"Bác Đồng?"
Năm Đỗ Đình Huy mười một tuổi thì cha mẹ chàng qua đời trong một trận bão lớn. Nghe nói năm ấy Lỗi Giang vỡ đê. Kể từ đó, bác Đồng là người thân duy nhất của chàng.
"Phùng tiểu thư, là cô thật rồi. Hai hôm nay tôi đều chờ cô ở ngoài bến đò, cuối cùng cô cũng tới."
Người đàn ông gầy gò kia thấy Phùng Thục Giang ăn mặc trang phục của tì nữ thì cảm thấy buồn cười, nhưng ánh mắt lại hiện lên màu sắc ảm đạm, cuối cùng lắc đầu nói:
"Công tử sẽ không đến đâu. Cậu ấy sợ tiểu thư chờ nên bảo tôi đến báo cho cô biết."
"Không thể nào." Phùng Thục Giang mỉm cười tự phủ nhận: "Đình Huy đã hứa sẽ đưa tôi đi, chàng sẽ không bao giờ nói dối tôi."
Vẻ ảm đạm trong mắt bác Đồng càng hiện rõ. Sự kiên định chờ đợi của Phùng Thục Giang chỉ khiến lòng bác ấy thêm áy náy.
Nghĩ ngợi một lúc, bác Đồng từ tốn nói:
"Tôi không nói dối tiểu thư đâu. Kì thực công tử bận việc không thể đến được. Cô cứ trở về Phùng gia trước đi."
Phùng Thục Giang nhận thấy khi nhắc đến hai chữ "Phùng gia", thái độ của bác Đồng có vẻ cổ quái.
"Bận việc?" Phùng Thục Giang bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ còn có việc quan trọng hơn lời Đỗ Đình Huy đã hứa? Không phải Phùng Thục Giang ích kỷ, nhưng vì tám năm qua, chưa một lần nào Đỗ Đình Huy nói dối nàng, bởi vậy, lần này Phùng Thục Giang mới thấy khó mà tin được: "Bác Đồng, bác có biết mình đang nói gì không? Đình Huy không có thói quen trễ hẹn, bác biết điều đó mà. Là việc gì mà khiến chàng vắng mặt lâu như vậy?"
Bác Đồng đứng chôn chân tại chỗ. Khóe mắt già nua của bác ấy đang cố ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Bác Đồng đứng chôn chân tại chỗ. Khóe mắt già nua của bác ấy đang cố ép nước mắt chảy ngược vào trong.
"Tiểu thư, chuyện này..."
Linh cảm thấy có chuyện không ổn xảy ra, Phùng Thục Giang lắc vai bác Đồng, giọng khẩn thiết:
"Đình Huy không đến bến đò, cũng không đến Phùng gia tìm tôi, nhưng lại chu đáo dặn bác đợi ở đây hai ngày hai đêm. Có phải chàng đã biết mình không thể đến hay không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bác Đồng, bác nói đi!"
Công tử ơi, tôi đã nói rồi mà, chỉ có người như Phùng đại tiểu thư mới xứng đáng với cậu thôi. Hai người vốn dĩ là một cặp uyên ương trời định, nhưng con tạo xoay vần, e rằng kiếp này hai người chỉ có duyên mà không có phận...
Đến nước này, bác Đồng biết không thể tiếp tục giấu Phùng Thục Giang được nữa. Sớm muộn gì nàng cũng biết chuyện, chi bằng để nàng sớm đối diện, đau một lần, ít ra còn hơn áy náy cả đời...
...
Phùng Thục Giang quỳ trước cửa thư phòng, mặc cho hàng ngàn, hàng vạn hạt mưa mang đang trút xuống đầu mình. Không ai biết nàng quỳ ở đây từ bao giờ, chỉ thấy váy lụa trên người đã đẫm nước mưa, áp sát vào thân hình mảnh mai, hòa lẫn một màu với làn da trắng như châu ngọc. Trên gò má gầy gò, nước mưa chảy thành hai hàng bất tận, rơi xuống rồi nhanh chóng tan vào lòng đất.
"Con cầu xin cha, xin cha hãy cứu lấy Đình Huy. Cha thừa biết chàng không hề cấu kết với phản tặc mà."
Bác Đồng kể rằng, hai ngày trước, có người tố cáo tân khoa trạng nguyên Đỗ Đình Huy cấu kết với tàn dư của Lệ Đức hầu, mưu đồ chuyện đại nghịch bất đạo. Trong nhà của Đỗ Đình Huy, quan binh cũng tìm được không ít thư từ chứng minh chàng có liên hệ với tàn quân của Lệ Đức hầ đang ẩn náu ở vùng rừng núi phía bắc.
Bản án được phán xử rất vội vàng. Nghe đâu người thẩm án là thái úy Lê Lăng, một vị quan chức cao vọng trọng nhưng lại có thành kiến với đám học trò nghèo như Đỗ Đình Huy. Tên chàng bị gạch khỏi bảng vàng. Bán Đồng còn nói, ba ngày nữa, Đỗ Đình Huy sẽ bị xử trảm!
