Thiên Hạ
Chương : Không chiến mà phục người
gacsach.com
Khwarezm tọa lạc tại tam giác châu biển mặn Aral hạ du sông Arnul, bị bao vây bởi sa mạc Kyzylkum tại phía đông và sa mạc Karakum tại phía nam. là vùng đất khô hạn hiếm hơi cây xanh, nhưng nhờ nguồn nước dồi dào của sông Amul cung cấp nguồn nước tưới thuận lợi giúp Khwarezm trở thành khu vực có nền nông nghiệp phát triển mạnh.
Năm mươi bốn năm trước, vó ngựa của người Ả Rập đã chinh phục vung đất này, quốc vương Khwarezm đã dẫn theo thần dân và quý tộc đào vong ra nước ngoài. Tiếp sau đó, người A Rập đã sắc phong cho quý tộc đầu hàng của nước này làm tân quốc vương, đến nay đã hai đời quốc vương lên ngôi. Quốc vương hiện nay là Thi Phân đã quy y vào đạo Islam. Năm nào bọn họ cũng phải đóng thuế cho người A Rập, cung cấp lao dịch. người Đại Thực cũng phái quân đến đóng tại nơi này, nước Khwarezm hoàn toàn trở thành thuộc quốc của người A Rập, quốc vương Khwarezm chẳng qua chỉ là bù nhìn, quân chính toàn quốc thực chất đều do đô đốc Khwarezm mà phía Khurasan phái đến nắm toàn quyền.
Nước Khwarezm được Đại Đường xung lại là Hòa Tầm quốc, vào những năm Thiên Bảo, Hỏa Tầm quốc còn từng phái sứ giả đến diện kiến hoàng thượng Đại Đường tại thành Trường An, nhưng mục đích của họ chẳng phải đề quy thuận Đường vương triều, mà là hi vọng có thể được hưởng lợi ích mậu dịch từ Đường vương triều, hi vọng có thể gầy dựng lại đường thủy lộ từ Hòa Tầm quốc đến Byzentium tại nhánh chi phía bắc của con đường tơ lụa.
Mà về mặt chính trị. bọn họ chẳng qua là ứng phó tạm bợ với Đường triều, bề mặt thì tiếp nhân sắc phong của Đường vương triều, nhưng trong xương cốt vẫn là nước nô bộc trung kiên bất di bất dịch của người Ả Rập. Dù cho quân Đường đã chiếm lĩnh toàn bộ khu vực Hà Trung, nhưng Khwarezm vẫn không chịu khuất phục vương triều Đại Đường. Trên thực tế bọn họ cũng chẳng cách nào đầu hàng, người Ả Rập tổng đốc nắm trong tay tất cả vận mệnh của họ. Nhờ có sa mạc làm màn chắn, mà đến nay họ vẫn chưa bị quân Đường tấn công.
Nhưng cùng với việc chiến tranh giữa Đại Đường và người Ả Rập một lần nữa vén màn. nước Khwarezm đã không còn có thể đứng ngoài, nó sẽ trở thành trung tâm bão táp của trận chiến này. Trung tuần tháng mười hai. một đội quân Đường gầm ba vạn người đã hiên ngang tiến về phía nước Khwarezm.
Đoàn người đi dọc theo sông Amul tiến về phía bắc này ngoài ba vạn quân Đường ra còn có một đội kỵ binh đặc biệt gồm ba ngàn người, đó chính là quân đoàn Crime của người La Mã. và cũng chính là hậu duệ lưu vong tại hài ngoại của hoàng tộc Khwarezm. Ngày hôm nay, bọn họ sẽ trở về cố hương của mình, giành lại độc lập và tôn nghiêm của Khwarezm.
Arslan đứng ở đầu đội. Hắn chăm chú nhìn đất đai và bầu trời xanh ngắt của cố hương, tham lam hít vài hơi thở thật sâu bầu không khí nơ quê nhà. lúc nào sa mạc mênh mông cát bụi này trong mắt hắn cũng trở quyến rù xinh đẹp như những bãi cát hoàng kim óng ánh.như những tòa thành hùng vĩ được đắp bằng cát vàng, khiến hắn như say như đắm. Hắn phảng phất như mình lại được ngồi lên ngai vàng của phụ thân mình, đó là chiếc ghế bằng vàng ròng được khảm đầy đá quý, là ngôi báu mà đến lúc chết phụ thán hắn của không thể nào quên. Hắn sẽ ngồi trên ngai vàng ấy, đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng để đón như sự hô hào chào đón. reo hò hoan hì của dân chúng.
Lúc này, một kỵ binh quân Đường phóng nhanh đến cạnh hắn. lớn tiếng nói: “Điện hạ Arslan. đại tướng quân của bọn ta mời ngài đến gặp.”
Tiếng hô hào của kỵ binh đã cắt ngang giấc mộng đẹp của Arslan. lôi hắn trở về với thực tại: “Ta sẽ đi liền!” Hắn không dám chậm trễ, lập tức đi theo tên kỵ binh ấy phóng về phía đoàn quân Đường.
Lý Khánh An đang đi giữa đoàn quân Đường, sắc mặt của hắn không mấy dễ chịu, mà thay vào đó là lo lắng. Hắn vừa nhận được tình báo, xích hầu quân Đường đã phát hiện quân chủ lực của Đại Thực tại vùng ven phía bắc sa mạc Karakum. có khoảng bốn vạn người, giờ cách Khwarezm chừng ba trăm năm mươi dặm. Mà bốn vạn quân này chỉ là một phần, trên thảo nguyên xa hơn chút còn có sáu vạn đại quân. Vậy cũng có nghĩa là chủ lực của người Đại Thực có những mười vạn người, bọn họ cũng đang đang hùng dũng tiến về phía Khwarezm.
nhưng quân Đường lại chỉ có hơn ba vạn người, sách lược của Lý Khánh An vốn dĩ định sẽ chiếm Khwarezm. bức ép Đại Thực phải thay đổi kế hoạch, nhưng từ tình hình trước mắt mà xem. sách lược của hắn đã khó mà thực hiện.
Ưu thế duy nhất của hắn hiện nay là bọn họ cách Khwarezm không đến sáu mươi dặm. hơn nữa trang bị họ khá ư nhẹ nhàng, chứ không có đoàn xe nặng nề mà dẫn đến hành động chậm chạp như Đại Thực. Theo tốc độ hành quân hiện tại của Đại Thực mà xét, bọn họ sẽ đến Khwarezm sau bốn hôm. giờ thời gian của hắn đã khá cấp bách.
Lúc này, Arslan đang đi đến. hắn ngồi trên lưng ngựa hơi khom người hành lễ nói: “Kính chào đại tướng quân.”
Lý Khánh An tạm thời bỏ quân đội Đại Thực lại. mỉm cười nói: “Quốc vương điện hạ. đã sắp đến cố hương của ngươi rồi. đi năm mươi dặm nữa sẽ đến thành Khiva. lựa chọn ta đưa ra. ngươi đã quyết định rồi chứ?”
“Bẩm tướng quân, ta đã có quyết định.”
Arslan đã suy ngẫm kỹ càng gần nửa tháng nay, cuối cùng hắn cũng đã có quyết định cho vận mệnh của Khwarezm.
“Ta đã quyết định sẽ dời đến phía ta của sông Amul. xây dựng vương quốc mới của mình giữa biển mặn Aral và biển Caspi.”
“Tốt lắm. ta tin là ngươi đã có quyết định đúng đắn. Vậy ngươi đã định sẽ lấy niềm tin tử thần dân của mình như thế nào? Làm sao để họ tin rằng ngươi chính là vương tử của nước Khwarezm trước đây?”
“Ta có một tín vật.”
Arslan rút chiếc vương miện hoàng kim khảm đầy đá quý từ trong túi da bên hông chiến mã nói: “Đây chính là vương miện của nước Khwarezm. là tín vật cha ta đế lại. Năm xưa khi rời khỏi thành Khiva. người đã từng hẹn ước cùng thần dán. rồi một ngày nào đó, người hoặc con trai của người sẽ đội chiếc vương miện này trở về Khwarezm. Và ta còn có bảng phả hệ vương thất của Khwarezm. có thể chứng minh được thân phận của mình.”
Lý Khánh An khẽ lắc đầu cười nói: “Quốc vương điện hạ yêu quý, nếu như đó là sự tình mới xảy ra hồi năm ngoái, thì cái vương miện và bảng phả hệ của ngươi còn dùng được, đằng này đã năm mươi bốn năm qua đi, nước Khwarezm đã trở thành nước phục tùng trung thành nhất của người Ả Rập. Ngươi nghĩ liệu còn hai biết được lời hẹn ước của năm mươi bốn năm về trước?”
Mặt Arslan hé lộ nụ cười tự tin. “Đại tướng quân, ta không phải lần đầu tiên trong năm mươi bốn năm nay mới tiếp xúc với Khwarezm. như đại tướng quân đã nói, phụ thân ta và ta vẫn phái người lén lút liên hệ với vài trường lão Hỏa giáo của cố quốc. Năm ngoái họ còn viết một lá thư cho ta. hi vọng ta có thể sớm trở lại quê nhà.”
“Trong nước Khwarezm giờ còn giáo đồ Hỏa giáo ư?” Lý Khánh An kinh ngạc hỏi.
“Còn. cũng giống như các chư quốc Hà Trung khác, trước mắt Khwarezm cũng có một nửa tín đồ Hỏa giáo, một nửa tín đồ Muslim. chỉ là tín đồ Hỏa giáo địa vị thấp, cuộc sống nghèo khổ, còn giáo đồ Islam thì phần lớn giàu có, nhất là giai cấp quý tộc. bọn họ đều được người Đại Thực cung cấp...”
Hắn chưa dứt lời đã bị Lý Khánh An cắt ngang. Lý Khánh An không có thời gian để nghe hắn miêu tả về xã hội Khwarezm. điều hắn quan tâm là tình hình quân đội của Khwarezm và người Đại Thực. Những thông tin này hắn đều mù tịt, từ lúc quân Đường chiếm lĩnh Hà Trung đến nay, nước Khwarezm đã không còn bất kỳ vãng lai nào cùng các nước Hà Trung khác, cả thương nhân Túc Đặc cũng không còn đi đến Khwarezm, nó bỗng chốc như trở thành một đất nước bị lãng quên. Nếu như Arslan biết rõ tình hình, vậy hắn nên nói rõ với mình những tình báo quan trọng này.
“Ta muốn biết được tình hình nhân khẩu và đóng quân của Khwarezm.”
Arslan gật gật đầu nói: “Đến hồi cuối năm ngoái, Khwarezm có tổng cộng hơn ba mươi tám vạn người, quân đội hơn một vạn người, ngoài ra còn có ba ngàn quân Đại Thực đóng quân tại đó. Quân đội chủ yếu tập trung tại thành Khiva phụ cận, còn nông dân thì tập trung tại vùng tam giác châu gần phía bắc.”
“Đại tướng quân, mau nhìn, thành bảo kìa!” Một thân binh chỉ về phương xa hô lên.
Lý Khánh An cũng giơ tay lên chắn ngang trán để nhìn cho rõ. Hắn đã nhìn thấy phía trước chừng sáu bày dặm. tòa thành bảo giữa các đồi cát bán nguyệt, màu đỏ rực sừng sững trong ánh sáng chói chang cùng vòm trời xanh ngắt.
“Đấy nhất định chính là Hồng Thành.”
Arslan kích động, đây là kiến trúc đầu tiên của quê hương mà hắn được nhìn thấy, tòa thành mà cha hắn đã từng nói với hắn không chỉ một lần.
“Phụ thân ta từng nói, từ phía nam đi vào Khwarezm, tòa thành đầu tiên nhìn thấy sẽ là Hồng Thành. Tòa thành này chính là tòa thành hùng vĩ trấn biên của Khwarezm.”
Khẩu khí của Arslan đầy tự hào, nhưng trong mất Lý Khánh An. sự xuất hiện của tòa thành này cũng có nghĩa là chiến tranh sắp bắt đầu.
“Truyền lệnh của ta, tòa thành bảo này sẽ do quân Ninh Viễn tấn công!”
Ba vạn đại quân mà Lý Khánh An đang dẫn này là do quân Đường Ninh Viễn quốc, quân Đường Thạch Quốc, và quân Đường Samarkand tố thành, mỗi chỉ có một vạn người. Trong đó chủ tướng của quân Đường Ninh Viễn chính là Lệ Phi Nguyên Lễ, chủ tướng quân Đường Thạch Quốc là Điền Trân, còn chủ tướng quân Đường Samarkand là Bạch Hiếu Đức, đều là đại tướng hiển hách trứ danh của quân An Tây.
Arslan ngỡ ngàng. Hắn bỗng ý thức được, việc đầu tiên quay về cố hương chính là chiến tranh. Hắn bỗng ưỡn thẳng lưng, không sai, là chiến tranh! Hắn phải dùng chiến tranh để đuổi bầy lang sói đang xâm lăng lãnh thổ quê hương mình, trận chiến mà hắn mang đến là một trận chiến chính nghĩa.
“Đại tướng quân, tòa thành bảo đầu tiên này hãy để bọn ta được phép chinh phục!”
Lý Khánh An trầm ngâm một hồi, cuối cùng hắn cũng gật gật đầu nói: “Được thôi! đổi lại để quân Crime tấn công thành bảo!”
Arslan quay đầu ngựa phóng về phía quân đoàn của mình. Lòng hắn nhiệt huyết sôi sục, sự chờ đợi đằng đẵng năm mươi bốn năm nay chính là mong đợi giờ phút này.
Hắn hít thở một hơi thật sâu. rồu từ từ rút kiếm ra. Hắn tung mã phóng đi trước toàn đoàn, dùng trường kiếm gõ vào mũi giáo của các binh sĩ. giọng oang oang run rẳy trong gió: “Hỡi các binh sĩ Khwarezm. đây là trận chiến đầu tiên cho hành trình phục quốc của chúng ta. nếu chúng ta có chết đi.thì hãy để máu tươi của chúng ta được tưới trên lãnh thổ của cố hương này.”
Ba ngàn hậu duệ của người Khwarezm cùng giơ cao giáo hô hào: “Vì phục hưng cố quốc mà chết!”
“Ùuuu...”
Tính tù và của quân đoàn Khwarezm bỗng chốc vang vọng xé toạt bình yên của đất trời xung quanh, chiến mã bắt đầu tung vó, lười giáo óng ánh dươi dương quang sáng chói. Trên khuôn mặt của vô vàng chiến sĩ đã bắt đầu rơi lệ. Giờ khắc này, họ chỉ nguyện được chết trên mảnh đất quê hương này.
Hồng Thành (tòa thành màu đỏ) tại Khwarezm còn gọi là thành Kyzyl Kala. thành này không lớn. dài rộng chừng bốn mươi bước, tường thành kép, rộng bốn trượng. cao bảy trược chia làm hai từng, tần dưới là trụ cột cao hai trượng, thành môn được dung trên bậc thềm cao, chùy công thành cũng khó mà phát huy tác dụng tại đây. Tầng trên của thành là thành bảo cao, toàn tòa thành bảo đều được xây bằng đá tảng vuông vức khổng lồ, được nối lại chắc chắn kiên cố, đến nay đã được bảy trăm năm lịch sử.
Trong thành bảo có một ngàn quân, theo tỉ lệ : thì ba trăm quân Đại Thực bảy trăm quân địa phương Khwarezm. chủ tướng là Hầu Tái Nhân(Hussgin), một cái tên rất bình thường, hắn chỉ là một quân quan cấp thấp trong quân đội Đại Thực.
Quân gác trong thành đã nhìn thấy đội quân Đường hiên ngang kéo đến. nhìn đoàn quân vây đầy dưới thành mà ai nấy đều run như cầy sấy. Bảy trăm quân bản địa Khwarezm đã hai đời nay không có tham gia bất kỳ trận chiến nào, còn ba trăm quân Đại Thực kia thì từng có mười mấy người từng tham gia vào nội chiến, còn những người Đại Thực còn lại đều là nông dân được chiêu mộ từ bắc bộ. Nhìn đoàn quân Đường như sóng triều biển Caspi dâng tràn, với họ chẳng khác nào cánh cửa địa ngục vừa mở toang.
Hussien từng tham gia chiến dịch tại sông Tigris. đã từng thấy máu và chiến tranh, dù hắn cũng bay mất vía. nhưng vì nghĩ đến thành trì kiên cố, nếu không có máy ném đá tuyệt không thể lay động một phân thì lòng hắn lại yên tâm phần nào.
Đoàn quân Đường trải đầy khắp hai dặm sa mạc. bọn họ dừng lại từ vị trí cách thành hai dặm. nhường cơ hội tấn công cho quân đoàn Crime. Nhưng một sự thật đau lòng đã hiển nhiên trước mặt họ, bọn họ đều là kỵ binh, không cách nào phóng ngựa cao quá tường thành, nên chỉ có thể phóng tiễn tấn công.
Tiếng tù và lại một lần được nổi, quân đoàn Crime đã được phát động, ba ngàn ky binh phóng đi như sấm chớp xông thẳng về phía trước, phóng ngựa xoay quanh tường thành. Bọn họ phóng tiễn như mưa liên tục vế phía thành đầu. Lúc bắt đầu đã thu được hiệu quả. vài chục tên lính gác vì không kịp phản ứng đã bị trúng tiền ngã gục, tiếng kêu thảm liên tục thét lên rơi xuống thành. Niềm vui thắng lợi đã cổ động tinh thần binh sĩ. chiến mã của họ lại phóng càng nhanh hơn. tiền phóng càng nhiều hơn. chỉ có điều chẳng mấy chốc đã mất hết tác dụng vì các quân gác trên thành đều tìm chỗ trốn tránh tiễn.
Arslan lòng nôn như lửa đốt. môi hắn trắng bệch vì nghiến răng. nhưng lại không thể làm gì. Cuối cùng; hắn đành phóng ngựa đến trước mặt Lý Khánh An. khom người nói: “Xin đại tướng quân hãy để dũng sĩ của ta được xông trận đối phó với thành bảo, bọn ta không còn cách nào khác.”
Lý Khánh An quan sát đã được một lúc. hắn chỉ mỉm cười nói: “Kỳ thực muốn đoạt tòa thành này cũng chăng cần phải tốn bao nhiêu binh mã. ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là không cần chiến mà vẫn có thể khuất phục địch của người phương đông!”
Nói xong. hắn lập tức hạ lệnh: “Thu binh!”
Tiếng trống đùng đùng vang ên. quân Đường bắt đầu từ từ rút về phía sau. Dưới sự dẫn dắt của quân Đường. quân đội của Arslan cũng bỏ việc công thành, rút về phía nam những mười dặm.
Lúc này, binh sĩ gác thành mới dần ló đầu ra nhưng những con chuột chũi. Bọn chúng nằm sát trên tường thành, kinh ngạc nhìn quân Đường rút quân, không biết vừa xảy ra việc gì.
Lúc này, một đội quân Đường chừng ba trăm người phóng về phía trước. Trong lòng mỗi người ôm bốn năm cây giáo ngắn xông thẳng đến cách tường thành năm mươi bước thì dừng lại và ném mạnh giáo ngắn lên trên, nhưng tiếc rằng giáo căn bản không phóng lên được tới trên, mà chỉ trúng vào bờ tường rồi lại rơi xuống, dẫn đến tiếng cười nhạo báng trên thành. Bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy quân Đường qua. nhìn quân Đường vụng về ném giáo mà sự sợ hãi trong lòng bỗng chốc được quét sạch, bọn chúng bắt đầu to gan thò người ra ngoài bờ tường cười nhạo, cố tình dùng thân thể mình đề làm mồi nhử quân Đường; nhưng những phát giáo ném của quân Đường lại mãi không trúng được họ.
Ba trăm quân Đường sau khi đã ném hắn những cây giáo trên tay mình bèn rút về, thay vào đó lại năm trăm người khác đi lên. cũng là giáo ngắn, nhưng động tác cũng vẫn vụng về không kém. Các tướng sĩ trên thành bắt đầu dùng những lời lẽ cay độc nhất để chửi rủa sỉ vả quân Đường. và kết quả cũng vẫn lại là một lượt ném thất bại của quân Đường. cứ liên tiếp như thế hết ba lượt người. Hết ngàn người tác chiến, thế mà chỉ có mỗi một người ném được giáo ngắn lên đầu thành, nhưng lại bị Hussien dùng tay nắm được cán giáo và ném ngược lại xuống, sức ném mạnh đến mức cắm sâu xuống cát. làm cả đám quân Đường hoảng hốt chạy tán loạn. Nhìn tình cảnh nhốn nháo của quân Đường, binh sĩ trên thành lại không kiềm nổi cười phá lên chế giễu.
Kỵ binh của Arslan đi theo đằng sau từ xa xa. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quân Đường tác chiến, dù hắn biết quân Đường từng chiến thắng người Ả Rập cường hàn. nhưng biểu hiện của quân Đường lúc này lại hèn hạ đến mức hắn phải chau mày.
Lại một đoàn quân Đường ba trăm người đi đến. cũng tay cầm giáo. Lúc này, Arslan mắt không khỏi trợn tròn vì bỗng phát hiện chủ soái Lý Khánh An của quân Đường đang trà trộn vào giữa các binh sĩ.
Lần này binh sĩ quân Đường không còn đi lên ném giáo, mà dừng lại tại vị trí cách thành khoảng một trăm hai mươi bước. Các quân sĩ đứng gác trên thành đều kinh ngạc nhìn họ, không biết bọn họ đang định làm gì. Lúc này, một trong số các binh sĩ đó bỗng nhiên phóng lên. tại vị trí năm mươi bước bắn thăng một tiễn kèm theo phong thư lên thành đầu. Tên này không có đầu nhọn. mà chỉ có cán kèm theo một lá thư viết bằng chữ Ả Rập.
Một tên lính gác trên thành nhặt được thư vội chạy đến đưa cho Hussien. Ngay cái thời khắc Hussien cầm thư. phát tiễn từ vị trí một trăm hai mươi bước của Lý Khánh An đã phát động, tiễn vù vù phóng đi như sấm chớp, mọi người chỉ kịp thấy một tia sáng màu đen lướt qua. phát tiễn mạnh mê này đã trúng phóc vào mặt của Hussien. “Phụt!” Tiền xuyên thẳng qua đầu của Hussien.Lực phóng của tiễn mạnh đến mức kéo Hussien lùi ra sau những vài ba bước, cắm thẳng vào tường. Mùi tên đã xuyên qua miệng qua đầu hắn. mắt hắn lồi ra. mật mũi mếu mỏ trông rất đáng sợ. Xác hắn vẫn cắm trên bờ tườngxác binh sĩ xung quanh bỗng chốc im phăng phắt, không ai còn nói được lời nào.
Tim của Arslan như ngưng đập, hắn chưa bao giờ nhìn thấy tiễn pháp bá đạo nhường này. Giờ khác này, lòng hắn đầy sự khiếp đảm đối với Lý Khánh An.
“Đùng!Đùng! Đùng!” Tiếng trống của quân Đường vang lên, trấn động lòng người. Đột nhiên, hai vạn kỵ binh quân Đường cùng ào ào kéo đến tựa sóng thần vỡ bờ, tứ bề bỗng chốc cát bụi mịt mù. Cái khí thế cuốn trôi tất cả ấy khiến đất trời cũng phải biến sắc, hai vạn kỵ binh ầm ầm kéo đến, trong tay mỗi người là một túi vải đựng đầy đất cát. Lúc phóng ngang qua tường thành, họ sẽ ném túi cát ra để mặc cho đất cát nuốt chừng cả thành bảo. Khi kỵ binh lui về, cát bụi đã lắng, từng gò đất cát chất cao kéo dài đến thành đầu được tạo thành sát cạnh tường thành, chỉ cần tung ngựa là có thể phóng thẳng lên thành đầu.
Ngay tại lúc này, hai vạn kỵ binh bỗng bạo phát tiếng hét long trời lờ đất, họ dùng tiếng Đột Quyết thét to: “Đầu hàng miễn chết!”
Tiếng trống trầm lại lần nữa vang dội: “Đùng! Đùng!” từng tiếng một như muốn đè nặng nhịp tim của người khác. Arslan bất lực quỳ dưới đất. khí thế của quân Đường đã chinh phục hắn. Tình cảnh hôm nay e là sẽ khắc ghi mãi mãi trong lòng hắn.
Thế đòn tâm lý mạnh mẽ của quân Đường khiến cho quân Khwarezm bản địa đã hai đời chưa từng lên chiến trường thực sự đã triệt đế tan rã, đã không còn ai ngăn càn được chúng, chúng lũ lượt vứt bỏ võ khí. mở cửa thành bất chấp tất cả xông ra, hai tay giơ cao quỳ xuống thét toáng lên: “Bọn ta đầu hàng! Đầu hàng!”
Tiếng đến, ba trăm quân Đại Thực cũng kéo nhau đầu hàng. Bọn quân Đại Thực này tuyệt đại đa số là nông dân phương bắc Đại Thực chưa từng gặp qua khí thế này, cái chết của Hussgin đã khiếp họ sợ vỡ mật.
Binh sĩ Đại Đường đi lên tiếp nhận đầu hàng và thành bảo. Lúc này, Lý Khánh An từ từ thúc ngựa đi đến trước mặt Arslan. mỉm cười nói: “Ngươi hiểu rồi chứ?Đây chính là không cần chiến mà khuất phục binh sĩ của địch!”