Thiên Hạ
Chương : Khí phủ vạn lý
gacsach.com
Trên bãi chiến trường rộng ba dặm, trận chiến tàn khốc và kiệt liệt đã diễn ra. Một vạn quân Đường cùng hơn một vạn quân Đại Thực hỗn chiến.
Quân Đường sáu ngày thương kỵ quân làm chủ lực, sáu ngày cung kỵ binh chia ra hai cánh, bảo vệ được trận hình nguyên vẹn. So với sự hoàn chinh của quân Đường, tuy bố trận đem giàn, nhưng lại nhằm vào nhược điểm quân Đại Thực. Vì quân Đại Thực được ghép lại lâm thời, không có sự nhịp nhàng tổng thế, hơn nữa thực lực không đều.
Nhằm nhược điểm này, Lý Khánh An liền dùng phương án tác chiến tổng thể, đánh vào chỗ yếu trước, để công phá cả liên quân Đại Thực.
Liên quân Đại Thực thiếu sự huấn luyện tổng hợp nên trông có phần hỗn loạn hơn nhiều. Ngoài ba ngàn quân Đại Thực tồ thành trận hình vuộng, quân Thạch Quốc và Đột Kỵ Thi đã hoàn toàn hỗn loạn, mạnh ai nấy đánh. Chu Địch Nhĩ cũng biết được nhược điểm này của mình, hắn mệnh người Đột Kỵ Thi thích đánh một mình đối phó với thương kỵ binh quân Đường ở hai bên.còn quân Thạch Quốc tô thành trận vuông, phục sẵn bên cạnh mình để hỗ trợ.
Đón đầu quân Đại Thực chính là quân Hàn Hải lục doanh tinh nhuệ của Đoàn Tú Thực. Hai chỉ quân đội như sóng ta đụng đầu, chỉ đùng một phát, đã đao thương đột xuất, tiếng vó ngựa lốc cốc. tiếng hò tiếng hét, tiếng xương gãy máu rơi, tiếng hét trước lúc chết, máu thịt tung tóe. thi thể la liệt. Trên chiến trường mạng người như cỏ rác.
Lệ Phi Thủ Du dẫn hai ngàn cung kỵ binh phóng nhanh về phía trái quân Đại Thực, tiễn xuất như mưa. phóng đến trận hình quân Đại Thực, đã giúp sức thêm nhiều cho chú lực Đoàn Tú Thực tác chiến chính diện.
Bạch Hiếu Đức, Hiếu Tiết phụ trách đối phó người Đột Kỵ Thi, bọn họ tuy là quý tộc Quy Tư. từ nhỏ dũng mãnh hơn người, cung mã tinh thông, đế họ dẫn một ngàn kỵ binh, dùng cung nỏ mạnh mẽ áp đảo quân Đột Kỵ Thi, ngăn không cho chúng xông lên hai cánh quân Đường.
Lý Khánh An và Đô Ma Chi cũng là “cố nhân”, sau nhiều năm qua lại. con trai của lão, Đô Ka Tiên chính là chết dưới tiễn của Lý Khánh an. Hắn hiểu người Đột Kỵ Thi như trong lòng bàn tay. Biết người Đột Kỵ Thi bề ngoài lợi hại thật chất gan chả bao nhiêu, tham công lại tiếc thân. Đô Ma Chi tuy có thù giết con với mình, nhưng lão tuyệt không vì báo thù con mà mất đi cái vốn căn bổn của mình, căn bổn của hắn không phải đất, mà là thủ hạ bộ lạc, lão không thể vì bất kỳ ai mà bán mạng liều mình.
Bọn họ đều là sói trên thảo nguyên, tập tính của sói là sợ mạnh hiếp yếu, gặp kẻ yếu mềm tuyệt không để thua, sẵn sàng đưa móng vuốt sắc bén ra, nhưng gặp phải địch mạnh sẽ tránh đi thật xa, Đô Ma Chi chính là con sói như thế.
Chính vì hiểu thấu người Đột Kỵ Thi, Lý Khánh An không đặc nhiều binh lực vào Đột Kỵ Thi. Hắn biết chỉ cần có chút động tĩnh. Đô Ma Chi sẽ là người chạy nhanh nhất. Trong sự hiểu biết về người Đột Kỵ Thi, hắn rõ ràng là hơn Chu Địch Nhĩ. Chu Địch Nhĩ mệnh người Đột Kỵ Thi tấn công hai cánh quân Đường, nhưng hắn không biết Đô Ma Chi sở dĩ có thể sống được từ thời Tô Lộ Khả Hãn chính là nhờ nguyên tắc mình triết bào thân của Đô Ma Chi này.
Cũng chính vì Khánh An hiểu, Đô Ma Chi tuy khí thế tràn trề, nhưng lại không hết sức đánh Đường. Lão mệnh thủ hạ từ hai phía quân Đường phóng đi, lớn tiếng la hét. tạo khi thế động trời, nhưng lại chưa một lần tấn công có quy mô. chỉ là lệnh cho số ít kỵ binh Đột Kỵ Thi tiến hành tiến công thử, một khi gặp phải cung tiễn quân Đường phản kích lập tức rút.
Sau một canh giờ, tổn thất của lão chưa đến sau trăm người. Thực lực của lão được bào tồn.
Đô Ma Chi vừa chỉ huy tấn công vừa quân sát tình thế hai quân, lần này đại quân Bắc Đình áp cành cực có khả năng vương triều Đại Đường phải khôi phục sự thống trị với Bắc Đình. Còn Đại Thực nội chiến đang hoành hành, bọn họ làm sao chống được sự tây tiến của quân Đường. Lão biết rõ lãnh thổ của mình sắp không giữ được, nhưng lại không cam tâm. hi vọng có thể mượn sức Chu Địch Nhĩ đuổi quân Đường đi. Nhưng tình thế trước mắt càng ngày càng bất lợi cho quân Đại Thực, lão đã bắt đầu nghĩ đường rút.
Quân Đường toàn lực tấn công điểm yếu của liên quân Đại Thực.
Nam Tề Vân và Lôi Vạn Xuân mỗi ngày dẫn một chỉ kỵ binh, như đao sắc đấm thép xông về hai canhq quân Đại Thực và Thạch Quốc, mục đích lại phải đánh bại trận vuông liên hợp của họ. Thương sắt dài của nam Tề Văn dẫn một trượng năm thước, sắc bén vô cùng, giờ đang phi vũ giữa không, tả xung hữu đột trong trận địa quân địch, thế khó ai đỡ nổi. Trường thương xuyên qua ngực kẻ địch, tiếng thám vang vàng giữa đất trời.
Lúc này một viên địch tướng Đại Thực từ một bên xông ra, thương sắt trườn qua. hai tên đoàn binh tiếp ứng hai bên. Nam Tề Vân vẫn tay trái cầm thương, trở tay nhanh như chớp,một nhát chém xuống, chém bay đều tướng lĩnh Đại Thực, chỉ để lại tử thi không để theo chiến mã trở về trận địa đối phương.
“Giết!” Hắn hô lên như sấm, sĩ khí hai doanh quân Đường bên cạnh dâng cao. Thêm tiếng trống tạo thế. một con đáo thích cốt sắc bén vô cùng chẳng mấy chốc đã cắt đứt trận vuông của liên quân Đại Thực thành hai.
Tiếng trống càng lúc càng kịch liệt, quân đường phát động chiến thuật diệt kiến. Chiến thuật này do Lôi Vạn Xuân chấp hành. Hắn dẫn hai ngàn kỵ binh tứ doanh, mục tiêu là thắng quân Thạch Quốc yếu ớt.
Lôi Vạn Xuân mệnh danh mãnh tướng số một Bắc Đình, dũng mạnh dị thường. Thân hình hắn vạm vỡ cưỡi trên chiến mã cao to, nhưng một đắng chiến thần bất bại hạ phàm. Hai tay hắn cầm hai chiến thiết chùy năm gần năm mươi cân. thiết chùy tung đòn. gió mạnh ập mặt. bóng chùy phi vũ như tuyết rơi, hung mãnh như hùm. Một ngàn chùy kỵ binh bên hắn ai ai cũng vai hổ lưng hùm. sức mạnh vô cùng. Bọn họ đều tay chầm thiết chùy tháp tùng hai bên Lôi Vạn Xuân, hình thành bách chùy trận. Nơi nào bách chùy trận đi qua, quân Thạch Quốc đều đầu roi máu đô, xương gãy chỉ đứt. chết rất ư thê thảm.
Lôi Vạn Xuân dẫn hai ngàn quân Đường cứ xông thẳng lên, thế như chẻ củi, giết cho kỵ binh Thạch Quốc đầu roi rào rào, máu chảy thành sông. Binh sĩ Thạch Quốc nhìn mà rụng hết tim gan. đấu chí hoàn toàn suy sụp. Thiết Chùy trận của Lôi Vạn Xuân đến đâu. binh sĩ Thạch Quốc lập tức bỏ chạy.
Vương tử Thạch Quốc Viễn An mặt xanh như tầu lá. sự lớn mạnh của quân Đường khiến hắn ý thức được, trận này Đại Thực rất có khả năng bại. vậy hiệp ước tham chiến giữa Thạch Quốc và Đại Thực hậu quả sẽ ra sao, hắn thật không dám nghĩ.
“Nhị vương tử. chúng ta không chống đỡ nổi, thế cục đã định.đầu hàng thôi!” Một tướng lĩnh Thạch Quốc máu me đầy mình chạy đến trước mặt Viễn Ân hét to.
“Đầu hàng!” Viễn Ân hoang mang, hắn có thể đầu hàng ư?
“Đầu hàng thôi, nếu không Thạch Quốc ta sẽ tiêu mất!”
Tướng lĩnh vừa dứt lời, thì bỗng đâu hắn một tiếng thảm kêu. một thanh trường mâu đã xuyên qua lồng ngực hắn. tướng lĩnh Đại Thực giám sát Thạch Quốc tác chiến mặt mũi hung hăng nói:
“Ngươi dám quấy giễu quân tâm!”
Hắn rút trường mâu ra. giận dữ nhìn Viễn Ân nói: “Tử chiến đến cùng, không ai được phát rút! Hiểu chưa?”
Viễn Ân nhìn mũi đao nhuốm máu của hắn. liền sợ hãi gật đầu. La Sờ Nhĩ lại nhìn một binh sĩ nói: “Lập tức đến cầu viện tướng quân, nói quân Thạch Quốc nguy cấp.”
Không đợi binh sĩ đi báo tin. chủ tướng Chu Đích Nhĩ Đại Thực đằng sau đã nhìn ra tình thế nguy cấp, quân đội Thạch Quốc rất có khả năng sẽ bị đánh bại. Hắn vội quay lại nói với phó tướng Hầu Tái Nhân: “Ngươi tiếp tục chỉ huy trận đấu.”
Hắn lại hạ lệnh với năm trăm thân binh: “Lập tức theo ta đến chi viện quân Thạch Quốc.”
Năm trăm quân tinh nhuệ vẫn theo sau Chu Địch Nhĩ cuối cùng cũng xuất động. Bọn họ đã chiến giáp quang minh Khải cướp được từ quân Đường đã tử trận, và cười trên chiến mà tuấn tú của Ả Rập xuất trận.
Mỗi người họ được trang bị cho hai mươi cây đoản mâu bay. Năm trăm người là người Bối Đa Nhân thiện chiến, ai ai đều là bậc anh hùng trên lưng ngựa. Vào năm Khai Nguyên. Chu Địch Nhĩ tham gia trấn áp Túc Đặc khời nghĩa. năm trăm người này đã đánh bại ba ngàn nghĩa quân, giết quân và gia quyến họ đến gần vạn người.
Mấy ngày trước, sau khi đánh bại quân Y Ngô, chính năm trăm người Bối Đa Nhân này đã đánh bại người Sa Đà. và giết chủ tướng quân Đường Hàn Chí. Bọn họ chính là quân chủ lực của Chu Địch Nhĩ. thường có tác dụng khỏi tử hồi sinh. Lúc này quân Thạch Quốc sắp bại. Chu Địch Nhĩ liền phái chỉ quân bách chiến bách thắng này ra trận.
Năm trăm Bối Đa Nhân cùng thúc ngựa phóng đến. lá cờ hùng ưng tung bay giữa đất trời, đây là biéu tượng chủ tướng của Đại Thực.
Lý Khánh An nãy giờ vẫn chú ý động tình của lá cờ này, chỉ thấy đại cờ đang di chuyên về hướng Thạch Quốc quân. Vậy là đích thân Chu Địch Nhĩ đưa quân đến giải nguy quân Thạch Quân. Để đối phó với đội quân khét tiếng À Rập này, Lý Khánh An cũng đành phải xuất đầu lộ diện vũ khí bí mật của mình.
Hắn quay lại nhìn Lệ Phi Nguyên Lễ thét to: “Ngươi có thể xuất chiến.”
Lúc này Lệ Phi Nguyên lễ mình mặc trọng giáp, tay cầm một mạch đao một trượng tám. Lúc ở An Tây, hắn từng là phó úy mạch đao doanh của Lỷ Tự Nghiệp. Sau khi đến Bắc Đình, hắn từ Hàn Hài quân rút ra một ngàn binh sĩ cao to chuyển bị huấn luyện thành mạch đao quân Bắc Đình, chỉ iếc là do mạch đao khó đúc, trong mấy tháng tại Bắc Đình, cũng chỉ tạo ra được sáu trăm thanh, nên cuối cùng đành phải kiến tạo một mach đao doanh tạm thời.
Sáu trăm trọng giáp quân này ẩn trong sáu ngày thương kỵ binh, đó là vũ khí bí mật mà Lý Khánh An dùng để đối phó với người Bối Đa Nhân.
Lệnh vừa hạ.sáu trăm trọng giáp mạch đao quân liền theo Lệ Phi Nguyên Lễ phóng thẳng đến địch quân chủ kỳ. Lý Khánh An cũng thúc chiến mã. soái lãnh trăm thân binh phóng đến chiến trường Thạch Quốc. Lúc này, quân Thạch Quốc chính là điểm yếu của liên quân. chỉ cần nó bại trận sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thắng bại trận Toái Diệp này.
Người Bối Đa Nhân vừa xuất rận đã biểu hiệu sự thần tốc và tính mạnh mẽ của họ. Bọn họ nhanh như gió đột kích xung quanh quân Đường, dùng đôn bài cướp được của quân Đường đỡ lấy nhưng trận mưa tiễn của quân Đường. Họ dùng đoản mâu nhưng phảng phất như rắn độc, chốc chốc mới phát ra. chỉ một kích là lấy mạng người như trở bàn tay. Bách chùy trận đã có mười mấy người chết dưới tay chung.
Đại Thực chủ soái đã đến. điều này đã cổ vũ rất nhiều cho sĩ khí Đại Thực. Bốn ngàn quân kỵ binh Thạch Quốc dần tụ tập chống đỡ lại sự đột kích của quân Đường. Chu Địch Nhĩ lớn tiếng chỉ huy quân Thạch Quốc bố binh bài trận lại. Trong lúc này, sáu trăm mạch đao quân của Lệ Phi Nguyên lễ đột nhiên xuất kích.
Bọn họ như một bức tường đồng chắn ngang giữa người Bối Đa Nhân và bách chùy trận. Mạch đao tung hoành phản kích người Bối Đa Nhân, tiếng động mâu thích kỳ cạch va nhau, như mưa đá bắn vào trọng giáp mạch đao quân, nhưng lại không tài nào xuyên thủng, quân mạch đao mỗi bước đi nặng tựa núi,
từng bước từng bước giết sang bọn người Bối Đa Nhân. Một trăm mấy người Bối Đa Nhân vẫn không biết sợ. Bọn chúng hô to, tay cầm trường mâu phóng đến chỗ mạch đao quân, hòng dùng sức xông kích mạnh mẽ kia xuyên thùng trọng giáp của binh sĩ.
Không ngờ hai quân vừa đụng độ, mạch đao trắng xóa đã tung bay, một trăm kỵ binh cả ngựa cả người bị chém cho tan tác.
Chu Địch Nhi kinh hãi. vội hạ lệnh thu binh. Nhưng ngay lúc này, quân Đường sau lưng mạch đao đã lại được phát động, trăm tên chùy kỵ binh đi theo Lôi Vạn Xuân dùng sức lực ngàn cân phóng về hướng kỵ binh Thạch Quốc, hai ngàn quân Đường theo sau. Lội Vạn Xuân như đấng chiến thàn giết vào địch
quân doanh đông đúc kia.
đại chùy tả xung hữu đột. Dưới đại chùy của hắn. quân Thạch Quốc không biết đã chết bao nhiêu. Trãm thù hạ của hắn cũng ra tay theo sát. chỉ một chốc, ảnh chùy tung hoành, quân địch thương vong thảm trong. Chùy kỵ binh thế mạnh hùng dũng xong vào tiêu diệt trận hình vừa được tập kết của quân Thạch Quốc, quân Thạch Quốc bị giết tan tác, mắt thấy như không còn đỡ nổi.
Chu Địch Nhĩ hoảng hốt. nghiêm giọng hô to: “Kết trận! Không được rút lui!”
Mệnh lệnh của hắn cũng chả có hiệu quả gì. quân Thạch Quốc đã bị Lôi Vạn Xuân làm khiếp vía. Chu Địch Nhĩ quay sang lườm Lội Vạn Xuân, không giết tên này, bọn họ chắc chắn bại trận.
Từ trong túi ngựa. hắn rút ra một cây đoản mâu đen ngòm, nó được làm bằng thép tinh luyện, sắc bén vô cùng. chỉ một lúc mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm vào lồng ngực Lôi Vạn Xuân, phảng phất như thời khắc mấy ngày trước hắn đã đích thân giết chết chủ tướng quân Đại Đường. Đường cong mỹ miều ấy khi đoản mâu bắn vào ngực tên tướng Đường kia. cắm chặt hắn dưới đất. Cảm giác cao trào ấy hắn đến đây vẫn không quên được.
Hắn lại từ từ giơ đoản mâu lên. nhắm vào Lôi Vạn Xuân đang đồ sát binh sĩ Thạch Quốc ngoài ba mươi bước kia. trong lúc hắn tung ra đoản mâu. ngay lập tức, một cây tiễn đã như điện chóp bắn đến. Trước mắt hắn. cây tiễn đó dần lớn lên dần. Cuối cùng chỉ kịp cảm thấy một cơn nhói đau giữa trán, mắt đỏ ngầu, và tiếp theo là một màu đen tử thần ập đến.
Tiễn đã xuyên qua đầu của Chu Địch Nhĩ. đoản mâu rơi đất. hắn cũng lăn lộn từ trên ngựa té nhào xuống. Ngoài tám mươi bước, Lý Khánh An đang từ từ thu hồi liệt hòa cung. Hắn không khỏi ngường đầu lên cười, hắn đã lâu lắm rồi không dùng đến. Hôm nay lâm trận giết chủ tướng Đại Thực, hắn lại có cảm giác như quay lại thời An Tây.
“chủ tướng Đại Thực đã chết.kẻ đoạt được soái kỳ, thường hai ngàn bạc.”
Quân đường hô hi reo hò, ai nấy đều đua nhau anh dũng xông lên. chỉ một chốc sau lá cờ hùng ưng kia đã biến mất khỏi bão táp mưa to của chiến trường...
Tin Chu Địch Nhĩ bị giết đã loan truyền khắp nơi. Đô Ma Chi thấy tình thế không ôn. liền soái lĩnh bộ hạ đào tẩu khỏi chiến trường. Với sự bỏ chạy của quân Đột Kỵ Thi. liên quân Đại Thực triệt để sụp đổ, quân Đại Thực và Thạch Quốc thảm bại te tua. bị quân Đường truy đuổi tiêu diệt.
người quỳ gối xin hàng nhiều vô số kể. Trong trận chiến này, quân Đường đã giết giặc gần bảy ngàn người, bắt sống hơn năm ngàn, chỉ có vương tử Thạch Quốc Viễn ân dưới sự hộ tống liều mình của thị vệ đã trốn được, ngoài ra đại quân liên minh với Đại Thực hoàn toàn bị tiêu diệt.
...
Trong gió lạnh kinh hoàng, cửa thành Toái Diệp đã mở, Nhĩ Vi Đặc Lặc Khả Hãn
soái lãnh hai trăm hơn ky binh quý tốc quỳ dưới đất. Sau lưng họ là hai ngàn quân Đột Kỵ Thi đã bỏ binh khí xếp hàng chờ đợi.
Tại cửa thành, hơn một ngàn người Hán Túy Diệp xếp đầy, kích động chờ đợi quân Đường đi đến.
Xa xa. lá cờ của quân Đường đã tung bay phấp phớt ở cuối chân trời thảo nguyên. Sau hai ngày nghỉ ngơi. Lý Khánh An soái lãnh tám ngàn quân đến tiếp quản thành Toái Diệp.
Cả một đoàn quân lẫm liệt khí phách càng lúc càng đến gần. Họ ai ai đều giáp mũ chỉnh chu. oai phong lẫm liệt. Lý Khánh an nhìn toàn thành trì nguy nga này, trong lòng không khỏi cảm xúc dâng trào. Sau một ngàn ba trăm năm. tòa thành sẽ hoàn toàn biến mất dưới phong trần của thời gian. Mảnh đất này tuy là đất khách quê người, nhưng vào thời thịnh Đường, nó lại là lãnh thô của người Hán.
Đội ngũ đứng lại trước mặt quý tộc Đột Kỵ Thi. Nhĩ Vi Đặc Lặc khả hàn dâng cao đại ấn nói: “Tỵ thần Nhĩ Vi Đặc Lặc biên giới Đai Đường xin được thỉnh hàng Bắc Đình Tiết độ sứ!”
Lý Khánh An nhảy phóc xuống ngựa, dìu hắn đưa dậy nói:
“Khả hãn có mắt nhìn xa trông rộng. Toái Diệp an nguy còn phải nhờ khả hãn và quân Đường cùng duy trì. hi vọng khả hàn và quân Đường có thể hòa bình chung sống.”
Hắn lại nhìn nhìn binh sĩ Đột Kỵ Thi đã nộp vũ khí đầu hàng, gật gật đầu ra dấu với Lệ Phi Thủ Du. Lệ Phi Thủ Du lập tức soái lĩnh ba ngàn quân đi lên thu phục.
Nhĩ Vi Đặc Lặc khả hãn nhìn quân đội của mình bị dẫn đi không khỏi thầm thở dài. Quân đội biến mất cũng có nghĩa là quyền lực biến mất. Bắt đầu từ nay. Đột Kỵ Thi Toái Diệp đã trở thành lịch sử.
Hắn thiu não một mình, một chốc sang lại quay sang Khánh An nói: “Sứ quân, ta định dẫn con trai đến Trường An bái kiến Thiên khả hàn. không biết ngài có thể cho phép không?”
Khánh An mỉm cười nói: “chỉ tham kiến Hoàng thượng tất nhiên là việc tốt. đợi ta xử lý việc Toái Diệp xong, ắc cũng phải hồi kinh diện thánh, hay khả hàn cứ xuất phát cùng ta.”
Nhĩ Vi Đặc Lặc vội nói: “cảm ơn ý tốt của sứ quân, nhưng tai hạ định ngày mốt sẽ lên đường, xin đi trước một bước.”
“Được thôi!”
Xong Lý Khánh An trở ngựa lên ngựa, cao giọng hạ lệnh: “Tất cả xếp hàng theo ta. vào thu nhận Toái Diệp.”
Quán Đường bắt đầu lần lượt vào thành, người Hán trong thành mừng rỡ khôn xiết, chạy ùa ra đường tay cầm rượu ngon, hoa đẹp chào mừng quân Đường như ong vờ tổ. Thực tế, từ sau khi năm Khai Nguyên thử bảy, Toái Diệp mất Đường, sau ba mươi năm lưu lạc, đứa con lạc lõng này cuối cùng đã trở về vòng tay của người mẹ thân thương.