Thiên Hạ Vô Song

chương 1035: có còn hay không (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trên không trung hắn khua tay múa chân không có cách nào khống chế được thân hình của mình. Một tiếng kêu sợ hãi ngân dài. Tiếp đó, chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi kia rơi xuống đám người thú nhân đứng phía sau.

Trong đám người có vô số cánh tay duỗi ra, đỡ lấy người chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi vừa từ trên không trung rơi xuống. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo thân ảnh của thú nhân trẻ tuổi, mãi đến khi hắn bình yên rơi xuống đất. Sau đó mọi người mới chuyển lực chú ý tập trung đến trên người lão già Roger.

Lão Roger vẫn là bộ dạng hiền lành run rẩy đứng ở tại chỗ, giống như vừa nãy chỉ làm một chuyện nhỏ không đáng kể tới. Hai mắt hắn khép hờ, dáng dấp dường như sẽ lập tức ngủ quên. Chỉ có điều hiện tại, không còn người nào dám xem thường lão già gầy đét này. Bất kể là ai có thể tiện tay ném một chiến sĩ thú nhân đi xa mấy chục mét, chắc chắn phải là một cao thủ.

Trên mặt tất cả đám người tù trưởng và mấy thú nhân trưởng lão đều biến sắc. Mấy người lại vội vàng tụ tập cùng một chỗ đang muốn thương lượng. Bọn họ lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của lão Roger:

- Một người một đến thì phải chờ tới khi nào? Hay là cùng lên đi!

Lời vừa nói ra, nhất thời khiết tất cả bộ lạc thú nhân náo động một trận. Tuy nhiên, các thành viên của đội thân vệ đi theo Mạnh Hàn lại đều trợn to hai mắt, vui mừng, hết sức bất ngờ nhìn chằm chằm vào lão Roger, chờ mong có thể xem hắn ra tay kinh thế hãi tục tới mức nào. Andy Kiếm Thần thường xuyên chỉ điểm bọn họ tu luyện. Nhưng lão Roger dù sao cũng phải chiếu cố cho Amanda, rất ít khi thể hiện ra thực lực của hắn. Cơ hội như vậy cũng không nhiều.

Ngay thời điểm các chiến sĩ thú nhân ngạc nhiên phẫn nộ kêu gào, chân lão Roger lại mocsm ột cái. Từ dưới đất liền nổi lên một khúc gỗ vừa to lại vừa dài, cầm trong tay. Cũng không biết là các thú nhân bị làm sao. Bọn họ vừa nhìn thấy lão Roger cầm gậy trong tay, cũng không thấy hắn lấy gậy ở đâu ra, đã thấy người hắn hóa thành một luồng ánh sáng vọt vào một đám chiến sĩ đối diện.

Ngay sau đó, trong đám người liền bắt đầu truyền đến những âm thanh bùm bùm liên tục không ngừng. Trong đó còn kèm theo những tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí tấn công, liên miên không dứt.

Ánh mắt của các chiến sĩ đội thân vệ vẫn không hề khỏi người lão Roger nửa giây. Chỉ thấy hắn cầm khúc gỗ còn dài hơn cả chiều cao thân người của hắn, gặp người liền đánh, không chút lưu tình. Mỗi mục tiêu công kích, chỉ cần chạm một cái, hoàn toàn không chút bất ngờ ngã xuống đất, cũng không còn khả năng bò dậy nữa.

Khúc gỗ giống như có mọc thêm con mắt vậy, ở trong đám người xông trái xông phải. Mỗi lần đều đánh vào một vị trí nào đó trên thân thể của một chiến sĩ thú nhân. Nhưng dù sao dưới tình hình không để cho chiến sĩ chảy máu vẫn đánh bại từng người. Rõ ràng một chút lực lượng cũng không lãng phí.

Các chiến sĩ thú nhân không phải không có người nghĩ tới chuyện phản kích. Nhưng đoàn người quá mức đông đúc, chỉ cần không để ý sẽ thương tổn đến người chung quanh. Điều này khiến bọn họ chỉ có thể tấn công giới hạn ở mấy người đối mặt với lão Roger.

Động tác của lão Roger rất nhanh, giống như quỷ mị. Khúc gỗ trong tay hắn giống như mọc ra đôi cánh bướm. Ngay cả chiến sĩ đội thân vệ nhìn sang, cũng chỉ có thể nhìn thấy một loạt những hư ảnh, càng không cần phải nói tới những chiến sĩ thú nhân đang chen chúc với nhau này.

Thủ đoạn ra tay như vậy quả thực chính là biểu thị cho các chiến sĩ đội thân vệ đội biết phải làm sao đối mặt với nhóm đông kẻ địch. Mỗi người đều nhìn như mê như say. Kể cả Joey và Juli cũng nhìn nhìn chằm chằm không chớp mắt. Đặc biệt là Joey. Điều này quả thực giống như dùng kiếm pháp của nàng vậy. Chỉ có điều vũ khí đã được đổi thành một khúc gỗ lớn mà thôi. Nhưng càng như vậy, càng lộ rõ sự cường hãn của lão Roger. Điều này khiến Joey vô cùng khâm phục.

Thời khắc mọi người nhìn tới mức hoa mắt tâm thần bị mê hoặc, lão Roger lại quát lớn một tiếng, thay đổi sáng một đấu pháp khác. Lần này, lão Roger dường như đã thay đổi thành một người khác vậy. Khúc gỗ trong tay quét qua một mảnh, bắt đầu dùng lực lượng thuần khiết để đánh bại chiến sĩ thú nhân.

Quét qua, lập tức có một đám ngã xuống. Điều này còn không hết. Những chiến sĩ thú nhân bị quét đến, có một nửa đều sẽ bay lên không trung, sau đó thi nhau đập xuống những người xung quanh.

Cầm vũ khí trong tay, những chiến sĩ thú nhân này lại sợ vũ khí trong tay thương tổn đến người trong bộ tộc của của mình, lại phải đề phòng lão Roger công kích. Bọn họ quả thực luống cuống tay chân, trong thời gian lâu như vậy, cũng không tổ chức được cuộc tấn công nào đáng kể.

Vù vù vù vù.

Trong tiếng kêu la thảm thiết của một đám chiến sĩ thú nhân và tiếng binh khí va chạm vào nhau, khúc gỗ trong tay lão Roger lại vung lên mang theo những tiếng xé gió nhưng vẫn duy trì âm điệu và tần suất cố định, hoàn toàn không hề yếu bớt sau khi quét phải người nào cả.

Chỉ trong chốc lát, tù trưởng và các trưởng lão bộ lạc thú nhân liền kinh ngạc phát hiện, các chiến sĩ bọn họ đã có mấy trăm người ngã xuống. Trong lúc đó lão Roger lại không hề trúng phải một lần công kích nào, càng không hề có một chút biểu hiện kiệt sức không chống đỡ nổi.

Có thể như vậy sao? Cho dù lấy ra mấy chiến mạnh nhất sĩ trong bộ lạc, đối đầu với mấy trăm chiến sĩ thú nhân như vậy, bọn họ cũng phải hao phí công sức một phen. Hơn nữa nhìn những người trong bộ lạc đã bị lão Roger đánh bại, thật sự không chịu phải bất kỳ thương thế không có cách nào khống chế. Toàn bộ đều bị đánh bại nhất thời không có cách nào bò dậy nổi. Nhưng trải qua một khoảng thời gian, những chiến sĩ bị đánh ngã ban đầu đã bắt đầu chậm rãi đứng lên. Rõ ràng lão Roger đã hạ thủ lưu tình. Người như vậy, bọn họ thật sự có thể chiến thắng sao?

Vù vù vù vù.

Lão Roger xoay khúc vậy trong tay, trong chớp mắt đã vang lên vài tiếng xé gió. Các chiến sĩ thú nhân ở xung quanh hắn chỉ cần bị quét đến, lập tức liền bay lên không trung, qua trong giây lát sau lại rơi xuống mảnh đất trống ngay bên cạnh hắn.

Ầm.

Một tiếng động phát ra. Lão Roger đập mạnh một đầu khúc gỗ xuống mặt đất. Một tay chống khúc gỗ, lạnh lùng liếc mắt nhìn những chiến sĩ thú nhân vừa ngã xuống đất, nhưng lại không nói lời nào. Lão chỉ nheo con mắt lại thành một đường, đứng ở tại chỗ, cũng không nhúc nhích.

- Nếu như không có cao thủ nào xuất hiện, ta nghĩ các ngươi có thể thừa nhận ta là chủ nhân của các ngươi. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận hưởng thụ vũ khí và lương thực mà ta mang đến.

Mạnh Hàn từ phía xa hướng về phía tất cả bộ lạc thú nhân kêu lên một tiếng:

- Người không phục, có còn hay không?

Phải nói rằng thú nhân thẳng tính, đó thật sự là thẳng tính. Cho dù nơi này đã có mấy trăm người bị đánh ngã trên mặt đất, hơn nữa rõ ràng chính là do lão Roger hạ thủ lưu tình, nhưng vẫn có mấy gia hỏa nhảy ra muốn so chiêu cùng lão Roger. Dường như không có đánh bọn họ ngã, vậy không thật sự tính là đánh khiến bọn họ phục được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio