“Khải bẩm hoàng thượng, sa trường hồi báo Bạch tướng quân đã bắt được thủ lĩnh phản quân Lí Tín, tàn quân phản loạn cũng đã quy hàng.”
“Mới ba ngày, đã giải quyết được Lí Tín.” dưới điện triều văn võ bá quan không ngớt xôn xao bàn tán “Vị Binh mã đại nguyên soái này quả là…”
“Lần trước không phải còn nhanh hơn sao, bộ lạc Nạp Lan ấy, cũng chỉ mất mười hai ngày” “Còn lần trước nữa….”
“Đại quân khi nào thì hồi triều, trẫm muốn hảo hảo khai yến tiệc khánh công Bạch tướng quân” người ngồi trên điện khoát tay, dưới điện triều lập tức trở nên im lặng.
“Đại quân dự tính nửa tháng nữa sẽ khải hoàn hồi kinh, nhưng… ”vị võ tướng cúi đầu hạ thấp thanh âm, không dám nhìn người đang ngồi trên điện, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
“Nói…”Thanh âm lạnh lẽo ẩn chứa nguy hiểm vang lên, run rẩy nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, vị võ tưởng cố gắng lấy dũng khí: “ Bạch tướng quân nói ở vùng duyên hải phát hiện hải khấu, tướng quân phải tới xem xét, sau đó mới có thể hồi kinh.”
“Chà, lần này không biết là kẻ nào kém may mắn đây… ”
Triều thần ai nấy trong lòng âm thầm lo lắng, cố gắng giấu mặt mình vào y phục. Sợ mình trở thành đối tượng không may đó.
“Vùng duyên hải phát hiển hải khấu, ân ….. vùng duyên hải là do ai cai quản a? ” Từ trên điện vang lên thanh âm khàn khan.
Dưới điện một kẻ lập cập quỳ gối, toàn thân run rẩy: “Thần đáng chết, tội thần muôn lần đáng chết, thần….”
“Đủ rồi” – Người trên điện đứng dậy, ngữ khí đã không còn kiên nhẫn.
“Ngươi nghe cho kĩ, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Bạch Thiên Vũ nhanh chóng trở về, hơn nữa không phát hiện hải khấu gì đó, nếu không tội thất trách của ngươi, ngươi chuẩn bị nhận lấy đi.”
“Bãi triều”nhìn thấy bóng người tà mị kia rời khỏi, trong đại điện như vỡ ra.
“Ta nói Lưu đại nhân, ngươi vẫn là nên nhanh chóng nghĩ biện pháp liên lạc với Bạch đại nhân, làm cho hắn nhanh chóng trở về.”
“Đúng, đúng vậy, nếu không ngươi sẽ nguy hiểm lắm đấy” “Chà lần nào cũng đều như vậy cả, trận thắng này….”
Dưới điện mọi người đều vây quanh Lưu đại nhân nhiều người tranh nhau xuất ra chủ ý.
Bởi ai cũng rõ tính tình của Hoàng thượng, hắn thật sự là một Hoàng đế tốt, văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, trị quốc bình thiên hạ, không ai dám nói hắn nửa câu không đúng, cũng không ai dám trả lời hắn nửa lời không.
Nhưng tính tình thì phải nói là tà nịnh tới cực điểm. Đúng vậy, tà – chỉ cần là hắn muốn, không cần biết cái gì là tam cương ngũ thường, chỉ cần đạt được mục đích tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua. Ngọai trừ việc thống trị quốc gia bằng chính đạo, những thứ khác thì không cần phải nói tới. Bất kì ai trái ý hắn, mạo phạm hắn, hắn nhất định sẽ làm cho y hối hận vì mình đã sinh ra trên đời này.
Kỳ thật hắn đối với triều thần thưởng phạt phân minh, mọi người đều tâm phục khẩu phục, chính là lần này, thât trách…. thất trách cũng không phải là tội danh nhỏ, cho dù mọi người đều biết đây là chịu tội thay, nhưng không một ai dám đứng ra giải thích, sợ rằng cũng sẽ tránh không được tai bay vạ gió. Hơn nữa hải khấu, cho dù thiên hạ thái bình, cũng không tránh khỏi có vài cường đạo. Nhưng thế nào lại phải cần đến Binh mã đại nguyên soái tự mình đi tra hỏi. Ai, chính là chỉ cần thật sự có hải khấu, Lưu đại nhân liền mắc phải tội thất trách. Chuyện này………..nên thế nào cho phải.
Vừa hồi phủ, Lưu đại nhân lập tức viết thư, cho người khoái mã phì tri, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng tìm được đại nguyên soái, để hắn trở về cứu cái mạng nhỏ của mình.
“ Thiên Vũ à, ngươi vẫn như vậy không muốn quay về kinh thành, trở lại bên ta” gương mặt ẩn tình bất định dựa nghiêng vào tháp thượng, hoàng đế Âu Dương Vô Cực, khuôn mặt to lớn, nhãn thần thâm thúy, hai hàng lông mày dày đặc, cái mũi cao thẳng, cùng khóe môi nhếch lên lãnh khốc. Ngũ quan của hắn lập thể thâm khắc, hai mắt phát ra tinh quang lưu chuyển. Gương mặt ấy, thật làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, hấp dẫn vô số người, biết rõ là đó là vòng xoáy mà vẫn liều lĩnh nhảy vào. Không chỉ vì hắn là hoàng đế chí cao vô thượng, mà còn vì dáng vẻ tà nịnh, cuồng quyết của hắn.
Âu Dương Vô Cực hiểu rõ hôm nay trên triều đường, Lưu đại nhân chẳng qua chỉ là người chịu tội thay. Nhưng không làm vậy, hắn chỉ sợ y vĩnh viễn viện cớ để không trở về kinh thành gặp hắn. Hải khấu, phản quân, lưu Uy, biên thùy, còn tiếp tục như vậy, sợ là ngay cả tiểu mao tặc cũng bị hắn bắt hết. Kỳ thật mấy năm nay tứ hải đã sớm thái bình, đều là do hắn một tay dọn sạch. Thực ra, cũng không cần đến hắn tự mình xuất mã, tùy tiện chọn một vị tướng quân là có thể dẹp yên phản loạn. Nhưng ngày đó hắn tại triều đường thêu dệt thêm sự nguy hiểm của Lí Tín. Âu Dương Vô Cực không phải không biết ý đồ của hắn, thật ra cũng chỉ muốn cử hắn đi đánh một trận, bởi vì phải trước sau lo liệu mọi việc, nên thân là hoàng đế, hắn không thể không lấy quốc gia làm trọng. Hắn hiểu được năng lực của y, người khác có lẽ năm vạn đại quân, nửa tháng mới xong, y lại chỉ cần năm ngàn nhân mã, ba ngày kết thúc.
Vậy mà năm năm rồi, ra sa trường đánh trận, thời gian ở kinh thành không đến nửa tháng, tất cả đều là do sau khi đánh thắng, y liền không hồi triều để hoang phí thời gian, mà lại thân chinh xem xét khắp nơi, làm cho ngay bọn trộm cắp đều tuyệt tích.
Chú giải:
Khoái mã phì tri: ngựa chạy băng băng
Ẩn tỉnh bất định: không rõ biểu tình
Thâm khắc: sâu sắc.
Tà nịnh cuồng quyết: có thể tạm hiểu như sau
Tà nịnh: không có ý tốt.
Cuồng quyết: quyết định chắn chắn không thể thay đổi