Thiên Hạ
Chương : Nguy cơ tăng vụt
gacsach.com
Màn đêm vừa buông xuống, một cỗ xe dường như hóa điên chạy về Hưng Khánh cung, chỉ nghe trong xe ngựa, tiếng nói của Dương Quốc Trung không ngừng thôi thúc: “Nhanh! Nhanh nữa!”
Hơn hai trăm viên thị vệ xung quanh bảo vệ hắn cũng đều kinh ngạc khôn xiết, trong trí nhớ của họ, Dương Quốc Trung chưa bao giờ hoảng hốt như vậy, tất cả những điều này đều có quan hệ tới sự đột ngột đến viếng của Phu Mông Linh Sát.
Dương Quốc Trung bên trong xe ngựa vừa hồi hộp vừa hưng phấn, tin tức mà Lý Khánh An lại là hậu nhân của Lý Kiến Thành làm cho hắn chấn động vạn phần, hắn lần đầu tiên nảy sinh một cảm giác khiếp sợ đối với Lý Khánh An. chẳng trách thân phận của Lý Khánh An luôn là một điều bí ẩn, thì ra hắn lại là hậu nhân của Ẩn thái tử, còn hưng phấn là hắn đã nắm được một nhược điểm lớn nhất của Lý Khánh An. hắn biết, lần này, thánh thượng bất luận thế nào cũng sẽ không buông tha Lý Khánh An rồi.
Sự nghiêm trọng của sự việc này, đã làm cho Dương Quốc Trung từ bỏ kế hoạch triệu tập hội nghị gia tộc đêm nay, gia tộc của họ cũng gặp phải nguy cơ nghiêm trọng, hắn hôm nay mới nhận được tin. đêm hôm trước, quý phi nương nương đã cất tóc dọn vào ở Thái Chân quan của Đại Minh cung, tuy là không xác minh rõ là quý phi đã xuất gia chưa, nhưng việc này đủ để làm lung lay căn cơ của Dương gia.
Cho dù là một việc nghiêm trọng như thế, Dương Quốc Trung cũng đã không còn lo tới được, bởi vì hắn là hữu tướng Đại Đường, hắn biết hậu quả nghiêm trọng của việc Lý Khánh An là hậu nhân của Kiến Thành, đây là mối đe dọa nghiêm trọng đến giang sơn xã tắc của Lý Long Cơ, Dương Quốc Trung cân nhắc lợi và hại, chẳng thà mặt đối mặt với gia tộc cùng nhau khổ sở rầu rĩ. chi bằng đi mặt đàm thương lượng với thánh thượng chuyện đại sự giang sơn xã tắc, việc thứ hai ngược lại có thể giữ được địa vị của hắn Dương Quốc Trung.
Dương Quốc Trung một mặt lo lắng hối thúc phu xe đi nhanh, mặt khác quay đầu không yên tâm hỏi Phu Mông Linh Sát: “Phu Mông sứ quân, ngài thật sự chắc chắn xác nhận lời nói của người đó là sự thật không?
Câu nói này hắn đã hỏi không dưới ba lần rồi, nhưng sự việc hệ trọng, hắn vẫn còn chưa yên tâm lắm. Phu Mông Linh Sát ngồi ngay phía sau hắn, cùng hắn đi vào cung, trong lòng hắn cũng rất hồi hộp, hắn cũng biết mình đã vén ra một bí mật kinh thiên, bí mật kinh thiên này có ảnh hưởng gì đến triều đình, hắn hoàn toàn không biết, nhưng trong lòng Phu Mông Linh Sát loáng thoáng có một tia hi vọng, hắn khát vọng mình có thể trở về An Tây, quay lại thay thế Lý Khánh An. từ cái ngày hắn rời xa An Tây, hắn đã từng thể rằng, nhất định sẽ quay trở về.
Thấy Dương Quốc Trung hồi hộp, Phu Mông Linh Sát cũng có chút thấp thỏm không yên nói: “Chắc là thật, ta biết Toái Hiệp có một Hán Đường Hội. một số người dẫn đầu của Hán Đường Hội ta đều quen biết, chỉ là không ngờ trong Hán Đường Hội còn có một Ẩn Long Hội. hơn nữa ở An Tây cũng có một truyền thuyết, nói Kiến Thành mười tám gia tướng đã hộ tống Thường phi chạy đến Toái Hiệp, hắn thậm chí nhắc tới long văn ngọc bội, quả thật là có căn có cứ. điều quan trọng hơn là thân thế của Lý Khánh An luôn là một điều bí ẩn. sau này thánh thượng không phải ra lệnh mạnh cho mọi người không được bàn về việc này nữa hay sao?”
Dương Quốc Trung cũng cảm thán nói: “Lúc đó người không truy tra thân thế của Lý Khánh An, là vì phải dùng hắn. bây giờ hay rồi, lại tự làm kén trói mình, chắc là bản thân thánh thượng cũng hối hận rồi.”
Nói đến đây. hắn lại căn dặn Phu Mông Linh Sát nói: “Lát nữa đi gặp thánh thượng, ngươi đừng mở miệng, tất cả để ta ứng đáp, biết không?”
“Tướng quân yên tâm. điểm này ty chức hiểu, tuyệt đối sẽ không vượt quyền tự ý trả lời.”
“ừm!” Dương Quốc Trung Hải lòng gật gật đầu, tên Phu Mông Linh Sát cũng khá sáng mắt.
“Nhanh lên! Nhanh hơn chút nữa cho ta!”
Phu xe liều mạng quật ngựa kéo xe, xe ngựa như gió bay điện xẹt phóng đi về phía Đại Minh cung.
Hai ngày nay, tâm trạng của Lý Long Cơ quả thật tồi tệ đến đỉnh điểm, quý phi của hắn lại cắt tóc nhập quan rồi, làm cho hắn vừa tức giận vừa đau lòng, tức giận là Dương quý phi một mực không chịu nhận lỗi. tính khí cực cứng cõi. nhất định phải để hắn hủy bỏ xử lý Lý Khánh An. thậm chí còn vì một tên Lý Khánh An không tiếc xuất gia lần nữa. điều này làm cho trong lòng Lý Long Cơ lại càng tăng thêm một phần ganh ghét, quý phi có phải là có chút phải lòng tên Lý Khánh An kia rồi?
Nhưng đau lòng là hắn có thể phải mất đi quý phi rồi, dù sao sủng ái đã gần mười năm. hắn đối với quý phi cũng có một tình cảm nhất định nào đó, giai nhân mỹ lệ tuyệt sắc như vậy, mà đi xuất gia theo đạo như thế, quả thật là quá đáng tiếc, nhưng điều làm cho Lý Long Cơ cảm thấy có chút an ủi là, quý phi không phải thật sự xuất gia. mà chỉ là dọn vào ở trong Thái Chân quan, có lẽ nàng cũng đợi thêm, đợi mình hủy bỏ xử quyết đối với Lý Khánh An.
Lý Long Cơ năm nay cũng là sáu mươi mấy tuổi rồi, người đến tuổi tác này cực kỳ cố chấp, điểm này trên mình Lý Long Cơ thể hiện càng rõ rệt hơn, cố chấp, việc hắn quyết định, bất kỳ ai cũng rất khó khuyên hắn. Dương quý phi định lấy xuất gia để uy hiếp hắn. hắn làm sao có thể nhượng bộ!
Lý Long Cơ cũng có chút tức quá hóa giận, ả Dương Ngọc Hoàn này tưởng rằng trong thiên hạ chỉ có một nữ nhân xinh đẹp là nàng ta thôi sao? Vì một tướng quân trẻ tuổi, lại dám dùng việc xuất gia để uy hiếp hắn. thứ nữ nhân này không cần cũng chẳng sao! vẫn là Võ Hiền nghi của hắn nói chí lý, nữ nhân chỉ cần hiểu được làm sao hầu hạ nam tử là đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
Một Dương quý phi cố chấp theo ý mình, một Võ Hiền Nghi dịu dàng tinh ý, làm cho Lý Long Cơ bắt đầu suy nghĩ. có cần lập thêm một Hiền phi nữa không.
“Bệ hạ! Dương tướng quân có việc đại sự khẩn cấp cầu kiến.” Tiếng bẩm báo gấp rút của Ngư Triều Ân đã làm gián đoạn suy nghĩ của Lý Long Cơ.
“Đại sự khẩn cấp?”
Lý Long Cơ ngẩn người một cái, bèn mệnh nói: “Triệu khanh ấy yết kiến!”
Cho dù Lý Long Cơ và Dương quý phi đã xảy ra mâu thuẫn rất sâu sắc, nhưng hắn lại không vì thế mà trút giận lên Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung là vị tướng quốc mà đã lọt mắt hắn từ rất nhiều năm trước, hắn không cần Dương Quốc Trung có năng lực trị quốc cao đến đâu, hắn chỉ cần Dương Quốc Trung hiểu rõ một chuyện, đó chính là tướng quyền luôn phục tùng quân quyền, đây cũng là một điểm mà Lý Lâm Phổ làm tốt nhất.
Trước mắt xem ra, Dương Quốc Trung hoàn toàn đủ tư cách. Lý Long Cơ cần quân quyền không phải vì hắn muốn nhúng tay vào quốc sự. hoàn toàn ngược lại, bất kỳ việc quốc sự nào hắn cũng đều không muốn nhúng tay vào, nhưng cái hắn cần là thái độ của Dương Quốc Trung, cần quân quyền thông suốt liền mạch, không còn có sự đối kháng của tướng quyền, nói ngắn gọn. hắn Lý Long Cơ muốn tùy tâm theo ý muốn, làm hay không lại là một chuyện khác.
Lát sau. Dương Quốc Trung giống như một cơn gió xông vào trong phòng, quỳ lạy trên mặt đất, kinh hoàng nói: “Bệ hạ, thần đã biết một chuyện bí mật tày trời.”
“Chuyện gì mà hớt ha hớt hãi thế, bình tĩnh một chút, trời không sụp xuống đâu.”
Lý Long Cơ có chút không vui nói. hắn chính là không thích điểm này của Dương Quốc Trung, đã là người sắp năm mươi tuổi rồi, cứ thiếu kiên nhẫn như vậy, một chút cũng không có sự bình tĩnh vốn có của tể tướng.
Dương Quốc Trung liên tục dập đầu nói: “Bệ hạ, không phải thần không bình tĩnh, thật sự là quá chấn động thần rồi, thần đã biết bí mật thân thế của Lý Khánh An.”
“Hắn là thân thế gì. khanh nói mau!”
Thời gian này Lý Long Cơ và quý phi phát sinh mâu thuẫn, cho dù có sự dịu dàng hiểu ý của Võ Hiền Nghi, có sự thanh lệ thoát tục của Mai phi, nhưng các nàng ấy đều không thể thay thế nét diễm lệ rực rỡ của Dương quý phi. nhưng Lý Long Cơ lại không chịu nhượng bộ với Dương quý phi. trong tình huống này. chỉ có Độc Cô Minh Nguyệt mới có thể thay thế Dương quý phi, từ khi có lòng này, khát khao của Lý Long Cơ đối với Độc Cô Minh Nguyệt đã là một ngày mạnh hơn một ngày, sự cấp thiết trừ khử Lý Khánh An cũng là một ngày hơn một ngày, hắn mỗi ngày nghĩ ngày nghĩ đêm đều là làm sao có thể thuận lợi trừ đi Lý Khánh An, bây giờ Dương Quốc Trung đột nhiên thổ lộ thân thế của Lý Khánh An, Lý Long Cơ cũng có chút mất kiên nhẫn.
“Bệ hạ, Lý Khánh An vẫn luôn che giấu thân phận thực sự của hắn. hắn thật ra cũng là tông thất, hắn là hậu nhân của thái tử Kiến Thành.”
Câu nói cuối cùng của Dương Quốc Trung, giống như đất bằng bỗng nổi lên một tiếng sấm vang, làm cho Lý Long Cơ sợ ngây người, trong đầu hắn trống rỗng, không biết sững người ngồi được bao lâu. Lý Long Cơ mới giống như linh hồn nhập lại xác, dán chặt mắt vào Dương Quốc Trang hỏi: “Lời khanh nói có phải là sự thật?”
“Thần tuyệt đối không dám lừa gạt bệ hạ. Phu Mông Linh Sát có được mật báo của người Toái Hiệp, Lý Khánh An quả thật là hậu nhân mà năm xưa Kiến Thành Thường phi sau khi trốn đến Toái Hiệp hạ sinh ra. đứa con mồ côi cha từ thuở lọt lòng mẹ. để thực hiện nguyện vọng chựa tròn của thái tử Kiến Thành, hậu nhân của mười tám gia tướng còn thành lập nên Ẩn Long Hội, mục tiêu của bọn họ chính là phải đấy Lý Khánh An lên ngôi...”
Dương Quốc Trung bèn đem tình hình Phu Mông Linh Sát báo cáo lên từ đầu chí cuối thuật lại một lần. nói đến cuối cùng, hắn đã không dám nói nữa. hắn phát hiện nét mặt của Lý Long Cơ càng lúc càng đen. mắt cũng bắt đầu sung huyết.
Một lửa giận chưa từng có bồ tới Lý Long Cơ, hắn đã làm bốn mươi năm hoàng đế, lần đầu tiên nghe nói có người muốn đoạt hoàng vị của hắn. hơn nữa người này còn là hậu nhân của thái tử Kiến Thành trăm năm trước, một đại thần biên cương trước giờ vẫn che giấu hắn. bị hắn từng bước đưa lên vị trí cao nắm giữ trong tay hai mươi vạn đại quân, người này muốn đoạt hoàng vị của hắn. lửa giận bị lừa dối gần như đốt trụi lòng hắn. giây phút này, Độc Cô Minh Nguyệt đã không còn quan trọng nữa. quan trọng là hoàng vị của hắn. hoàng vị mà hắn coi trọng còn hơn sinh mạng cũng giống như một thanh đại chùy, đập mạnh vào lồng ngực già cỗi của hắn.
“Crắc!”
Bút son bạch ngọc trong tay bị hắn bẻ gãy thành hai đoạn, cổ họng hắn bùi bùi. phun ra một ngụm máu. trước mắt đen sầm. người mềm nhũn ngất đi dưới đất.
“Bệ hạ! Thánh Thượng!”
Dương Quốc Trung và Ngư Triều Ân giống như hóa điên, đồng thời lao về phía Lý Long Cơ.
Hai hôm nay Thường Tiến có chút tâm trạng bất ổn. hắn một mực vì chuyện của Lý Đang cảm thấy bất an, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy mình xử lý không ổn thỏa trong việc này, hắn không nên thả Lý Đang đi như vậy, cho dù không chấp hành mệnh lệnh của Lý Khánh An mang Lý Đang và phu nhân đưa đi Toái Hiệp, nhưng ít ra cũng nên phái người đưa bọn họ đi, lúc đó hắn từng có suy nghĩ này, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, nói tới cùng, vẫn là một lòng ích kỉ đang làm loạn. Lý Hồi Xuân không chịu nhúng tay vào chuyện của Lý Đang, bèn đẩy hắn ra làm. nhưng hắn lại làm sao mà không sợ bị Lý Khánh An biết được chứ?
Chính là mối lo lắng sợ bị Lý Khánh An biết được, làm cho hắn xem Lý Đang như hòn đá bông tay, vội vàng cuống cuồng xua đuổi khéo hắn đi. mà không dám tiếp xúc nhiều, bây giờ nghĩ lại. hắn làm quả thật có chút sơ xuất rồi, mẫu từ Lý Đang không phải là nước lũ mãnh thú, mang họ đưa đi ổn thỏa, tin là với lòng độ lượng của Lý Khánh An. cũng có thể lý giải việc niệm tình nghĩa cũ của họ, ngược lại, bọn họ xử lý Lý Đang qua quýt như vậy, trái lại sẽ lưu lại một mối họa ngầm. Thường Tiến đã hối hận rồi. nhưng hắn lại tìm không được tung tích của Lý Đang, chỉ đành trông mong mẫu tử của họ thật sự đã đi khỏi.
Ban đêm. Thường Tiến một mình trong phòng uống rượu giải sầu, lúc này, có tiểu nhị ở ngoài cửa nói: “Đông chú, có một phu nhân họ La ở ngoài cửa tìm ngài, hình như có chuyện gấp.”
“La phu nhân!”
Thường Tiến đứng phất dậy ngay, đụng ngã chiếc bàn nhỏ ở trước mặt. chén dĩa rượu thịt lật nhào rơi xuống đất, hắn cũng bỏ mặc những thứ này, thậm chí cả giày cũng không mang, bèn chạy xuống dưới lầu, La phu nhân có chuyện gấp tìm hắn. nhất định là Lý Đang đã xảy ra chuyện, hắn lòng nóng như lửa đốt. một hơi chạy ra cửa lớn, từ rất xa đã nhìn thấy La phu nhân lo lắng bất an.
Lý Đang chỉ biết Hồi Xuân trà trang, nhưng La phu nhân lại biết Nhiệt Hải cư của chợ Tây Trường An cũng là sản nghiệp của Hán Đường Hội. bà khắp nơi dò la. cuối cùng đã tìm đến chỗ này của Thường Tiến, vừa gặp được Thường Tiến, bà bèn thất thanh khóc lên: “Thường tứ ca, Đang nhi đã xảy ra chuyện, hãy mau đi cứu nó đi!”
“Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Vào nhà rồi nói.”
Thường Tiến tâm ý hoảng loạn, hắn thấy phía sau La phu nhân còn có một thiếu phụ trẻ tuổi. bèn vội hỏi: “Vị này là?”
“Nàng là thê tử của Đang nhi, con dâu của ta.”
“Vậy thì cùng vào đi!”
Thường Tiến dẫn hai người lên lầu hai, tìm đến một căn nhà yên tĩnh, vừa ngồi xuống đã hỏi: “Đang nhi đã xảy ra chuyện gì?”
“Đang nhi mất tích rồi!” La phu nhân khóc nói.
“Không! Chàng là đi tìm tiền An Tây Tiết độ sứ Phu Mông Linh Sát rồi.”
Ninh Khanh Y lý trí hơn La phu nhân, nàng kéo tay mẹ chồng khuyên nói: “Nương, đã đến lúc này rồi, chúng ta phải nói thật a!”
Thường Tiến lập tức thừ người ra. một lúc lâu, hắn mới lắp bắp nói: “Cô nương. cô có thể khẳng định không?”
Ninh Khanh Y gật đầu nói: “Chiều hôm qua phu lang về nhà, chàng không biết từ đâu lấy được năm trăm lượng vàng, mẫu thân đoán là chàng nhất định là hỏi các thúc cho. bèn phải gấp rút rời khỏi Trường An, nhưng phu lang không chịu, chàng nói năm trăm lượng vàng quá ít. chàng có cách kiếm được năm nghìn lượng vàng, hôm nay trời vừa sáng chàng đã lẻn ra ngoài rồi, mãi đến giờ chàng vẫn chưa quay về, Khanh Y và mẫu thân đi dò la khắp nơi, nghe một trưởng quầy của tửu quán nói, phu lang đi tìm tiền An Tây Tiết độ sứ Phu Mông Linh Sát rồi, tiểu nữ và mẫu thân lại chạy vội lên phủ Phu Mông Linh Sát, được biết quả thật phu lang có đến qua, nhưng bị quan phủ mang đi rồi.”
