Chuỗi ngọc bị đứt đúng lúc Hạ Diệp Dương đang bước xuống bậc thang. Cũng may có Lạc Hòa nhanh tay kéo lại nên Hạ Diệp Dương chỉ bị trẹo chân, nếu để nàng ta đập đầu vào đâu đó, chỉ e đám phi tần nhàn rỗi lại có chuyện để bàn luận.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Trong cung thi thoảng vẫn có người vụng về trượt ngã. Nhưng Quách Liễu lại nhất quyết cho rằng có kẻ rắp tâm bứt vòng nhằm hãm hại Hạ Diệp Dương, mà hung thủ, theo như suy đoán của nàng ta thì chỉ có thể là Nguyễn Nhã Liên.
Lời Quách Liễu nói cũng không phải không có lý. Từ đầu đến cuối, chỉ có hai người tiếp xúc với chuỗi ngọc ấy. Hạ Diệp Dương coi trọng nhan sắc hơn sinh mạng, đối với những loại chuyện có thể để lại sẹo kiểu này, nàng ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Nguyễn Nhã Liên lại từng bị Hạ Diệp Dương liên lụy trong chuyện hạ độc ở Thụy Đức, nếu nàng ta vì chuyện này mà ôm hận trong lòng, cũng không phải là không thể. Có điều bản tính Nguyễn Nhã Liên vốn hiền lành, không ưa tranh đoạt. Nhớ lần trước, Nguyễn Nhã Liên từng nghĩ ra cách đối phó với sứ thần, chỉ vì ngại đứng lên tranh chấp mà nhường cả công lao cho Hoàng Lan. Một người như thế, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ có tâm cơ hại người. Còn nếu giả dụ suy luận của Quách Liễu chính xác thì Nguyễn Nhã Liên này quá giỏi ẩn nhẫn rồi.
Rốt cuộc có phải là nàng ta làm không? Không ai biết. Chỉ có một đám người đang lằng nhằng ở Triều Dương uyển.
"Hạ chiêu dung, chị tin tôi đi, chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi với chị không thù không oán, việc gì tôi phải hại chị chứ?"
Lúc về đến Triều Dương uyển, Nguyễn Nhã Liên vẫn không ngừng giải thích. Không biết vì đau hay vì giận mà Hạ Diệp Dương không thèm nói một câu nào. Trịnh Minh Nguyệt trước sau vẫn trầm mặc như thế. Chỉ có Quách Liễu luôn mồm nói bóng nói gió, như thể chỉ sợ người khác không nhớ tới sự tồn tại của mình:
"Không thù không oán?" Quách Liễu cười lạnh: "Vậy mà tôi lại nghe ai đó nói rằng Nguyễn dung hoa bị phạt trượng, đau đến mức ba ngày không ra khỏi Lãm Nguyệt cư cơ đấy."
Hơn mười ngày trước, Phùng Diệm Quỳnh hãm hại Hạ Diệp Dương bất thành, hại Nguyễn Nhã Liên phải chịu ba mươi trượng oan uổng. Quách Liễu nói đến chuyện này hòng chứng mình rằng Nguyễn Nhã Liên hoàn toàn có động cơ trả đũa Hạ Diệp Dương. Nghe vậy, Nguyễn Nhã Liên chỉ thở dài:
"Đúng vậy, đáng lí ra phải bảy ngày mới khỏi, nhờ có Hạ chiêu dung đưa thuốc tới mà ba ngày tôi đã có thể ra khỏi giường. Nếu không có Quách tuyên vinh nhắc nhở, i suýt nữa tôi đã vô tâm mà quên cảm tạ thịnh ý của chị ấy rồi."
Quách Liễu đang muốn thêm dầu vào lửa, Nguyễn Nhã Liên lại nhắc tới thâm tình giữa nàng ta và Hạ Diệp Dương. Ở một bên, Trịnh Minh Nguyệt vô tình hữu ý nở một nụ cười, nhàn nhã xem tiếp kịch hay.
"Không phải cô động chân động tay, chẳng lẽ Hạ chiêu dung hồ đồ tự hại mình?" Chẳng mấy khi được dịp thể hiện, Quách Liễu càng nói càng đắc ý: "Hay mọi người cho rằng đồ thái hậu ban tặng có vấn đề, đến nỗi vừa đeo đã đứt?"
