- Tốt, nồi lẩu kia đã không thành vấn đề.
Mạnh Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng không còn lo lắng nữa. Hắn chắp tay ra sau lưng quay trở lại lãnh chúa phủ của hắn.
Loại thịt ma thú này có thể dễ dàng đi săn, cũng không đáng bao nhiêu tiền. So với những ma thú hung mãnh có ma tinh ma hạch, những ma thú ăn cỏ này càng dễ dàng bắt giữ hơn, cũng đã trở thành món ăn quen thuộc trên bàn ăn của khách.
Loại phương pháp ăn mới mẻ độc đáo này chung quy có thể nói là không đắt. So với ăn thịt trong các quán cơm bình thường chỉ có giá khoảng mười đồng tệ. Một nam tử cường tráng, một bữa cơm ăn được nhiều nhất cũng chỉ là một ngân tệ.
Tại thời điểm lúc trước khi định ra giá như vậy vẫn khiến cho Elyse và Grace không thể nào tưởng tượng được. Nếu như nói vật phẩm trang sức ma pháp kia bởi vì có dính dáng một chút tới ma pháp, cho nên mới có thể bán được với giá một ngân tệ các nàng còn có thể tiếp nhận được. Nhưng loại lẩu đơn giản này cũng có thể bán được đắt như thế, đây là điều mà các nàng không thể nào tưởng tượng được.
Dưới cái nhìn của các nàng, ma thú không thể nào đáng giá như vậy. Chỉ là rửa qua, cắt mỏng một chút, thêm vào một ít rau dại nhặt được, nhiều nhất chính là đốt lửa, cung cấp một cái nồi. Ăn cơm còn phải do thực khách tự mình động thủ. Thứ như vậy bán một ngân tệ, quả thực khiến người ta không thể nào tiếp nhận được.
Đối với cách nhìn nhận vấn đề của hai nàng như vậy, Mạnh Hàn cũng chỉ có thể tiếp nhận. Dù sao, các nàng chưa từng ăn cơm ở quán cơm bên ngoài, càng không biết trong này rốt cuộc có huyền cơ gì. Các nàng trời sinh thuần phác có ý nghĩ như vậy cũng không khiến người cảm thấy lạ.
- Nhớ kỹ, chúng ta đã không phải là người cần người khác bố thí mới có thể sống được như trước đây nữa. Chúng ta bây giờ là thương nhân.
Lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn lại bắt đầu cho dạy dỗ cho hai cánh tay trái và tay phải của mình một bài học nữa:
- Thương nhân là theo đuổi lợi nhuận. Đặc biệt là thương nhân trong ngành ăn uống. Nếu như không thể kiếm được % lợi nhuận, tuyệt đối không nên nói các nàng là người của ta. Thật mất mặt!
Loại luận điệu lợi nhuận trong ngành ăn uống này là do Mạnh Hàn nghe được khi còn ở trong kiếp trước. Tuy nhiên, hai nữ quản gia lại không có năng lực xác nhận xem lời hắn nói rốt cuộc có đúng hay không. Chỉ là biểu hiện của lãnh chúa đại nhân cho tới nay vẫn chưa từng sai. Đối với lời lãnh chúa đại nhân, hai nàng quả thực đã có chút niềm tin mù quáng.
Lẩu song sinh được hoan nghênh tới mức quả thực khiến tất cả những người tham dự lập ra kế hoạch này đều không cách nào tưởng tượng được. Cho dù lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn đã giả thiết thứ này sẽ rất được hoan nghênh, nhưng không ngờ rằng sẽ được hoan nghênh tới mức điên cuồng như vậy.
Mình động thủ, lửa có thể điều chỉnh tùy ý, đồng thời cung cấp hai loại khẩu vị. Loại lẩu song sinh này đầu tiên xuất phát từ nơi bị nguyền rủa, quả thực đã trở thành món ăn ngon mà những người lính đánh thuê lui tới Hoàng Sa Trấn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, Hoàng Sa Trấn ngoại trừ bánh mì ra cũng chỉ cung cấp loại thức ăn này.
Giống như sự dự đoán của Mạnh Hàn, đám người lui tới, nhanh chóng bị món ăn ngon này chinh phục. Trừ cảm giác ngon miệng ra, thứ đồ ăn được người ở nơi bị nguyền rủa này phát minh ra, không thiếu được sẽ có một loại cảm giác kích thích mạo hiểm.
