Trong cung Thụy Đức, Phùng Diệm Quỳnh an nhàn ngồi trên trường kỷ, phía bên dưới, một đám phi tần đang phiếm chuyện với nhau. Mặc kệ cho những lời nịnh nọt nhàm chán bên tai, Phùng Diệm Quỳnh cũng chỉ miễn cưỡng đối đáp đôi lời, sau đó tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt trong veo lười nhác ném ỗi người một cái nhìn hời hợt.
Càng biểu hiện như vạy, vị chủ nhân cung Thụy Đức này càng nâng địa vị của bản thân lên một bậc. Bởi hơn ai hết, Phùng Diệm Quỳnh hiểu rằng với nhan sắc tuyệt trần, gia thế hiển hách cùng thai rồng trong bụng, trong tương lai, đám người trước mặt căn bản không có tư cách sánh vai cùng mình.
Trò chuyện được nửa ngày thì mọi người thấy Bạch Yên rón rén đi vào, cúi đầu thì thầm gì đó với Phùng Diệm Quỳnh. Gương mặt xinh đẹp như hoa đột nhiên chuyển sắc, thanh sắc vui vẻ đắc ý lúc trước không còn nữa, thay vào đó là sự gượng gạo, thậm chí là bực tức.
Con người này, trước sau vẫn không biết cách che giấu cơn phẫn nộ của chính mình.
Trịnh tu nghi ngồi bên cạnh Phùng Diệm Quỳnh tinh ý liền nhanh giọng hỏi han. Thấy Phùng Diệm Quỳnh không có ý trả lời, nàng ta bất mãn hừ lạnh một tiếng, ưỡn thẳng lưng hòng gỡ gạc chút thể diện.
Lại nghe bên cạnh, một thanh âm trong như tiếng suối chảy cất lên:
"Có lẽ đám hạ nhân bên ngoài vụng về lóng ngóng mới khiến chị buồn lòng. Thứ cho em nói một câu thật lòng, hiện giờ an tâm dưỡng thai mới là việc quan trọng nhất. Chị đừng nên vì chút chuyện nhỏ nhoi bên ngoài mà ảnh hưởng đến thai khí."
Lúc này, sắc mặt Phùng Diệm Quỳnh mới trở nên ôn hòa hơn một chút:
"Vẫn là Lê tu dung thấu hiểu đạo lý, cẩn thận chu đáo."
Lê Tuyên Kiều mỉm cười, cúi đầu e lệ.
"Chị có chuyện gì cứ nói với chúng em. Chỉ cần là việc chị giao phó, chúng em nhất định sẽ cố gắng hết lòng." Lại đến Quách Liễu chen vào
Phùng Diệm Quỳnh nhìn thoáng qua nàng ta, cuối cùng cất giọng nhẹ nhàng như tiếng hoàng oanh:
"Vốn cũng không phải việc lớn lao gì. Bản cung nghe nói Nguyễn tiểu thư đã hồi cung, hiện đang cùng bệ hạ trò chuyện ở Phượng Tú uyển."
Đối với đa số những người có mặt ở đây, thông tin vừa nghe được chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Ngày Hoàng Lan bỏ đi, bọn họ mừng hơn vớ được vàng, chỉ mong hành động đó chọc giận long tâm, khiến Tư Thành sai truy binh đuổi giết Hoàng Lan. Nguyện cầu không được như ý, bọn họ lại tìm ra một lý do khác để tự an ủi bản thân, mong sao cho đối phương đi luôn đi, đừng có mà trở về nữa.
Thật là ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Nguyễn Hoàng Lan đáng ghét kia sao lại nổi hứng trở về chứ?
Chỉ có Lê Tuyên Kiều vẫn điềm nhiên bình thản, đón nhận tin tức một cách ung dung, cuối cùng mới chịu cất bước cùng đám phi tần đến Phượng Tú uyển diện kiến cố nhân.
...
...
Phượng Tú uyển.
Hoàng Lan ngồi trên ghế đá chạm trổ hình kì lân. Sớm biết "người thú vị" mà Nguyễn Đức Trung nói đến chính là Tư Thành, có đánh chết nàng cũng không chui vào trong kiệu để người ta khênh đến cửa cung.
Giờ thì thảm rồi!
Lần trước bỏ đi không nói một lời, lần này bị bắt về ắt hẳn lành ít dữ nhiều.
Đối diện với nàng, Tư Thành diện mạo tuấn mỹ, phong thái uy nghi không thể nhạt lẫn giữa hàng ngàn hàng vạn người. Hôm nay, hắn khoác trên mình chiếc áo màu hoàng bồ, trước ngực thêu hình rồng, lưng cài đai gấm, đơn giản mà cao quý, đủ khiến người người phải ngưỡng vọng.
Đối diện với hắn, Hoàng Lan có phần gầy gò hơn trước, mái tóc đen nhánh buông xõa xuống bờ vai mảnh dẻ. Nàng không diễm lệ như Phùng Diệm Quỳnh, không kiều mị như Lê Tuyên Kiều, cũng không đằm thắm như Nguyễn Nhã Liên, nhưng lại mang trong mình phong tư tao nhã, duyên dáng, càng nhìn càng đáng yêu. Nàng ngồi đó, bình dị nhưng không bình phàm, chậm rãi tỏa sáng như nụ hoa sen thuần khiết.
"Nguyễn Hoàng Lan!"
Cuối cùng Tư Thành là người phá vỡ không khí im lặng.
"Dạ, bệ hạ." Nàng miễn cưỡng chào lại, trong lòng thầm oán trách Nguyễn Đức Trung đã không nói rõ mọi chuyện với mình: "Không biết bệ hạ triệu tôi vào cung có việc gì không?"
Sắp bắt đầu, sắp bắt đầu rồi đấy. Đặng Phúc ngoài mặt ngoan ngoãn đứng hầu một bên, nhưng trong lòng thì xớn xa xớn xác.
Quả nhiên, chân mày Tư Thành nhíu lại:
"Giỏi cho bốn chữ triệu tôi vào cung! Nguyễn Hoàng Lan, trẫm cho phép nàng xuất cung khi nào hả?"
Nguyễn Đức Trung à, ngay từ đầu ông đã cố tình rồi phải không? Hoàng Lan nén giận trong lòng, cố giữ thái độ bình tĩnh nhất mà nói:
"Bệ hạ quên lời những gì chúng ta từng nói trước đây rồi sao?"
Tư Thành hơi chột dạ. Hình như trước đây có lần hắn đã thách nàng ra khỏi cung?
"Tôi nhớ rằng khi ấy chúng tôi đã thỏa thuận với nhau, nếu như tôi có thể rời khỏi hoàng cung thành công mà ma không biết, quỷ không hay, bệ hạ sẽ không truy cứu tôi nữa. Quân tử nhất ngôn, vua không nói hai lời, những lời ấy tôi vẫn nhớ, hy vọng bệ hạ cũng không quên."
Hoàng Lan nói xong, nhấp tay uống một ngụm trà cho thông họng. Ngược lại, ánh mắt của Tư Thành sắc như dao, chỉ hận không thể lập tức đcô người con gái ngang bướng trước mặt mà tống xuống địa ngục. Nhưng Hoàng Lan nói đúng, việc rời khỏi cung nàng đã nói từ trước, là hắn muốn thử thách bản lĩnh của đối phương nên mới không ngăn cản nàng.
Hoàng Lan nói xong, nhấp tay uống một ngụm trà cho thông họng. Ngược lại, ánh mắt của Tư Thành sắc như dao, chỉ hận không thể lập tức đcô người con gái ngang bướng trước mặt mà tống xuống địa ngục. Nhưng Hoàng Lan nói đúng, việc rời khỏi cung nàng đã nói từ trước, là hắn muốn thử thách bản lĩnh của đối phương nên mới không ngăn cản nàng.
Giọng điệu của Tư Thành tuy vẫn giận dữ nhưng đã không còn đáng sợ như trước:
"Nhữ Hiên các chẳng lẽ không tốt bằng bên ngoài sao? Trẫm để nàng tự do đi lại trong cung, đâu có cưỡng ép nàng điều gì."
Tư Thành mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Xưa nay hắn hành sự nghiêm minh, tình lý rõ ràng, nhưng khi biết người thiếu nữ mà Nguyễn Đức Trung nhắc tới chính là Nguyễn Hoàng Lan, hắn lại không muốn giữa mình và đối phương tồn tại sự hiểu lầm nào nữa.
"Bệ hạ." Hoàng Lan thở dài: "Nhữ Hiên các rất tốt, chỉ tiếc là nó lại thuộc về hoàng cung này. Sống trong Nhữ Hiên các, đành rằng tôi có tự do, nhưng chỉ là tự do vỗ cánh trong một cái lồng mà thôi."
Lời này vừa dứt, lòng Tư Thành trầm xuống.
Hậu cung tuy rộng lớn, nhưng vẫn gói gọn trong bốn bức tường. Người sống trong đó, thoải mái đi lại, thực ra chỉ là dạo một vòng luẩn quẩn, sao sánh được với cuộc sống ung dung tự tại ngoài kia? Rốt cuộc, hắn đã lờ mờ hiểu ra, tự do mà nàng muốn, đến tột cùng vĩ đại như thế nào.
Nhìn hắn thở dài, Hoàng Lan cũng cảm thấy áy náy. Chuyện bị hắn tống vào hình lao, nàng đã sớm quên rồi. Khi nàng bị vu oan, cũng chỉ có hắn sáng suốt nhìn nhận mọi chuyện, không vội vã kết tội nàng. Có thể nói hắn đối xử với nàng không hề tệ, thậm chí có phần ưu ái hơn những người khác. Nhưng đối diện với một vĩ nhân lịch sử không có nghĩa nàng sẽ quên đi chính mình.
Nàng chủ động nhắc tới chuyện khác:
"Mà trước khi đi, tôi có để lại một bức thư, cho nên bệ hạ không thể trách tôi tự tiện bỏ đi được."
"À, nàng đang nhắc đến bức thư viết xấu như gà bới đó hả? Uổng công Ngô tiểu thư hao tâm tổn trí dạy nàng..."
Tư Thành mượn dịp trả đũa. Hoàng Lan không biết bao biện thế nào, xấu hổ quay mặt đi.
"Chữ có hơi xấu, nhưng đó là thành ý của tôi." Nàng lúng búng nói.
"Thành ý?" Tư Thành lắc đầu mỉa mai: "Đi xong mới để lại thư, thế là tiền trảm hậu tấu chứ thành ý gì?"
Đúng hắn cũng vặn. Sai hắn cũng vặn. Tâm tư của Hoàng Lan cứ bị thái độ của Tư Thành xoay như chong chóng, khi cảm kích, lúc lại bực mình. Lúc này đây, nhìn hắn có vẻ hao hao giống tên trộm lắm lời Lê Khải Triều.
Đặng Phúc từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên, hào hứng xcô kịch hay, nhưng đến lúc này, y cảm thấy tình hình không ổn, bèn ghé nhỏ vào tai Tư Thành:
"Bệ hạ, mục đích ban đầu truyền triệu Nguyễn tiểu thư là bàn luận thủy văn ạ."
Đặng Phúc không nhắc, Tư Thành cũng không quên người trước mặt hắn là ai.
Đặng Phúc không nhắc, Tư Thành cũng không quên người trước mặt hắn là ai.
Vì thái hậu, nàng không ngại phạm phải cung quy, càng không sợ bị người khác mắng mình lỗ mãng. Bị vu oan, nàng bình tĩnh tìm cách hóa giải, không như kẻ khác chỉ biết khóc lóc ầm ĩ. Nàng bất mãn rời khỏi cung, nhưng vẫn dồn tâm tư lo nghĩ chuyện đê điều Thanh Hoa, họa chăng vì không dám ra mặt nên mới phải tìm tới Nguyễn Đức Trung. Người con gái này, nàng không xinh đẹp mĩ mạo như Phùng Diệm Quỳnh, Lê Tuyên Kiều, không thông minh mẫn tiệp như Ngô Chi Lan, nhưng ở nàng có sự chín chắn, điềm tĩnh hơn hẳn bọn họ, lại biết suy nghĩ ọi người, vì giang sơn xã tắc. Một người như thế, đáng để Tư Thành níu giữ lắm chứ!
Hoàng Lan đủ tinh ý để nhận ra sự thay đổi của đối phương. Dù sao hắn cũng là vua một nước. Tự tôn của nàng xét cho cùng cũng không cao bằng thể diện của hắn. Kẻ khôn nên biết tiến biết thoái, tiến đủ rồi, giờ là lúc nên thoái nhượng thôi. Nhưng Tư Thành lại là người lên tiếng trước.
"Lần này nàng tự tiện rời khỏi cung, đã khiến không biết bao nhiêu người nhòm ngó dị nghị Nhữ Hiên các, nàng biết không?"
"Hoàng Lan chỉ sống theo lương tâm, chưa bao giờ sống vì suy nghĩ của người khác." Lát sau, nàng hạ giọng: "Mấy người Nguyệt Hằng sao rồi? Không ai làm khó dễ họ chứ?"
Hoàng Lan không phải kẻ ngốc. Nàng đã từng xcô nhiều phim truyền hình, biết rằng chủ nhân trong cung làm sai, nhiều khi kẻ chịu liên lụy là cung nữ thái giám.
"Họ vẫn sống tốt. Đang ở Nhữ Hiên các đợi nàng trở về. Còn nàng thì sao? Rong chơi bên ngoài thú vị chứ?"
Hoàng Lan ỡm ờ đáp:
"Cả ngày nhàn rỗi, hết ăn lại ngủ, nói chung cũng không có gì đặc biệt."
Thực ra, trong mấy tháng nay, Hoàng Lan đã trải qua một hành trình rất dài. Số tiền bán nữ trang mang từ cung ra không quá lớn, nhưng nếu biết tiết kiệm thì để trang trải sáu tháng, một năm cũng không phải vấn đề khó khăn, kể cả khi có thêm Lâm Vũ Linh. Còn tính về lâu dài, nàng dự định sẽ thuê nhà rồi mở một quán ăn nho nhỏ, cùng Lâm Vũ Linh kinh doanh gì đó mà sống qua ngày.
Không lãng mạn viển vông, nhưng cũng không sống quá bi lụy, Hoàng Lan là một người thực tế. Nếu không thể trở về, hà tất nàng phải tự làm khổ mình? Bởi thế, nhân thời gian rảnh rỗi ban đầu, nàng đi thăm thú khắp mọi nơi, chỉ cần cảm thấy thú vị, nàng đều dừng chân lại, hòa mình vào dân sinh, mắt thấy tai nghe cuộc sống của người dân Đại Việt sáu trăm năm trước, tự coi đó như một cơ hội để tích lũy thêm những trải nghiệm thú vị cho chính bản thân mình.
Cũng trong thời gian chu du bốn phương ấy, Hoàng Lan đã nghe được rất nhiều chuyện về Lê Tư Thành. Nàng ra đi bốn tháng thì hắn cũng xuất cung ít nhất hai tháng. Hắn dành phần lớn thời gian để tự mình đôn đốc công tác tu sửa đê điều ở Thanh Hoa. Dưới sự chỉ đạo của Tư Thành, ba hồ chứa lớn đã được xây dựng, nghe nói thượng nguồn Lỗi Giang có một đoạn đê khác thường cũng đã bị triều đình phá dỡ. Trong hai tháng ấy, hắn sống cùng dân chúng, ăn cùng dân chúng, hoàn toàn không để tâm đến khác biệt tôn ti quân thần, thậm chí còn bông đùa rằng mắm cáy Thanh Hoa rất hợp khẩu vị của mình.
"Mọi người là con dân Đại Việt. Trẫm cũng là con dân Đại Việt. Lẽ nào việc này mọi người làm được, còn trẫm lại không được làm?"
Quan địa phương thấy thế mới dám để Tư Thành cùng chung tay với mọi người.
Rồi có một đêm mưa bão, dân làng hối hả chạy ra ngoài bãi đê, đã thấy Tư Thành mặc áo trường bào, trực tiếp chỉ đạo đội quân tùy tùng hàng trăm người khẩn trương đắp đất giữ đê.
Hình ảnh đương kim hoàng thượng toàn thân ướt đẫm nước mưa, đứng trên gò cao, chỉ đạo toàn thể quân dân giữ đên cứu lúa, chỉ sau một đêm đã lan truyền khắp Đại Việt. Nhiều người còn nói rằng người dân thôn ấy đã quỳ xuống trước Tư Thành, cung kính và ngưỡng mộ mà tung hô vạn tuế vang dậy một góc trời.
Nếu Hoàng Lan là người vô dụng thì Lê Tư Thành, hắn càng ngày càng chứng tỏ bản lĩnh của chính mình.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị