Thiên Hạ Vô Song

chương 296: khách sạn cấp sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay như Mạnh Hàn cầm pháp trượng sinh mệnh trong tay lâu như vậy, cũng chỉ biết nó có thể nhanh chóng hồi phục vết thương mà thôi. Nếu không phải nhờ có tỷ muội Tinh Linh báo cho, sợ là đến tận bây giờ hắn còn tưởng pháp trượng là Vân Nam bạch dược hiệu quả nhanh mà thôi.

Bán đấu giá cái này, chỉ là để Mạnh Hàn tạo ra một danh tiếng. Chỉ cần có tiền, danh tiếng gì cũng dễ thương lượng. Chuyện này đối với Mạnh Hàn và Hoàng Sa Trấn càng quan trọng hơn. Chí ít mọi người biết, muốn mưu đoạt của hắn cái gì, có thể không cần dùng tới phương thức kịch liệt, mà có thể tiến hành sử dùng một phương pháp hòa hoãn và hợp pháp mà thôi. Dù sao đi nữa vị Tử tước đại nhân này chỉ cần đưa ra giá tiền phù hợp, cái gì cũng có thể bán.

Ban đầu Mạnh Hàn dự định đến phòng đấu giá Tôn Vinh sớm, chỉ để cùng bọn họ thương lượng một chút, xem mình có thể dùng món đồ bán đấu giá của mình để đặt cọc, đổi lấy một phần kim tệ mua vài món đồ được bán đấu giá trước món đồ của mình hay không.

Dù sao cho dù Mạnh Hàn có tiền, cũng không thể nào luôn mang nhiều bên người được. Mạnh Hàn đã nghe nói, có mấy người vì chuẩn bị đầy đủ kim tệ, đã lấy ra một ít sách ma pháp và đấu khí cao cấp để bán đấu giá.

Mới vừa trở lại khách sạn, còn không ngồi vào chỗ của mình, Mạnh Hàn đã nghe thấy Joey báo cáo, có người đến đây thăm hỏi.

Mấy ngày này, rất nhiều người tới thăm hỏi hắn. Bọn họ tới đều không ngoài việc hy vọng Mạnh Hàn có thể rút món đồ đấu giá của mình về, sau đó lén lút giao dịch.

Loại thỉnh cầu như vậy, cho dù là các gia hoả tới thăm hỏi cũng không nghĩ có bao nhiêu khả năng thành công. Bọn họ đến chỉ vì tìm kiếm một phần vạn khả năng, và biểu đạt với Mạnh Hàn ý đồ hợp tác sau đó. Còn hợp tác cái gì, có trời mới biết được. Ngay cả Mạnh Hàn cũng không biết mình sẽ chuẩn bị phát triển hạng mục gì, càng không cần phải nói tới những người này.

Đương nhiên, từ trước tới nay chưa từng có đại quý tộc đại thế gia nào thật sự tới thăm hỏi. Dường như bọn họ xem cuộc đấu giá của Mạnh Hàn lần này thuần túy là buôn bán thương nghiệp.

Những người tới thăm hỏi chỉ là những tiểu quý tộc. Từ trong những người tới thăm hỏi này Mạnh Hàn có thể phát hiện một điểm, đó chính là hẳn mình đã lọt vào pháp nhãn của có vài nhân vật lớn, cho nên những người này mới có thể đến đây để lấy lòng hắn.

Có dấu hiệu này, Mạnh Hàn càng thêm yên tâm. Trải qua mấy ngày, trên căn bản hắn đều ở trong lữ quán, vẫn không ra ngoài. Tuy nhiên, cho dù nơi này được gọi là lữ quán lớn nhất trong thành bảo cự thạch, dưới con mắt của Mạnh Hàn xem ra lại hết sức bất mãn. Bất kỳ phương tiện tiêu khiển nào cũng không có, quả thực chính là một thứ chỉ có thể gọi đơn thuần xưng là lữ quán. Còn xa mới bằng được những khách sạn cấp sao mà Mạnh Hàn đã từng thấy qua ở kiếp trước.

- Không thể nào tưởng tượng được, cái này cũng được gọi là lữ quán tốt nhất!

Mạnh Hàn cảm thấy buồn chán cảm khái một câu. Khi ngẩng đầu lên, hắn lại nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Joey và Khải Văn.

Sau khi quan sát mình từ trên xuống dưới một phen, Mạnh Hàn nghi ngờ hỏi:

- Sao vậy? Tại sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?

- Đại nhân, đây là lữ quán tốt nhất mà ta từng ở.

Joey sống chung với Mạnh Hàn lâu như vậy, cũng biết tính khí của vị đại nhân này. Cho nên khi nàng nói chuyện với Mạnh Hàn cũng không quá câu nệ:

- Trước đây thời điểm chúng ta còn làm lính đánh thuê, chỉ cần có một nơi để ngủ đã cảm thấy rất thỏa mãn.

