Đương nhiên Hoàng Lan biết Nguyễn Trãi vô tội. Nhưng đó làchuyện của mấy trăm năm sau, còn hiện tại thì...
"Bệ hạ cũng cho rằng Nguyễn Trãi không phải hung thủ giết vua năm đó phải không?"
Nàng đánh bạo thăm dò ý tứ của Tư Thành, chỉ thấy hắn trầm ngâm:
"Trẫm tin tiên sinh vô tội thì đã sao? Dù trẫm năng lực can thiệp ngòi bút sử gia thì cũng không thể thay đổi định kiến của nghìn người trong thiên hạ. Để minh oan cho tiên sinh, thứ cần nhất vẫn là chứng cứ, không phải lời phán định của một mình đế vương, nàng hiểu chứ?"
Thái độ của Tư Thành đã quá rõ ràng. Hắn tin Nguyễn Trãi vô tội, nhưng thứ hắn cần chính là chứng cứ, hoặc ít ra là chân tướng của hung thủ thực sự đứng đằng sau. Biết chuyện này có nói nữa cũng vô ích, Hoàng Lan đành thôi. Rồi nàng lại nhớ đến một chuyện:
"Tôinghe thái giám nhà bếp nói Phùng Diệm Quỳnh đã chết? Là nàng ta sợ tội tự sát hay chết bởi loạn đao của đám sát thủ ngày ấy?"
Không phải Hoàng Lan không tin lời tên thái giám mua cốm ở quán Bình Ba, chẳng qua thế sự nhập nhằng, đến chuyện nàng bị Lý Lượng bắt cóc, qua lời Tư Thành còn biến thành đi nghỉ mát ở hành cung nữa là...
Vẻ trầm ngâm của Tư Thành càng sâu. Đáy mắt hắn phảng phất một tia sáng rất phức tạp. Nếu tinh ý, Hoàng Lan sẽ nhận ra khóe môi hắn mấp máy rất khẽ, giống như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
«Bệ hạ... »
Hoàng Lan bị sự im lặng của Tư Thành khiến cho bực mình. Tư Thành sẽ không chán ghét Phùng Diệm Quỳnh đến mức không muốn nhắc đến tên nàng ta chứ?
Thấy nàng giục nhiều quá, mãi lâu sau Tư Thành mới đáp:
"Trẫm thừa nhận mình đã cố tình phong tỏa tin tức tới lục cung. Xảy ra chuyện tày đình như thế, trẫm không thểđể kẻ có tâm tư khác nhân cơ hội đó mà dậu đổ bìm leo được." Hoàng Lan có cảm giác Tư Thành tránh trả lời thẳng câu hỏi vừa rồi. Rồi đột nhiên chân mày Tư Thành nhíu lại, hắn quay sang nhìn Hoàng Lan, giọng ngờ vực: "Nàng vừa nói mình từng gặp thái giám mua cốm ở nhà bếp? Nàng còn nhờ hắn đích thân chuyển tin cho trẫm?"
"Trẫm thừa nhận mình đã cố tình phong tỏa tin tức tới lục cung. Xảy ra chuyện tày đình như thế, trẫm không thểđể kẻ có tâm tư khác nhân cơ hội đó mà dậu đổ bìm leo được." Hoàng Lan có cảm giác Tư Thành tránh trả lời thẳng câu hỏi vừa rồi. Rồi đột nhiên chân mày Tư Thành nhíu lại, hắn quay sang nhìn Hoàng Lan, giọng ngờ vực: "Nàng vừa nói mình từng gặp thái giám mua cốm ở nhà bếp? Nàng còn nhờ hắn đích thân chuyển tin cho trẫm?"
"Chẳng lẽ bệ hạ không nhận được tin tức gì sao?"
Giờ Hoàng Lan đã vì sao Tư Thành lại nói vì nàng đi cùng Phạm Anh Vũ nên hắn mới gặp nàng. Thì ra tin tức nàng gửi về, ngay từ đầu đã không đến điện Bảo Quang...
"Khốn kiếp!" Tư Thành giận dữ vò nát nhánh cỏ trong tay. « Tin tức quan trọng vậy mà dám không báo với trẫm! Bọn nô tài trong cung giờ cũng to gan lớn mật quá rồi!"
Cuộc đời Tư Thành ghét nhất những kẻ giở trò sau lưng mình. Dĩ nhiên, nếu hắn biết chính Trịnh Minh Nguyệt đã diệt khẩu thái giám kia hòng ngăn cản hắn đi đón Nguyễn sung nghi yêu quý của mình hồi cung, khỏi cần nói cũng biết số phận Trịnh Minh Nguyệt sẽ thê thảm đến mức nào.
"Thôi bỏ đi." Hoàng Lan ngao ngán thở dài: "Bọn nô tài không có gan ấy đâu. Là có kẻ khác không muốn tôi hồi cung thôi."
Cánh tay Tư Thành bất giác siết chặt Hoàng Lan hơn. Khi hắn tìm thấy nàng cũng là lúc nàng đặt chân vào xã Thiên Bình. Quả thật khi ấy, hắn rất muốn lao đến ngăn nàng lại, ép nàng rời xa những người đó và hồi cung cùng mình. Nhưng rồi hắn đã nhận ra, bảo vệ một người khác với việc biến họ thành kẻ yếu đuối hay ích kỷ. Hắn biết nàng ở lại một phần vì lo lắng cho người dân xã Thiên Bình. Việc nàng đã quyết, hắn nên tin tưởng, ủng hộ thay vì cố chấp ngăn cấm. Bản thân không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, hắn liền hạ chỉ lệnh cho Bùi Khiêm đến xã Thiên Bình giải quyết nạn dịch, đồng thời âm thầm bảo vệ Nguyễn sung nghi của hắn. Đương nhiên Bùi Khiêm biết Hoàng Lan là ai, nhưng ý vua như ý trời, lão không dám tiết lộ thân phận thực sự của nàng với người dân trong xã, càng không dám khoe khoang mình do ai cử đến, đành bề ngoài đóng vai một lão quan huyện "chạy việc", sau lưng âm thầm bảo vệ Nguyễn sung nghi. Lão đóng kịch quá đạt, lúc nào cũng vin vào cái cớ sợ oai Phong Vân kỳ sĩ để cun cút làm việc, khiến kẻ vốn đa nghi như Phạm Anh Vũ cũng không mảy may nghĩ đến bàn tay sắp xếp của Tư Thành phía sau.
Thế đó, không phải Tư Thành vô tâm, cũng không phải hắn muốn tính toán với Trường Giang. Mọi việc hắn làm, kể cả sự nhẫn nại đến ngày hôm nay, tất cả đều là thay nàng chu toàn, lo lắng.
Hoàng Lan bùi ngùi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tư Thành đang nhìn mình, tận sâu trong đó là sự chua xót không thể diễn tả thành lời.
"Từ Trọng Sinh cũng nói cho trẫm biết... về chuyện kỳ độc..." Nói ra những lời này, giọng Tư Thành vẫn rất bình tĩnh, nhưng nào ai biết trong thâm tâm hắn đang ngầm nổi sóng: "Hoàng Lan, trẫm xin lỗi. Đều là trẫm không tốt. Đáng lẽ trẫm không nên kéo nàng vào vụ sứ thần Đại Minh. Sự tự tin của trẫm đã hại nàng rồi."
Nếu ngày ấy hắn không để Hoàng Lan lên đứng mũi chịu sào, nàng sẽ không đếnmức bị Lý Lượng bắt đi, thậm chí còn bị kẻ đáng chết nào đó hạ kỳ độc!
Đây là lần thứ hai Tư Thành xin lỗi Hoàng Lan. Lần trước là ở cung Trường Phúc, hắn đòi giết nàng vì nghĩ nàng tổn thương thái hậu. Còn lần này, hắn tự trách vì đã không thể bảo vệ nàng chu toàn.
Đây là lần thứ hai Tư Thành xin lỗi Hoàng Lan. Lần trước là ở cung Trường Phúc, hắn đòi giết nàng vì nghĩ nàng tổn thương thái hậu. Còn lần này, hắn tự trách vì đã không thể bảo vệ nàng chu toàn.
Hoàng Lan ngậm ngùi không đáp. Nàng biết sớm muộn gì Tư Thành cũng có cách hỏi chuyện từ phía Từ Trọng Sinh. Chuyện kỳ độc vốn dĩ là dùng giấy bọc lửa, muốn giấu cũng không giấu được. Nhưng trước sau Hoàng Lan vẫn tránh nhắc đến nó, bởi nàng không muốn cái thứ kỳ độc chết tiệt ấy khiến những người bên cạnh nàng lại vì nàng mà thêm lo lắng.
Lúc nghe Từ Trọng Sinh kể về kỳ độc, Tư Thành đã triệu cả thái y viện đến để hỏi ý kiến, nhưng người nào người nấy khi nghe hai chữ kỳ độc đều lắc đầu lè lưỡi, hoặc là bản thân chưa từng nghe qua, hoặc là đã biết đến nhưngkhông có cách hóa giải. Sau này, hắn mới biết rằng không phải các thái y trong cung vô dụng, mà do kỳ độc vốn dĩ là quái dược, chỉ được dùng trong hoạt động gián điệp cơ mật của nhà Trần trước kia, lại đã thất truyền từ lâu nên thái y viện mới không đượcphép tìm hiểu về nó.
Ngoại trừ Từ Trọng Sinh!
Từ TrọngSinh là thầy thuốc trong dân gian, lại đam mê tìm hiểu về y thuật nên đương nhiên không bị gò bó như thái y viện. Y thuật của con người này inh đến đâu, hắn đã đích thân kiểm chứng qua chuyện ở xã Thiên Bình. Nói cách khác,Tư Thành để Từ Trọng Sinh đảm đương việc cai nghiệnlà vì muốn thử tài y. Nếu y có thể chế ngự bệnh nghiện anh túc, hẳn y cũng có bản lĩnh hóa giải kỳ độc.
Một cách dịu dàng và chua xót, Tư Thành hôn nhẹ lên trán Hoàng Lan:
"Trẫm đã hứa với Từ Trọng Sinh, chỉ cần y cứu được nàng, giá đắt đến đâu trẫm cũng sẽ trả."
"TưThành, chàng..."
Ba tiếng này thốt lên gầnnhư vô thức. Dù đang phiền lòng thì Tư Thành vẫn không kìm được mà bật cười thành tiếng. Hắn gõ gõ đầu nàng, nửa đùa nửa thật:
"Rốt cuộc cũng chịu gọi một tiếng "chàng" rồi cơ đấy! Phải rồi, nàng cũng nên thay đổi cách xưng hô đi thôi. Phi tử của trẫm chẳng ai dám xưng hô hỗn xược như nàng đâu."
Nếu Hoàng Lan thật sự muốn đi theo tên Trường Giang kia, hắn tuyệt đối sẽ không gượng ép nàng, nhưng nàng lại trở về Đông Kinh,đồng nghĩa với việc nàng lựa chọn ở lại bên hắn, thật lòng muốn gắn bó với hắn. Bao lâu nay, cả hắn và nàng đều biết cái chức vị sung nghi kia chỉ là danh nghĩa, nhưng kể từ hôm nay, tất cả sẽ thay đổi.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Tư Thành vẫn ôm chặt Hoàng Lan trong lòng, động tác che chở dịu dàng hết mực. Đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, hắn bỗng phát hiện ra mình rất thích làm việc này, tóc nàng đen nhánh, mềm mượt như suối, lúc nào cũng thoang thoảng hương bồ kết thơm nồng, thanh khiết.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Tư Thành vẫn ôm chặt Hoàng Lan trong lòng, động tác che chở dịu dàng hết mực. Đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, hắn bỗng phát hiện ra mình rất thích làm việc này, tóc nàng đen nhánh, mềm mượt như suối, lúc nào cũng thoang thoảng hương bồ kết thơm nồng, thanh khiết.
Còn Hoàng Lan, nàng cảm thấy trái tim mình như có gió xuân ấm áp thổi qua.
"Phải rồi, sao thiếp không thấy Đặng Phúc?" HoàngLan dáo dác nhìn quanh. Thường ngày Đặng Phúc vẫn đi theo Tư Thành như hình với bóng, hôm nay vắng mặt y khiến nàng hơi ngạc nhiên.
"Trẫm cho y về cung trước rồi." Nụ cười của Tư Thành chứa đầy ý tứ: "Đám người ồn ào đó, vẫn nên để Đặng Phúc thay trẫm giải quyết thì hơn."
Hoàng Lan chợt nhớ ra, Tư Thành đang đi vi hành...
Hai người họ cứ thế dựa vào vai nhau, cùng nhìn ra dòng sông Nhị Hà không một gợn sóng. Có con chim chèo bẻo từ đâu vọt xuống, đớp đớp vài nhát lên mặt nước rồi lại tung cánh lên, chỉ trong chốc lát đã biến mất sau dải mây màu xám bạc. Khoảnh khắc ấy bình yên đến mức triệt tiêu mọi phiền não, khiến kỳ độc cũng trở thành một khái niệm vô nghĩa.
Nơi bình yên nhất, chính là trong vòng tay ấm áp của chàng...
Bỗng bàn tay đang vuốt tóc Hoàng Lan chậm dần. Tư Thành đột ngột buông Hoàng Lan ra, thản nhiên với lấy chiếc mặt nạ bạc.
Từ xa xuất hiện bóng dáng của Trường Giang và Phạm Anh Vũ.
...
Truyện convert hay : Một Thai Hai Bảo, Lão Bà Đại Nhân Đừng Nghĩ Trốn