Bạch Thiên Vũ ngồi trên bờ biển, nhìn bức thư cầu cứu Lưu đại nhân vừa gửi đến, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Y biết y đã phải về, cuối cùng vẫn là không nên làm cho người ta đi tìm mình vất vả như vậy a. Vài năm nay, y chạy khắp nơi, hắn cũng nghĩ hết biện pháp để truy, ngay cả bản thân y cũng có chút hoảng hốt. Sớm đã không ai nói y giống nữ nhân, không còn có người dám đưa tay vuốt mặt y, tuy rằng vẫn sẽ có người nhìn y sững sờ, nhưng y cảm nhận được, những ánh mắt ấy trừ bỏ kinh thán trước dung mạo y, còn có một cả sự bội phục từ tận đáy lòng, cả triều văn võ vốn chú ý đến y vì dung mạo, giờ đây lại chuyển hoàn toàn sang”chiến tích huy hoàng” của y.
Nhưng nam nhân kia, mỗi lần hồi triều y đều nhìn thấy hắn chăm chú nhìn mình, trong mắt toát ra vô tận cùng trắng trợn yêu ý, nghĩ hết biện pháp trong lúc ở cùng hắn mà chỉ cần vô lại kính nhân(), cuối cùng vào buổi tối hơi một chút là lại chạy đến viếng thăm phòng ngủ của y, đúng vậy, sau khi trải qua vô số lần, nhìn ngôi cửu ngũ đứng ở nóc nhà nhìn lén y, y cũng buông tha, chỉ cần hắn đến, y sẽ cho hắn vào nhà, hai người nói chuyện tâm sự, nghe hắn nói vô tận yêu ngữ, chậm rãi, y dường như cũng không còn phản cảm như lúc đầu, chỉ là vẫn như cũ không thể tiếp nhận, y không phải không nhìn ra nỗi thất vọng cùng đau xót trong đôi mắt Âu Dương Vô Cực, tuy rằng giờ đây tâm kết sau vài năm chinh chiến đã giải được, nhưng nghĩ đến việc phải làm”Ái nhân” của nam nhân kia, bị ôm như như vậy, y dù có hiểu được cũng không thể chấp nhận được. Nhưng mấy ngày nay, mỗi lần nghĩ đến mi mắt anh tuấn, ý cười tà tà, ngôn ngữ vô lại của Âu Dương Vô Cực, trong long lại có một sự chờ đợi không thể nói thành lời, bản thân thật nghĩ muốn gặp hắn sao, nghĩ, lắc đầu, như phải tống xuất được cái ý niệm không nên xuất hiện trong đầu mình ra ngoài.
Âu Dương Vô Cực ngồi trên đại điện, nghe Lưu đại nhân nói Bạch Thiên Vũ mấy ngày nữa có thể hồi triều, trong lòng không ngừng hưng phấn, rốt cuộc y cũng đã trở về.
Sau đó lạnh lùng hung hăng nhìn bách quan dưới điện, dùng thanh âm khủng bố đến cực điểm nói, “Các vị ái khanh, mấy ngày nay có đạo phỉ tác loạn gì đó không, có kẻ nào không sợ chết cần người đi trấn áp không?”.
“Không có, không có, hiện tại quốc thái dân an!” “Đạo phỉ gì cũng không có!” “Thiên hạ thật sự rất yên ổn!” Quần thần thất chủy bát thiệt hồi báo.
“Chắc chắn không có? Sẽ không phải là đợi sau khi Bạch tướng quân hồi triều, lại nhảy ra cái gì không sợ chết đi!” Âu Dương Vô Cực tiếp tục uy hiếp.
“Tuyệt đối không có.” Quần thần chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
“Tốt lắm, chuẩn bị thịnh yến, trẫm muốn hảo hảo thưởng cho Bạch tướng quân”.
Năm ngày sau, Bạch Thiên Vũ hồi triều, Thứ Dạ trong hoàng cung cử hành long trọng hoạt động chúc mừng, đại yến quần thần, ca ngợi Bạch Thiên Vũ, bên cạnh đó phong Bạch Thiên Vũ vi “Hộ quốc công” quan cư cực phẩm.
Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ ngồi trên ghế cạnh mình, cảm thấy tâm mình như muốn nổ tung, y vẫn là đẹp như vậy, nhưng lại thêm một chút anh khí, chỉ ngồi nơi đó mà cũng đã tao nhã đến cực điểm, nhàn nhàn nhạt nhạt, nhưng lại có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của người khác. Nhìn trong buổi tiệc vô số người liếc mắt nhìn lén y, hắn hận không thể móc đi đôi mắt của bọn họ. Thấy Bạch Thiên Vũ tao nhã cười, đáp lễ quần thần hướng y chúc mừng, Âu Dương Vô Cực thầm nghĩ muốn ôm y vào lòng hảo hảo vuốt ve một phen.
Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực ngồi trên chủ thượng vị, nhịn không được mà nở nụ cười, sắc mặt của hắn nên gọi là gì nhỉ, hệt như cái bảng pha màu. Nhìn lại hắn, dung nhan như tạc, ngồi ở vị trí uy vũ trời sinh, tà tứ mê đến hoặc người khác, trong lòng bất giác có một cảm xúc kì lạ trỗi lên.
Âu Dương Vô Cực mạnh mẽ uống một ly, rồi lại them một ly, dường như ly rượu kia đắc tội với hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên Vũ như muốn đem y nuốt vào bụng. Rốt cục, Âu Dương Vô Cực nhịn không được nữa, hắn không bao giờ … muốn Bạch Thiên Vũ cười với người khác, đứng lên nói, “Trẫm không uống được nhiều rượu, muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi, Bạch ái khanh cùng trẫm đã nhiều ngày không nói chuyện với nhau, sẽ theo trẫm rời đi, sẵn tiện nói cho trẫm nghe tình huống chính chiến mấy ngày nay của ái khanh.” Nói xong xoay người rời đi, Âu Dương Vô Cực không để ý tới thần sắc kháng nghị của Bạch Thiên Vũ, dẫn đầu rời tiệc, Bạch Thiên Vũ đành phải theo hắn rời đi.
Trên đường quay về tẩm cung, Âu Dương Vô Cực như người uống say, thân hình lắc lư như muốn ngã xuống, Tần Phong thấy thế chạy lại muốn đỡ hắn, lại bị hắn lạnh lùng trừng mắt, Tần Phong không khỏi cười thầm, ánh mắt này thanh tỉnh như vậy, có chút dấu hiệu say rượu nào đâu, chuyện hai người bọn họ, Tần Phong là người rõ ràng nhất, thấy vậy vội vàng đẩy hắn về phía Bạch Thiên Vũ đang đi phía trước, vừa lúc tiếp được thân hình sắp ngã xuống của Âu Dương Vô Cực.
Trời ạ, sao lại nặng như vậy, Bạch Thiên Vũ nhìn thân hình đang dựa vào mình, vẻ mặt như say, lúc này cũng không nhẫn tâm đẩy hắn ra, đành phải đỡ thân hình dị thường cao lớn của hắn hướng về tẩm cung, tuy rằng bản thân cũng là người luyện võ, thân hình cũng không nhỏ, nhưng nếu so với Âu Dương Vô Cực thì lại có vẻ nhỏ hơn một chút, hơn nữa người này một chút khí lực cũng không có, hoàn toàn khoát lên người y, đợi cho đến lúc đến tẩm cung, Bạch Thiên Vũ cũng đã thở hỗn hển.
Vào tẩm cung, Âu Dương Vô Cực khiển lui tả hữu, chỉ thị Bạch Thiên Vũ đem hắn đỡ xuống long tháp, đột nhiên Âu Dương Vô Cực đem y phóng lên giường, chỉ cảm nhận được Âu Dương Vô Cực đột nhiên kéo mình, bản thân gục ở tại hắn trong lòng, Âu Dương Vô Cực xoay người một cái, gắt gao đem Bạch Thiên Vũ đặt ở dưới thân, môi mang theo hơi rượu hướng Bạch Thiên Vũ mà hôn, mặc kệ Bạch Thiên Vũ trốn như thế nào, hắn luôn có biện pháp để hôn y, đến cuối cùng cũng dừng lại trên môi đỏ mộng của Bạch Thiên Vũ, Âu Dương Vô Cực say mê, tha thiết mút vào, dường như muốn bù đáp cho năm năm xa cách vậy, Bạch Thiên Vũ ngừng thở, miệng y đầy chất lỏng ngọt ngào, dưới tay cảm xúc như tơ vò, thân thể rắn chắc lại không hề khoa trương kề sát y, Âu Dương Vô Cực cảm thấy mình sắp bạo phát. Nhịn không được thì thào nói:
“Thiên Vũ, Thiên Vũ, ta rất nhớ ngươi, ta yêu ngươi”.
Bạch Thiên Vũ bị cái hôn của Âu Dương Vô Cực làm cho ý loạn tình mê, như say như mê, cũng không nghĩ muốn phản kháng, đến khi thanh âm của Âu Dương Vô Cực truyền đến, hắn mới giật mình tỉnh lại, thấy tư thái của mình như đang chọc người, y phục nửa mở nữa khép mặc cho Âu Dương Vô Cực tàn sát bừa bãi.
Chú giải:
()Vô lại kính nhân: không có hành động quá mức, tôn kính lẫn nhau
Hết chính văn đệ thập nhị chương