Thiên Hạ Vô Song

chương 214: không chịu nổi một kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đại nhân, cửa ải phía trước có chừng năm trăm người đang mai phục.

Gavin đã quay về, nhanh chóng nhìn Mạnh Hàn báo cáo:

- Bọn chúng đều ăn mặc quần áo đạo tặc, nhưng mà từ trong đó vẫn nhận ra là người Bạo Phong Thành.

Người mai phục phía trước thật là người của Bạo Phong Thành. Xác thực mà nói chính là thành vệ quân Bạo Phong Thành. Nhưng mà bọn họ đã thay quần áo hộ vệ, mặc quần áo không khác gì dong binh bình thường, dưới sự dẫn dắt của người hầu thành chủ, lặng lẽ mai phục ở một cửa ải, chờ bọn người Mạnh Hàn chui đầu vô lưới.

Người hầu này đã theo Eder nhiều năm rồi, ngoại nhân rất ít biết rõ chi tiết của hắn, nhưng mà người quen thuộc hắn lại biết rõ ràng, hắn không chỉ là người hầu hợp cách, trên thực tế hắn còn là Đại Kiếm Sư cao minh. Cho dù không cách nào so sánh với Đại Kiếm Sư Austin, nhưng mà hắn vẫn là Đại Kiếm Sư trung cấp. Thành chủ đại nhân rấ nhiều chuyện không tiện làm ra mặt, đều là hắn tự mình xử lý.

Những chuyện này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, giết người là hạng nhất trong đó. Rất nhiều người đều bị thân phận người hầu của hắn mê hoặc, nhưng chí ít có ba vụ ám sát nhắm vào thành chủ bị hắn phá hư. Thành chủ đại nhân đến nay vẫn diễu võ giương oai ở Bạo Phong Thành cũng có quan hệ rất lớn tới tên người hầu này.

Mạnh Hàn là ma pháp sư là do cọc ngầm ở Hoàng Sa Trấn phát hiện. Trên thực tế phát hiện điểm này thì chính hắn cũng giật mình. Hắn không cách nào tưởng tượng một ma pháp sư làm sao bị công quốc đối đãi như vậy? Nhưng mà hắn kịp phản ứng, nếu như không phải Mạnh Hàn là ma pháp này sư thì hắn cũng đắc tội với đại nhân vật nào đó. Mặc dù trong thế giới ma pháp sư cũng có tranh đấu lục đục với nhau.

- Giữ vững tinh thần!

Tên người hầu này quát tháo những tên tiểu tử đang rục rịch kia, con mắt nhìn qua xa xa. Địa hình nơi này thích hợp đánh lén, chính là ỷ vào quen thuộc địa hình nên tên người hầu mới mang theo năm trăm người đi lên trước Mạnh Hàn. Con đường này quay trở lại Hoàng Sa Trấn nhất định phải đi qua, cho dù là ma pháp sư càng lợi hại, nhưng mà không đề phòng cũng không có khả năng chạy thoát mạng.

Ánh mắt nhìn qua một đoàn người của Mạnh Hàn. Bọn người Mạnh Hàn vội vã đi tới, bộ dáng dường như là đang chạy, hoàn toàn không có phát hiện cái gì khác thường. Ánh mắt của tên người hầu hiện ra thần sắc vui vẻ, sau đó thấp giọng ra lệnh:

- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng!

Một đám sương mù chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người, vốn là một ít sương mù, nhưng qua thời gian đám sương chậm rãi biến đậm đặc, rất nhanh tên người hầu phát hiện bản thân mình không còn nhìn rõ bóng dáng của Mạnh Hàn, đây không phải là điểm chết người nhất, điểm chết người nhất là bản thân mình không nhìn thấy người nhà.

Một chút bất an hiện ra trong lòng, thời tiết như vậy không thích hợp mai phục đánh len. Sương mù chết tiệt này sớm không tới muộn không tới mà bây giờ mới tới. Duy nhất có thể may mắn là, chính mình nhìn không thấy địch nhân, địch nhân cũng không thấy mình. Nhưng mà tên người hầu nhanh chóng ý thức được không đúng, thời điểm này dường như không phải là lúc có sương mù, chẳng lẽ sương mù còn có thể giở trò?

Chung quanh im ắng, bọn người Mạnh Hàn khoảng cách còn xa, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được. Tên người hầu chờ một lát cũng không có phát hiện dị thường, ánh mắt chỉ bị quấy nhiễu mà thôi, tâm tình treo trên cổ họng cũng buông xuống. Tất cả đều yên tĩnh, rất có cảm giác yên tĩnh trước lúc đại chiến.

Trong nội tâm tên người hầu dường như hiện ra một tia hào hùng. Trong đầu cũng hiện lên một tình cảnh hắn một thân nhung trang dẫn theo mấy trăm tên lính, đấu tranh anh dũng, tướng địch bị đánh thất linh bát lạc.

Trong lúc đó thân thể của hắn khẽ lão đảo lui ra phía sau, giống như bị cự chùy đánh trúng, thân thể bay lên ngã ra phía sau, hình như nện vào binh sĩ sau lưng hắn, liên tiếp ngã xuống.

Cho tới bây giờ các binh sĩ gần trong gang tấc nghe được âm thanh vèo vèo, âm thanh này vô cùng rõ ràng, nghe ra là âm thanh mũi tên đang bắn tới. Những binh sĩ trải qua huấn luyện bản năng bổ nhào xuống đất, muốn tránh nẽ mũi tên từ không trung bắn tới

Không hiểu thấu trừ người hầu và mấy tên thân binh thành chủ ngã xuống đất trước thì không còn biến hóa khác. Các binh sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như không phát hiện ra chuyện gì. Chẳng lẽ người hầu đại nhân sớm phát hiện mũi tên cho nên tránh né sao? Nhưng mà tránh né này có chút chật vật a?

Đột nhiên trước mặt truyền tới tiếng bước chân dồn dập:

- Các ngươi bên kia như thế nào? Chuyện gì xảy ra?

Âm thanh không phải quen thuộc, nhưng mà tất cả mọi người không có quá để ý. Hơn năm trăm người không ai có khả năng quen biết toàn bộ, nghe được âm thanh không quen thuộc cũng là bình thường.

Phút chốc sương mù trước mặt mọi người nhanh chóng nhạt đi, cảnh vật trước mặt nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người. Hơn bốn mươi binh sĩ đứng đầu tiên kinh ngạc phát hiện, âm thanh vừa rồi tới từ phía trước, bốn đoàn người xếp hàng chỉnh tề, tất cả mọi người lôi kéo cung tiễn hướng về bên này.

Các binh sĩ đang kinh ngạc theo bản năng giơ tấm chắn lên, một dòng điện xoẹt qua thân thể. Dòng điện không lớn nhưng cũng làm mọi người tê liệt dừng động tác lại. Trong khoảng khắc đó bên kia đã băn tên.

Sưu sưu sưu vang lên liên tiếp, khoảng cách không tới hai mươi mét mà bắn tên, có tâm tính vô tâm cho dù là binh sĩ cường hãn thế nào, đối mặt mỗi người hai mũi tên cũng phải nuốt hận ngã xuống. Thẳng đến trước khi mất di ý thức bọn họ còn không rõ chuyện gì xảy ra, vì cái gì đối tượng mai phục của bọn họ, trái lại đứng ở trước mặt bắn tên?

Mạnh Hàn đứng ở phía sau mượn cường nở cài mũi tên lên. Mũi tên của hắn bắn vào người của tên người hầu. Mạnh Hàn nhìn rõ ràng mũi tên bắn ra xuyên thâu qua người ba tên binh sĩ khác mới dừng lại.

Joy cùng Julie đã hóa thân thành hai ác ma, sau đợt cung tiễn đầu tiên đã lao vào đám người, mà vệ đội của Mạnh Hàn vẫn kéo cung tiễn, dưới sự chỉ huy của Mạnh Hàn thong dong hướng bắn về phía trước. Mỗi một cung tiễn bắn ra đều nghe được âm thanh kêu la thảm thiết.

Giữa sương mù mênh mông, những binh sĩ Bạo Phong Thành cơ hồ không nhìn thấy cảnh vật nửa mét trước mặt, chỉ nghe thấy âm thanh thảm thiết của các đồng bạn truyền tới. Loại tình hình không nhìn rõ mà nghe được tiếng kêu la thảm thiết, các binh sĩ này nhanh chóng không còn chút dũng khí nào.

- Ah ah ah!

Rốt cuộc có người không chịu nổi cảnh này bắt đầu sụp đổ. Sĩ khí sụp đổ có thể lây bệnh đấy, lập tức một mảng lớn binh sĩ đã lâm vào bối rối.

- Tất cả mọi người, giết!

Mạnh Hàn đứng trong trận địa nhìn thấy cảnh này vung tay về phía trước. Các chiến sĩ được huấn luyện lập tức dọc theo phương hướng tiến lên. Đợi đến lúc bọn họ xông tới thì sương mù dày đặc trước mặt mở ra, bọn họ nhìn thấy một lũ tiểu tử bị dọa phá gan.

- Nếu như vũ khí của ai không dính máu thì bữa tối nay hủy bỏ.

Âm thanh của Mạnh Hàn truyền đến, dường như gia tăng thêm lý do liều mạng cho các binh sĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio