Theo thống lĩnh Lôi Âu, chính là gián tiếp theo Tử tước Antonio. Cho dù không có ích nữa, cũng sẽ không bị vứt bỏ đột ngột, càng không nói đến rất nhiều tài vật khác. Đây quả thực chính là trực tiếp phân chia chiến lợi phẩm cho mọi người ở đây. Theo đại nhân như vậy chẳng lẽ còn không hơn trở về tìm chủ nhân trước đây sao?
Cũng trong thời điểm đó, tại nơi cách chiến trường gần sáu mươi dặm, Đại điện hạ phái ra quân đội bắt đầu đóng quân nghỉ ngơi từ buổi chiều ngày hôm qua cho tới tận bây giờ, vẫn chưa có ý định nhổ trại.
- Những tên tiên phong đáng chết này hiện tại đang ở chỗ nào?
Thống lĩnh quân đội là một vị bá tước. Lúc này vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc ngồi ở chủ vị, với dáng vẻ giống như một vị tướng quân thật sự vậy, hỏi dò tham mưu của mình.
- Nếu như tin tức tình báo không sai, hơn nữa nếu quân tiên phong kiên quyết thi hành mệnh lệnh. Hiện tại bọn họ xuất phát, thì thêm ba giờ nữa, bọn họ hẳn là vừa vặn đụng độ với kỵ binh của kẻ địch.
Một người hầu bên cạnh nhanh chóng đáp trả.
- Bốn ngàn đội quân riêng và sáu ngàn kỵ binh. Đương nhiên, còn phải tính thêm tên Tử tước ngu xuẩn và hai ma pháp sư kia nữa. Nếu như khai chiến, cần thời gian bao lâu cuộc chiến đấu mới có thể kết thúc?
Bá tước đại nhân không phải cái gì cũng không hiểu. Nhưng nếu là chủ tướng, như vậy phải có uy nghiêm của chủ tướng, không thể mọi chuyện đều tự mình hỏi ra lời, cần phải có người đến hiến kế. Tốt nhất vẫn có vài loại lựa chọn, đẻ thỏa mãn cảm giác vui vẻ khi mình khống chế quân đội. Dù sao đây là vạn binh sĩ tinh nhuệ. Bá tước đại nhân vẫn chưa từng chỉ huy đội quân nào lớn như vậy.
- Chí ít là hai giờ.
Quả nhiên có người tính toán trả lời.
- Ta nghĩ, tên Tử tước ngu xuẩn kia nhất định không tưởng tượng được, đại quân của chúng ta vẫn luôn ở sau lưng bọn họ mười dặm.
Bá tước đại nhân cười đặt biệt hài lòng:
- Chỉ cần bọn họ bắt đầu chiến đấu, tại thời điểm cuộc chiến đấu sắp kết thúc, đại quân xông ra, tất cả đều được giải quyết, công lao hoàn mỹ, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?
- Đương nhiên, đại nhân!
- Hai ma pháp sư có thể thay đổi chiến cuộc không?
Bá tước đại nhân lại hỏi một câu.
- Tuyệt đối không thể, đại nhân! Bốn ngàn người kia có lẽ thực lực cá nhân còn tạm được. Nhưng khi kết hợp lại với nhau, đó chính là đạo quân ô hợp.
Một quý tộc khác bên cạnh cười hì hì đáp trả.
- Như vậy, bây giờ chúng ta xuất phát!
Rốt cuộc bá tước đại nhân bắt đầu hạ lệnh xuất phát:
- Ta muốn tất cả thám báo đều chăm chú theo dõi tình hình của đội ngũ tiên phong cho ta. Ta phải biết được mỗi hướng đi của bọn họ. Ta muốn bảo đảm bọn họ sẽ đón đánh quân địch theo đúng kế hoạch, mà không phải là chạy trốn.
- Vâng, đại nhân!
- Đúng rồi. Đã có thám báo trở về báo cáo hay không. Hiện tại người của đội quân tiên phong đang làm gì?
Dường như phát hiện được điều gì đó, bá tước đại nhân bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái hỏi.
- Đại nhân, chúng ta nhất định phải về chủ doanh báo cáo với bá tước đại nhân!
Ở trước mặt Mạnh Hàn, hơn năm mươi thám báo trong quân đang đứng. Bọn họ cũng chính là những thám báo mà bá tước đại nhân ở trong quân doanh đang cảm thấy nghi hoặc khi không thấy bọn họ chờ đợi báo cáo.
Trên thực tế, tất cả thám báo được bá tước đại nhân phái ra đi về hướng này, từng người đều bị người của Mạnh Hàn mời lại đây, đưa tới trước mắt Mạnh Hàn. Công việc này được tiến hành từ khi cuộc tập kích tối ngày hôm qua bắt đầu. Những thám báo này phát hiện trong quân doanh tiên phong từ lâu đã không có một bóng người. Bọn họ đều không ngoại lệ bị một đạo lôi điện không hiểu từ đâu phóng ra bắn trúng. Thời điểm tỉnh lại bọn họ đã đứng ở trước mặt vị Tử tước Antonio này. Đám người đứng phía trước và phía sau bọn họ đều là những gia hỏa không có thiện ý.
Hiện tại chiến trường vẫn chưa được quét dọn hoàn toàn. Mạnh Hàn cũng không muốn để quân đội phía sau tới thoải mái hái lấy thành quả thắng lợi của bọn họ. Cho dù là để những người kia lại đây, cũng phải đợi được sau khi mọi người chia của xong xuôi. Đến lúc đó, tin tưởng cho dù có người có thể hiểu được hành vi đại nghĩa diệt thân của chủ nhân mình trước kia, nhưng khi chiến lợi phẩm đã nằm trong tay mình lại bị cướp đoạt, tin tưởng trong đầu của bọn họ nhất định sẽ cảm thấy không cam lòng. Chỉ sử dụng tài vật đã có thể khiến một đoàn lính có kinh nghiệm chiến đấu ngả về phía bên cạnh mình, đáng giá. Chút tài vật có giá trị nhỏ tới đáng thương này còn khiến Mạnh Hàn đặt ở trong mắt sao?
Các thám báo cũng không mấy khẩn trương. Những người trước mặt bọn họ không phải là kẻ địch, chỉ là quân tiên phong mà thôi. Những thám tử có kinh nghiệm này thậm chí có thể từ việc đội ngũ nơi này đang bắt đầu chia các chiến lợi phẩm lấy được trên chiến trường đã có thể đoán được, vì sao bọn họ lại bị giữ lại. Tâm lý này, thậm chí ngay cả các thám báo cũng có thể lý giải được. Nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là bọn họ quên mất chức trách của mình. Cho nên, có người lại đưa ra yêu cầu đối với Mạnh Hàn.
Mạnh Hàn nhìn tình cảnh xung quanh một chút. Đại khái qua tầm nhìn của đám mây sủng vật của mình, Mạnh Hàn quan sát khoảng cách giữa chủ doanh và đội ngũ của mình, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian một chút. Rốt cuộc Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến gật đầu một cái:
- Rất tốt, các chiến binh đã làm hết trách nhiệm của mình. Hiện tại các ngươi có thể trở về.
Mạnh Hàn vung tay lên, ra hiệu những người này có thể rời khỏi. Tuy nhiên, ngay vào giây phút các thám báo dự định rời khỏi, tiếng nói của Mạnh Hàn lại đột nhiên vang lên:
- Các ngươi bôn ba cả đêm, đều đã cực khổ. Mỗi người một kim tệ. Đây là phí tổn cho mọi người đã cực khổ tối ngày hôm qua.
Mạnh Hàn nói xong, một chiếc túi trực tiếp từ bên cạnh Mạnh Hàn ném xuống dưới chân của người thám báo vừa nói chuyện phát ra một tiếng động khe khẽ..
Cả đêm bị chút oan ức, thì có một kim tệ tiến vào túi sao? Kim tệ này có thể nói còn cao hơn so với một tháng quân lương của bọn họ ở trong quân doanh. Nhất thời, ánh mắt của những thám báo này lập tức tập trung vào cái túi kia. Chút oan ức gặp phải trong buổi tối hôm trước đã sớm bị bọn họ ném ra sau đầu. Tối ngày hôm qua giống như chỉ hôn mê một đêm, tỉnh lại mình nghỉ ngơi nhìn người khác bận rộn, có chịu quá oan ức thì đã sao?
Các thám báo nhanh chóng chạy trở về. Nghe các thám báo báo cáo biết được đội quân tiên phong đã giải quyết trong cuộc chiến đang chia chiến lợi phẩm, trong lòng bá tước đại nhân vô cùng tức giận. Hắn lập tức ra lệnh tăng tốc hành quân gấp. Bộ dạng của hắn không còn đắc ý ung dung giống như trước đó nữa. Đây vốn là công lao có thể nắm đưa vào trong túi của hắn, làm sao có thể tiện nghi cho đội tiên phong đáng chết đáng ra đã là người chết kia được? Còn có tên Tử tước Antonio đáng chết kia nữa!
Chỉ có điều, cho dù hành quân gấp thế nào, cũng không thể nào đến chiến trường trong chớp mắt được, càng không thể nào sải cánh bay tới.