“ngu a!” Thường Tiến một quyền nện mạnh lên bàn. thất thanh thét lên giận dữ.
La phu nhân sợ đến không dám khóc nữa. khiếp sợ nhìn vào Thường Tiến, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.
Trong lòng Thường Tiến vừa rối vừa hối hận. hắn hận mình hôm qua không nên vì ích kỷ mà làm hỏng đại sự, không cần nói, Lý Đang nhất định là đi tố giác rồi, Ẩn Long Hội nguy rồi, Lý Khánh An nguy rồi! Trong lòng Thường Tiến rối như tơ vò, hắn cũng không biết nên làm thế nào nữa rồi.
Lúc này, Ninh Khanh Y không hổ là công chúa Đại Đường. bình tĩnh mà có lý trí, nàng lập tức nói: “Để đề phòng quan phủ bắt người, Thường tứ thúc nên lập tức đi thông báo thành viên Ẩn Long Hội.”
Một câu nói đã nhắc nhở Thường Tiến, hắn cảm kích nhìn Ninh Khanh Y một cái, bèn nói với họ: “Ta đoán là quan phủ đã đi bắt họ rồi. hai người cứ ẩn náu ở đây. đừng đi về, Đang nhi vẫn chưa biết Nhiệt Hải cư. ta bây giờ phải lập tức đi chợ đông một chuyến, rồi sẽ trở về ngay.”
Nói xong. hắn dặn dò tiểu nhị đóng cửa tiệm, lại bảo tâm phúc mang hai người họ dấu ở sau hậu viện, bản thân cưỡi lên ngựa, chạy đi về phía chợ đông.
Nhưng Thường Tiến vẫn là chậm đi một bước, khi hắn chạy tới cửa lớn chợ đông, từ xa đã nhìn thấy trong chợ đông khắp nơi đều là nha dịch giắt đao, canh phòng nghiêm ngặt. không cho phép bất kỳ ai đi vào, mọi người tay cầm đuốc, rọi sáng một vùng trước cửa lớn chợ đông.
Trái tim Thường Tiến nhất thời rơi xuống vực sâu. hắn núp vào một quán rượu, lầu hai quán rượu đối diện thẳng với cửa lớn chợ đông, nhìn một lúc, chỉ thấy cửa lớn chợ đông trở nên hỗn loạn, vô số nha dịch từ bên trong ùa ra. bọn họ bắt được một đám đông, cơ bản đều là tiểu nhị của Hồi Xuân trà trang, hai người đi đầu bị trói thật chặt, chính là Lý Hồi Xuân, hắn tóc tai bù xù, bào phục cũng bị xé nát, khóe môi còn có vết máu. hiểu nhiên là bị ẩu đả, Thường Tiến lòng đau như cắt, đánh mạnh mình mấy bạt tay, nước mắt từ trong mắt hắn trào ra, là hắn đã hại Lý đại ca.
Lúc này, hai cỗ xe ngựa kín mít đi lên, áp giải hai phụ tử của họ đi lên, ngay lúc Lý Hồi Xuân bị áp ở xe ngựa, hắn đột nhiên quay đầu hô to nói; “Có bản lĩnh các ngươi đi Toái Hiệp bắt Lý Khánh An, đừng bắt những dân chúng vô tội bọn ta..
Lời vẫn còn chưa dứt. miệng của hắn đã bị bịt lại, đẩy vào trong xe ngựa. Thường Tiến hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là Lý Hồi Xuân đang bảo họ mau chóng trốn về An Tây báo tin. Thường Tiến lại nhìn nhìn Tụ Hải Hàng, rất yên tĩnh, không bị xông kích tới, trưởng quầy Lý Vân Phong của Tụ Hải Hàng chính là thứ tử của Lý Hồi Xuân, hắn là đang gọi nhị nhi tử chạy trốn, chắc là sự việc xảy ra đột ngột, quan phủ vẫn còn chưa nghĩ đến Tụ Hải Hàng Quỹ phường, nghĩ vậy, Thường Tiến lăng lặng lẻn xuống lầu. chạy đến cửa sau của Tụ Hải Hàng, vừa lúc nhìn thấy Lý Vân Phong cầm một gói đồ từ cửa sau đi ra. hắn nhìn thấy Thường Tiến, mắt đỏ lên nói: “Thường tứ thúc, con đang muốn tìm thúc.”
“Đừng nói nữa. mau đi theo ta. chúng ta lập tức rời khỏi Trường An.”