Trịnh Minh Nguyệt miễn cưỡng ngắt lời nàng ta:
"Quách tuyên vinh, chỗ thái hậu không đến lượt chúng ta bình xét."
Quách Liễu ỉu xìu:
"Tôi không có ý đó."
Nàng ta không quy trách nhiệm cho thái hậu, vậy càng ám chỉ thủ phạm là Nguyễn Nhã Liên. Luận về mồm mép, Nguyễn Nhã Liên vốn ăn ngay nói thẳng, không phải đối thủ của một kẻ vừa điêu ngoa vừa mặt dày như Quách Liễu. Lằng nhằng cả nửa buổi, nạn nhân còn chưa nói gì, chỉ có "kẻ đi ngang qua" Quách Liễu là nhiệt tình truy tìm thủ phạm nhất. Nguyễn Nhã Liên đã bị nàng ta dồn ép đến đứng ngồi không yên, chỉ sợ không có tội cũng biến thành có tội...
Hình như Quách Liễu muốn kiếm chút danh tiếng từ vụ này thì phải, bám còn dai hơn cả đỉa!
Thấy Quách Liễu không có ý định bỏ cuộc, Trịnh Minh Nguyệt kín đáo đến cạnh Nguyễn Nhã Liên rồi hạ giọng:
"Nguyễn dung hoa, tôi có thể giúp cô."
Thoạt đầu Nguyễn Nhã Liên khá ngạc nhiên khi Trịnh Minh Nguyệt chịu đứng ra nói giúp mình, sau tâm tư dần xoay chuyển, nàng ta không còn cảm kích nữa, chỉ cúi đầu nói:
"Cô muốn giúp tôi?"
Nếu tinh ý ra, Trịnh Minh Nguyệt sẽ thấy Nguyễn Nhã Liên không hỏi nàng ta sẽ giúp bằng cách nào, mà lại hỏi vì sao nàng ta lại làm vậy.
Có nhiều khi, thủ đoạn không đáng sợ bằng mục đích.
Có nhiều khi, thủ đoạn không đáng sợ bằng mục đích.
"Trước mặt bệ hạ và thái hậu, tôi có thể làm chứng rằng cô không hề động chân động tay lên chuỗi ngọc đó."
Nói xong, Trịnh Minh Nguyệt mỉm cười như có như không. Nụ cười này không thuần thục, khó dò như Lê Tuyên Kiều nhưng lại đáng sợ theo một kiểu khác, âm trầm và nham hiểm.
Thấy đối phương cười, Nguyễn Nhã Liên cũng bật cười.
"Cảm ơn ý tốt của tu nghi, nhưng đại lễ này, thứ cho tôi không thể nhận."
"Cô..." Trịnh Minh Nguyệt nghẹn họng, không tin trong hoàn cảnh này mà đối phương vẫn có gan từ chối.
Nhưng Nguyễn Nhã Liên thực sự có gan đó. Hoàn toàn phớt lờ Quách Liễu và Trịnh Minh Nguyệt, nàng ta đến trước mặt Hạ Diệp Dương rồi cương nghị nói:
"Lát nữa tôi sẽ đến cung Trường Phúc tạ tội với thái hậu. Người có trách có phạt ra sao, tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Hạ Diệp Dương nhìn Nguyễn Nhã Liên bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như đang ngấm ngầm dò xét, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng thở dài:
"Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ này vẫn không lên kinh động tới thái hậu thì hơn."
"Không được!"
Có tiếng ai đó thất thố hét lên. Hạ Diệp Dương chán ghét lườm Quách Liễu:
"Vậy Quách tuyên vinh muốn thế nào mới được? Chẳng lẽ tôi lỡ tay làm rơi chuỗi vòng, cô cũng phải bắt tôi chạy tới chỗ thái hậu xin một chuỗi khác?"
Lỡ tay làm rơi? Biết Hạ Diệp Dương không có ý truy cứu, Quách Liễu bất mãn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng đành im re, không cự cãi gì nữa.
...
