Thiên Hạ Vô Song

chương 227: thiên đại hiểu lầm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả chủ sự dong binh công hội đi theo tới đây không ngờ rằng tất cả ưu thế của mình đều bị dương mưu sử dụng pháp luật của Mạnh Hàn đánh tan hoàn toàn. Vốn còn cho rằng sẽ cao điệu nắm mỏ đá trước mặt của mọi người, làm cho mọi người biết mỏ đá có hậu trường, biết khó mà lui, nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao.

- Muốn nhận thuế cũng phải có thực lực thu thuế a.

Rốt cuộc người trẻ tuổi đúng là trẻ tuổi khí thịnh nói ra một câu.

- Bạo lực chống nộp thuế phải bị treo cổ.

Mạnh Hàn không chút yếu thế, lập tức đối chọi gay gắt trả lời một câu, chỉ có điều lúc nói chuyện thì thân thể không nhúc nhích, căn bản chính là đáp trả lời của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi nói trên căn bản là lời chí lý, nhưng mà có mấy lời có thể làm lại không thể nói, nhất là không thể ở trước mặt mọi người. Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng phạm vào sai lầm như vậy, bị Mạnh Hàn đáp một câu làm hắn á khẩu, cuối cùng nhất chỉ có thể vừa tức vừa vội ném một câu ngoan thoại:

- Hừ, chúng ta có thể nộp thuế, nhưng mà có ít người lúc ngủ nửa đêm sẽ bị rơi đầu, cũng đừng trách người khác!

- Uy hiếp ta sao?

Mạnh Hàn lần này đã vô cùng châm chút quay đầu lại, nhìn qua người trẻ tuổi kia hỏi nghiêm túc.

- Uy hiếp ngươi thì thế nào?

Lần này không riêng gì người trẻ tuổi, mười mấy người chung quanh toàn bộ đều đứng lên. Mạnh Hàn nói liên tiếp như vậy làm cho đám người này vô cùng tức giận, nếu không phải trung niên nhân vẫn ám chỉ bọn họ phải khắc chế, bọn họ đã sớm trở mặt rồi.

- Ta rất sợ nha!

Mạnh Hàn dùng lời nói vô cùng nhẹ nhàng trả lời, nói xong mấy chữ vung tay lên, trực tiếp làm động tác chỉ vào người trẻ tuổi.

Trung niên nhân ý thức được có phiền toái, một cảm giác cực độ nguy hiểm từ trong tiềm thức của hắn trào ra ngoài, không chút nghĩ ngợi hắn lao tới như mũi tên, lao thẳng tới người trẻ tuổi bên kia. Người còn trên không trung cũng đã rút bội kiếm ra. Chân vừa vừa rơi xuống đất trên mặt đất, cái bàn bọc thép bị hắn đưa lên ngăn cản, ngăn ở trước người trẻ tuổi. Cùng lúc đó bội kiếm trong tay nhanh chóng chém về bóng xám lao tới.

Đinh, đinh, hai âm thanh vô cùng rõ ràng vang lên, cánh tay cầm kiếm của trung niên nhân rung mạnh, nhưng mà bội kiếm vẫn ngăn ở trước người trẻ tuổi kia. Sau đó mọi người mới nghe được một tiếng xé gió sắc nhọn. Một đám người ngơ ngác nhìn qua tràng cảnh trước mặt nói không nên lời.

Một tiếng đầu tiên là bóng xám trực tiếp xuyên thấu qua bàn thép, một âm thanh khác trực tiếp nghênh tiếp bội kiếm của trung niên nhân, sau đó là âm thanh xuyên qua bội kiếm. Kiếm của trung niên nhân không phải phàm phẩm, bàn thép bị xuyên thấu trực tiếp biến thành mảnh vỡ, mà kiếm của trung niên nhân vẫn bảo trì hình dạng, nhưng mà bộ vị dày đặc nhất của bội kiếm trực tiếp bị bóng xám xuyên thấu, sau đó dính lên bội kiếm.

Thẳng đến lúc này bóng xám mới hiện nguyên hình, đó là một mũi tên thép tinh tế. Đầu mũi tên vẫn lóe hàn quang sắc bén khảm lên bội kiếm của trung niên nhân. Khoảng cách đầu mũi tên cách ngực của người trẻ tuổi chỉ có mấy thốn ngắn ngủi mà thôi. Cả quá trình người trẻ tuổi đều không có phản ứng gì, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua tất cả biến hóa xảy ra.

Tất cả mọi người đều hít một hơi lãnh khí, ngay cả đám dong binh trong tửu quán rất cuồng vọng, mười gia hỏa cường hãn ở giữa đuổi đám dong binh khác ra cũng trợn mắt há hốc mồm không dám tin. Mặc cho ai nhìn thấy mũi tên mạnh như vậy đoán chừng cũng có biểu lộ như thế. Đây là những người sớm lăn lộn trên đường gươm lưỡi đao dính máu, sớm đã đối mặt với không ít sinh tử. Đổi thành người bình thường đoán chừng trực tiếp bị sợ hãi dọa ngất đi.

Sắc mặt người trẻ tuổi trắng giống như tờ giấy, mồ hôi lạnh không tự chủ chảy xuống róc rách. Nếu như không phải trung niên nhân cơ cảnh và thân thủ cao minh, cái mũi tên này bắn vào ngực của hắn rồi. Nhìn thấy bàn thép và kiếm thép tinh bị xuyên thủng thì cho dù trên người trẻ tuổi mang áo giáp trọng kỵ binh, đoán chừng giờ phút này cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

- Hiểu lầm! Đại nhân, đây là hiểu lầm!

Trong miệng trung niên nhân kêu to, nhưng mà thân thể động cũng không dám động, duỗi cánh tay bảo trì tư thế cầm kiếm giống như hóa đá. Cho đến lúc này một đám dong binh công hội không dám vọng động.

Trên người Mạnh Hàn có vài đạo hào quang lóe lên, ở đây đều là dong binh và người của dong binh công hội, trên cơ bản đều là người kiến thức rộng rãi, nếu không cũng không được phái tới chủ trì phân hội. Giờ phút này làm sao không nhìn ra lập lòe trên người Mạnh Hàn toàn bộ đều là ma pháp thuẫn.

Càng làm cho người ta kinh hãi là không biết lúc nào dưới chân người trẻ tuổi và trung niên nhân lặng yên không một tiếng động bay lên hai cột đá vô cùng bén nhọn, giờ phút này mũi cột đá đã đặt vào cổ họng của hai người, thậm chí còn đâm vào da thịt một chút nhưng không rách da mà thôi.

Sau đó trong đám người 'Rầm Ào Ào' một tiếng, một đám thủ vệ Hoàng Sa Trấn lúc này vây quanh đám người này, mỗi người đều kéo cung tiễn cách mười bước chân, chỉ vào những gia hỏa dong binh kia, chỉ cần bọn họ dị động sẽ phát động công kích.

- Hiểu lầm, đại nhân!

Tất cả mọi người câm như hến, chỉ có trung niên nhân là còn lên tiếng.

- Trong lúc này nhất định có hiểu lầm! Thiên đại hiểu lầm!

- Hiểu lầm?

Âm thanh của Mạnh Hàn vẫn bình tĩnh như lúc trước:

- Kỳ thật ta cảm thấy đây cũng là hiểu lầm.

Mạnh Hàn vừa dứt lời hai gai đất dưới chân biến mất, tiêu tán không còn lại gì. Sau đó tay của Mạnh Hàn khoát một cái, những chiến sĩ xuất hiện vây quanh đám dong binh kia hạ vũ khí, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi ra khỏi quán rượu, chỉ để lại Mạnh Hàn và đám người kia.

Joy cùng Julie hai người tay đè lên chuôi kiếm của mình, một trái một phải đứng bên người Mạnh Hàn, động cũng không có động nhìn qua mọi việc, nhưng mà Mạnh Hàn lại có thể tưởng tượng nếu như đám người này có dị động này chắc chắn sẽ nhận lấy đả kích của hai nữ.

Mạnh Hàn vẫn ngồi nguyên vị trí của mình, nhưng mà ánh mắt đám người này nhìn qua Mạnh Hàn đã không phải là ánh mắt trêu tức miệt thị vừa rồi. Một mũi tên lúc nãy bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, trong lúc này bất luận người nào đứng đó, kể cả trung niên nhân, chỉ cần Mạnh Hàn nguyện ý thì tùy thời có thể lấy mạng của bọn họ. Cho dù trung niên nhân có thể ngăn được một mũi cũng tuyệt đối không ngăn được mấy mũi cùng phóng tới. Huống chi, trên người Mạnh Hàn vẫn còn ma pháp thuẫn lóng lánh xuất hiện và gai đất động nhiên xuất hiện cũng đã nói rõ, lãnh chúa Nam tước đại nhân của Hoàng Sa Trấn tuyệt đối không phải người mà bọn họ có thể lấn.

- Có một số việc chỉ có thể nói không thể làm. Nhưng có một số việc chỉ có thể làm không thể nói.

Mạnh Hàn tươi cười nhìn qua người trẻ tuổi kia, nói ra lời này xong nhìn qua trung niên nhân kia:

- Ngươi nói có đúng hay không?

- Vâng, đại nhân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio