Thiên Hạ Kỳ Duyên

chương 32: gặp lại trường giang (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ngọc Huyên!"

Hoàng Lan cuống quýt thét lên. Nhưng Ngọc Huyên gan lì hơn nàng tưởng. Bị Lê Thụ đạp ngã, nàng ta lại vùng dậy, bò đến ôm chân Lê Thụ, đồng thời hét to:

"Nô tì giữ chân tướng công rồi, tiểu thư mau chạy đi!"

Hoàng Lan cứ đứng chết trân một chỗ. Nàng chạy đi rồi, Lê Thụ sẽ tha cho Ngọc Huyên sao?

Không đời nào!

Từ khi Lâm Vũ Linh bị liệt một bàn tay, nàng đã thề rằng sẽ không để bất kì ai vì mình mà phải chịu liên lụy nữa.

"Tôi không đi. Nếu có đi, cả hai cùng đi!" Hoàng Lan vừa cắn răng nói vừa loay hoay tìm cách cứu Ngọc Huyên khỏi tay Lê Thụ.

Trong khi đo, Lê Thụ thích thú ngắm nhìn hai người đang giằng co trước mặt. Đoạn, hắn cúi xuống, nâng cằm Ngọc Huyên lên và đay nghiến:

"Ta bỏ hơn một trăm quan tiền để mua ngươi về, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, nhưng Ngọc Huyên à, ngươi xem ngươi đã báo đáp ta như thế nào? Hôm trước ngươi dám thả người của ta đi. Hôm nay lại cầm gậy đánh ta. Cách ngươi trả ơn đấy hả?"

Ngọc Huyên sợ hãi cúi đầu, lí nhí đáp không thành tiếng:

"Thiếp xin lỗi."

"Xin lỗi? Ngươi mà cũng có tư cách xin lỗi?"

Lê Thụ nhếch mép cười nhạt. Hắn thật giống Lê Lăng ở nụ cười nhạt nhẽo này.

Ánh mắt đang dáo dác tìm kiếm của Hoàng Lan dừng lại trên bàn, chạm phải con dao gọt hoa quả được ai đó bày sẵn.

Và hình như trong đôi mắt xảo quyệt của Lê Thụ cũng vừa lóe lên một tia sáng chết chóc.

Con dao ấy... gần tầm tay của Lê Thụ hơn của nàng.

"Không! Đừng!"

Khi nhận ra ý định của Lê Thụ, Hoàng Lan vội vã hét lên. Nhưng đã quá muộn!

Khi nhận ra ý định của Lê Thụ, Hoàng Lan vội vã hét lên. Nhưng đã quá muộn!

...

Con dao trong tay thuận đà đâm xuống, cắm ngập vào lưng người con gái ấy.

Có máu bắn ra. Là máu của Ngọc Huyên. Nóng ấm... và đỏ rực...

Trai phòng tối tăm, nhưng tại sao Hoàng Lan lại thấy chói mắt đến thế?

Một lúc sau, giống như tòa lâu đài cát bị sóng đánh tan, có bóng hình gầy gò đổ ụp xuống đất.

...

Không một tia phẫn nộ trào dâng, cũng không chất chứa lửa hận ngút trời, ngược lại, ánh mắt ấy bình thản đến lạ kỳ, lại có phần lạnh lẽo và u ẩn, giống như một linh hồn vừa bước ra từ vực sâu địa ngục.

Lê Thụ bất giác lùi lại một bước. Hắn như cảm thấy nghẹt thở trước ánh mắt sắc hơn dao, lạnh hơn tuyết ấy.

"Ngươi giết Ngọc Huyên rồi!"

Lê Thụ nuốt khan, khinh miệt nhìn trước mặt:

"Chỉ là một con kỹ nữ hạ đẳng..."

Kỹ nữ ư? Hoàng Lan cười lạnh. Nàng không cho phép bất kì ai sỉ nhục Ngọc Huyên của nàng. Kỹ nữ thì đã sao? Kỹ nữ còn tốt đẹp hơn gấp trăm ngàn hạng người.

"Câm cái miệng chó của ngươi lại!"

Lời vừa rơi xuống, kẻ trước mặt vội nín. Chính Lê Thụ cũng không hiểu tại sao mình lại nín nhanh như thế. Người con gái họ Nguyễn này... Cơn thịnh nộ của nàng đã khiến hắn run rẩy.

Nhận ra Lê Thụ có ý định lại gần, Hoàng Lan nhấc mắt lên, hừ giọng cảnh cáo:

"Lê Thụ, ngươi cút ra xa một chút!"

"Lê Thụ, ngươi cút ra xa một chút!"

Lê Thụ miễn cưỡng đứng lại. Đối diện với khung cảnh máu me hiện tại, hắn cũng không còn hứng thú với Hoàng Lan nữa. Nàng ta thương tâm thì cứ mặc nàng ta thương tâm đi. Dù sao đây cũng là nhà họ Lê, Lê Thụ tin rằng Hoàng Lan có mọc cánh cũng không thể thoát được.