Rời khỏi Triều Dương uyển, cung nữ Lan Hương mới hoàn hồn. Nàng ta lấm lét nhìn Nguyễn Nhã Liên, khó hiểu hỏi dò:
"Vì sao lệnh bà không muốn để Trịnh tu nghi nói giúp? Trịnh tu nghi là người ngoài, lại có địa vị vững chắc trong hậu cung, nếu có lệnh bà ấy nói giúp chẳng phải sẽ tốt hơn ư?"
Nguyễn Nhã Liên điềm tĩnh lắc đầu:
"Chính vì thế nên ta mới không dám để cô ta giúp. Trịnh tu nghi là người nào chứ? Ngươi cho rằng cô ta sẵn sàng giúp đỡ người ngoài mà không tính toán chút lợi lộc gì sao?"
Sau chuyện xảy ra với Phùng Diệm Quỳnh, Nguyễn Nhã Liên đã học được cách nghi ngờ mọi thứ.
"Có lẽ Trịnh tu nghi biết lệnh bà không làm việc đó..."
Lan Hương vẫn kiên trì đặt giả thiết. Theo hầu Nguyễn Nhã Liên đã lâu, Lan Hương rất hiểu chủ nhân mình, nàng ta dám chắc việc hôm nay không liên quan tới Nguyễn Nhã Liên.
Lan Hương vẫn kiên trì đặt giả thiết. Theo hầu Nguyễn Nhã Liên đã lâu, Lan Hương rất hiểu chủ nhân mình, nàng ta dám chắc việc hôm nay không liên quan tới Nguyễn Nhã Liên.
"Biết? Đương nhiên Trịnh tu nghi phải biết rồi." Nguyễn Nhã Liên bỗng mỉm cười: "Bởi vì người động chân động tay trên chuỗi ngọc đó là cô ta chứ không phải ta."
Lan Hương sửng sốt hét lên. Cũng may lúc này bọn họ đã rời xa Triều Dương uyển.
"Ngươi có nhớ lúc Quách tuyên vinh xuất hiện không? Khi ấy chẳng phải Trịnh tu nghi đã nói một câu khiến cả mấy người chúng ta đều phải nhìn về một phía đó sao?"
Lan Hương bùi ngùi nhớ lại, quả thật là như vậy, mà hình như đó cũng là lúc Trịnh Minh Nguyệt cầm chuỗi ngọc đưa cho Hạ Diệp Dương.
"Ý lệnh bà là... Trịnh tu nghi nhân lúc đó liền động chân động tay? Nhưng cô ta dùng thứ gì để cứa dây vòng chứ?"
"Ta để ý thấy chiếc đai áo của cô ta bị khuyết mất một miếng kim loại nhỏ. Loại đai áo này ta từng sử dụng nên biết rất rõ, miếng kim loại ấy tuy nói là dùng để trang trí nhưng có thể dễ dàng tháo ra gắn vào, hơn nữa chỉ cần khéo mài một chút thì sắc không kém gì dao đâu."
Nghe vậy, Lan Hương bất giác rùng mình. Tình cờ gặp mặt mà vẫn ra tay được như thế, Trịnh tu nghi, con người này thật đáng sợ!
"Thì ra Trịnh tu nghi mới là kẻ hãm hại Hạ chiêu dung."
Nguyễn Nhã Liên ngắt lời đối phương:
"Không, người cô ta muốn hại không phải Hạ chiêu dung."
Lần này thì Lan Hương mù mịt hẳn. Trịnh Minh Nguyệt bứt vòng của Hạ Diệp Dương, hại nàng ta trượt ngã, giờ lại nói đối tượng của Trịnh Minh Nguyệt không Hạ Diệp Dương, vậy thì là ai?
