Thiên Hạ Kỳ Duyên

chương 49: hoa tàn, ngọc vỡ (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta đã xem qua thi thể của Phùng Diệm Quỳnh." Lưu Tích Nguyên đắc ý nói: "Nàng ta đích xác là chết bởi kỳ độc, hơn nữa chất dẫn tác vốn là một thành phần có trong thuốc an thai, Phùng Diệm Quỳnh coi như số chết đã định, dù Lê Tư Thành có tra thế, tra nữa cũng chẳng tra ra được manh mối gì đâu. »

Vĩnh Lạc quận chúa lộ vẻ hoài nghi:

"Trên đời này, ngoài ngươi ra còn có người thứ hai biết hạ kỳ độc sao?"

Lưu Tích Nguyên thản nhiên cười mà không đáp. Ban đầu hắn cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra chân tướng cái chết của Phùng Diệm Quỳnh, mà hắn thì không hề hạ độc nàng ta, nhưng nghĩ lại việc này cũng không phải không có khả năng, nếu như trước khi chết, lão già Thuấn kịp thời truyền lại bí quyết hạ độc cho một người...

Mạc Viên Nhiên từng nói thế gian này chỉ có hai người biết hạ kỳ độc, một người là Lưu Tích Nguyên, người còn lại tên Thuấn, nhưng nàng ta lại không biết rằng cả Thuấn và Lưu Tích Nguyên đều là gia nhân từng phục vụ trong phủ Quận Ai vương (). Sau sự biến năm ấy, Quận Ai vương chết không minh bạch, Thuấn vội vàng ôm theo Thế Tử () bỏ trốn biệt tăm, tránh cho triều đình đuổi cùng giết tận. Hơn hai mươi năm đã trôi qua, có thể lão già Thuấn giờ đã xanh cỏ, nhưng sự tái xuất của kỳ độc thì chỉ khiến Lưu Tích Nguyên liên tưởng đến duy nhất một người.

Đứa trẻ mà Thuấn từng liều chết bảo vệ năm đó, huyết mạch chân chính của Quận Ai Vương – Quận Ai Thế Tử!

"Quận chúa bận tâm đến điều ấy làm gì?" Dù trong lòng đang toan tính trăm mối nhưng ngoài mặt, Lưu Tích Nguyên lại tỏ vẻ dửng dưng. Hắn biết Vĩnh Lạc quận chúa muốn truy hỏi về kẻ hạ kỳ độc nên bèn đánh trống lảng sang chuyện khác: ""Quận chúa có biết mục đích cuối cùng của ta là gì không?"

Vĩnh Lạc quận chúa ngán ngẩm nhún vai. Những ân oán hận thù của đời trước đã cuốn nàng ta vào cuộc tranh đấu này, nhưng tác phong làm việc của nàng ta khá ngẫu hứng, khi nhiệt tình, lúc thờ ơ, thực sự không phù hợp với Lưu Tích Nguyên lúc nào cũng kín kẽ chu toàn.

"Lê Tư Thành tuổi còn trẻ lại đa tình, trong hậu cung của hắn cũng không thiếu kẻ ngấm ngầm ganh đua, những mong sớm ngày mang hoàng tự. Với tình cảnh như thế, lẽ nào quận chúa cho rằng cả đời này Lê Tư Thành chỉ có một hoàng tử của Phùng Diệm Quỳnh? Ta đối phó với Phùng Diệm Quỳnh, trước là muốn hóa giải nguy cơ cho quận chúa, sau là muốn diệt trừ huyết mạch của Thái Tông, nhưng thực ra còn vì một mục đích khác."

Tư Thành đã từng nói, hắn nghi ngờ có kẻ dẫn dụ hắn hại chết chính con ruột của mình.

"Ngươi muốn hắn phải hối hận vì đã tàn sát nhầm cốt nhục của mình?" Vĩnh Lạc quận chúa lờ mờ hiểu ra.

Lưu Tích Nguyên hài lòng gật đầu:

"Khiến cho cốt nhục tương tàn mới chính là cách trả thù thống khoái nhất. Quận chúa đừng quên, năm đó Thái Tông đã bức chết phụ vương của người như thế nào..."

"Đủ rồi!" Vĩnh Lạc quận chúa đột nhiên ngắt lời Lưu Tích Nguyên. Nàng ta đã chán ngấy cái điệp khúc hận thù mà Lưu Tích Nguyên nhồi nhét vào đầu nàng ta ngày này qua năm khác, rằng triều đình của Thái Tông đã bức tử phụ vương, rằng sứ mệnh thiêng liêng nhất của nàng ta chính là báo thù. Và dường như để nhanh chóng kết thúc chuyện này, nàng ta giả bộ mỉa mai: "Đổ hết mọi tội lỗi lên Phùng Diệm Quỳnh để ép Tư Thành xuống tay với đứa nhỏ, Lưu Tích Nguyên à, ta nói có sai đâu, ngươi đúng là một con cáo già mà!"

Lưu Tích Nguyên chỉ cười mà không đáp. Hắn miễn cưỡng coi đó là một lời khen ngợi.

"Nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn không ngăn được tiểu hoàng tử bình an chào đời."

"Nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn không ngăn được tiểu hoàng tử bình an chào đời."

Lời trước nối tiếp lời sau, giống như một gáo nước lạnh tạt vào sự huênh hoang tự đắc của Lưu Tích Nguyên. Quả nhiên sắc mặt hắn tối sầm lại, những cơ quanh trán siết chặt lấy nhau, ép cho chân mày nhếch lên dữ tợn. Nghe hắn nói mà người đối diện có cảm giác như đang nghe tiếng dã thú rít lên:

"Đều là do tên thái y họ Từ khốn khiếp đó!"

Từ Trọng Sinh từng vạch trần Hoàng Văn Bảo, tiêu hủy cả cánh đồng tử thanh thiên, nay lại giúp tiểu hoàng tử bình an chào đời, phá hỏng âm mưu của hắn vào phút chót. Thù cũ nợ mới, rồi sẽ có ngày Lưu Tích Nguyên tính toán sòng phẳng với tên họ Từ khốn kiếp này.

Thấy Lưu Tích Nguyên xoay bước bỏ đi, Vĩnh Lạc quận chúa tò mò hỏi theo:

"Ngươi định đi đâu?"

"Làm một số chuyện nên làm."

"Điện Bảo Quang ở hướng kia."

Nghĩ hắn muốn diệt trừ tiểu hoàng tử, nàng ta tiện mồm nhắc nhở, nào ngờ bị Lưu Tích Nguyên gạt đi:

"Điện Bảo Quang canh gác nghiêm ngặt, ta không có hứng thú với nơi đó bằng sông Nhị Hà."

Lưu Tích Nguyên đáp gọn lỏn. Chẳng bao lâu sau, thân ảnh của hắn biến mất trong màn đêm sâu thẳm. Vĩnh Lạc quận chúa lười nhác nhìn theo, đợi khi xung quanh trở lại tĩnh lặng như tờ, nụ cười nhàn nhạt trên môi nàng ta ta cũng vụt tắt.

"Sao ta cứ có cảm giác Lưu Tích Nguyên đang giấu ta điều gì đó."

Vĩnh Lạc quận chúa mơ hồ ngắm nghía cây đàn bầu trước mặt, ngón tay chậm rãi lướt qua sợi dây mảnh như cước rồi thuận thế gảy một nhịp trầm. Thanh âm đột ngột vang lên, lạc lõng giữa bóng tối mịt mù, chóng vánh tan biến nơi đáy hồ bạc bạc. Nhưng những hoài nghi trong lòng người con gái đó mới chỉ bắt đầu.

Lưu Tích Nguyên từng nói với Vĩnh Lạc quận chúa rằng chị gái của nàng ta đã chết, anh trai Thế Tử thất lạc không rõ tung tích, giờ trọng trách báo thù cho Quận Ai vương đều đặt cả trên vai nàng ta, nhưng với một kẻ xảo trá như Lưu Tích Nguyên, những lời này có mấy phần là sự thật?

Thanh Ngọc đi theo Vĩnh Lạc quận chúa đã lâu, đối với tâm sự của chủ nhân cũng hiểu được phần nào. Thấy Vĩnh Lạc quận chúa nhắc đến Lưu Tích Nguyên, nàng ta mạnh dạn nói thêm:

"Ngay cả việc tìm kiếm Thế Tử, Lưu Tích Nguyên cũng không muốn cho quận chúa tham dự."

"Ngay cả việc tìm kiếm Thế Tử, Lưu Tích Nguyên cũng không muốn cho quận chúa tham dự."

Người bên cạnh nàng ta khẽ gật đầu, hiển nhiên đã sớm nghi ngờ việc này.

Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi trên thềm gạch.

Cũng chẳng biết sau đó bao lâu, bên khung cửa sổ mới nghe thấy tiếng người thở dài:

"Thôi bỏ đi, có lẽ ta quá đi nghi thôi. Thanh Ngọc, vừa rồi ngươi không sao chứ?"

Nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, khi mà thanh kiếm trong tay Lưu Tích Nguyên chỉ cách cổ mình có vài phân, Thanh Ngọc vẫn chưa hết sợ:

"Nô tì không sao, cũng may có quận chúa."

"Ngươi là người của ta, ta tuyệt đối không để Lưu Tích Nguyên làm khó dễ ngươi đâu."

Vĩnh Lạc quận chúa khẽ vỗ vai trấn an Thanh Ngọc. Khi Vĩnh Lạc quận chúa thật lòng mỉm cười, vẻ sắc sảo chết chóc không còn nữa, thay vào đó là phong tư yêu kiều đến ngây ngất lòng người. Thái Thanh Ngọc ngước nhìn lên, khóe mắt đã bắt đầu rưng rưng.

Nhớ lần trước, Thái Thanh Ngọc để Lý Lượng chạy thoát, Lưu Tích Nguyên cũng hùng hổ đòi lấy mạng nàng ta. Nàng ta may mắn thoát khỏi trừng phạt, một phần nhờ nhát kiếm "chứng minh" của Lê Khải Triều, nhưng phần lớn là có Vĩnh Lạc quận chúa đứng ra bảo vệ.

Lưu Tích Nguyên, muốn giết Thanh Ngọc, ngươi giết ta trước đi!

Thái Thanh Ngọc vẫn nhớ như in vẻ mặt dồn nén đáng sợ của Lưu Tích Nguyên lúc thu kiếm về.

"Quận chúa đối tốt với nô tì quá!" Thái Thanh Ngọc nghẹn ngào.

Vĩnh Lạc quận chúa hơi hạ giọng:

"Người mà ta coi như chị em, ta tự khắc sẽ dùng chân tình để đối đãi. Thanh Ngọc, đêm nay mệt mỏi cho ngươi rồi."

Thanh Ngọc lập tức quỳ xuống:

"Xin quận chúa hạ lệnh!"

"Xin quận chúa hạ lệnh!"

Người trước mặt cười mà như không cười:

"Theo dõi Lưu Tích Nguyên. Ta muốn biết hắn định giở trò quỷ gì."

Thanh Ngọc hiểu ra, cung kính cúi đầu rồi theo lối cũ trở về cung Thọ Am.

Hậu đình chỉ còn lại một mình Vĩnh Lạc quận chúa. Mắt phượng đẹp mê hồn chìm đắm trong khoảng tối vô tận, cơ hồ hiện tồn một tia bất an.

Lưu Tích Nguyên sẽ rời cung. Hắn thực sự muốn trút giận?

Liệu rằng cơn thịnh nộ của hắn sẽ trút lên ai? Lên tiểu hoàng tử? Lên Nguyễn sung nghi? Hay lên chính Lê Tư Thành?

Ngày mai, chỉ e sóng gió sẽ lại nổi lên...

...

(Mời các bạn đón đọc Chương : Độc tiễn.)

...

Chú thích:

() Quận Ai vương Lê Tư Tề: Một nhân vật lịch sử có thật, con trai trưởng của vua Lê Thái Tổ Lê Lợi. Hiện tại, mình sẽ không chú thích quá kỹ về nhân vật này. Bạn nào tò mò thì có thể lên mạng để tìm hiểu thêm về cuộc đời của ông.

() Thế Tử: Tước hiệu dùng cho con trai của thân vương thời phong kiến. Thế tử là một danh từ chung chỉ người, không phải tên riêng, nhưng với mục đích nhấn mạnh, cho phép mình viết hoa danh từ chỉ nhân vật phản diện bí ẩn cuối cùng trong Thiên hạ kỳ duyên.

Truyện convert hay : Hỗn Độn Kiếm Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio