- Tuyệt đối đừng! Đừng! Đừng!
Hầu tước đại nhân rốt cuộc đã thở ra một hơi, hoàn toàn hiểu rõ vừa nãy Mạnh Hàn đã nói cái gì. Sau khi nghe thấy Mạnh Hàn nói câu này, hầu tước đại nhân vội vàng ngăn cản nói:
- Thành giao! Thành giao! Ta mua! Ta mua!
Biểu hiện của hầu tước đại nhân sốt ruột như vậy, khiến những quý tộc kia cười vang một trận. Trừ hầu tước Antony bị xem là hàng hóa, vẻ mặt cười khổ ra, những người khác đều trên mặt đều nở nụ cười. Chuyện làm ăn này làm người nghe kinh hãi đồng thời lại khiến người ta không khỏi than thở. Nếu như có được thêm mấy lần như vậy, chẳng phải càng tốt hơn sao?
- Mọi người không cần đố kị. Chỗ ta còn có vài cuộc buôn bán nhỏ chờ thương lượng với mọi người!
Hai tay Mạnh Hàn duỗi ra, vỗ nhẹ một cái. Nhất thời không khí bên trong lều lớn lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Mạnh Hàn chuyển hướng nhìn sang những quý tộc khác, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười:
Trên tay các thân binh của ta còn có mấy chục thi thể quý tộc và các thi thể của đội ngũ tướng lĩnh dẫn đầu đội ngũ lúc vừa khai chiến trốn ở bên trong lãnh chúa phủ. Một giá, một thi thể quý tộc một vạn kim tệ. Một thi thể tướng lĩnh dẫn đầu đội ngũ năm ngàn kim tệ. Mua nhiều không có ưu đãi. Tuyệt không có giá thứ hai. Các vị có cảm thấy hứng thú hay không?
Các quý tộc lại an tĩnh một cách quỷ dị. Sau đó bọn họ tranh nhau chen lấn quát lên.
- Ta.. ta... ta muốn hai thi thể quý tộc!
- Ta muốn một quý tộc, một tướng lĩnh!
...
- Ta muốn ba quý tộc!
Nhìn lều lớn trung quân đột nhiên ầm ầm biến thành một chợ bán sỉ, hầu tước đại nhân ở sát bên cạnh Mạnh Hàn, không nhịn được cũng nở nụ cười khổ. Mạnh Hàn nhìn cảnh tượng này, lại có chút nhíu mày. Hắn chỉ có thể quay về phía hầu tước đại nhân nói:
- Đại nhân, trước tiên ta bán những thi thể kia bán cho đại nhân. Đại nhân chịu trách nhiệm phân phát đi!
Rõ ràng, Mạnh Hàn sợ phiền phức. Thêm cho ai bớt cho ai đều phiền phức. Hắn không thể nói được, chỉ có thể giao phiền toái này cho hầu tước đại nhân. Hầu tước đại nhân ngược lại cũng không ngại việc. Hắn lập tức gật đầu đáp ứng. Những quân công này đều chân thật. Nên cho ai dày ai mỏng, cũng phải dựa vào biểu hiện bình thường của những người này. Chính là cho hầu tước đại nhân thêm mặt mũi đồng thời chèn ép những kẻ không chịu nghe lời là tốt nhất. Dù sao đi nữa kẻ đắc tội với người là hầu tước đại nhân. Mạnh Hàn không biết.
- Mẹ kiếp, đến tiền tuyến cướp công, ta ngược lại muốn xem thử, cho dù bọn họ có thể giết chết tất cả binh lính thủ thành, bọn họ còn có thể được bao nhiêu công lao!
Thấy hầu tước đại nhân đáp ứng, giải quyết cho mình một phiền toái lớn, Mạnh Hàn không nhịn được lại trắng trợn nói lao tao một câu. Điều này khiến tất cả các quý tộc trong lều lớn lại bắt đầu cười ha hả.
- Tony, những người này đều giao cho chúng ta, vậy ngươi còn lại cái gì?
Hầu tước đại nhân so với các quý tộc khác đang mừng như điên, lại càng cân nhắc nhiều hơn. Một khi Mạnh Hàn đã cho mọi người mặt mũi như vậy, không tham công hơn nữa còn dồn hết tâm trí giao hảo với mọi người, tất nhiên hầu tước đại nhân cũng muốn ông mất cân giò bà thò chai rượu. Trước tiên không nói làm sao báo lại, chung quy cũng phải quan tâm một chút tới Mạnh Hàn trước.
- Ta? Ta không thiếu công lao.
Mạnh Hàn tự tin mỉm cười:
- Ta phá hủy ma pháp trận phòng hộ của thành bảo, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Hơn nữa ta công kích lãnh chúa phủ, khiến cho hệ thống chỉ huy liên quân bại liệt không có cách nào chỉ huy hữu hiệu. Hơn nữa trên tay ta còn có hai thi thể nghe nói là ma đạo sư đỉnh phong. Mặt khác ma pháp trận phòng hộ bên kia hẳn còn có hai thi thể ma đạo sư. Còn có một ma đạo sư cao cấp còn sống. Mặt khác còn có hai Kiếm Thánh đã chết, ba Kiếm Thánh còn sống. Không biết với những thứ này, ta đã có đủ quân công để đổi lấy vị trí một bá tước hay không?
Mạnh Hàn nói nói xong, các quý tộc trong đại trướng lại hai mặt nhìn nhau. Sau khi khiếp sợ, mọi người lại đồng thời lộ ra nụ cười. Hầu tước đại nhân lần này đã cười đến mức không thể ngậm mồm vào được. Thu hoạch lớn như vậy quả thực nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người. Đồng thời cũng mang đến cho mọi người một nụ cười vô tận.
- Đủ, đương nhiên đủ! Nếu như có ai dám nói không đủ, ta trực tiếp chém đầu của hắn!
Hầu tước đại nhân hưng phấn vỗ vào vai Mạnh Hàn, lớn tiếng cười:
- Những thứ đó tuyệt đối là đủ rồi. Antonio của ta...
Nói tới đây, hầu tước đại nhân cố ý dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt bừng bừng nói ra hai chữ phía sau:
- Bá tước!
- Đại nhân, bọn họ đã trở lại!
Lỗ tai của Joey không tầm thường dễ sử dụng. Mặc dù người nàng ở trong lều, nhưgn lại có thể nghe được tiếng bước chân của các thân vệ. Nàng nhỏ giọng nhắc nhở Mạnh Hàn.
- Tốt, đại nhân, người của ta đã trở lại. Mọi người có nên sắp xếp một chút, nhanh chóng phân chia những quân công này hay không?
Mạnh Hàn nhắc nhở hầu tước đại nhân. Cho dù những chuyện này sẽ không quá tuyệt mật, sớm muộn cũng sẽ khiến người phía bên Đại Điện Hạ biết được. Tuy nhiên, trước mắt bọn họ còn chưa biết, đầu tiên phải nhân lúc đám người Đại điện hạ không có ở đây, biến chuyện này thành trở thành sự thật. Mặt khác, không thừa cơ hội này cố gắng khinh bỉ một chút đối với mắt Đại điện hạ và thuộc hạ của hắn, những kẻ Mạnh Hàn vẫn xem không vừa mắt. Nhưng dường như còn chưa đủ hả giận.
Hầu tước đại nhân ra lệnh một tiếng, mọi người đều đi theo ra khỏi lều lớn trung quân, sau đó tập trung tại nơi Mạnh Hàn được phân phối. Dưới sự chỉ huy của hầu tước đại nhân, từng người dẫn người mang từng thi thể trong số những thi thể kia đi, đồng thời phân phó những người còn ở bên lều lớn trong quân ít nhất phải tạo ra một chiến trường giả. Tất cả những điều này, giống như đều không lừa gạt vị hầu tước Antony kia. Chỉ có điều, với thân phận của hắn hiện tại rất lúng túng. Ngoài cười khổ ra, hắn không thể nói được bất kỳ chuyện gì khác, càng không dám nói tới yêu cầu đãi ngộ hầu tước gì. Nếu như ở trước mặt mọi người khiến Mạnh Hàn lại bắt hắn bị động quỳ xuống một lần nữa, hầu tước Antony thà chết còn hơn.
- Đại nhân, ngươi nợ ta vạn ngàn kim tệ!
Sau khi thi thể cuối cùng được người ta mang đi, nơi này chỉ còn những thi thể Mạnh Hàn muốn lưu lại. Mạnh Hàn đàng hoàng trịnh trọng tính toán món nợ với hầu tước đại nhân:
- Ta tin tưởng đại nhân sẽ không quỵt nợ. Cho nên, ta ở ngay Hoàng Sa Thành chờ ngài. Ta nghĩ, sau cuộc chiến, đại nhân nhất định sẽ đưa những kim tệ này tới chứ?
- Đương nhiên!
Hầu tước đại nhân tất nhiên không sợ những người khác quỵt nợ. Hắn chẳng qua chỉ là muốn trả mười vạn kim tệ mà thôi. Sau khi buôn bán kinh doanh tơ lụa, mười vạn kim tệ, cũng không phải là con số quá lớn. Hầu tước đại nhân vẫn còn chưa để vào trong mắt. Tuy nhiên, hầu tước đại nhân vẫn có chút buồn bực:
- Ngươi thật sự không muốn những công lao này sao?