Nguyễn Nhã Liên nhìn trước ngó sau, đến khi chắc chắn xung quanh không có ai mới hạ giọng:
"Ban đầu ta cũng cho rằng Trịnh tu nghi muốn hại Hạ chiêu dung. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, lúc Hạ chiêu dungnhận lại chuỗi ngọc ấy, nó vẫn không hề hấn gì, chứng tỏ Trịnh tu nghi không cắt quá sâu, hơn nữa còn không gây ra hậu quả lập tức. Nếu cô ta rắp tâm khiến chiêu dung trượt ngã thì đã không dùng hạ sách này." Nói đoạn, Nguyễn Nhã Liên thở dài: "Vòng qua tay ta, trở về vài hôm thì đứt, nếu Hạ chiêu dung không hiểu chuyện, chẳng phải sẽ cho rằng ta sinh lòng đố kị hay sao? Dù sao thì mọi người đều biết ta thích chuỗi ngọc đó. Nói cách khác, ta mới là mục tiêu của cô ta. Nhưng có một điều Trịnh tu nghi không lường được, đó là chuỗi ngọc lại đứt luôn lúc đó, chắc do cô ta ra tay mạnh quá cũng nên. Tùy cơ ứng biến, cô ta mới ngỏ ý muốn nói giúp ta trước mặt thái hậu thôi."
"Nô tì không hiểu Trịnh tu nghi làm những việc đó nhằm mục đích gì?"
"Cắt vòng, là muốn li gián ta và Hạ chiêu dung. Ra mặt nói giúp, là muốn ta phải chịu ơn cô ta. Dù Trịnh tu nghi có làm gì đi nữa, mục đích cuối cùng cũng là cô lập rồi lôi kéo ta về phía cô ta. Giờ Huệ phi đã không còn, Hạ chiêu dung thân thiết với Lê tu dung, kẻ không an phận vội vàng đi kéo bè kết cánh là chuyện dễ hiểu."
"Lệnh bà sẽ không để Trịnh tu nghi lôi kéo chứ?"
Nguyễn Nhã Liên đủng đỉnh lắc đầu, giọng có phần mơ hồ:
"Con người ai cũng muốn dựa vào người khác nhưng thực sự chỉ có thể dựa vào chính mình."
Mái ngói Lãm Nguyệt cư đã hiện ra. So với sự ồn ào của Triều Dương uyển, Lãm Nguyệt cư vẫn là nơi bình yên nhất. Xưa nay Nguyễn Nhã Liên không ưa tranh đoạt, chính là vì mong muốn một cuộc sống bình yên. Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, hình như sở nguyện đó đã quá xa vời rồi.
...
Rời khỏi Triều Dương uyển, tâm trạng của Trịnh Minh Nguyệt cũng không tốt hơn Quách Liễu là bao. Trước kia Phùng Diệm Quỳnh lộng quyền, nàng ta không tiện xuất đầu lộ diện, toàn đẩy chuyện tốt đẹp về tay Lê Tuyên Kiều. Nay thời thế đã thay đổi, Phùng Diệm Quỳnh và Nguyễn Hoàng Lan, kẻ chết người rời cung, Trịnh Minh Nguyệt cảm thấy thời cơ của mình đã tới.
Rời khỏi Triều Dương uyển, tâm trạng của Trịnh Minh Nguyệt cũng không tốt hơn Quách Liễu là bao. Trước kia Phùng Diệm Quỳnh lộng quyền, nàng ta không tiện xuất đầu lộ diện, toàn đẩy chuyện tốt đẹp về tay Lê Tuyên Kiều. Nay thời thế đã thay đổi, Phùng Diệm Quỳnh và Nguyễn Hoàng Lan, kẻ chết người rời cung, Trịnh Minh Nguyệt cảm thấy thời cơ của mình đã tới.
Trịnh Minh Nguyệt vốn chỉ là con gái một viên tổng binh thiềm sự tứ phẩm, thuộc hạ tâm phúc của thiếu úy Lê Lăng. Lê Lăng không có con gái, thấy Trịnh Minh Nguyệt tư dung yêu kiều, đối nhân xử thế lại khôn ngoan sắc sảo bèn nhận nàng ta làm con gái nuôi, một thời gian sau thì đưa nàng ta tiến cung. Thẳng thắn ra mà nói, Lê Lăng muốn sắp xếp tai mắt trong hậu cung, trợ giúp cho thế lực của lão ở ngoài triều. Đương nhiên Trịnh Minh Nguyệt biết điều đó, nhưng nàng ta không hề phản đối, ngược lại còn dựa vào sự sắp đặt của "cha nuôi" để từng bước từng bước leo lên vị trí tu nghi vững chắc như ngày hôm nay.
Trịnh Minh Nguyệt là kẻ có dã tâm! Ngôi vị hoàng hậu còn bỏ trống kia mới là mục đích chính của nàng ta!
Nay trong hậu cung thế lực của Lê Tuyên Kiều là mạnh nhất. Tất nhiên Trịnh Minh Nguyệt không thể ngồi yên chờ đợi nữa. Và người đầu tiên nàng ta muốn lôi kéo chính là Nguyễn Nhã Liên, bởi từ lúc ở cung Thụy Đức, nàng ta đã có linh cảm rằng Nguyễn Nhã Liên là kẻ rất có tiền đồ.
Trịnh Minh Nguyệt muốn lợi dụng việc chuỗi ngọc để chia rẽ Nguyễn Nhã Liên và Hạ Diệp Dương. Khi chuỗi ngọc ấy khiến Hạ Diệp Dương trượt ngã, nàng ta xúi giục Quách Liễu thêm dầu vào lửa còn bản thân lại ra mặt nói đỡ cho Nguyễn Nhã Liên hòng biến mình thành một kẻ đi ban phát ơn nghĩa.
Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính.
Thái độ rộng lượng của Hạ Diệp Dương dành cho Nguyễn Nhã Liên, Trịnh Minh Nguyệt còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng vì sao chuỗi ngọc ấy lại đứt sớm như thế, hơn nữa còn hại Hạ Diệp Dương ngã trẹo cả chân, nàng ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nghĩ ra...
...
"Chuỗi ngọc ấy là do ta cố tình bứt đứt." Hạ Diệp Dương nằm trên trường kỉ, vừa uống nốt bát thuốc đắng chát mà Lạc Hòa bưng lên vừa đủng đỉnh giải thích: "Nguyễn dung hoa cũng thật là... Ta thật lòng muốn tặng chuỗi ngọc cho nàng ấy, nàng ấy lại cứ nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng uổng mất một món đồ tốt."
Nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, Lạc Hòa không khỏi cảm thán một câu:
"Nhưng mà lệnh bà làm thế cũng mạo hiểm quá cơ. Nhỡ đâu nô tì không hiểu ám hiệu của lệnh bà mà không kịp lao ra, chẳng phải..."
Hạ Diệp Dương bật cười thích thú:
"Ta tin ngươi sẽ hiểu. Hơn nữa, muốn có lợi ích thì phải trả giá. Trịnh tu nghi đã động chân động tay trên chuỗi ngọc của ta, vậy ta càng phải xem, rốt cuộc mục đích của cô ta là gì."
Thì ra Hạ Diệp Dương đã sớm biết hành vi của Trịnh Minh Nguyệt. Lúc đối phương chỉ về hướng Quách Liễu để phân tán sự chú ý của mọi người, lúc đối phương thì thầm to nhỏ với Nguyễn Nhã Liên trong Triều Dương uyển, rồi cả mảnh kim loại bén ngọt kia... Hạ Diệp Dương đều nhìn thấy tất cả. Thuận nước đẩy thuyền, nàng ta mới cố tình bứt đứt luôn chuỗi ngọc, khiến mọi chuyện bung bét ra để đối phương tự lòi đuôi chuột mà thôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Mục đích của Trịnh Minh Nguyệt là gây mâu thuẫn giữa Hạ Diệp Dương và Nguyễn Nhã Liên. Khi chia rẽ không được, Trịnh Minh Nguyệt lại muốn ban phát chút ân nghĩa giả tạo cho Nguyễn Nhã Liên, hòng âm thầm gây dựng thế lực cho riêng mình.
Khoan khoái nhấp một ngụm trà, giờ Hạ Diệp Dương mới thấy lời của Lê Tuyên Kiều nói rất đúng. Hậu cung này, càng ngày càng xuất hiện lắm kẻ thú vị...
...
(Mời các bạn đón đọc Chương : Gặp lại Trường Giang).
...
(): Phủ Từ Sơn thuộc thừa tuyên Kinh Bắc, gồm năm huyện Quế Dương, Đông Ngàn, Võ Giàng, Tiên Du và Yên Phong (theo Dư địa chí).
Truyện convert hay : Tu La Đan Thần