Có thể bắt được tên trộm thì người vui nhất không phải là Vương Mộng Khuê, cũng không phải là Lâm Thiển Hạ mà là Nguyễn Đình và Diêu Dương.
Hai người họ nhanh chóng chạy tới gặp lãnh đạo trường, khí thế hừng hực và “đầy lòng căm phẫn” mà chỉ vào Vương Dĩnh đang quỳ dưới đất, trợn mắt nói: "Chủ nhiệm, cô ta lấy của bọn em tổng cộng đồng, bọn em muốn được bổi thường!!"
"Các cậu có tư cách gì mà đòi Vương Dĩnh bồi thường?"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Thiển Hạ đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ánh lên vẻ lạnh nhạt.
Tối hôm qua cô nhận được tin nhắn của Vương Mộng Khuê mới biết thì ra kẻ ăn trộm là Vương Dĩnh.
Mặc dù trước khi bắt được ăn trộm, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn hận hắn thấu xương. Bởi vì hắn cho nên mấy đêm liên tục cô đều gặp ác mộng. Nhưng sau khi biết ăn trộm chính là Vương Dĩnh, Lâm Thiển Hạ đối với cô lại thấy đau lòng nhiều hơn.
Lâm Thiển Hạ vẫn luôn coi trọng Vương Dĩnh. Vì quan hệ với Vương Mộng Khuê nên cô và Vương Dĩnh cũng coi như quen biết, cũng biết đại khái hoàn cảnh của cô ấy. Nhưng có lẽ vì cô không khôn khéo nên mọi người mặc dù đều biết hoàn cảnh khó khăn của cô nhưng không ai chịu bỏ phiếu cho cô được học bổng.
Cô ấy chính là bị những người có tiền chèn ép. Cô ấy không giống với những người vì muốn có học bổng mà đi mua phiếu. Nhưng nếu không như vậy thì có ai chịu bỏ phiếu cho cô ấy đây ?!
Lâm Thiển Hạ và Vương Dĩnh lại không chung lớp cho nên không thể bỏ phiếu cho cô ấy, cũng không có cách nào khác để giúp đỡ cô ấy.
Cô ấy thật sự rất đáng thương. Ở lứa tuổi này, chẳng phải cô ấy nên được gặp gỡ bạn bè, thảo luận về thời trang, mua sắm hay sao?
Mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh của Vương Dĩnh, lại nghĩ đến Nguyễn Đình và Diêu Dương lấy học bổng mua những thứ đồ xa xỉ, Lâm Thiển Hạ lại tức đến cắn răng nghiến lợi. Cô thậm chí đã từng kiến nghị với phụ đạo viên nên điều tra hoàn cảnh của các bạn khó khăn nhưng phụ đạo viên lại nói với cô, bọn họ đều có xác nhận của địa phương nên nhà trường không thể tùy tiện nhúng tay vào.
Vì vậy, mặc dù có lòng nhưng không đủ lực, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể yên lặng nhìn Vương Dĩnh cực khổ mà không giúp được gì.
"Thiển Hạ…" Vương Mộng Khuê nhìn thấy Lâm Thiển Hạ thì mừng rỡ.
Thật ra lời mà Lâm Thiển Hạ vừa nói ra Vương Mộng Khuê cũng muốn nói nhưng lại không có dũng khí.
"Cậu!" Nguyễn Đình giận đến sùi bọt mép. Cô ta chỉ vào mặt Lâm Thiển Hạ cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Thiển Hạ, cậu có ý gì vậy?!"
"Ý của tớ?" Lâm Thiển Hạ hôm nay cùng với trước kia không giống nhau, có chút giống như “Ai thử chọc vào tôi thì tự biết kết cục…” "Đầu tiên, tớ rất xấu hổ khi cùng phòng với hai người. Hai cậu lấy học bổng của nhà trường, phung phí dùng dùng để mua một thỏi son dưỡng môi cũng mất hai trăm tệ, mua quần áo không phải nhãn hiệu nổi tiếng thì cũng tối thiểu là trong shop, vậy mà tớ lại không sớm tố giác hai cậu, thật sự tớ rất xấu hổ…”
Lâm Thiển Hạ nhìn cô ái quỳ run lẩy bẩy trên mặt đất, gầy đến mức chỉ còn lại đầu khớp xương thì không biết sao vì sao lại thấy lỗ mũi đau xót, nước mắt cứ như vậy thiếu chút nữa thì chảy ra. Cô dụi dụi mắt, tiếp tục dùng giọng điệu châm chọc nói: "Hi vọng hai người năm sau đừng làm hồ sơ xin hỗ trợ nữa, chúng ta không cần hao tốn học bổng vì hai người bọn họ mà nên giúp đỡ những bạn thật sự khó khăn.”
Những người biết rõ hoàn cảnh của Nguyễn Đình và Diêu Dương đều thấy chột dạ mà cúi đầu. Thật ra thì vì lợi ích của mình nên họ đều không dám đụng chạm đến Nguyễn Đình và Diêu Dương.
Không phải ai cũng đều có thể dũng cảm như Lâm Thiển Hạ, ngay cả Vương Mộng Khuê cũng vậy. Nếu không phải bởi vì s ự kiện lần đó gây ra tổn thương quá lớn đối với Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê cũng sẽ không khống chế được mà mắng Nguyễn Đình và Diêu Dương, bọn họ có lẽ sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, khách sáo với nhau cho tới khi tốt nghiệp.
Dĩ nhiên Lâm Thiển Hạ không phải là không sợ, nếu không thì cô cũng không chờ tới lúc này mới tố giác bọn họ trước mặt lãnh đạo trường học. Nhưng kể từ khi Thiệu Văn Trạch vô tình kể lại “chuyện cười lúc bé” thì tâm trạng của cô vẫn không ổn định. Mấy ngày nay nếu cô không tức giận thì cũng trốn vào một góc ngồi khóc… Vì vậy, hiện tại cô không hề có ý định tha cho một ai, tất cả các bất mãn từ trước đến nay đều nói ra tất cả. Huống chi phía sau cô vẫn luôn có một người đàn ông sừng sững như núi, việc gì cô phải sợ?
Lâm Thiển Hạ nhìn lướt qua hai người đang im lặng cúi đầu, trong lòng thấy rất hả giận. Cô nhìn xung quanh sau đó lại nhìn lãnh đạo trường học nhàn nhạt nói: "Nếu như học bổng không dùng để trợ giúp cho các bạn có hoàn cảnh thật sự khó khăn thì đại học K sẽ còn có Vương Dĩnh thứ hai, Vương Dĩnh thứ ba…Mọi người suy nghĩ thử xem."
Rất nhiều cô gái xung quanh đều rất khâm phục dũng khí của Lâm Thiển Hạ, nhưng họ vẫn không thể phủ nhận Lâm Thiển Hạ thật sự quá ngu rồi. Nguyễn Đình và Diêu Dương cũng không phải là những nhân vật đơn giản, cô ở trước mặt lãnh đạo nói như vậy sẽ khiến bọn họ ghi hận trong lòng, họ có thể dễ dàng bỏ qua cho cô hay sao?
Tập Vi Lương mặc dù bình thường có chút chậm hiểu, nhưng toàn bộ trái tim của anh đều nằm trên người vợ mình vì vậy làm sao có thể không nhìn ra Lâm Thiển Hạ khác thường?
Bởi vì lần đó Lâm Thiển Hạ sinh non nên bình thường Tập Vi Lương sẽ lén hầm cho cô một ít thuốc bổ để bồi dưỡng cơ thể. Lúc ăn khi nào cô cũng sẽ bắt bẻ, chê mùi vị khó ăn, chê quá béo… nhưng hôm nay cho cô ăn cái gì cô cũng chỉ im lặng ngồi ăn, cả người ủ rũ không hề có chút sức sống nào.
Tập Vi Lương nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. Anh chỉ muốn ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì sau đó an ủi cô không cần sợ, anh sẽ luôn đứng bên cạnh cô.
Nhưng anh lại sợ Lâm Thiển Hạ không muốn nói, lỡ lại tức giận đối với anh thì làm sao?
Tập Vi Lương liền suy nghĩ cách dụ dỗ cô. Lúc thì anh rủ cô đi xem phim, có lúc thì lại dắt cô đi dạo… , thậm chí có một ngày sau khi tan việc còn ôm theo một bó hoa hồng lớn về nhà.
Lâm Thiển Hạ nhìn chằm chằm người đang đứng ở cửa, cả khuôn mặt dường như bị đám hoa hồng tươi đẹp che kín, đôi mắt không hề tỏ ra vui mừng mà chỉ lóe lên vẻ khó hiểu.
Tập Vi Lương bị Lâm Thiển Hạ nhìn chằm nên rất luống cuống, đứng cũng không được mà đi vào cũng không phải, cả người lúng túng đứng ở cửa ra vào, tay chân cũng không biết để ở đâu.
Lâm Thiển Hạ không nhịn được muốn đi tới sờ trán Tập Vi Lương xem anh có đang bị sốt hay không, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến anh muốn dỗ dành mình thì thấy lòng rất ấm áp. Cô nhận lấy bó hoa hồng trên tay Tập Vi Lương, cố ý ôm vào dưới mũi ngửi một cái, sau đó giả bộ rất thích nói: "Thơm quá…"
Sắc mặt Tập Vi Lương lúc này mới bắt đầu thả lỏng. Vừa rồi anh thiếu chút nữa xông đến nhà Ngụy Lễ Quần đánh cậu ta một trận: Xem xem cậu chỉ bậy gì!!
Thật ra, Lâm Thiển Hạ vốn không hề thích hoa hồng nếu không muốn nói là ghét. Bởi vì cô luôn cảm thấy hoa hồng tuy đẹp nhưng lại nhìn rất tục, hơn nữa cô cũng không thích hương hoa hồng. Nhưng vì không muốn làm Tập Vi Lương thất vọng nên cô làm như rất thích, cẩn thận từng li từng tí đem hoa hồng cắt gốc rồi sau đó cắm vào bình chứa đầy nước với một chút bia, như vậy có thể kéo dài tuổi thọ hoa tươi.
Tâm ý của mình được vợ trân trọng như vậy, Tập Vi Lương lập tức tươi cười rạng rỡ, cảm thấy rất hài lòng với ý kiến của Ngụy Lễ Quần.
Lâm Thiển Hạ đi tới phòng bếp bưng ra hai chén sợi mì nóng hổi, có chút vô cùng tự hào nói: “Anh nếm thử đi, đây là tự em nấu!!"
Lâm Thiển Hạ mặc dù đối với chuyện gì cũng không quá hăng hái nhưng cô vẫn rất cố gắng làm một người vợ hiền.
Tập Vi Lương nhìn hai tô mì, bên trong chỉ có rong biển và một chút cải trắng. Anh nếm vài hớp canh, phát hiện mùi vị này rất quen thuộc. Suy nghĩ một lát sau anh mới nhớ, khi anh trực đêm thì đồng nghiệp cũng thuận tiện nấu thêm cho anh một bát, chính là thứ mùi này.
Tập Vi Lương liền hiểu ra, thật ra thì cái này đâu có thể coi là do Lâm Thiển Hạ tự mình nấu, tất cả đều do cô mua sẵn trong siêu thị để thêm vào lúc nấu mì mà thôi, vợ anh thậm chí còn không thể phân biệt được muối và bột ngọt thì làm sao có thể nấu ra hồn được đây?
Đối với tài nấu nướng của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương đã từng thử dạy cô mấy lần. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn không biết là do Lâm Thiển Hạ thật sự kém cỏi hay không có kinh nghiệm, Lâm Thiển Hạ dù được dạy như thế nào cũng không biết, nấu không phải quá mặn thì là quá nhạt, rõ ràng hôm nay đã dạy cô phân biệt muối ăn cùng bột ngọt rồi nhưng mấy ngày sau cô lại lẫn lộn.
Tập Vi Lương thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hãnh diện của Lâm Thiển Hạ nên không nỡ tâm tố giác cô "ăn gian", chỉ có thể vừa khen tài nấu nướng của cô tiến bộ thần tốc, vừa cười trộm trong lòng…
Buổi tối, sau khi Tập Vi Lương tắm xong, Lâm Thiển Hạ liền lại bắt đầu mò mẫm giằng co.
Cô bắt Tập Vi Lương nằm trên ghế sa lon, ở dưới đầu anh lót một chiếc khăn lông, sau đó cầm trong tay một cái chén gì đó, tay phải đang cầm một thìa nhỏ khuấy khuấy.
Lâm Thiển Hạ thấy hải tảo bùn trong chén đã bị cô quấy đều nhuyễn, liền bắt đầu quét quét lên mặt Tập Vi Lương.
Bây giờ đã vào đông, đột nhiên bị thứ lạnh băng bôi lên mặt, lại còn nhớt nhớt khiến Tập Vi Lương rất khó chịu. Anh dở khóc dở cười nói: "Em lại giở trò gì?"
"Không được nói chuyện! Sẽ tạo nếp nhăn!" Lâm Thiển Hạ đột nhiên quát một tiếng, bộ dạng nghiêm túc giống như giám khảo coi thi bắt được thí sinh gian lận trong kì thi."Gần đây thời tiết khô ráo, em phát hiện da của anh cũng rất khô, em giúp anh đắp mặt nạ dưỡng ẩm"
Phải nói Lâm Thiển Hạ rất siêng chăm sóc nhan sắc, chính vì vậy mà làn da của cô rất đẹp. Nói cách khác, nếu như vóc người của cô tốt, không chừng cô sẽ thử thiết kế thời trang.
Bôi cho Tập Vi Lương một lớp dày hải tảo bùn, Lâm Thiển Hạ liền hì hì bật cười.
Tập Vi Lương dĩ nhiên biết Lâm Thiển Hạ đang cười cái gì, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể phát ra âm thanh "rầm rì" để tỏ vẻ bất mãn của mình. Anh cảm thấy mình càng ngày càng bị cô làm hư rồi, càng ngày càng giống các bà cô. Những chuyện lộn xộn này trước đây chưa bao giờ anh nghĩ đến, chỉ có vợ anh cả ngày giày vò xong bản thân mình còn chạy đến giày vò anh.
Ban đêm yên tĩnh tràn đầy ái muội.
Lâm Thiển Hạ cả người mềm như nước, mệt mỏi không thở ra hơi. Cô cho rằng Tập Vi Lương đã kết thúc nhưng lại không nghĩ đến anh lại nhỏ giọng khàn khàn bên tai cô: "Chúng ta lại đổi lại tư thế khác…"
Lâm Thiển Hạ không thể chịu nổi, đang muốn tránh khỏi “móng vuốt” của anh thì bị giải quyết tại chỗ, sau đó lại cảm giác nửa thân dưới mình kịch liệt đụng chạm, để cho cô chỉ có thể phát ra tiếng rên vỡ vụn.
Tập Vi Lương nhìn đôi mày thanh tú nhíu chặt của vợ mình, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đau khổ lại vừa vui vẻ thì trong lòng cực kỳ hả hê.
Đã để cho em giày vò, hiện tại đến phiên anh giày vò em!