không phải lỗi của Tổng quản, Dương Tổng quản không nên tự trách.
Dương Nguyên Khánh thấy nàng vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ lại phải gánh trên vai tránh nhiệm cùng đau thương. Điều này làm hắn có chút thương tiếc, dịu dàng nói:
- Công chúa Điện hạ đã vất vả dọc đường rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai theo vi thần trở về Thái Nguyên, nơi đó có người thân của công chúa.
Dương Phương Hinh lặng lẽ gật đầu, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Dương Nguyên Khánh, trong lòng cũng có chút cảm kích.
- Đa tạ Dương Tổng quản đã bảo vệ, Đan Dương vô cùng cảm kích.
…
Dương Nguyên Khánh sai người đưa Dương Phương Hinh đến hậu viện của Quận nha trong thị trấn nghỉ ngơi, sau đó lại lệnh cho thân binh của nàng giới nghiêm bốn phía của tiểu viện, không cho bất cứ ai tiếp xúc với nàng. Dương Sư Đạo hai hôm trước đã đi Thái Nguyên, trước tiên tiếp xúc cùng với các Tướng quốc của chính sự đường, Dương Nguyên Khánh đã đề nghị phong y làm Nạp Ngôn.
Dương Nguyên Khánh vừa về tới doanh trại ở ngoài thành, mới bước chân vào cổng liền có thân binh tiến lên bẩm báo:
- Bẩm Tổng quản, trong trướng có người đang chờ tiếp kiến, nói là tộc nhân của Tổng quản.
- Tộc nhân?
Dương Nguyên Khánh hơi trầm ngâm, liền hiểu ra, nhất định là người của Dương gia tại Hoằng Nông đến. Hắn ở lại Hoằng Nông mấy ngày nhưng vẫn không tiếp xúc với Dương gia, mà cố ý tránh né bọn họ. Hắn cũng không muốn nhận tổ quy tông, hắn càng muốn là thân phận của mình giữ ở một trạng thái mơ hồ hơn.
- Người tới tên là gì?
Thân binh bẩm báo nói:
- Tổng cộng có hai người, một trong hai gọi là Dương Dị, người còn lại không rõ.
Tên người này có chút quen tai, hắn tập trung suy nghĩ một lát, dường như là đã từng nghe Dương Nguy nói qua rồi. Người này hiện nay đang có vai vế cao nhất trong Dương gia ở Hoằng Nông. Y là chú của Dương Tố ông nội của hắn, rất ít khi xuất hiện.