"Cha, chỉ có cha mới cứu được chàng thôi! Lẽ nào cha nỡ thấy chết mà không cứu?"
"Cha, chỉ có cha mới cứu được chàng thôi! Lẽ nào cha nỡ thấy chết mà không cứu?"
Phùng Thục Giang vẫn quỳ ở đó, thanh âm cầu xin thống thiết nghẹn ngào, hòa cùng cơn thịnh nộ của đất trời, bi phẫn đến xé lòng.
"Tiểu thư ơi, cô hà tất phải tự làm khổ mình như thế? Lão gia sẽ không vì tiểu thư mà ra mặt cứu Lê công tử đâu."
Hồng Hạnh quỳ bên cạnh, hai đầu gối đã sắp bị sân gạch chà sát đến chảy máu, vẫn không ngừng khuyên can Phùng Thục Giang. Từ lúc trở về từ nhà Đỗ Đình Huy, tiểu thư của nàng ta đã phát điên rồi.
"Cha!"
Nhưng mặc cho Phùng Thục Giang gào thét thế nào, cánh cửa thư phòng vẫn khép chặt.
Ở bên trong, Phùng Văn Đạt tựa lưng vào cửa sổ, không hề rời mắt khỏi Phùng Thục Giang. Từ trong khuôn mặt gân guốc ấy hiện lên sự không cam lòng.
Phùng Thục Giang đang cầu xin ông ta? Điều ấy không hề khiến Phùng Văn Đạt thoải mái, ngược lại còn khiến ông ta cảm thấy khó chịu. Bởi ông ta hiểu rõ, trừ khi nàng yêu tên tiểu tử họ Trần còn hơn tính mạng của mình, bằng không, nàng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tôn nghiêm của mình như thế.
"Cha!"
Gương mặt xinh đẹp của Phùng Thục Giang nhạt lẫn trong màn mưa trần trụi.
"Cứu mạng..."
"Đủ rồi!"
"Đủ rồi!"
Cánh cửa thư phòng bật mở. Phùng Văn Đạt xuất hiện ở ngưỡng cửa, thân hình cao lớn như hung thần. Trên đầu ông ta, sấm sét hung hãn rạch nát cả bầu trời.
Phùng Thục Giang thấy ông ta chịu ra gặp mình thì mừng đến run rẩy. Nào ngờ, niềm hi vọng còn chưa kịp nhem nhóm ấy lại bị những lời nói lạnh lùng kia một lần nữa chôn vùi trong vực thẳm.
"Thục Giang, con đừng tốn công cầu xin cho tên Đỗ Đình Huy ấy nữa. Triều đình đã điều tra rõ ràng, nó câu kết với quân tàn dư của Lệ Đức hầu hòng âm mưu lật đổ bệ hạ. Đấy là tội chém đầu đấy, con có biết không? Giờ ta ra mặt cầu xin cho nó, có khác gì đem sinh mạng hơn năm mươi người ở Phùng gia này cùng đặt dưới lưỡi dao với Đỗ Đình Huy? Chuyện này, đừng bao giờ nhắc đến trước mặt ta nữa!" Một lát sau, Phùng Văn Đạt dịu giọng: "Hồng Hạnh, đưa tiểu thư về phòng, chăm sóc cho cẩn thận. Tiểu thư mà xảy ra chuyện gì, lúc ấy ta sẽ hỏi tội nhà ngươi!"
Hồng Hạnh nghe xong chỉ biết rối rít gật đầu. Thì ra lão gia cũng sợ tiểu thư nghĩ quẩn...
Phùng Thục Giang ngẩng đầu nhìn Phùng Văn Đạt, ánh mắt sâu như biển cả, tĩnh lặng không một gợn sóng, nhưng lại lạnh lẽo đến cùng cực...
Một lúc sau, Phùng Thục Giang lặng lẽ rời khỏi sân chính. Mưa tát vào mặt đến đau rát, nàng cũng không hề hay biết. Rồi thân hình nhỏ bé như cánh hoa đào ấy chìm dần vào màn mưa đục ngầu.
Nhìn theo bóng dáng Phùng Thục Giang, Phùng Văn Đạt nén một tiếng thở dài.
Chỉ khi trên thế gian này không còn Đỗ Đình Huy nữa, Phùng Thục Giang mới ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ông ta. Nếu bây giờ ông ta ra mặt và cứu được Đỗ Đình Huy, có khác nào tự vạch áo cho người xem lưng, nói cho người con gái đang quỳ ngoài kia rằng chính cha nó đã sắp đặt mọi chuyện, cấu kết với thái úy Lê Lăng để hại người nó yêu đến mức thân bại danh liệt? Đâm lao thì phải theo lao. Dù có chút không đành lòng, Phùng Văn Đạt cũng quyết không nhân nhượng thêm một lần nào nữa.
...
Truyện convert hay : Thái Cổ Long Tượng Quyết