“nhưng mà tiền của quỹ phường phải làm sao?”
“Bên trong còn có bao nhiêu tiền của chúng ta?”
“khoảng chừng năm vạn quan, thỏi bạc mới của đại tướng quân vẫn chưa đưa tới, còn lại đều là tiền trữ của các thương hộ, con đoán là ngày mai họ sẽ ùa đến lấy tiền.”
“Đừng quản nhiều vậy nữa, mau chóng thông báo mọi người khỏi Trường An quan trọng hơn.”
Thường Tiến kéo Lý Vân Phong một cái, hai người nhanh chóng biến mất trong màn đêm. ngay đêm đó. đoàn người Thường Tiến đã rời khỏi Trường An, bọn họ cũng không dám đi An Tây, bèn trốn đến Giao huyện ở vùng lân cận của Trường An.”
Cho dù bí ẩn về thân thế Lý Khánh An được giữ gìn rất nghiêm ngặt bí mật. nhưng tin tức vẫn đã tiết lộ ra ngoài, ngày hôm sau sau khi trời sáng, trong hoàng thành và tỉnh đài triều phòng các nơi của Đại Minh cung đều tràn ngập không khí hồi hộp, không ai dám công khai bàn luận, nhưng một ánh mắt. một mẩu giấy, đều đang âm thầm truyền đi một tin tức. Lý Khánh An lại là hậu nhân của thái tử Kiến Thành, đây vượt ra ngoài sự dự liệu của rất nhiều người, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kích thích, cho dù mấy người con trai của Lý Kiến Thành đều bị giết chết, nhưng rất nhiều người đều biết một truyền thuyết, năm xưa mười tám vị gia tướng bảo vệ Thường phi chạy khỏi Trường An. không biết tung tích, tin tức này vẫn luôn là một dã sử tin mặt. sự việc đã qua đi trăm năm. nó là thật là giả đã không còn ý nghĩa nữa. nhưng hôm nay đột nhiên lộ ra thân thế thật sự của Lý Khánh An. làm cho người ta không khỏi lại nghĩ đến truyền thuyết trăm năm trước, thì ra lại là thật.
Giải mã mang tính hí kịch này mang đến cho các bá quan sự liên tường vô hạn. bọn họ cũng nghe nói Lý Long Cơ vì thế mà bị tức đến ngất xỉu. điều này chẳng khác nào bỏ thêm gia vị vào câu chuyện, làm cho câu chuyện trở nên càng thêm ly kỳ và kịch tính, thậm chí có kẻ tưởng tượng phong phú đã bắt đầu mơ tưởng, nếu như con cháu của Lý Kiến Thành trăm năm sau thay thế đi con cháu của Lý Thế Dân. điều này đối với biến cố Huyền Vũ môn trăm năm trước lại là sự mỉa mai to lớn đến dường nào.
Có thể ư? Ai cũng không biết được, nhưng không một ai nói là không thể, Lý Khánh An khống chế An Tây, nắm trong tay hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ hùng mạnh. Quan Trung có bao nhiêu quân đội, trong lòng Đại Đường lại có bao nhiêu quân đội?
Khi trời vừa sáng. Lý Long Cơ cuối cùng dưới sự nỗ lực của mấy ngự y đã hồi tỉnh, sự hồi tỉnh của hắn mang lại cho cung trung một nỗi hân hoan, nhưng hân hoan rất nhanh đã bị Ngư Triều Ân hạ lệnh cấm chặn, thánh thượng cần phải yên tĩnh. Lý Long Cơ quả thật cần yên tĩnh, từ giây phút hắn mở to mắt. hắn bèn thờ thẫn nhìn vào trần nhà. hắn chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, rất nhiều sự việc bị lãng quên lại đột nhiên hiện rõ trong mắt.
Năm đó hắn hai mươi tám tuổi, oai vệ anh hùng, hoài bão vạn dặm. phụ hoàng chỉ vào hắn nói với các huynh đệ: “Các con nhìn thấy chưa? Đây là Thái tông đệ nhị.”
Cũng chính là giây phút đó, đã xác lập địa vị cửu ngũ chi tôn của hắn. đại ca của hắn khiếp sợ trước uy nghiêm của hắn. chủ động nhường ra hoàng vị, làm cho phụ hoàng hắn hô to: “Kiến Thành đã chết, Huyền Vũ môn không còn!”
Thời gian thoắt cái đã trôi qua bốn mươi mấy năm, khi hắn bước vào tuổi xế chiều, Lý Kiến Thành lại phục sinh, đã phục sinh trên mình của con cháu hắn. hơn nữa lại ở gần hắn đến vậy, tên của hắn lại lợi hại như vậy, làm cho Lý Long Cơ không cầm lòng được ngẩng mặt lên trời thở dài: “Phụ hoàng. Lý Kiến Thành chưa chết!”
“Bệ hạ, thần khuyên một lời. khẩn cầu bệ hạ khắc ghi.”
Thái y cao cấp nhất đứng ở bên cạnh giường rồng Tôn Tư Dật thấp giọng nói: “Bệ hạ không thể phục dùng thêm hương hoa trợ tình đó nữa, nó đã làm cho sức khỏe của bệ hạ xấu đi nghiêm trọng.”
“Trẫm đã biết, ngươi lui ra đi!”
Lý Long Cơ có chút tức giận việc thái y cắt ngang hồi ức chuyện xưa của hắn. khẩu khí của hắn có chút mất kiên nhẫn. Tôn Tư Dật thở dài, không biết nên nói gì hơn, có vài lời hắn không dám nói ra. hắn không dám nói nếu còn có lần sau, hắn cũng chỉ đành bất lực. hắn vừa mới phát hiện thứ hương hoa trợ tình kia lại là một thứ xuân dược mạnh cực kỳ quái dị, hắn từ trong nội tạng giục ra một phần nguyên khí, bèn sẽ vùi xuống một chút mầm bệnh ngầm, nhưng mầm bệnh này sẽ không lập tức phóng thích, mà là từ từ tích lũy, tích lũy đến một mức nhất định, dưới sự dẫn dắt của nhân tố bên ngoài. nó sẽ ở trong cơ thể sụp xuống ầm ầm, làm cho cơ thể bị hủy hoại chỉ trong phút chốc.
Loại hương hoa trợ tình này lợi hại hơn lần trước ở chỗ. chính là sự ngầm ẩn của nó, làm cho người uống nó chỉ cảm thấy cái lợi, nhưng không phát giác được hậu quả xấu. đến khi không thể rời bỏ nó lúc nào không hay, cho dù phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng này, Tôn Tư Dật vẫn không dám nói rõ, bởi vì hai loại hương hoa trợ tình này đều là hắn đích thân kiểm tra qua đồng thời đồng ý thánh thượng sử dụng, nếu nói toạt ra, hắn khác nào có phạm tội khi quân?
Lúc này Ngư Triều Ân tiến lên khuyên nhủ: “Tôn thái y, thánh thượng vẫn còn chuyện quan trọng xử lý, ngài hãy lui ra trước đi!”
Tôn Tư Dật gật gật đầu, bèn xách hòm thuốc đi ra ngoài, hắn vừa đi khỏi, Lý Long Cơ bèn nói với Võ Hiền Nghi ngồi bên cạnh: “Hãy lấy một viên thuốc đến cho trẫm, loại mà trẫm uống mỗi ngày.”
Võ Hiền Nghi biết cái mà Lý Long Cơ cần là gì, nàng cũng lo lắng nói: “Bệ hạ, ban nãy thái y không phải nói là thuốc không thể uống nữa hay sao?”
“Lời của trẫm nàng dám không nghe sao?”
Võ Hiền nghi bất đắc dĩ. chỉ đành ra hiệu mắt với thị nữ sau lưng. thị nữ đã ra ngoài, lát sau bưng một hộp vàng đi vào, đưa cho Võ Hiền Nghi, Võ Hiền Nghi mở hộp vàng ra, từ bên trong lấy ra một viên thuốc đỏ thắm lớn bằng quả nho, nàng quan sát một lát, bất đắc dĩ. chỉ đành hầu cho Lý Long Cơ uống vào.
Lý Long Cơ uống thuốc xong, một lúc sau. sắc mặt của hắn từ từ chuyển từ nhợt nhạt sang hồng hào, hắn gật đầu. nói với hoạn quan: “để Tông chính khanh đi vào đi!”
Tông chính tự là bộ phận chú quản sự vụ tông thất của triều đình, hiện nay Tông chính Tự khanh là Tự Ninh vương Lý Lâm, cũng chính là con trai của đại ca Lý Long Cơ.
Hắn rảo bước vào trong phòng, gập người thi lễ nói: “Thần Lý Lâm tham kiến ngô hoàng bệ hạ. nguyện bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Được rồi!”
Lý Long Cơ khẽ khoát tay. hỏi: “Khanh biết trẫm tìm khanh đến là vì chuyện gì không?”
“Thần biết!”
Lý Long Cơ đảo mắt nhìn hai bên tả hữu, nói: “Các ngươi đều lui xuống.”
Đợi mọi người đều lui xuống cả. hắn lúc này mới chậm rãi nói: “Khanh nói đi!”
Lý Lâm mở một quyển hồ sơ ra, từ bên trong lấy ra một cuốn sớ tấu đã ngà vàng, thấp giọng nói: “Trong sử quán đã không còn ghi chép, quyển hồ sơ này là bí mật mà trong tông thất không cho phép tự ý mở ra, chính là một số manh mối của hậu nhân thái tử Kiến Thành, sau biến cố Huyền Vũ môn. hậu nhân của Kiến Thành và Nguyên Cát đều bị cưu sát. hậu nhân của Kiến Thành chỉ có thứ nữ Văn Hi huyện chủ Lý Uyển Thuận sống sót. nhưng thái tử phi Thường thị quả thật bị gia tướng Kiến Thành hộ tống chạy thoát, sớ tấu này chính là cấp báo năm xưa do Phượng Tường thái thú Lý ứng Doãn viết đến. nói thái tử phi từ Phượng Tường quá cảnh, lúc đó tin tức biến cố Huyền Vũ môn vẫn còn chưa truyền đến Phượng Tường.”
Lý Lâm lại lấy ra một mảnh giấy ngả vàng, nói: “Đây là một lần bắt mạch cho thái tử phi năm xưa của ngự y đông cung, thời gian là một tháng trước biến cố Huyền Vũ môn. ở trên ghi chép rất rõ ràng, là hi mạch, cũng chính là nói Thường phi quả thật có mang rồi, đây chính là nguyên cớ mà mười tám gia tướng của Kiến Thành từ bỏ bốn người con trai của Kiến Thành, mà chỉ hộ tống Thường phi chạy trốn.”
“Vậy sau đó thì sao?”
Lý Long Cơ mặt trầm xuống hỏi: “Thường phi trốn đi nơi nào rồi, có ghi chép lại hay không?”
Lý Lâm lắc đầu, nói: “Thần tối qua tra qua tất cả hồ sơ, đều không thấy có ghi chép, nhưng mà. Kiến Thành và Tây Đột Quyết có quan hệ rất tốt, trốn đến Toái Hiệp cũng rất có khả năng, hơn nữa..
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa kẻ mật báo kia đã nhấc tới một cặp long phượng văn ngọc bội, đó quả thật là vật yêu thích của thái tử Kiến Thành, là Cao Tổ ban tặng, sau khi phong tõa nhà đã không còn thấy tung tích của chúng nữa, Đại Lý tự cũng đã chứng thực, hai năm trước lúc Lý Khánh An nhập ngục, trên người quả thật có một miếng phượng văn ngọc bội, luôn mang theo bên mình, vì vậy thần cho rằng Lý Khánh An là hậu nhân của Kiến Thành thái tử. có chín phần có thể là sự thật.”
“Cao Lực Sĩ đáng chết!”
Lý Long Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Hãy tìm tên lão nô đó tới cho trẫm!”
Lát sau. Cao Lực Sĩ lo sợ đi vào trong phòng, hắn luôn ở trong cung chờ đợi triệu kiến. Cao Lực Sĩ cũng đã nghe nói chuyện của Lý Khánh An, ông biết Lý Long Cơ tỉnh lại nhất định sẽ tìm ông.
Năm xưa khi Lại bộ thẩm tra thân thế bối cảnh của Lý Khánh An, quả thật đã phát hiện lỗ hổng thân thế bất minh của Lý Khánh An, trên lý lịch mà tự mình hắn viết nói hắn tổ tịch là Lạc Dương, đã báo tên tổ phụ và tên cha. nhưng Lại bộ lại không tìm thấy ghi chép tương ứng trong dân sách Lạc Dương, lúc đó hắn đã ngấm ngầm nói với Lý Khánh An về vấn đề này, rất nhanh, Lý Khánh An bèn lấy ra một phần lý lịch khác, nói tố phụ của hắn ở năm Cảnh Long thứ ba dời đi Toái Hiệp, sau đó người Hán Toái Hiệp đã trình ra chứng minh, ông đương nhiên cũng biết chứng minh này là già, ông cũng không bận tâm về điều này, nhưng Cao Lực Sĩ lại tuyệt đối không thể nào ngờ tới, Lý Khánh An lại là hậu nhân của Lý Kiến Thành.
Hắn rất rõ điều này có ý nghĩa gì; sau này Lý Kiến Thành bị phong làm Ẩn thái tử, đó chẳng qua là tư thế giả mù sa mưa của Lý Thế Dân. trên thực tế, con cháu bao đời của Lý Thế Dân cũng đều đem biến cố Huyền Vũ môn đặt ở trong lòng, đó vẫn luôn là một nút thất lớn trong lòng của họ, bây giờ Kiến Thành có hậu. hơn nữa lại là Lý Khánh An. điều này làm sao có thể không làm cho Lý Long Cơ phẫn nộ phát cuồng.
Cao Lực Sĩ lại càng lo lắng cho mình hơn, ông trong một quãng thời gian khá dài đều là hậu thuẫn của Lý Khánh An. điều này sẽ làm cho Lý Long Cơ nghi ngờ là hắn biết rõ sự tình mà không báo.
Cao Lực Sĩ tâm trạng thấp thỏm quỳ xuống: “Lão nô Cao Lực Sĩ tham kiến bệ hạ.”
“Cao Lực Sĩ. ngươi làm sao giải thích với trẫm?”