Phương pháp ăn mới mẻ độc đáo lại thêm vào sự kích thích cảm nhận, cũng hấp dẫn một đám đông người vốn không vì tìm kiếm bảo tàng, chỉ nghe người khác truyền miệng nói tới cũng cảm thấy chú ý. Thậm chí có người sẽ cố ý qua bên này hưởng thụ món ăn ngon này.
Người đến càng nhiều, đủ loại nhu cầu cũng theo đó mà tăng lên. Vì thế, quán rượu đã trở thành kiến trúc quan trọng nhất được đưa ra.
Elyse chịu trách nhiệm đến chợ chọn mua các loại rượu. Grace đã lựa chọn một trong những căn nhà vừa tạo xong làm quán rượu. Có người nói căn phòng lớn này dùng để cho lãnh chúa sử dụng. Để phục vụ cho lượng khách lớn, cho nên lãnh chúa đại nhân mới hùng hồn đưa ra. Quán rượu được chính thức đưa vào hoạt động.
Cái gọi là quán rượu này cũng không giống với những quán rượu mà mọi người đã gặp. Ngoại trừ có những cái bàn để mọi người ngồi ăn uống ra, bên cạnh quầy hàng thật cao còn có một dãy ghế cao. Nghe nói dãy ghế này là để chuẩn bị cho vài người đi một mình chỉ muốn tới uống rượu. Vị trí này có thể giao lưu trực tiếp với người bán rượu.
Sát bên cạnh còn có một vài chỗ ngồi được dùng gỗ ngăn cách. Vách ngăn không cao, nhưng sau khi tiến vào bên trong, trừ một cái cửa nhỏ ra vào, những chỗ khác chính là một không gian riêng nhỏ, vô cùng thuận tiện cho mấy người cùng chung chí hướng đồng thời nói chuyện phiếm uống rượu, tránh không bị người ở bên ngoài quấy rầy. Loại không gian có vách ngăn không cao này tách ra, được ông chủ buôn bán nơi này gọi là ghế dài.
Ghế dài vừa ra, những người thường xuyên ra vào sa mạc giống như lập tức thích với thiết kế như vậy. Không bị quấy rầy, còn có thể cùng người đồng hành uống chung tới lúc tận hứng.
Trừ thứ này ra, bên trong quán rượu còn cung cấp mấy gian phòng nhỏ, xưng là ghế lô. Đây là một hoàn toàn kín, được dùng bức tường gỗ cùng với cỏ mềm đặt ở giữa để cách âm. Sau khi đóng cửa ra vào, bên ngoài căn bản không nghe được bên trong nói cái gì. Đây là chuẩn bị cho những người nói chuyện giao dịch, đồng thời thực sự khiến người ta kinh ngạc cảm thán trước sự xảo diệu của người thiết kế ra cái này.
Có mười mấy kim tệ làm mồi nhử, thêm vào lợi nhuận của nồi lẩu và vật phẩm trang sức có vẽ Lục Mang Tinh trận, bên trong quán rượu còn cung cấp mười mấy loại rượu, khẩu vị từ nặng đến nhẹ đều có. Tất cả đều được mua từ trên chợ. Cho dù không có hàng trân phẩm hay quá tốt, nhưng đối với những người lính đánh thuê chuyên lui tới đây mà nói, như vậy đã là đủ rồi.
Tương tự, trong quán cơm cũng có bố trí như vậy. Phòng khách, ghế dài và ghế lô đều có. Quán cơm là một căn phòng lớn khác. Điều không giống chính là tất cả các bàn đều được chế tạo chiếu theo hình dạng của nồi lẩu, ở giữa có một vòng tròn, phía dưới có đốt lửa.
Điều duy nhất khiến Mạnh Hàn cảm thấy không giống với kiếp trước chính là lửa nhóm lên không phải thuận tiện sử dụng bình khí như ở kiếp trước, những cái khác trên căn bản đều giống nhau như đúc.
Trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi, những người lính đánh thuê đã đến Hoàng Sa Trấn lúc đầu, trong lúc vô tình đã đón nhận sự biến hóa của nơi bị nguyền rủa này. Mà tâm tính của chính bọn họ cũng theo sự biến hóa của Hoàng Sa Trấn đang từ từ biến hóa. Chí ít, bọn họ đã không còn hoảng sợ khi tiếp xúc với mọi người ở nơi bị nguyền rủa này. Có vật phẩm trang sức Lục Mang Tinh do lãnh chúa đại nhân cung cấp, hơn hai tháng tới đây, không có người nào cảm giác mình bị nguyền rủa. Điều này đã đủ để nói rõ, vật phẩm trang sức của lãnh chúa đại nhân kia quả thực hữu dụng.