- Chỉ vậy thôi ngươi đã cảm thấy thỏa mãn sao?

Mạnh Hàn khoa trương dùng tay vỗ lên trán, kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Trời ạ, Joey, sau này khi ngươi ra ngoài, tuyệt đối không nên nói ngươi là người của ta. Ta không chịu nổi người này nữa!

Mạnh Hàn tỏ ra vô cùng đau khổ, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Joey bị Mạnh Hàn nói như vậy, vẻ mặt nàng đầy oan ức, nhưng cũng không biết nên nói thế nào cho phải.

- Đại nhân, nơi này thật sự là lữ quán tốt nhất của thành bảo cự thạch.

Khải Văn tiên sinh ở bên cạnh cũng bắt đầu nói chuyện lấy công đạo cho Joey:

- Hơn nữa ta dám khẳng định, nơi đây đã là lữ quán tốt nhất trong toàn Công quốc.

Không nói thứ khác, chỉ những đồ dùng tinh xảo trong phòng đã nói rõ sự cao quý của nơi này. Nếu như không phải bản thân Mạnh Hàn có tước vị, sợ là người như hắn đừng mong có thể bước vào ở nơi này. Cho dù thời điểm bản thân Khải Văn là ma đạo sư vào nam ra bắc, cũng chưa từng ở qua lữ quán nào tốt như vậy.

- Ôi, đúng là một đám người không có kiến thức!

Mạnh Hàn nhìn hai người thề thốt nơi này chính là lữ quán tốt nhất, hắn lắc đầu một cái, bộ dạng dường như không làm bạn với bọn họ vậy:

- Chờ chúng ta trở về Hoàng Sa Thành, ta sẽ xây cho các ngươi một lữ quán, mở mang kiến thức cho các ngươi, để các ngươi biết thế nào gọi là khách sạn cấp sao sa hoa. Tuy nhiên, trước đó tuyệt đối không nên tiếp tục nói cho ta về cái gì là lữ quán tốt nhất.

Demi và Diana luôn ở cùng với Mạnh Hàn. Trước đó, các nàng chưa từng ở lại lữ quán nào. Tất nhiên các nàng không quyền lên tiếng. Tuy nhiên, nếu đại nhân nói nơi này còn chưa tốt, vậy nhất định là có chỗ nào đó làm thật sự không tốt. Về điểm này, từ trước đến nay hai tiểu thị nữ thiếp thân của Mạnh Hàn chưa từng hoài nghi.

Khi mấy người nói chuyện phiếm thì không hề để ý. Tuy nhiên tới thời điểm lão bản của lữ quán tìm tới cửa Mạnh Hàn lại cảm thấy khá kinh ngạc.

- Ngươi nói muốn mở mang kiến thức về khách sạn cấp sao mà ta đã nói sao?

Mạnh Hàn rất kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ nói không tránh né người khác, nhưng mấy người này đều không phải là người hay ra ngoài nói lung tung. Nếu bị người ta nghe thấy, đây là chuyện khiến người ta không có cách nào khoan dung.

- Đại nhân, thỉnh đại nhân không nên tức giận.

Lão bản của lữ quán cũng không phải là quý tộc. Hắn chỉ là một lão bản mà thôi, hay là đứng phía sau hắn là một quý tộc thế gia nào đó. Nhưng khi hắn ở trước mặt Mạnh Hàn, vẫn phải đàng hoàng tuân theo quy củ thi lễ:

- Ngài cũng biết, nơi này không hề tốt nhất giống trong miệng ngài đã nói. Có đôi khi, nói lớn một chút sẽ truyền ra rất xa.

Lời giải thích này có phần miễn cưỡng, nhưng Mạnh Hàn xem như tiếp nhận được. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn có chút chú ý, tự nhủ sau này ở những nơi xa lạ như vậy, quyết không thể đàm luận chuyện cơ mật.

- Tốt nhất?

Mạnh Hàn nhìn thái độ vẫn rất cung kính của lão bản này cười cười, lắc đầu một cái:

- Trên thế giới này, vĩnh viễn không có tốt nhất, chỉ có càng tốt hơn mà thôi.

Lão bản này có thể đi ra hỏi như thế, hiển nhiên trong lòng vô cùng không phục. Tuy nhiên thái độ cũng không tệ lắm. Chí ít hắn vẫn duy trì sự cung kính.

- Muốn ta cho ngươi mở mang kiến thức cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Mạnh Hàn quay về phía lão bản này, đưa ra một câu trả lời chắc chắn:

- Chờ ta trở lại lãnh địa của ta, ta sẽ lập tức liền thực hiện chuyện này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio