Thiên Hạ
Chương : Phe cánh thứ ba
gacsach.com
Từ Lương Châu Trình Thiên Lý dẫn quân vào kinh, mới vài ngày thôi, trên con đường thương lộ của hành lang Hà Tây lại trở nên tấp nập hẳn lên. các thương nhân không chỗ nào là không chợt tới. Lý Khánh An nhập chủ Hà Tây mới hai ngày, trên quan đạo bèn xuất hiện đội lạc đà của các thương nhân. những thương nhân đó vốn từ Cư Diên Hải để đến Linh Châu. Quách Tử Nghi đối với các thương buôn vốn cũng không hà khắc, bình thường cũng đều để cho bọn họ nhập quan nội. nhưng dù sao cũng đã vòng qua một con đường khá dài, nếu như Lý Khánh An đã khôi phục lại việc thống trị đối với hành lang Hà Tây. như vậy thương đội liền có thể công khai mà đi hành lang Hà Tây. Mấy trăm đến mấy ngàn con lạc đà của đại đội lái buôn đường dài và mười mấy con ngựa và la của các lái buôn nhỏ đường ngắn. bắt đầu xuất hiện nối đuôi nhau trên quan đạo.
buổi tối hôm đó. một đội tiểu thương gồm năm sáu người cùng với ba mươi mấy con ngựa đã đến Trương Dịch thành, bọn họ đến từ mặt phía đông, trên lưng ngựa chờ lương thực, từ bên ngoài mà xem. bọn họ hẳn là lái buôn nhỏ tới mua lương thực, nhưng hành tung của bọn hắn lại có chút quỷ dị. rõ ràng có dân Khương muốn hỏi mua lương thực của bọn hắn. nhưng bọn hắn lại không thèm đếm xỉa tới.
Đội tiểu tiểu thương này vừa không vào thành, cũng không tiến đến khu dân chăn nuôi, mà là trực tiếp đi tới phía trước đại doanh quân An Tây. Bọn họ vượt qua vạch cảnh giới màu trắng vô cùng bắt mắt. tiến vào phạm vi hai trăm bước, không đợi bọn hắn tới gần. một mũi tên lệnh rít gió mà đến. cắm vào mặt đất phía trước mặt của bọn họ, lập tức có một đội kỵ binh tuần tra lao ra trước cánh cửa doanh, hô to: “Đứng lại!”
Bọn họ vượt qua giới tuyến cảnh cáo màu trắng, tất nhiên phải chịu sự kiểm tra. nếu hơi có chút hoài nghi. sẽ gặp lập tức bị cho rằng là thám tử mà bắt lại. Một đội kỵ binh gồm ba trăm người lao tới nhanh như điện chớp, vây quanh lấy bọn họ, nỏ tiễn nhắm ngay bọn họ, hiệu úy cầm đầu quát: “Các ngươi là ai?”
Lúc này, trong đội tiểu thương đi ra một người trẻ tuổi, chắp tay nói: “Ta là lão bằng hữu của Đại tướng quân các người, đặc biệt đến bái phỏng ngài.”
Hiệu úy nhìn chàng trai trẻ tuổi từ trên xuống dưới một cái, thấy hắn tuy rằng ăn mặc theo kiểu của lái buôn, nhưng khí chất cao quý, dung mạo tuấn nhã. không giống như là một tiêu thương, khâu khí bèn dịu đi một chút, nói: “Ta là quan chấp cần của đêm nay, Đại tướng quân có lệnh, phàm người nào đến bái phỏng ngài, đều phải báo thật danh.”
‘Thì ra là như vậy.”
Chàng trai trẻ tuổi liền mỉm cười nói: “Thế mời ngươi chuyển cáo, hãy nói là cố nhân Lý Cầu có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Lý Khánh An quả thật không ngờ Lý Cầu lại đến bái phỏng mình lúc này. Hắn biết Lý Cầu là tâm phúc của thái thượng hoàng Lý Hanh. Vậy Lý Cầu lúc này đến liệu sẽ mang tin tức gì của Lý Hanh theo đây?
Lý Khánh An trẫm ngâm chốc lát bèn gật gật đầu nói: “Dan hắn vào gặp ta!”
Chẳng mấy chốc thân binh đã dẫn Lý Cầu đi vào đại trướng. Lý Cầu vừa vào đã khom người thi lễ: “Lý Cầu tham kiến Triệu vương điện hạ!”
“Tiểu vương gia không phải khách sáo, cứ gọi ta là đại tướng quân là được, người An Tây đều gọi thế cả.”
Lý Khánh An mỉm cười khoát tay nói: “Nào, mời ngồi! Mời ngồi!”
Lý Cầu thấy thái độ hắn bình thản mà không khói thổn thức, hắn vừa ngồi xuống thì Lý Khánh An đã cho thân binh mang trà lên cho hắn. cười nói: “Tiểu vương gia từ Trường An đến đó ư?”
Lý Cầu giật mình phảng phất như bí mật của mình đã bị Lý Khánh An nhìn thấu, mắt hắn thoáng lộ vẻ hoảng hốt, xong hắn lại vội nói: “Đại tướng quân nói quả chẳng sai, ta chính là từ Trường An đến.”
Hoang mang trong mắt Lý Cầu hoàn toàn không thoát được mắt của Lý Khánh An. Hắn cũng chẳng truy cứu mà chỉ cười cười: “Hôm nay tiểu vương gia đến quả thật ngàoi dự liệu của ta. không biết là do cục diện Trường An quá loạn, tiểu vương gia đến đây để trốn nạn ư? Hay tiểu vương gia muốn biết tình hình của Khánh vương, muốn đến An Tây thăm viếng?”
Lý Cầu cười khan một tiếng. “Đều không phải. kỳ thực ta chỉ là một người trung gian. chịu sự nhờ vả của người khác đến giao dịch với đại tướng quân.”
“Chịu sự nhờ vả... của ai?” Lý Khánh An dò hỏi đến cùng.
“Điều này... đại tướng quân chắc phải biết là ai chứ?”
“Không! Ta khôngbiết.”
trẫm mặc một lúc, Lý Cầu chỉ thở dài khẽ nói: “Là thái thượng hoàng.”
“Cái gì?”
Lý Khánh An giật mình, mắt hắn như sắp rớt ra: “ngươi nói cái gì, thái thượng hoàng ư? Ta không nghe lầm chứ? Sao lại có thể như thế?”
Lúc này, Lý Cầu chỉ muốn lên bóp chết Lý Khánh An, sao tên này lại có thể không biết được? Hay hắn chỉ giả vờ hồ đồ. Lý Cầu cố nén giận nói: “Đại tướng quân không phải kinh ngạc, lời ta nói đều là thực, quả thực là thái thượng hoàng lệnh cho ta đến tìm ngươi.”
Vừa nói. Lý Cầu rút một kim bài ra đưa cho Lý Khánh An: “Đây là kim bài năm xưa thái thượng hoàng vẫn là thái tử đã giao cho đại tướng quân, sau đó đại tướng quân đã trả lại cho thái thượng hoàng, chính là kim bài kỳ lân, chắc đại tướng quân vẫn còn nhớ?”
Lý Khánh An nhận quan kim bài, hắn đưa tay chà sát một hồi thở dài nói: “Thoáng một cái đã vài năm qua đi, nhưng chuyện cũ vẫn như mới hôm qua. khiến người ta khó mà quên được.”
Hắn hồi tưởng một hồi lại hỏi: “Thái thượng hoàng không có thư từ gì giao cho ta sao?”
Lý Cầu vẫn lo Lý Khánh An không chịu thừa nhận quan hệ giữa mình và Lý Hanh, nhưng giờ thấy hắn cuối cùng đã chịu thừa nhận, tinh thần của Lý Cầu cũng phấn chấn hẳn. vội nói: “Có một số lời không thể dùng giấy mực viết lại. Thái thượng hoàng đã lệnh cho ta mang lời đến cho đại tướng quân,nếu như đại tướng quân có lời gì cần chuyển cũng đừng viết lên giấy, cứ nói để ta chuyển lời. Như thế song phương cũng khôngphải có áp lực gì.”
“Đúng là chu đáo nhỉ! Được thôi, ngươi nói, ta nghe.”
Lý Cầu vừa định mở miệng, nhưng hắn lại nhìn nhìn vài tên thân binh bên cạnh, ấp úng không nói câu gì. Lý Khánh An bèn cười nói: “Họ đều là tâm phúc của ta. tiểu vương gia cứ tự nhiên.”
“Là thế này, thái thượng hoàng để ta chuyển lời hi vọng đại tướng quân có thể như trước đây, toàn lực ủng hộ người.”
“ủng hộ hắn?”
Lý Khánh An thật sự có phần ngạc nhiên, mãi một hồi không phán ửng được: “Ý ngươi là thái thượng hoàng muốn lên ngôi?”
Cả Lý Khánh An cũng không tin được vào kết luận này của mình. Lý Hanh không nhẽ muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của con mình ư? Lý Cầu lắc lắc đầu nói: “Khả năng này chắc không có, chỉ là thái thượng hoàng không vừa lòng với hành động của Thánh thượng. người cho rằng những quyết định sai lầm của Thánh thượng sẽ đẩy Đại Đường đến con đường diệt vong, người phải lập một tân hoàng đế khác, chắc sẽ là huynh đệ của Thánh thượng. Hiện giờ là ai vẫn chưa rõ ràng, nhưng thái thượng hoàng hi vọng đại tướng quân có thể ủng hộ người. Để báo đáp lại. người hứa sẽ đáp ứng tất cả điều kiện đại tướng quân đưa ra!”
Tin này đến đột ngột khiến Lý Khánh An có phần trở tay không kịp, hắn vốn chỉ chủ ý tranh đấu giữa Lý Dự và Lý Long Cơ, nhưng không ngờ trong thời khắc quan trọng này lại nhảy ra kẻ thứ ba. đúng là cả tổ cháu ba đời nhà này cũng ai chịu rỗi, không lẽ Đường Túc Tông trong lịch sử cuối cùng cũng bước ra sân khấu.
Dù cho Lý Khánh An kinh ngạc vạn phần, nhưng hắn cũng phải cố bình tĩnh. Hiểu hiểu tên Lý Hanh này, đây là một người rất thâm, tuyệt không nói điều không có, như việc lập tân hoàng đế này, đây không phải điều hắn có thể nói tùy tiện. Hắn chắc chắn đã có căn cứ gì đấy mới dám nói. nhưng hắn dựa vào đâu?
nghĩ đến đây thì Lý Khánh An chau mày hỏi: “Ta tuy có chút ít thực lực, nhưng dẫu sao là An Tây tiết độ sứ. xa xôi cách trở với Trường An. ta lo rằng mình không thể với đến Trường An được, không giúp được thái thượng hoàng sẽ khiến người thất vọng thôi!”
Lý Cầu cười mỉm nói: “Không phải quân đội của đại tướng quân đã chiếm lĩnh Hội Châu, cách Trường An không xa sao?”
“Ha ha! Tiểu vương gia thật biết nói đùa. kỳ thật ta chỉ là lo rằng lực lượng mình còn yếu. không giúp thái thượng hoàng phân ưu được.”
Lý Cầu nghe hiểu ý của Lý Khánh An. chẳng qua là vòng vo muốn thăm dò thực lực của Lý Hanh. Trước lúc đi. Lý Hanh đã dặn mình có điều có thể nói. có điều tuyệt không thể nói. Hắn ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Ta cũng chẳng giấu gì Lý tướng quân, tả tướng Vương Cũng và Binh bộ thượng thư Trần Hy Liệt đã tỏ rõ thái độ ủng hộ thái thượng hoàng. và còn có một phần người của đảng Đông Cung. chẳng hạn như nhạc phụ của đại tướng quân cũng nói chuyện rất hợp với thái thượng hoàng.”
Lý Khánh An nhìn nhìn Lý Cầu một hồi, hắn tin rằng lời của Lý Cầu là thật, nhưng hắn cũng hiểu trước khi có thể thỏa thuận thành công với mình bọn họ sẽ chẳng đời nào nói rõ thực lực với mình. Nếu như cả tả tướng Vương Củng cũng bị khai ra như thế, thì liệu còn ai có thực lực hơn cả Vương Cũng nhỉ?
chỉ có quân đội. chỉ có sự ủng hộ của quân đội mới hơn được tả tướng quốc, chắc không phải An Lộc Sơn. Trong tay An Lộc Sơn đã có Lý Tuyền, hắn tuyệt không thèm lão Lý Hanh này. vậy liệu sẽ là ai?
Hắn bất lộ thanh sắc hỏi: “Vậy quân đội thì sao?”
Lý Cầu nguầy nguậy lắc đầu. thở dài nói: “Chính vì không có quân đội. nên mới phải đến để cầu đại tướng quân.”
Lúc này, trong đầu Lý Khánh An bỗng nhảy ra một người. Liên tưởng đến vẻ hoảng hốt của Lý Cầu vừa rồi, Lý Khánh An lập tức hiểu ra. trong lòng hắn đang cười hả hê, hóa ra là hắn!
“Đại tướng quân thấy thế nào? Có thể suy nghĩ chứ?”
Lý Khánh An cười nhạt nói: “Việc này là chuyện trọng đại, xin hãy để ta suy nghĩ thêm đã. Lần sau ta nhất định sẽ sẽ có phúc đáp chắc chắn với thái thượng hoàng.”
Lý Cầu đã cáo từ ra về, nhưng trong lòng Lý Khánh An lại có phần hỗn loạn, hắn cử khoát tay sau lưng đi tới lui trong lều. Hắn không ngờ Lý Hanh lại ra tay. Không ngờ con lang sói này lại có thể tiềm ẩn sâu xa đến thế, và cũng không ngờ được dã tâm của hắn lại lớn như vậy. Đương nhiên. Lý Khánh An cũng chẳng tin rằng Lý Hanh thật sự có lòng muốn bắt tay làm hòa với mình. Và dã tâm của bản thân hắn cũng khó mà che giấu, đi tìm sự ủng hộ chẳng qua lại muốn lợi dụng đối phương để mưu lợi cho mình, giờ hắn tìm mình cũng chẳng qua là muốn lợi dụng, sau khi lợi dụng sau sẽ đem vứt bỏ như giẻ rách, nên những điều kiện nhìn xa trông rộng như di dân thì cũng coi như là không thể.
Kỳ thực hắn muốn lợi dụng mình, mình thì há cũng chẳng phải là muốn lợi dụng lại hắn đế đạt được mục tiêu của mình? Mục tiêu đông tiến lần này của Lý Khánh An cũng rất rõ ràng, ngoài muốn thu lại Hà Tây, hắn còn muốn có mục tiêu chính trị sâu xa. Ai ai cũng đều đăm đe cái ngôi vị ấy, chỉ là thủ đoạn và sách lược khác nhau mà thôi, mục tiêu của Lý Khánh An hắn là từng bước chậm mà chắc, ánh mắt xa rộng, hắn tin rằng thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về mình.