Thiên Hạ
Chương : Thư từ Thành Đô
gacsach.com
Trong Nam Minh cung Thành Đô, Lý Long Cơ đã ngã bệnh hơn một tháng nay, từ khi vào thu Thành Đô mưa ngâu liên miên, rất hiếm khi thấy ánh mặt trời, khí trời lại ẩm ướt, Lý Long Cơ không cách nào thích ứng được với khí hậu này, thêm vào đó là sức khỏe hơi yếu nên đã ngã bệnh.
Sau khi hắn ngã bệnh, hắn cũng chẳng còn tâm trí gì với triều vụ, tất cả sự tình đều giao hết cho Dương Quốc Trung, Trần Hy Liệt và Thôi Viên ba người xử lý, Hắn cũng biết ba người này đều đang ngấm ngầm đấu đá, nhưng hắn cũng đã bắt lực rồi, đành để họ tự mà đấu với nhau thôi.
Trong tẩm cung lại một lần nữa có tiếng thét thảm thiết của cung nữ vang lên, mấy tên hoạn quan sợ hãi rung lẩy bẩy quỳ một chỗ, Bọn họ đều biết lại có cung nữ là Thánh thượng nôi giận bị phạt gậy, Thánh thượng bây giờ còn khó hầu hạ hơn cả trước đây, chỉ cần động tác hơi chậm chút là sẽ bị phạt nặng, đã có không ít người bị đánh cho đến chết.
Trong tẩm cung, Lý Long Cơ đang nằm nghiêng trên giường, lưng hắn gù cũng khó mà nằm thẳng thoải mái, lại cộng thêm bệnh tật trong người, hắn thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, chỉ biết trút lên người bọn cung nhân.
Lúc này Lý Long Cơ có cảm giác như mình đại hạn sắp đến, tất cả ngũ tạng lục phủ của hắn đều yếu ớt khiến hắn luôn cảm thấy minh đã không còn sống lâu trên cõi đời này, hắn bắt đầu nhớ nhung quý phi của mình, hắn thèm khát được gặp lại nàng dù chỉ một lần trước khi hắn rời khỏi trần thế này.
Người sống hắn muốn gặp mà không được, người đã chết hắn không muốn mà lại gặp. Những ngày này, Lý Long Cơ luôn gặp phải giấc mộng khiến hắn lạnh hết gáy. Trong giấc mơ của hắn, những đứa con bị hắn giết chết đều mình đầy máu me trở lại tìm hắn, và còn tiên tổ của hắn, Trung Tông, Cao Tông, Thái Tông, Cao Tổ đầu lần lượt chất vấn hắn, vì sao hắn lại dám chia cắt Đại Đường?
Mỗi lần hắn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm thì đều không còn ngù được, trằn trọc nhìn trần nhà cho đến sáng, Lý Long Cơ càng lúc càng sợ, hắn làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên, phải giải thích thế nào với tổ tiên đây? Không lẽ hắn phải nói đây đều là hậu duệ của thái tử Kiến Thành tạo nghiệt ư?
Một sự cấp bách đang đặt trước mặt Lý Long Cơ, hắn phải lập ai làm người kế vị đây? Đây là vấn đề hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, Kinh vương Mạo và Ngô vương Lân đến nay đều không chịu đến gặp, hắn đã thất vọng đến tận cùng với hai người con trai này.
Hắn đang nghĩ người con trai nào sẽ có thể thống nhất lại Đại Đường giang sơn, hắn biết Thập lục lang và Thập bát lang đều không có năng lực này, hắn sẽ không xét đến họ. Kỳ thực đáp án đã rành rành, một người con trai tâm tính và thủ đoạn đều rất giống hắn, nếu truyền hoàng vị cho người con trai này, hắn chắc có thể thống nhất lại Đại Đường giang sơn.
“Dìu trẫm ngồi dậy, trẫm phải viết một lá thư!”
Tử Thần điện, Đại Minh cung, Trường An, tiếng chuông tan triều đã vang lên khá lâu rồi, nhưng Lý Hanh vẫn ở trong triều phòng, chỉ có một mình, cửa phòng đóng chặt lại, hắn cho bất kỳ ai vào cả.
Lý Hanh chắp tay sau lung đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi lất phất trên không trưng, trong ánh mắt của hắn có một chút chua xót và hụt hẫng khó nói lên bằng lời.
Trên mật bàn ở phía sau hắn, đặt một phong thư vừa mới gửi đến, một phong thư gửi đến từ thành đô, được chính tay phụ thân hắn viết, Đó đã là lá thư thứ năm mà mấy tháng qua nhận được, đồng thời hắn cũng đã hồi âm bốn lá thư, Trong thư, phụ thân cùng hắn trò chuyện về nhưng việc của ba mươi mấy năm trước, kể về chuyện lúc hắn vừa mới sinh ra, sự hung phấn và kích động của một người làm cha, những lời nói trong thư đầy sự nhớ nhung về cuộc sống xưa kia.
Lý Hanh từ trong thư đọc được rằng phụ thân sắp không còn ở trên đời này nữa, cho dù trong thư không có nói rõ, nhưng năm phong thư này liên kết lại, thì đưa ra cho hắn một tín hiệu rất mãnh liệt, phụ thân của hắn, hoàng đế Nam Đường Lý Long Cơ muốn truyền ngôi lại cho hắn, đó chính là nguyên nhân mà hắn cảm thấy chua xót và hụt hẫng, sớm biết hôm nay, thì trước đó sao lại làm như vậy?
Lúc trước, hắn cũng là thái tử Đại Đường, đường đường là thái tử điện hạ, lại bị một cái tội về vu thuật không đáng có mà bị bãi miễn, cho dù sau đó đã hiểu được, đấy là sự hàm hại của Khánh vương Lý Tông và Dương gia, nhưng phụ hoàng hắn cũng không chịu sửa lại, lại chịu để cho con trai hắn đến kế thừa ngôi vị hoàng đế, đó là việc khiến cho Lý Hanh cả đời đều canh cánh trong lòng, khiến cho hắn cả đời cũng không chịu tha thứ cho phụ thân của mình.
Nhưng giờ khắc này việc mà Lý Hanh suy nghĩ không phải là vấn đề của tình thân máu mũ, mà là lời nói mà phụ thân hắn trước giờ cũng không hê nói ra, để cho hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế Nam Đường, vì sao cuối cùng phụ thân lựa chọn hắn, mà không phải Thập Lục Lang hoặc là Thập Bát Lang, Trong lòng Lý Hanh rõ hơn ai hết, bởi vì chỉ có để cho hắn đãng vị, thì hai Đường nam bắc mới có khả năng thống nhất, chỉ có hắn mà thôi.
Sư lựa chọn này của phụ thân, Lý Hanh đương nhiên cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng trong lòng Lý Hanh cũng biết được, nếu để hắn đến đăng cơ, thống nhất hai Đường, hắn sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, những huynh đệ ruột thịt như Lý Lân, Thập Bát Lang Lý Mạo, còn có hoàng đế Bắc Đường hiện tại, tôn tử Lý Thích của hắn, nhưng trở ngại lớn nhất vẫn là Lý Khánh An của An Tây.
Lý Hanh lẳng lặng chăm chú nhìn tuyết bay lả tả ở trước mắt rơi xuống, trong lòng lại suy nghĩ đến các phương án để thống nhất, nhưng cho dù hắn suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa, có một cửa ải hắn nhất định phải qua.
Lúc này, Lý Hanh xoay người trở về bên cạnh bàn, lại cầm lấy thư lên đọc một lần nữa, nhìn đến phần cuối cùng của thư, đôi mày hắn dần dần nhíu lại, phụ thân hắn ở trong này còn có một yêu cầu, hy vọng hắn có thể tìm được Dương quý phi, và đưa về thành đô.
Lý Hanh đem thư gấp thành sợi dài, ngồi xổm xuống, hắn đem thư đặt ở trên chậu than, châm đốt thư, đợi cho đến khi thư đã đốt cháy hết thành tro, hắn mới đứng lên kéo sợi dây ở bên tường mấy cái, cửa mở, Lý Phủ Quốc đi vào, khom người thi lễ nói: “Xin điện hạ dặn dò!”
Lý Hanh nhanh chóng viết xong một phong thư ngắn gọn, giao cho hắn nói: “Hãy nhanh tốc đem phong thư này giao cho Trần Huyền Lễ, nói là nhất định phải tìm cho được người.”
Lý Phủ Quốc cầm thư đi rồi, Lý Hanh cũng rời khỏi triều phòng, một gã thị vệ trưởng đi tới: “Điện hạ, phải về vương phủ rồi à?”
“Tạm thời không trở về, ta muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
Lý Hanh chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối hãn, trong không trung bông tuyết bay lớt phớt, đem Đại Minh cung phủ thành một thế giới trắng toát, trong Đại Minh trống không, các triều thần cũng đều ai về nhà nấy cả rồi, toàn bộ Đại Minh cung vô cùng im lìm.
Lý Hanh thơ thẩn mà đi, hắn rời khỏi Tử Thần điện, đi tới Diên Anh điện bên cạnh, ngôi đại điện này tạm thời bỏ trống, ơ bên cạnh Diên Anh điện có một tòa viện bên hông, trong viện có mấy dãy nhà trệt, nơi này vốn để đặt những vật vặt như tán lộng, thảm đỏ vân vân... hiện tại được đối thành chỗ tạm thời gác trực của Vũ Lâm quân lâm, đội quan Vũ Lâm quân sau khi gác trực xong đều phải tới nơi này giao lệnh.
Lúc này, đèn bên trong một gian phòng chỗ gác trực vẫn còn sáng, trước cửa có hai viên Vũ Lâm quân đang đứng trực, Lý Hanh đi tới trước cửa, hai viên Vũ Lâm quân lập tức quì một sối, thi hành một quân lễ với Lý Hanh: “Tham kiến giám quốc điện hạ!”
“Từ tướng quân của các ngươi có ở đây không?”
“Thưa có, Từ tướng quân đang ở bên trong phòng xử lý công vụ!”
“Ai đang ở bên ngoài đó?” Bên trong phòng truyền đến thanh âm của một nam tử.
“Là giám quốc điện hạ.”
“A!”
Bên trong khẽ hô nhỏ một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng đi ra, lúc này, cửa mở ra, xuất hiện một viên quan quân khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, dáng người không cao, bả vai rất rộng lớn, một gương mặt to rộng, có vẻ vô cùng uy vũ, người này tên Từ Tử Diệu, là tướng quân của Vũ Lâm quân, là một trong hai phó tướng của An Bảo Ngọc.
Trước mắt, Vũ Lâm quân tổng cộng có một vạn hai ngàn người, ngoại trừ hai ngàn quân trực thuộc dưới tay Đại tướng quân An Bảo Ngọc ra, một vạn quân còn lại chia làm tả hữu hai quân, do hai tướng quân thống soái, Từ Tử Diệu chính là tả tướng quân, vốn quản hạt Thái Cực cung và hoàng thành, vì ảnh hưởng bởi sự kiện Bình Lâu của mấy tháng trước, tả hữu Vũ Lâm quân liền hoán đổi nơi đóng chân, hiện tại do Từ Tử Diệu quản hạt Đại Minh cung.
Mà mặt khác năm ngàn quân sẽ phụ trách quản hạt hoàng thành và Thái Cực cung, do hữu tướng quân Triệu Vũ Tín thống soái, Triệu Vũ Tín xuất thân là thân vệ của Trường Tôn Toàn Tự, đi theo Trường Tôn Toàn Tự đã hai mươi năm, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trường Tôn Toàn Tự có thể ảnh hưởng Vũ Lâm quân.
Từ Tử Diệu cũng là lão tướng của Vũ Lâm quân, năm xưa lúc Lý Hanh vừa mới được sắc lập làm thái tử, Từ Tử Diệu đã từng ở đông cung làm trường gác, và Lý Hanh có quan hệ cá nhân khá tốt.
“Ty chức tham kiến giám quốc điện hạ!” Từ Tử Diệu quì một gối, thi lễ.
Lý Hanh vội vàng đỡ hắn dậy: “Từ tướng quân, không cần đa lễ.”
Hắn lại thò đầu nhìn vào trong phòng, liền cười nói: “Nếu Từ tướng quân quá bận rộn, ta sẽ không quấy rầy đâu.”
“Ty chức hiện tại không có việc gì cả, điện hạ mời vào!”
Từ Tử Diệu vội vàng mời Lý Hanh vào trong phòng, Lý Hanh cũng không chối từ, liền vui vé mà vào, trong phòng có chút hỗn độn, trên bàn chất đầy các loại công vãn, trên mặt đất cũng vứt đầy khôi giáp đao kiếm binh khí vân vân... Từ Tử Diệu luống cuống tay chân mà thu dọn ra một chỗ ngồi, nói: “Điện hạ mời ngồi!”
Lý Hanh khoát tay cười nói: “Không cần, ta chỉ nói hai câu thôi sẽ đi ngay.”
Hắn trầm ngâm một chút, liền hỏi: “Ta nghe nói Từ tướng quân muốn mua nhà, không biết mua được chưa vậy?”
‘Từ tướng quân mua nhà’, đã trở thành một câu tục ngữ trong các Vũ Lâm quân, hàm ý trong đó chính là nói mà không làm. Ba năm trước đây Từ Tử Diệu liền luôn miệng nói muốn mua nhà, nhưng đã nói ba năm rồi, tòa nhà ngay cả bóng dáng cũng không thấy, mà người bên cạnh đã sớm nghe hắn đến chán cả tai rồi.
Lý Hanh không ngờ cũng biết việc này, mày dày của Từ Tử Diệu không khỏi đỏ lên, người nhà của hắn nhiều, ngoài thê tử, lão mẫu và năm đứa con ra, huynh đệ hắn sớm mất, cũng để lại em dâu và bốn đứa con chen chúc ở trong nhà hắn, hắn còn có hai tiểu thiếp, cộng thêm mấy lão bộc và a hoàn, ngôi nhà cũ hai mẫu đất của hắn quả thực không đủ mà ở, Cho nên hắn luôn muốn mua nhà, nhất là tháng sau, con trai thứ của hắn lấy vợ, tất nhiên là ở cùng một chỗ với hắn, trong nhà căn bản là không có chỗ trống, điều này làm cho Từ Tử Diệu lòng nóng như lửa đốt.
Từ Tử Diệu tuy rằng bổng lộc không thấp, cũng có trên dưới một trăm mẫu vĩnh nghiệp điền, hơn nữa thứ mà thủ hạ dâng tặng lên cũng không ít, nhưng hắn hoàn toàn không để dành được tiền, nguyên nhân là do Từ Tử Diệu có một thói quen xấu, say mê cờ bạc, hơn nữa thua nhiều hơn thắng, hắn ngoài bông lộc để nuôi gia đình ra, những món hời có được thêm trên cơ bản đều bị hắn bài bạc thua hết sạch, chính vì nguyên nhân này, hắn đã làm quan tới chức tướng quân, nhưng tòa nhà hắn ở lại không có gì khác so với một lang tướng thông thường, tòa nhà hắn ở còn là ngôi nhà mà mười năm trước khi còn làm lang tướng đã mua.
Từ Tử Diệu ngượng ngùng mở miệng, nhưng giám quốc điện hạ rất quan tâm, hắn đành phải bắt đắc dĩ nói: “Trong nhà ty chức đông người, bổng lộc có được chỉ vừa đủ cho gia đình sống tạm, thật sự không có dư tiền đề mua nhà rồi.”
“Từ tướng quân chỉ trông vào bổng lộc nuôi gia đình, thật không hỗ là một vị tướng quân liêm khiết.”
Lý Hanh thở dài, liền lấy ra một tờ khế ước, đặt lên bàn nói: “Đây là một tờ khế ước nhà, là một tòa nhà nằm ở Sùng Nhân phường, vẫn bỏ trống ở đó mãi, tặng nó cho Từ tướng quân vậy.”
Từ Tử Diệu vui mừng quá đỗi, cao hứng đến ngay cả miệng cũng há hốc ra, đó quả thực là một chiếc bánh Hồ to từ trên trời rơi xuống a! Nhưng ngoài miệng hắn lại liên tục chối từ nói: “Ty chức vô đức vô năng, làm thế nào có thể lấy được sự ban thưởng trọng hậu như thế của điện hạ được, tuyệt đối không thể.”
“Lời nói này của Từ tướng quân như vậy là không đúng rồi, mười mấy năm trước lúc ta mới vừa vào đông cung, ta nhớ rõ Từ tướng quân vừa mới thành thân, đang vì chuyện không nhà mà phát sầu, hiện tại Từ tướng quân lại một lần nữa vì ngôi nhà mà phát sầu, ta làm sao có thể ngồi yên mặc kệ được chứ, chẳng lẽ giao tình mười mấy năm nay của chúng ta, còn không bằng với một ngôi nhà sao?”
Nghe Lý Hanh nói đến chuyện cũ của mười mấy năm trước, Từ Tử Diệu cũng không khỏi cảm khái, nói: “Năm đó điện hạ anh vũ oai hùng, hãng hái bộc trực, nhoáng một cái đã mười lăm mười sáu năm trôi qua, chúng ta đều đã già rồi.”
“Chúng ta ít nhất còn có sự nghiệp hai mươi năm, nói gì đến chữ ‘già
, Từ tướng quân cũng phải nổ lực, tranh thù sớm ngày xuất trấn một phương, làm quan to tiết độ, khi đó ta sẽ mời rượu Từ tướng quân mà mừng công.”
Nói xong, Lý Hanh gật gật đầu liền cáo từ: “Từ tướng quân tiếp tục mà làm việc, ta sẽ không quấy rầy nữa.”
Lý Hanh mỉm cười, xoay người liền rời khỏi, Từ Tử Diệu vội vàng nói: “Điện hạ, khế ước nhà này!”
“Hãy chuyển nhà sớm một chút, đường đường Vũ Lâm tướng quân, không đến mức ngay cả con dâu cũng không cưới nổi vào cửa chứ!”
Giọng nói của Lý Hanh từ xa xa truyền đến, thân ảnh đã mất hút ở trong làn bông tuyết bay lả tả đó.
“Ty chức vô cùng cảm kích!”
Từ Tử Diệu đuổi theo tới cửa khom người thi lễ, Lý Hanh đã đi xa rồi, lúc này hắn mới chậm rãi trở lại phòng, nhặt lên khế ước nhà trên bàn, mở ra, đôi mắt nhất thời trợn tròn ra, đây làm gì là nhà loại trung gì đâu, rõ ràng là một tòa nhà lớn ba mươi mẫu, ngây người một lúc lâu, hắn ‘A ha!’ Hét to một tiếng, cao hứng đến nhảy dựng lên.
An Lộc Sơn tới Trường An đã hơn hai tháng rồi, dưới sự ủng hộ và đồng ý ngầm của Lý Hanh, hắn lại lần nữa thành lập tổ chức tình báo của Trường An, bèn thiết lập tại Vạn Niên huyện mà Kim Ngộ vệ quản hạt, và nhà của hắn cũng ở bên trong Thân Nhân phường, tòa nhà vốn là của con trai trường của An Lộc Sơn là An Khánh Tông, An Khánh Tông đã chết, tòa nhà này liền bị bỏ trống, hiện tại dùng làm tổng bộ của tổ chức tình báo của An Lộc Sơn ở Trường An, Hắn nhâm mệnh mưu sĩ tâm phúc Trương Thông Nho làm tổng quản tình báo, trực tiếp phụ trách với hắn.
ở trong hơn hai tháng này, An Lộc Sơn lại dùng số tiền lớn chiêu mộ hơn hai trăm những kẻ lang bạt có võ nghệ cao cường; lại phái ba trăm danh quân xích hầu tinh nhuệ của Phạm Dương gia nhập, Căn cứ mà nhân viên đóng quân ở đổi Trường Lạc nằm ở phía đông của Vạn Niên huyện, cũng là một tòa trang viên chiếm diện tích ngàn mẫu, tòa trang viên này là điền sản mà vào năm Thiên Bảo thứ bảy Lý Long Cơ đã ban thưởng cho hắn, bởi vậy tạm thời không có bị lệnh hạn điền của Lý Dự chạm đến.
Cho dù An Lộc Sơn ở trên các mật khác cũng đều mọi chuyện hài lòng, nhưng duy chỉ có một chuyện duy nhất không như ý đó là vẫn tìm không được Dương Ngọc Hoàn, Hắn ở các nơi của Trường An đã tìm hai tháng trời, thậm chí là các đạo quán ở phụ cận Trường An cũng đều đã lục soát khắp rồi, nhưng một mực vẫn không tìm thấy tung tích của Dương Ngọc Hoàn.
An Lộc Sơn cũng đã ráo riết hẳn, nếu tìm không thấy Dương Ngọc Hoàn, hắn sẽ tuyệt đối không rời khỏi Trường An, Hắn lại phái ra toàn bộ những nhân viên của tổ chức tình báo mới vừa thành lập đi ra ngoài, đồng thời cũng treo giải thường rất lớn, ai tra được tung tích của Dương Ngọc Hoàn, sẽ được thường năm ngàn quan tiền, nếu ai đem Dương Ngọc Hoàn đưa tới trước mặt hắn, sẽ thưởng tiền vạn quan, đồng thời được tăng lên ba cấp quan.
Dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu, ngày hôm qua, An Lộc Sơn rốt cục cũng có được một manh mối: ở một trong hai phường mà Thiên Ngưu vệ đóng quân nhiều nhất, có người phát hiện có binh sĩ canh gác chung quanh một ngôi ni cô am.
Một ngôi ni cô am vì sao có binh sĩ canh gác? An Lộc Sơn nổi lên lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Dương Ngọc Hoàn không có ở trong đạo quan, mà ở ni cô am chăng? Nhưng Hoài Viễn phường có trọng binh của Thiên Ngưu vệ đóng quân, An Lộc Sơn không dám manh động, hắn hạ lệnh phải tra xét cho được tình báo xác thực.
Mấy ngày nay Từ Hàng viện có chút lạnh lẽo vắng hoe, sau khi bước vào mùa đông, ba mươi mấy vị ni cô vốn ở trong viện đều lũ lượt đi hết Lạc Dương, Lạc Dương vào mùng một tháng giêng sẽ cử hành Quan Âm Thủy Lục đại hội, quy mô chưa từng có, gần như tất cả quan âm viện của Đại Đường đều phái người tham gia.
Sau khi được hai mươi mấy người rồi, trong viện Từ Hàng chỉ còn lại mười mấy ni cô tuổi tác hơi lớn một chút, trở nên vô cùng hiu quạnh, trời vừa tờ mờ sáng, một lão ni bèn ra khỏi cửa viện, đi chợ tây mua lương gạo và rau cài, phường Hoài Viễn ở ngay sát chợ tây, phía đối diện chếch với phường môn bèn là cửa hông của chợ tây.
Lão ni một đường đi mau, bà lại không biết rằng mình đã bị người ta theo dõi rồi, hai người đi đường không nhanh không chậm mà đi theo bà, bà vừa đi khỏi cửa phường, lúc đi qua một gốc cây, đột nhiên một người từ phía sau nhanh chóng đuổi lên, một gậy đập lên đầu bà, đã đập bà ngất xỉu đi, lúc này, một cỗ xe ngựa từ bên cạnh đi đến, lôi lão ni lên xe ngựa, xe ngựa đi băng băng rồi mất hút.
Một lão nông bán rau trước cửa phường đã nhìn thấy cảnh này, lão trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày trời cũng không kịp phản ứng được gì...
Chỉ sau nửa canh giờ, một lời khẩu cung bèn xuất hiện ở trên đầu áng bây giờ của An Lộc Sơn. Trong Từ Hàng viện quả thật có một nữ nhân đang sống, hơn nữa bị bảo vệ nghiêm ngặt, Nữ nhân này mọi người đều gọi nàng là Ngọc Cơ, danh tánh thật của nàng là gì, ai cũng không biết, nhưng dung mạo của Dương Ngọc Hoàn chính là thẻ bài của nàng, bốn chữ ‘dung mạo tuyệt thế’ trong khẩu cung, bèn đủ để chứng minh nữ nhân ẩn giấu trong Từ Hàng viện chính là quý phi nương nương một thời.
An Lộc Sơn vui mừng quá đỗi, liên tục gõ vào bàn, vuốt râu cười nói: “Được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngồi ở vị trí tối cao của thiên hạ, đời người như thế, còn cầu gì hơn!”
Nhưng An Lộc Sơn cũng biết rằng, huyện Trường An là nơi mà Lý Khánh An khống chế, có trú đóng hai vạn Thiên Ngưu vệ, hắn không dám ban ngày đi cướp người, chỉ có thể ban đêm mới hành động, Lúc này, An Lộc Sơn lại gặp phải một vấn đề, lão ni kia đã bị thủ hạ dụng hình tra tấn đến chết rồi, lão ni kia buổi sáng mua gạo không về, sẽ gây nên sự hoài nghi của Từ Hàng viện, đáp án là rất có khả năng, nếu trong đó đã có lính gác ngầm bảo vệ Dương quý phi, vậy bọn họ nhất định vô cùng cành giác, sự việc như vậy bọn họ sẽ không lơ là.
Suy đi nghĩ lại, An Lộc Sơn quyết định phái người đi giám sát Từ Hàng viện trước, ban đêm mới hành động, hắn đích thân chế định một phương án tường tận, lại đích thân tuyển chọn ra năm mươi võ sĩ tinh nhuệ nhất, hóa trang thành người bán hàng rong kiệu phu, lập tức dùng các loại phương thức trà trộn vào phường Hoài Ân.
Nhưng mà bọ ngựa bắt ve, chim hoàng oanh ở phía sau, thủ hạ của An Lộc Sơn vừa xuất động, bèn bị lính gác ngầm của Kim Ngộ vệ dán mắt theo dõi rồi.