Thiên Hạ Vô Song

chương 966: quản gia hung hăng càn quấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến bước này, hai nàng đã bắt đầu phẫn nộ. Mỗi một bước bọn họ dường như đều bị Mạnh Hàn tính kế. Mạnh Hàn thậm chí không sử dụng vũ lực để thúc ép các nàng làm cái gì, nhưng các nàng lại không thể không dựa theo kịch bản mà Mạnh Hàn đã sắp xếp, diễn từng cảnh một.

Có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa các nàng và Mạnh Hàn hiện nay. Mạnh Hàn từng nói sẽ để các nàng học tập. Xem ra, đó cũng không phải là do Mạnh Hàn bất cẩn, mà các nàng thật sự cần học tập.

Thời điểm đi ra khỏi cửa hàng, hai nàng đã hồi phục lại sự bình tĩnh. Nếu sự tình đã đến nước này, các nàng cũng chỉ có thể an tâm nghe theo sự sắp xếp của Mạnh Hàn. Dù sao đi nữa xem ra Mạnh Hàn cũng không hề có tâm tư muốn hãm hại của các nàng. Ngược lại các nàng có thể mượn cơ hội này để tiến hành tìm hiểu kỹ hơn đối với phú hào thần bí này. Nếu như có thể dụ dỗ Mạnh Hàn nói ra hắn muốn làm gì ở đế quốc của các nàng, chẳng phải là tốt hơn sao?

- Các vị tiểu thư xin dừng bước!

Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói đầy lễ phép, cắt ngang tâm tư của hai nàng.

Đó là một người trung niên ăn mặc thật giống như là một vị quản gia, xuất hiện ở trước mặt mọi người:

- Có thể thỉnh giáo danh tính của các vị tiểu thư một chút được không? Đại nhân nhà ta rất có thành ý muốn mời các vị tiểu thư tham gia vào bữa tiệc rượu do đại nhân nhà ta cố ý tổ chức. Không biết các vị tiểu thư có thể nể mặt hay không?

Vị quản gia này hành động nói chuyện rất lễ phép, diễn xuất một thân sĩ, nho nhã lễ độ. Nhưng trong giọng nói của hắn lại biểu hiện ra ý tứ, có chút làm người khác khó chịu. Hơn nữa, chỉ có một mình quản ra đứng ra, nhưng xung quanh xe ngựa của Mạnh Hàn, lại có một đám binh sĩ vây quanh. Cho dù bất kỳ ai cũng không có hành động gì khác thường, nhưng điều này đã biểu đạt đi ra ý tứ hết sức rõ ràng.

Fanny và Angelina gần như chưa từng cảm thấy bất lực như ngày hôm nay. Các nàng không nhịn được đưa ánh mắt cầu cứu tìm về phía Mạnh Hàn. Mặc dù biết Mạnh Hàn chắc chắn sẽ không đồng ý để những người này dẫn h mình đi, nhưng hai nàng vẫn còn có chút lo lắng.

Ngược lại các nàng Grace lại hoàn toàn tín nhiệm đối với Mạnh Hàn một cách cực đoan. Trên mặt các nàng thậm chí không có một chút biến hoá nào. Các nàng chỉ lẳng lặng đứng ở tại chỗ, chờ Mạnh Hàn ra mặt. Các nàng biết, vào lúc này Mạnh Hàn tuyệt đối sẽ ra mặt. Bởi vì sát bên cạnh hắn đều là nữ nhân của hắn, và người sắp trở thành nữ nhân của hắn.

- Không biết vị tiên sinh này, đại nhân nhà ngươi xưng hô như thế nào?

Quả nhiên không ngoài dự đoán của các nàng Grace, Mạnh Hàn chậm rãi từ phía xa bước tới phía trước, cũng tao nhã hàm súc nhưng lễ phép hỏi ngược lại.

Nhìn một người trẻ tuổi mặc ma pháp bào vừa đi ra, trung niên quản gia thoáng ngẩn người ra. Nếu như quý tộc đứng ra nói chuyện, hẳn là người của hắn đã hỏi thăm rõ ràng. Mạnh Hàn dẫn theo đều là thị nữ. Trong giới quý tộc tặng thị nữ cho nhau, đó là chuyện thông thường. Nhưng ở trên xe ngựa lại không nhìn thấy huy hiệu của quý tộc. Hắn nghĩ cho dù người này là quý tộc cũng chỉ một quý tộc nho nhỏ, không đáng phải lo lắng. Nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra là một ma pháp sư. Điều này lại khá là phiền toái.

- Ma pháp sư tiên sinh tôn kính!

Quản gia hơi khom người. Đối mặt với ma pháp sư, quản gia này cũng không có được khí phách đối kháng như Mạnh Hàn đối với nghiệp đoàn ma pháp sư. Quản gia rất cung kính nói:

- Đại nhân nhà ta là thành chủ đất này, William Tử tước đại nhân. Xin hỏi tôn quý ma pháp sư tiên sinh, ngài xưng hô như thế nào?

Mới vừa hỏi xong câu này, một vị chiến sĩ phía sau lại đi tới, nhẹ nhàng nói mấy câu ở bên tai của quản gia. Mạnh Hàn nghe rõ ràng, chiến sĩ kia phát hiện áo bào ma pháp sư của Mạnh Hàn là ma pháp sư học đồ, bởi vậy mới đặc biệt tới nhắc nhở một tiếng. Nghe thấy chiến sĩ nhắc nhở như vậy, thân thể quản gia cũng ưỡn thẳng lên rất nhiều. Thì ra chỉ là một ma pháp học đồ nho nhỏ, còn không đáng để Tử tước đại nhân phải lo lắng.

- Đại nhân nhà ta rất có thành ý mời. Mong các vị tiểu thư lên xe đi!

Quản gia này thậm chí không còn hứng thú nghe thấy tên của Mạnh Hàn nữa. Hắn trực tiếp đưa tay ra hiệu mời. Bên kia đã có một chiếc xe ngựa xem ra có phần sa hoa. Tại cửa xe ngựa còn có một vị thị nữ đã mở rộng ra đứng chờ bên cạnh. Trong lúc quản gia nói chuyện, các chiến sĩ xung quanh đã tiến lên một bước, khiến vòng tròn bao quanh thu nhỏ hơn rất nhiều. Điều này khiến những người ở trong vòng có thể càng khắc sâu cảm nhận bị chèn ép không nói nên lời này.

Các cửa hàng xung quanh dường như đều ăn ý đóng cửa tiệm lại. Mọi người trên đường cũng biến mất không thấy hình bóng. Xem ra chuyện như vậy cũng không phải mới phát sinh lần đầu tiên. Mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen, thậm chí cũng biết nên đối phó như thế nào. Thành chủ đại nhân ở chỗ này phát uy, có thể thấy được chút ít.

- Nếu như các nàng không muốn đi, sẽ có hậu quả gì không?

Mạnh Hàn đột nhiên mở miệng, hỏi một tiếng.

- Không muốn đi sao?

Quản gia cười lắc đầu:

- Tại sao lại không muốn đi chứ? Các ngươi nói, các nàng sẽ không muốn đi sao?

Quản gia vừa hỏi xong, các chiến sĩ vây xung quanh liền cười lớn. Ở chỗ này, khi các chiến sĩ của thành chủ đại nhân vây quanh, còn cho phép có người cãi lại ý chỉ của thành chủ đại nhân sao?

- Cho nên ta nói chính là nếu như.

Sắc mặt Mạnh Hàn vẫn không thay đổi, cười dài hỏi:

- Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi, ngươi có thể không trả lời!

- Xem như nể tình ngươi đã dân tới cho thành chủ đại nhân nhiều mỹ nữ như vậy, ta có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, ma pháp học đồ!

Quản gia bày ra một bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến:

- Nếu như các nàng không muốn đi, như vậy, những chiến sĩ bên cạnh ta sẽ bắt lấy các nàng trước tiên, sau đó lột bỏ hết quần áo, trói lại đưa đến bên cạnh thành chủ đại nhân, để thời điểm thành chủ đại nhân sủng hạnh sẽ dễ dàng hơn một chút. Hiểu chưa? Tiểu tử! Nếu như ngươi thức thời, tốt nhất chủ động đưa nô lệ và thị nữ của ngươi lên. Như vậy, thành chủ đại nhân có lẽ sẽ cho ngươi một chút thể diện để rời khỏi đây!

Từ ma pháp sư tôn kính biến thành ma pháp học đồ. Lại trong thời gian đang nói chuyện một câu từ ma pháp học đồ biến thành tiểu tử. Trong khoảng thời gian ngắn, cách gọi của quản gia đối với Mạnh Hàn đã thay đổi tới ba lần. Trong đó đã lộ ra sự miệt thị khinh thường.

Sau khi tên quản gia trả lời, đám linh đáng thuê đứng xung quanh lại cười vang một trận. Ánh mắt bọn họ nhìn các nàng cũng đầy vẻ dâm tà.

Nô lệ và thị nữ?

Ở trong mắt quản gia, những người ở bên cạnh Mạnh Hàn đều là thân phận như vậy. Chẳng phải điều này có nghĩa là các nàng cũng là nô lệ hoặc là thị nữ của Mạnh Hàn sao? Fanny và Angelina nghe thấy quản gia nói như vậy, các nàng đã hận tới mức nghiến răng nghiến lợi từ lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio