Bàn Ngư nằm úp xuống bãi cỏ, y cách lều lớn ở phía nam nhất của người Đột Quyết khoảng hơn bước, y thấy một nghìn người Đột Quyết đang xem náo nhiệt, biết thời cơ đã đến, liền ngồi xổm xuống lưng hướng về phía gió. ‘Cạch! Cạch!’, đánh đá lửa, đốt cháy Hỏa Chiết Tử (vật tạo lửa thô sơ), gió trên thảo nguyên rất lớn, bỗng chốc ù ù thổi khiến lửa tắt ngúm. Bàn Ngư sốt ruột, y lại đánh lửa, gió thổi ù ù lại làm tắt lửa, liên tục ba lần đều thất bại, y tức giận đến mức lắc đầu chửi,
- Chó má, bố ở trong lều trăm lần thử không sao, sao lúc này lại không được thế.
Y đơn giản mà cởi quần ra, dùng miệng cắn lấy quần và đánh lửa trong đũng quần. Lần này thì đã đánh được, y không dám cử động, từ từ ngồi xổm xuống, cầm hỏa tiễn lên cho vào trong đũng quần, một tiếng “Lẹt đẹt!” vang lên, vải dầu trên hỏa tiễn bốc cháy. Dầu hỏa bên trên rất nhiều, ngọn lửa cháy ngút lên, khiến lông mày của y bị cháy xém mất một nửa.
Bàn Ngư hùng hùng hổ hổ, chậm rãi kéo cung ra, giây cung vừa buông lỏng, một mũi hỏa tiễn bay lên trời, bắn thẳng vào lều lớn cách đó ngoài bước. Hỏa tiễn chuẩn xác mà bắn trúng vào mục tiêu, rất nhanh, lều lớn bị đốt cháy.
Bàn Ngư hồi hộp đến mức tim như sắp nhảy ra ngoài, y nhanh chân chạy về phía hồ Cáp Lợi. Y cách bờ hồ còn bước, cho dù không có bất kỳ ai phát hiện ra y, những y lại cảm thấy như có nghìn binh vạn tướng đang theo sát sau mình, khiến y vô cùng sợ hãi, ngoáy cái mông mà chạy như điên.
“Bùm!” y nhảy xuống hồ, y giống như một con cá béo tốt, dốc sức mà bơi sang bờ bên kia hồ…
- Cháy rồi!
Có binh lính Đột Quyết nhìn thấy lều lớn phía nam bốc lên ánh lửa và khói đặc cuồn cuộn. Bình thường lều cách hồ gần nhất là nơi người Đột Quyết trữ lương nấu cơm, lều lớn cái nọ sát cái kia, khoảng cách rất nhỏ, một lều bị đốt cháy, toàn bộ đều phải gặp họa.
A Sử Na Sĩ Lợi Phạt gấp đến độ rống ầm lên:
- Còn ngây ra làm gì, không nhanh đi dập lửa đi!
Binh lính Đột Quyết lộn xộn cả lên, hơn một nghìn người chạy về phía nam. Mấy trăm người mang theo thùng và áo da, lần lượt chạy ra hồ lấy nước. Mấy trăm người còn lại chạy đi gấp lều, cần phải ngăn cách thế lửa, để tránh lửa lớn thiêu trụi cả doanh địa.
A Sử Na Bá Hàn mày mặt nhăn nhúm lại, trong lòng gã cảm thấy có chút không ổn, tại sao lại bị cháy một cách quái lạ như thế, lẽ nào có người cố ý đốt lửa?
Gã cảnh giác nhìn về phía Ô Đồ cách đó mấy chục bước, gã nghi ngờ là Ô Đồ phái người ngầm ra tay. Nhưng trong ánh lửa, thần sắc của Ô Đồ cũng hoang mang như thế, không giống là y, lẽ nào là…
Không đợi gã phản ứng lại, một mũi tên lạnh lùng “Vù!” bắn tới, từ phía sau bắn xuyên qua cổ y, A Sử Na Bá Hàn kêu thảm một tiếng, nghẹo đầu ngã gục xuống đất.
Tiết Khất La và Ô Đồ đều giật mình kinh hãi, đồng thời nhìn về hướng đông, chỉ thấy trong màn đêm, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng mà thu cung lại. Bên cạnh hắn, hai trăm kỵ binh quân Tùy im hơi lặng tiếng xuất hiện. Bọn họ xông vào doanh địa người Đột Quyết, ném đuốc lên lều trại phía trước mặt, nháy mắt đã khiến khu lều của người Đột Quyết biến thành một biển lửa.
Tiết Khất La thấy tình thế không ổn, y quay đầu ngựa lại hướng về phía tây bắc mà chạy. Dương Nguyên Khánh giương cung bắn về phía y, Tiết Khất La nghe thấy phía sau có tiếng dây cung, y theo bản năng mà rụt cổ lại. “Xoẹt!” một tiếng, tên bay qua đỉnh đầu y, mũ sắt trên đầu y bị bắn ra xa hai trượng, đầu mũi tên xoẹt qua da đầu, khiến da đầu y bị rách thành một rãnh máu rất sâu. Tiết Khất La sợ tới mức hồn bay phách lạc, thúc ngựa chạy như điên, Ô Đồ hô to một tiếng, vung trường mâu sát đuôi đuổi theo.
Lúc này, trong doanh địa Đột Quyết đã trở thành một vùng hỗn loạn. Hơn nghìn binh lính Đột Quyết đều đổ xô đi dập lửa, mũ sắt binh khí của bọn chúng đều ở trong lều. Ngựa cột ở bên lều, sớm đã bị quân Tùy chặt đứt dây, ngựa chiến bị lửa lớn làm cho kinh hãi, hí vang chạy khắp bốn phía.
Binh lính Đột Quyết tay không binh khí, thân không áo giáp, dưới háng không có ngựa chiến. Bọn chúng giống như một lũ sói hoang bị nhổ hết răng, bị binh lính quân Tùy truy đuổi khắp nơi, xác chết ngổn ngang.
…
Đạt Đầu giấc ngủ không tốt, gã vừa mới đi vào giấc ngủ liền bị tiếng hò hét làm cho bừng tỉnh. Kiếp sống chinh chiến mười mấy năm khiến gã nhận thức được sự không ổn, gã trở mình đứng dậy, cầm lấy đao của mình. Lúc này, cửa lều bị mở ra, A Sử Na Sĩ Lợi Phạt xông vào.
- Khả Hãn, quân Tùy đánh lén chúng ta!
Y cõng Đạt Đầu lao ra ngoài lều, hai thị về của Đạt Đầu dắt ngựa chạy tới,
- Khả Hãn, nhanh lên ngựa!
A Sử Na Sĩ Lợi Phạt đỡ Đạt Đầu lên ngựa, một thị vệ đem theo gã thúc ngựa như điên chạy vào trong bóng đêm. Thị vệ còn lại đang định chạy theo, A Sử Na Sĩ Lợi Phạt lại nhảy bổ lên ngựa chiến, vặn đứt cổ tên thị vệ, cướp ngựa rồi y cũng thúc ngựa lao đi. Nhưng chưa được mười mấy bước, một mũi tên sắt từ phía bên hông bắn tới, xuyên qua não ngựa, khiến ngựa chiến hí lên một tiếng rất thảm, rồi lăn đùng ra đất, A Sử Na Sĩ Lợi Phạt bị quẳng ra xa hơn một trượng.
A Sử Na Sĩ Lợi Phạt vừa ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó mấy chục bước, một tướng Tùy tay cầm cây giáo xông về phía y. Dã tính của y bùng lên, hét lớn một tiếng, rút đao từ trên ngựa chiến lao về phía tướng Tùy.
Dương Nguyên Khánh như một trận cuồng phong đánh tới, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, Phá Thiên Sóc đâm “Phập!” một tiếng, xuyên qua ngực A Sử Na Sĩ Lợi Phạt, rồi dựng ngược vị mãnh tướng Đột Quyết thân cao gần bảy thước lên không trung, lạnh lùng mà nói với y:
- Không phải ngươi muốn giết ta sao? Ta chính là Dương Nguyên Khánh!
A Sử Na Sĩ Lợi Phạt trong ánh mắt lộ ra sự căm phẫn và không cam lòng, cổ mềm nhũn, chết dưới sóc của Dương Nguyên Khánh…
Dương Nguyên Khánh quăng thi thể của y đi, ánh mắt thoáng nhìn qua, thấy phía nam có mười mấy binh lính Đột Quyết đang vây đánh Tô Liệt, hắn thúc ngựa lao về phía quân địch.
Mười mấy tên binh lính Đột Quyết này cướp được trong lều gần nhất, lấy được binh khí và ngựa chiến, ý đồ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bọn họ thấy Tô Liệt thân mặc áo giáp sắt, tay cầm đao lớn, cho rằng y là chủ tướng quân Tùy, tất cả hô lên, cùng nhau vây quanh y.
Tô Liệt tuy rằng đao pháp tinh kỳ, nhưng y theo học Lý Tĩnh, cái học được là võ nghệ thuộc loại hình kỹ xảo, đánh đơn thì giỏi, nhưng ẩu đả trong thiên binh vạn mã, y lại rất kém. Hơn nữa kinh nghiệm lâm chiến của y không đủ, bị mười mấy binh lính Đột Quyết vây đánh, y bổ trái chém phải, đã có chút không chịu nổi.
Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh hô to một tiếng, vung sóc đánh tới. Hắn như mãnh hổ xuống núi, dũng khí không thể ngăn chặn. Đầu của Phá Thiên Sóc chúi xuống, đâm chọc tới tấp, khiến cho mười mấy tên binh lính Đột Quyết máu thịt bay tứ tung, đánh cho óc vỡ toang. Rất nhanh đã giết chết hơn người, đám binh lính Đột Quyết còn lại đều sợ tới mức tim như vỡ nát ra, hô lên một tiếng, chạy toán loại tứ phía…
Ánh lửa hừng hực và tiếng la giết mơ hồ trong doanh địa Tây Đột Quyết, kinh động đến bộ lạc Khải Dân ở ngoài mấy dặm bên bờ hồ đối diện. Bọn họ đều chạy ra khỏi lều, nhìn ánh lửa ở phía xa. Bọn họ châu đầu ghé tai, bàn luận nhốn nháo. Hơn nữa A Nỗ Lệ không tìm thấy Ô Đồ, trong mắt càng chất chứa sự lo lắng.
Nhiễm Can yên lặng mà nhìn ánh lửa xa xa, y biết rõ là chuyện gì, trong lòng không có cách nào khác, chỉ có một tiếng thở dài.
…
Trời vừa sáng, toàn thân đẫm máu, Ô Đồ trên người trúng hai mũi tên chạy trốn về doanh địa. Y không thể giết Tiết Khất La, nhưng lại mang về một tin tức nghiêm trọng, ngoài dặm, xuất hiện quân đội Tiết Diên Đà ngàn người.
Sự yên tĩnh bao trùm trong lều lớn của Khả Hãn, hơn hai mươi Tù trưởng bộ tộc tụ tập lại, có cả Trưởng Tôn Thịnh và Dương Nguyên Khánh, trong lều vọng lại giọng nói lo lắng của Khải Dân Khả Hãn.
- Chúng ta lần này là mùa xuân đi săn, nhưng trong lúc vô ý gặp phải quân đội Tiết Diên Đà và Tây Đột Quyết. Bây giờ chúng ta chỉ có hơn năm nghìn người, trong đó những dũng sĩ có thể tác chiến chỉ có ba nghìn người, mà bây giờ quân đội Tiết Diên Đà lại đến nghìn người, mọi người nói xem chúng ta phải làm như thế nào?
Nhiễm Can nói xong, y rất nhanh liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Thịnh và Dương Nguyên Khánh một cái, kỳ thực câu hỏi cuối cùng của y là hỏi bọn họ nên làm như thế nào? Nhưng y không dám nói rõ, A Sử Na Bá Hàn và A Sử Na Sĩ Lợi Phạt bị giết, Đạt Đầu và y đã không đội trời chung, y chỉ có thể bỏ ý niệm kết minh với Tây Đột Quyết.
Giọng nói nhỏ thì thào trong lều lớn, sự bất mãn của Nhiễm Can đối với quân Tùy tuy chỉ chợt lóe lên, nhưng vẫn bị đại thần tâm phúc của y là Sử Thục Hồ Tất nhìn thấu được.
Sử Thục Hồ Tất vẫn cho rằng Nhiễm Can bị triều Tùy khống chế quá chặt, như thế sẽ dễ trở thành con rối của triều Tùy. Y kiến nghị Nhiễm Can qua lại giữa Đạt Đầu và triều Tùy, thu hoạch được lợi ích rất lớn. Nhưng hành động quyết đoán của quân Tùy tối qua đã chặt đứt sách lược của gã, khiến trong lòng gã cũng có chút bất mãn.
Gã nhìn thấy một chút bất mãn của Nhiễm Can, liền đưa mắt ra hiệu với Đốt Cát con trai của Nhiễm Can, Đốt Cát hiểu ý, liền lạnh lùng nói:
- Quân Tùy khi giết người rất tích cực, nhưng giết xong rồi, gặp phải sự tình đến, sao lại rụt đầu lại vậy?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Trưởng Tôn Thịnh và Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh không nói một lời, Trưởng Tôn Thịnh chỉ cười khổ một tiếng. Dựa theo kế hoạch của y, tốt nhất là có thể thuyết phục Nhiễm Can cùng hành động với quân Tùy, giết chết người Tây Đột Quyết. Không ngờ Dương Nguyên Khánh lại quyết đoán dị thường, vào lúc đêm đã san bằng doanh địa người Tây Đột Quyết, giết chết A Sử Na Bá Hàn và A Sử Na Sĩ Lợi Phạt. Điều này khiến y vừa có chút không còn cách nào khác, lại khâm phục sự sát phạt quyết đoán của Dương Nguyên Khánh.
- Chúng tôi đã phái người đi Phong Châu thông báo cho quân Tùy, chúng ta có thể rút lui về phía nam, chờ viện binh của chúng tôi đưa đến.
- Lui binh?
Đốt Cát cười lạnh một tiếng,
- Không còn kịp rồi, qua một canh giờ nữa, quân đội Tiết Diên Đà sẽ đánh tới, ngươi bảo chúng ta lui như thế nào đây?
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đứng lên, chậm rãi nói:
- Hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, bỏ lại phụ nữ, trẻ em và tài sản, thanh niên trai tráng chạy thoát thân về phía nam. Hoặc là bảo vệ phụ nữ trẻ em và tài sản, thanh niên trai tráng về hướng bắc nghênh chiến!
Trong lều lập tức ồn ào, có người rống to:
- Sao có thể? Chúng ta chỉ có ba nghìn người, đối phương có nghìn người!
- Chúng ta chắc chắn thất bại!
- Hai phương án này đều không thể chấp nhận!
…
Lều lớn ầm ĩ cả lên, ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chăm Nhiễm Can, thản nhiên nói:
- Thời gian đã không còn nhiều, Khả Hãn tự quyết định đi!