Thiên hạ kỳ duyên là một tiểu thuyết xuyên không, cung đấu có yếu tố lịch sử, và là sử Việt. Chính vì thế, mình rất phân vân về cách xưng hô của nhân vật trong truyện. Như các bạn đã thấy, trong hai mươi mốt chương đầu này, nhân vật trong truyện đều xưng hô theo cách thường gặp trong tiểu thuyết xuyên không, ngôn tình (huynh, đệ, tỉ, muội, ta, ngươi, bổn cung…). Nhưng trên thực tế, người Việt Nam ở thời đại này không xưng hô như vậy. Cha gọi là áng. Mẹ gọi là nạ. Tôi, ta gọi là min, là mỗ, giáp. Nó, hắn gọi là nghĩ. Chúng bay gọi là phô bay. Chúng tôi, chúng ta gọi là phô min giáp. Vua gọi là Ðức hoàng thượng. Chúa gọi là Ðức bề trên... Nói chung, cách xưng hô hoàn toàn khác với trong truyện và rất lạ tai. Thử đặt một tình huống nhỏ, trong truyện có lời thoại như sau:
“Cha mẹ của ta bảo rằng hắn là kẻ xấu.”
Rất dễ hiểu đúng không? Nhưng cũng câu nói này, khi chuyển sang theo đúng cách xưng hô của người Việt thế kỷ mười lăm sẽ trở thành:
Rất dễ hiểu đúng không? Nhưng cũng câu nói này, khi chuyển sang theo đúng cách xưng hô của người Việt thế kỷ mười lăm sẽ trở thành:
“Áng nạ của min bảo rằng nghĩ là kẻ xấu.” (!)
Mình rất muốn tôn trọng lịch sử, nhưng nếu để nhân vật xưng hô như vậy thì người đọc khó bắt nhịp được với câu chuyện hơn. Đó là điều khiến mình đau đầu mấy ngày nay. Theo các bạn, mình nên đổi lại không hay vẫn giữ cách xưng hô thuận tai của truyện ngôn tình cũ?
Mình rất muốn tôn trọng lịch sử, nhưng nếu để nhân vật xưng hô như vậy thì người đọc khó bắt nhịp được với câu chuyện hơn. Đó là điều khiến mình đau đầu mấy ngày nay. Theo các bạn, mình nên đổi lại không hay vẫn giữ cách xưng hô thuận tai của truyện ngôn tình cũ?
Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế