(Đến khi chén rượu cuối cùng đã cạn, tiếng chày đêm điểm từng nhịp khô khốc, người con gái kia mới chậm rãi đứng dậy. Nàng ta tạ từ Trường Giang rồi rời khỏi quán rượu, chia tay tuy không lưu luyến nhưng cũng có chút gì đó chưa đành lòng.)
...
Đó là một dãy nhà nằm phía sau hậu viên, được che chắn bởi những hòn giả sơn xếp xen kẽ nhau và một vườn cây rậm rạp. Địa thế vốn đã tách biệt, lại thêm khu tư dinh là nơi hoàng thượng dừng chân nên việc canh gác cực kì nghiêm cẩn, không có chuyện đám hạ nhân đi loạn khắp nơi, bởi thế dãy nhà đó gần như không tồn tại trong nhận thức của mọi người.
Có bốn thị vệ canh gác ngoài cửa. Thấy hoàng thượng và Nguyễn sung nghi đến, bọn họ đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Tư Thành chỉ phẩy tay cho qua rồi lệnh bọn họ mở cửa cho mình.
Tất cả cửa sổ đều được đóng kín, thành ra trong phòng khá tối. Mùi giao hương nồng nàn cũng không đủ để át đi mùi thuốc nam ngai ngái đặc trưng. Hoàng Lan chun mũi ngửi thử, không khỏi cảm thấy ngờ ngợ. Thứ thuốc này... hình như là thuốc dùng để an thai?
Rốt cuộc là ai đang ở trong này?
Hoàng Lan quay sang định hỏi Tư Thành, nhưng thấy sắc mặt của hắn lạnh lẽo quá nên lại đành thôi.
Cung nữ thắp lên một ngọn nến và dẫn lối cho Tư Thành và Hoàng Lan tiến về phía giường gấm. Vì ngăn cách bởi một lớp rèm châu nên Hoàng Lan không trông rõ dung mạo của người nằm trong, chỉ nhác thấy bóng dáng một người con gái tóc mây toán loạn. Nàng bước lại gần hơn nữa để nhìn cho rõ thì cũng đúng lúc ấy, người kia đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây dại xuyên qua lớp rèm châu, vô thức nhìn chằm chằm hai người trước mặt, sau đó một giây, nàng ta bắt đầu la hét ầm ĩ.
Vừa mơ hồ như ảo mộng, vừa rõ ràng đến tàn khốc! Nhận ra người quen cũ, Hoàng Lan không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Phùng Diệm Quỳnh!
Nàng ta vẫn còn sống?
...
Kể cả khi trẫm bao dung với những phi tử khác, nàng cũng không cảm thấy thiệt thòi?
Kể cả khi trẫm bao dung với những phi tử khác, nàng cũng không cảm thấy thiệt thòi?
Hóa ra thánh ngôn không vô tình (từ vô tình được hiểu theo nghĩa ngẫu nhiên, tình cờ) như Hoàng Lan tưởng. Nàng chỉ có thể tự cười bản thân mình ngu ngốc mà thôi. Trách ai được? Khi Tư Thành hỏi nàng câu này, những phi tử khác nàng đều đã nghĩ đến, nhưng tại sao nàng chưa một lần nghĩ đến Phùng Diệm Quỳnh?
...
Không ai có thể nhận ra mĩ nhân thiên kiều bá mị ngày nào nữa. Phùng Diệm Quỳnh lúc này chẳng khác nào kẻ điên ngoài phố chợ, áo quần nhàu nhĩ, tóc mây toán loạn, gương mặt đầy những vết cào cấu, trông khốn khổ và thảm hại vô cùng. Mặc cho cung nữ trấn an vỗ về thế nào, nàng ta vẫn la hét ầm ĩ, đồng thời níu chặt lấy góc chăn và thu mình về phía góc giường, cố sức né tránh mọi người càng xa càng tốt.
Lại nhớ đến mùi thuốc vừa rồi, ánh mắt Hoàng Lan theo bản năng trượt xuống phần bụng lùm xùm của Phùng Diệm Quỳnh. Nàng vươn tay định vén chăn ra, bỗng gương mặt đờ đẫn của Phùng Diệm Quỳnh đột ngột co lại. Nàng ta hét lên một tiếng, hất văng tay nàng ra rồi càng kịch liệt lui vào sát góc tường, vừa ôm chăn vừa lắc đầu nguây nguẩy, giống như đang van cầu người khác đừng chạm đến mình.
"Cẩn thận một chút. Phùng tài nhân bị điên rồi, không biết gì nữa đâu."
Sau chuyện ở cung Đồng Khánh, Phùng Diệm Quỳnh bị phế thành tài nhân và giam trong lãnh cung.
Tư Thành kéo Hoàng Lan lùi lại phía sau rồi lệnh cho cung nữ đến áp chế Phùng Diệm Quỳnh. Bị người khác giữ chặt chân tay, Phùng Diệm Quỳnh điên cuồng giãy giụa, nàng ta vừa hét vừa cắn loạn nhưng cuối cùng vẫn bị ép phải nằm xuống, miệng không ngừng lảm nhảm điều gì đó không rõ nghĩa.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng quái đản này, tâm tư của Hoàng Lan như bị đè nén bởi ngàn vạn tảng băng lạnh giá, buốt nhức đến khó chịu. Tư Thành đã từng hứa hẹn với nàng biết bao điều tốt đẹp, vậy mà sau lưng, hắn lại âm thầm che chở cho người con gái khác, thậm chí còn giữ nàng ta ở cùng một chỗ với nàng. Chẳng lẽ trí nhớ của Tư Thành kém đến mức có thể quên ngay những gì mình từng hứa? Hay hắn cho rằng nàng cũng giống như bao kẻ khác, là phi tử của hắn nên chỉ được phép phục tùng, không có quyền truy hỏi hay kháng mệnh?
Nếu Tư Thành nghĩ thế thì hắn đã nhầm thật rồi!
Càng nghĩ càng lạnh lòng, Hoàng Lan không nói một lời, xoay người bước đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tư Thành đã định đuổi theo Hoàng Lan nhưng tiếng khóc thút thít của Phùng Diệm Quỳnh đã kìm chân hắn lại. Phản ứng bất mãn của Hoàng Lan hoàn toàn là chuyện nằm trong dự liệu. Nếu nàng vẫn cười cười nói nói, tỏ vẻ thánh thiện thanh cao, hắn mới thực sự không an lòng. Vì Phùng Diệm Quỳnh mà Hoàng Lan mới rơi vào cảnh lưu lạc chân trời góc bể, nàng có quyền phủ nhận, có quyền chán ghét, chỉ là nàng có biết, Lê Tư Thành hắn cũng có sự khó xử của riêng mình?
Không nên nói chuyện lí lẽ với kẻ đang giận dữ. Đợi tâm tình Hoàng Lan nguôi ngoai, hắn sẽ giải thích mọi chuyện với nàng.
Không nên nói chuyện lí lẽ với kẻ đang giận dữ. Đợi tâm tình Hoàng Lan nguôi ngoai, hắn sẽ giải thích mọi chuyện với nàng.
Sau lưng Tư Thành, tiếng lảm nhảm vô nghĩa bắt đầu chuyển thành những tràng cười khanh khách.
...
Cánh hoa hồng vương vãi la liệt trên mặt đất. Hoàng Lan nắm chặt bông hoa chỉ còn trơ nhụy, cảm giác như sắp nghiền nát nó trong tay.
Cửa lớn hé mở. Tư Thành thản nhiên bước qua đám cánh hoa rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lan.
"Hóa ra nàng cũng thích trò vùi hoa dập liễu?"
"..."
"Trẫm biết nàng vẫn còn giận, nhưng tin trẫm đi, trẫm không cố tình giấu nàng chuyện này đâu. »
Hoàng Lan không đáp mà tiếp tục giày vò bông hoa tội nghiệp. Tư Thành vờ như không để ý đến thái độ hằn học ấy. Hắn bâng khuâng nhớ lại chuyện cũng của chính mình:
"Năm trẫm còn chưa sinh ra, phụ hoàng vì nghe lời kẻ xấu gièm pha nên suýt chút nữa đã hại chết mẫu hậu. Trẫm thân con trai của người, là hoàng tử của Đại Việt nhưng lại không được sinh ra ở trong cung, bất đắc dĩ cùng mẫu hậu nương nhờ nơi cửa phật, mấy năm sau đó mới được phép trở về. Trẫm biết phụ hoàng là người tài đức, trẫm vẫn luôn tâm niệm phải học hỏi theo người, nhưng đời người không tránh khỏi có lúc mắc sai lầm, phụ hoàng cũng vậy, bản thân trẫm cũng vậy, tất cả đều không ngoại lệ."
Động tác ngắt cánh hoa chững lại. Cuối cùng Hoàng Lan cũng chịu ngẩng đầu lên:
"Chàng nói những lời này với thiếp để làm gì?"
"Cũng không có gì quan trọng." Tư Thành trầm mặc lắc đầu: "Trẫm chỉ muốn nói với nàng rằng: giữ cho bản thân tỉnh táo mới khó, chứ làm kẻ hồ đồ thì dễ vô cùng. Trẫm và Phùng tài nhân đã hết tình hết nghĩa, nhưng thai nhi chết lưu chỉ là chuyện bịa đặt hoang đường, trong bụng nàng ta vẫn còn cốt nhục của trẫm, trẫm có cạn tình cạn nghĩa đến đâu cũng không thể thấy chết mà không cứu."
"Cũng không có gì quan trọng." Tư Thành trầm mặc lắc đầu: "Trẫm chỉ muốn nói với nàng rằng: giữ cho bản thân tỉnh táo mới khó, chứ làm kẻ hồ đồ thì dễ vô cùng. Trẫm và Phùng tài nhân đã hết tình hết nghĩa, nhưng thai nhi chết lưu chỉ là chuyện bịa đặt hoang đường, trong bụng nàng ta vẫn còn cốt nhục của trẫm, trẫm có cạn tình cạn nghĩa đến đâu cũng không thể thấy chết mà không cứu."
Đương nhiên Hoàng Lan hiểu Tư Thành đang lo lắng điều gì. Phùng Diệm Quỳnh từng đối xử với nàng rất tệ, mà nàng thì chưa thánh thiện đến mức sẵn lòng dung thứ cho nàng ta. Nhưng có một điều Tư Thành đã quên. Chỉ có bản thân mỗi người mới biết họ thực sự coi trọng điều gì. Hoàng Lan có thể chán ghét Phùng Diệm Quỳnh, nhưng nàng không phải kẻ ngang ngược đến mức vì thù oán cũ mà mặc kệ nỗi khổ tâm của hắn. Thực ra nàng nổi giận khi nhìn thấy Phùng Diệm Quỳnh là vì duyên cớ khác.
"Chàng đang nghĩ cái gì vậy?" Hoàng Lan ngao ngán thở dài. Đoạn, nàng rút tay khỏi tay hắn và lẳng lặng tiến về phía cửa sổ. Ngoài kia hoa vẫn rơi, còn ở trong này, giọng người nao nao, nhẹ hơn cả gió: "Chàng cho rằng thiếp tức giận vì Phùng Diệm Quỳnh vẫn chưa chết? Hóa ra trong lòng chàng, thiếp chỉ nhỏ mọn như thế thôi à? Tư Thành, thiếp nói cho chàng biết, thiếp thừa nhận mình chán ghét Phùng Diệm Quỳnh, nhưng chán ghét và muốn đuổi cùng giết tận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thiếp giận là giận chàng, vì chàng không chịu nói chuyện này với thiếp ngay từ đầu. Cảm giác không tin tưởng nhau mới là điều khiến thiếp khó chịu, chàng có hiểu không? »
Tư Thành nhìn Hoàng Lan với ánh mắt không thể tin nổi.
"Nàng... thực sự không khó chịu khi trẫm che chở Phùng tài nhân?"
Hắn miễn cưỡng hỏi, không khỏi cảm thấy hơi mất mặt. Hoàng Lan hậm hực đáp:
"Người như Phùng Diệm Quỳnh chưa đủ tư cách để thiếp phải ghen đâu!"
Tư Thành vẫn nhìn Hoàng Lan không chớp mắt. Đến khi biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, hắn bỗng phá lên cười rồi vươn tay tới, khoan khoái ôm nàng vào lòng. Lửa giận chưa nguôi, Hoàng Lan giãy giụa phản đối nhưng Tư Thành giả vờ điếc. Nâng cằm nàng lên sát mặt mình, hắn khỏa lấp uất ức trong nàng bằng một nụ hôn triền miên, cháy bỏng. Rõ ràng người con gái trong lòng không hề cam tâm, nhưng khi nụ hôn ấy chạm đến, nàng cũng thôi không giãy giụa nữa, cánh tay thay vì đẩy hắn ra lại vô thức quàng qua cổ hắn, miễn cưỡng tận hưởng tư vị ngọt ngào...
Thế đấy, rốt cuộc Hoàng Lan vẫn không thể giận nổi cái kẻ trước mặt!
Thực ra Tư Thành còn có dụng ý khác khi không vội nói chuyện này với nàng. Ngày tháng đoàn viên quá ngắn ngủi, giữa Hoàng Lan và Phùng Diệm Quỳnh từng có quá nhiều mâu thuẫn, lại thêm Nguyễn Trường Giang lúc nào cũng nhăm nhe như hổ rình mồi, nếu Tư Thành hành xử nóng vội, vừa gặp mặt đã đem chuyện của Phùng Diệm Quỳnh nói ra, ai dám chắc người con gái bướng bỉnh này sẽ không phật ý mà bỏ đi một lần nữa?
Đế vương cũng có sự khó xử của đế vương. Và Tư Thành mặc kệ tất cả. Chỉ cần nàng vui, bí mật nho nhỏ ấy, hắn tình nguyện giữ kín cho riêng mình.
Truyện convert hay : Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể Lâm Dương Miễn Phí