Ngọc Huyên gục trong vòng tay Hoàng Lan. Cơ thể nàng ta lạnh dần, sinh khí giống như bị rút cạn, cứ theo thứ chất lỏng nóng ấm ấy mà chảy ngược ra ngoài.

"Tiểu thư..."

Hoàng lan thất thần nhìn Ngọc Huyên một lượt, càng nhìn càng thấy chua xót.

"Đừng nói nữa. Cô sẽ mất nhiều máu hơn đấy."

Nói đoạn, nàng nhanh tay xé một mảnh vải rồi rịt miệng vết thương lại. Nhát dao của Lê Thụ đâm sâu hơn nàng tưởng. Nhưng mặc cho nàng cố gắng đến đâu, máu từ lưng Ngọc Huyên vẫn không ngừng rỉ ra, thấm ướt áo ngoài, chảy thành từng giọt đỏ thẫm trên mặt đất.

"Ráng chịu đựng nhé. Để tôi tìm người đến cứu cô." Hoàng Lan cắn răng nói. Nàng không tin cái nơi chết tiệt này toàn là lũ lòng lang dạ sói. Phải có ai đó cứu Ngọc Huyên. Ngọc Huyên không thể chết như thế. Không thể...

Một bàn tay đẫm máu vươn lên, yếu ớt níu lấy vạt áo Hoàng Lan. Thanh âm ấy như đứt thành từng khúc:

"Tiểu thư, nô tì... nô tì không sao..."

Trái tim của Hoàng Lan như chết lặng. Từ sâu trong đáy mắt, có cái gì đó mặn chát dâng lên, rồi cứ thế, khung cảnh trước mắt nhòa đi, chỉ còn lại một màu máu đỏ chói.

Tiếng người trong lòng vẫn thều thào:

"Đừng đi, ở lại với nô tì một lát được không?"

Hoàng Lan vô thức gật đầu. Nàng cúi xuống, lại ôm lấy Ngọc Huyên, những mong có thể dùng chính hơi ấm của mình để làm ấm lại cơ thể đang lạnh dần của nàng ấy.

"Cô ngốc lắm!" Hoàng Lan gần như khóc nức lên: "Sao phải phải làm như thế? Chẳng phải cô vẫn khao khát một cuộc sống bình yên ư? Tôi đã bảo cô đi đi, cô còn quay lại đây làm gì?"

Ngọc Huyên ngậm cười, mệt mỏi đáp:

"Cứu người là trên hết... nô tì đâu nghĩ được nhiều như thế."

"Cứu người là trên hết... nô tì đâu nghĩ được nhiều như thế."

Sở nguyện lớn lao nhất của Ngọc Huyên là được sống một cuộc sống bình yên, an nhàn cho đến cuối đời. Nhưng như vậy thì đã sao? Giương mắt nhìn Nguyễn tiểu thư bị vũ nhục tới chết, nàng ta có thể thanh thản mà sống tiếp không? Đời người ngắn ngủi, sống chết đều do ý trời, Ngọc Huyên đã hèn nhát một lần, sao có thể hèn nhát mãi mãi?

Bởi thế, thay vì chạy trốn, nàng ta mới quay trở lại.

"Nguyễn tiểu thư, đừng khóc vì nô tì!"

"Ngọc Huyên..."

Trước khi chết, con người ta thường thấy nuối tiếc rất nhiều thứ. Ngọc Huyên cũng vậy. Nàng ta cố gượng chút sức tàn mà nói với Hoàng Lan:

"Nô tì sống đã đủ rồi, có chết cũng không hối tiếc. Nhưng tiểu thư thì khác... người không giống với bọn họ... Chỉ có tiểu thư mới xứng đáng trở thành hoàng hậu của Đại Việt thôi... Nguyễn tiểu thư, hứa với nô tì... người nhất định phải sống cho thật tốt... cùng bệ hạ..."

Thanh âm ấy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng nhạt như làn khói, không thể nghe thấu được nữa.

Nguyễn tiểu thư, nô tì tin rằng sẽ có một ngày người khoác trên mình phượng bào, bước lên ngôi vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Đáng tiếc, Ngọc Huyênmệnh kiếp đã tận, không thể chờ được đến ngày ấy...

Ở thế giới bên kia, nô tì sẽ chúc phúc cho người...

Bàn tay Ngọc Huyên buông thõng xuống. Hơi thở của người con gái ấy yếu dần rồi ngừng hẳn.

Liễu đoạn hoa tàn, trăng tan ngọc vỡ.

Ôm chặt Ngọc Huyên vào lòng, Hoàng Lan hét lên như điên như dại:

"Không, Ngọc Huyên! Cô không thể chết được.Tỉnh dậy ngay cho tôi, mau tỉnh dậy, Ngọc Huyên!"

Nhưng mặc cho nàng gọi to đến đâu, cho dù tiếng gọi có xé nát cả màn đêm, Ngọc Huyên cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.

...

Truyện convert hay : Cực Phẩm Con Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio