Thiên Hạ Kiêu Hùng

chương 848: giương cung mà không bắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu Bùi gia lại cường thịnh trở lại, thì Nhị tổ phụ rất có khả năng sẽ chết trong tay Lý Mật. Cuộc đấu tranh quyền lực tàn khốc này quả thực Bùi Tấn còn rất non nớt. Bùi Tấn thở dài, lần này hắn quyết định cúi đầu nhận sai chịu thua với Dương Nguyên Khánh, thật thà làm bề tôi cho y.

Trong thư phòng, Dương Nguyên Khánh mở ra một tờ danh sách, đây là thỉnh nguyện thư, bên trên dày đặc các chữ ký yêu cầu chấm dứt chiến tranh Trung Nguyên. Có khoảng chừng chữ ký, cuối cùng thậm chí còn có hai vị tướng quốc Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên ký tên.

Tờ danh sách với đội ngũ mạnh mẽ thế này đủ khiến cho Tử Vi Các khó bề chống đỡ, phải cử Ngụy Trưng đi Trung Nguyên để tìm y, gây áp lực với y, và hi vọng là sẽ rút quân khỏi Trung Nguyên.

Tuy rằng chiến dịch Trung Nguyên dẫn đến tài chính triều đình căng thẳng, đây là sự thực nhưng bản ký tên này lại không liên quan nhiều đến nguyên nhân này. Căng thẳng về tài chính là việc của Bộ Hộ và các tướng quốc Tử Vi Các, không liên quan gì đến các quan đại thần khác.

Ngược lại, chủ quản tài chính Đỗ Như Hối và Hộ bộ thị lang Dương Tử Vi đều không ký tên. Lấy lý do căng thẳng tài chính để yêu cầu rút quân khỏi Trung Nguyên nhưng lại không có chữ ký của các quan viên chủ quản về tài chính, thật là chuyện nực cười.

Nguyên nhân căn bản là cuộc chinh chiến Trung Nguyên ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của các đại tộc và quan viên ở Hà Đông. Thông qua điều tra hai ngày, Dương Nguyên Khánh đã hiểu ra nguyên nhân thực sự.

Quân Tùy chiếm đoạt được Hà Bắc, phát động điền lệnh ở Hà Bắc, khiến rất nông dân Hà Bắc chạy loạn muốn quay lại làm tá điền, họ bắt đầu rời khỏi trang viên trở về quê nhà Hà Bắc để nhận ruộng.

Hàng loạt nông dân Hà Bắc trở về quê, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của quan viên huyện Hà Đông. Giờ đây tá điền đang trồng trọt tại các trang viên lớn ở Hà Đông chủ yếu là nông dân chạy nạn khỏi Trung Nguyên. Một khi lấy được Trung Nguyên, liền thi hành điền lệnh ở Trung Nguyên. Những nông dân chạy khỏi Trung Nguyên tất nhiên cũng trở về quê, như vậy các trang viên ở Hà Đông sẽ chỉ còn lại rất ít tá điền bản địa.

Trang viên không có người trồng trọt nên bọn quan viên cũng không có thu hoạch, đây là một vấn đề lớn. Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ điểm này, nhưng đây quyết không phải là lý do để buộc y phải lui binh.

Dương Nguyên Khánh có thể khoan nhượng việc các quan viên phản đối chiến dịch Trung Nguyên là vì lợi ích riêng, y không so đo. Nhưng y lại không thể khoan nhượng kẻ đứng đằng sau thao túng.

Kẻ đứng sau thao túng chính là Vương đảng, cũng chính là thế lực của Vương Tự, giống như Đaị Lý Tự khanh Liễu Huyền Mậu, Kinh Triệu Thiếu Doãn Tiết Minh Nghĩa, Thái Thường Thiếu Khanh Tiết Thu, Đô Thủy Giám Thừa Ngô Mộng Nguyên v.v…Đây đều là nòng cốt của Vương đảng ở trong triều.

Còn có gần hai mươi quan viên cấp quận huyện. Bọn họ hoặc là con cháu Vương gia, hoặc là môn sinh Vương gia, bọn họ cấu kết thành thế lực của Vương thị gia tộc ở Hà Đông.

Kỳ thực Dương Nguyên Khánh không phản đối các thế lực kéo bè kết phái. Đây là chuyện bình thường, cũng không phản đối các cuộc đấu tranh giành quyền lực và lợi ích giữa các đảng phái. Không có đấu tranh thì không phải là triều đình. Những điều này y đều không để tâm, làm kẻ bề trên, y còn cổ vũ những phe phái này tồn tại.

Nhưng một số phe phái lại chuyển hướng mục tiêu đấu tranh vào Dương Nguyên Khánh, khiêu chiến quyền uy của y. Cái gì nhẫn nhịn được chứ cái này thì không. Điều này vượt quá giới hạn của đấu tranh phe phái, đây là cuộc đấu tranh giành quyền lực với Dương Nguyên Khánh y.

Rất rõ ràng, lần này Vương Tự đảng đem mục tiêu nhắm vào y, kích động tinh thần bất mãn của các đại thần huyện Hà Đông, tạo áp lực cho y, yêu cầu y Dương Nguyên Khánh phải dứt bỏ Trung Nguyên, y quyết không tha thứ.

Vụ án cấm rượu của Vương gia vừa hay phát sinh vào đúng thời điểm này. Đây chắc chắn là một cơ hội để Dương Nguyên Khánh ra đòn với Vương đảng. Y quyết định lợi dụng cơ hội này để tung lưới đánh trọn Vương đảng.

Đã quyết như vậy, mấu chốt là dùng thủ đoạn gì. Là dao sắc chặt đay rối hay là dao cùn cắt thịt. Điều này y vẫn chưa quyết định được.

Đúng lúc này, mụ quản gia ở ngoài cửa bẩm báo:

- Lão gia, trưởng tôn Bùi gia tới đang ở ngoài cửa phủ cầu kiến.

Dương Nguyên Khánh nao nao, Bùi Tấn đến rồi. Y liếc nhìn vào bản danh sách, chữ ký của Bùi Tấn ở vị trí thứ hai, chỉ đứng sau Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu, điều này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy vô cùng bất mãn. Chính là do có chữ ký của trưởng tôn Bùi Tấn mới khiến cho nhất nhiều quan viên Bùi đảng phán đoán sai lầm tình hình, cho rằng Bùi Củ ủng hộ phản đối chiến tranh Trung Nguyên nên từ đó lũ lượt ký tên mình vào.

Dương Nguyên Khánh hiểu rõ con người Bùi Tấn, tuy khá khôn khéo tài giỏi nhưng trong hắn luôn ngạo mạn vì là trưởng tôn của Bùi gia. Chính sự ngạo mạn này luôn che đậy ánh mắt của y, che đậy lý trí của y.

Giống như lần ký tên này, e rằng cũng là do y ngạo mạn làm tàng, chắc không liên quan gì tới Bùi Củ. Với sự túc trí đa mưu, Bùi Củ tuyệt đối sẽ nhận ra đây là do Vương đảng đứng sau màn thao túng.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi hạ lệnh:

- Bảo y đợi ta ở ngoại thư phòng.

Gặp hay không gặp, dù sao gã cũng là trưởng tôn Bùi gia, hơn nữa rất có thể là do Bùi Củ sai y đến tìm mình. Dương Nguyên Khánh cũng hi vọng có thể nhìn thấy Bùi Tấn trưởng thành dần dần.

Dương Nguyên Khánh đổi bộ y phục khác, thong thả đi tới ngoại thư phòng. Cửa ngoại thư phòng không đóng, có thể nhìn thấy Bùi Tấn ngồi trên ghế cúi đầu trầm tư, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.

Dương Nguyên Khánh ho khan một tiếng, đi vào phòng, ha hả cười nói:

- Để Bùi thiếu khanh đợi lâu rồi.

Bùi Tấn cắn môi, y đột nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh:

- Bùi Tấn đặc biệt đến xin được tạ tội, khẩn cầu điện hạ tha tội!

Bùi Tấn quỳ xuống đột ngột khiến Dương Nguyên Khánh sửng sốt rồi định thần lại ngay. Với tính cách trong sáng của Bùi Tấn tuyệt đối không bao giờ quỳ gối, đây chắc chắn là ý của Bùi Củ, thậm chí là Bùi Củ buộc y đến nhận sai.

Dương Nguyên Khánh không có ý định đỡ y dậy, mà ngồi vào ghế của mình, trầm tư chốc lát rồi nói:

- Ngươi có tội gì?

- Thần không nên mạo muội ký tên trên thỉnh nguyện thư, đó là do thần nhất thời hồ đồ, nghe Liễu Huyền Mậu xúi giục, cũng là do thần có chút bất mãn với điện hạ.

Dương Nguyên Khánh thấy y nói thẳng thắn, thừa nhận y có bất mãn với mình. Trên thực tế là y xem thường mình mới đúng. Tuy nhiên có thể không so đo sự khác biệt này, Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu:

- Bùi Thiếu khanh xin đứng lên!

Bùi Tấn đứng lên, nhưng lại không dám ngồi xuống, khoanh tay đứng trước mặt Dương Nguyên Khánh, biểu hiện vẻ cung kính của người bề tôi. Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên hỏi:

- Ngươi có biết chữ ký của ngươi gây hậu quả thế nào không?

- Thần quả thật không biết, nhưng điều này sẽ gây hiểu lầm giữa điện hạ và tổ phụ. Chuyện này thần không bẩm báo với tổ phụ và không có bất cứ quan hệ nào với tổ phụ.

- Tổ phụ ngươi chắc chắn không biết việc này. Nếu biết chắc chắn lão sẽ đánh gãy chân ngươi.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh ném quyển sổ ghi chép cho y:

- Ngươi tự xem đi, chữ ký của ngươi đứng thứ hai đấy.

Bùi Tấn kể từ sau khi ký tên không hề nhìn thấy lại thỉnh nguyện thư. Y xem kỹ mặt sau danh sách, sắc mặt y trở nên trắng bệch, trán vã mồ hôi, đằng sau đại bộ phận thành viên Bùi đảng đều ký tên.

Cuối cùng y đã ý thức được chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm. Việc y ký tên khiến rất nhiều thành viên Bùi đảng hiểu lầm rằng đây là ý của tổ phụ hắn, liền ký tên vào đó. Đây căn bản chính là do Liễu Huyền Mậu cố ý khiến y ký tên, y đã bị lừa.

Dương Nguyên Khánh thấy môi y run run, biết rằng y đã tự hiểu được việc ngu ngốc của mình. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới nói lời thấm thía với y:

- Ngươi là Bùi gia trưởng tôn, lại là quan đảm nhiệm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, về một mức độ nào đó, ngươi đại diện cho gia chủ Bùi thị. Ta hi vọng thông qua việc này, ngươi phải trưởng thành hoàn toàn, không nên ngây thơ như vậy nữa, quan trường đấu tranh rất khốc liệt, cạm bẫy khắp nơi. Nếu ngươi còn hành động theo cảm tính như vậy thì ta sẽ không bao giờ dùng ngươi nữa, sẽ cách chức ngươi làm thứ dân, sẽ không cho ngươi cơ hội làm gia chủ Bùi thị.

Bùi Tấn gập sâu người thi lễ:

- Bùi Tấn rõ rồi, từ giờ thần không bao giờ thiên kiến với điện hạ nữa, thần sẽ ghi nhớ lời nói của điện hạ.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Không riêng gì thành kiến với ta, tật xấu lớn nhất của ngươi là quá coi trọng đích – thứ. Đây là cội rễ mọi vấn đề của ngươi. Thiên hạ trong tương lai là thiên hạ chỉ trọng dụng người tài, đại danh môn nào học thấu được bốn chữ “trọng dụng người tài” thì mới phát triển lớn được. Ngươi hãy về suy nghĩ cho thật kỹ về thất bại của Hoằng Nông Dương thị. Đây vốn là một gia tộc có nhiều người được phong vương nhưng vì họ lúc trước chấp mê đích thứ nên mới dẫn tới gia tộc trầm luân như hôm nay.

Bùi Tấn trong lòng thấy rung động lạ thường. Nếu Dương gia lúc trước không đuổi Dương Nguyên Khánh ra khỏi nhà thì Dương gia tướng sẽ là Đại tùy Hoàng tộc. Sai một ly đi một dặm, khiến cho cả gia tộchủy diệt mà một ly này chính là đích và thứ, vậy nên y nên tự kiểm điểm lại mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio