Thiên Hạ
Chương : Ván cờ Thổ Phồn Thượng
gacsach.com
Thành Bác Đông Thổ Phồn, cũng chính là vùng Ghigatze (hay còn gọi là Xigaze) ngày nay, Nói là thành nhưng trên thực tế nó chỉ là một nơi tập trung của các bộ lạc, nơi đây cách đô thành Thổ Phồn Lhasa chừng năm trăm dặm, độ cao khá thấp, thảo nguyên bằng phẳng, ở giữa là dòng sông Tạng Hà (sông Brahmaputra) như tấm lụa màu ngọc bích xuyên qua, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hồ nước trong sạch như những viên lam bào ngọc thấu suốt, hai bên bờ sông hồ là những thảo nguyên tươi tốt, gia súc từng đàn từng đàn, đất đai phì nhiêu, giữa các bãi cô xanh tươi là ruộng lúc mạch còn xanh, Nơi đây cũng là vựa lương thực thịnh sản của Thổ Phồn.
Hai bên sông có rất nhiều bộ lạc cùng sống trong một ngôi thành được dùng đất bùn làm bờ tưởng rào lại, diện tích rất rộng lớn, Doanh trướng trong thành nội cứ nối liền nhau, phòng bị trong thành cũng nghiêm ngặt khác thường, trên mấy trạm gác cao cao, có mấy tên quân Đường đương qua lại tuần tra, Nơi đây chính là trú địa tạm thời của quân viễn chinh quân Đường, tám ngàn quân Đường bèn đóng quân tại đây.
Phong Thường Thanh dẫn tám ngàn quân Đường từ Thiên Trúc qua Nepal vào Thổ Phồn, sau một tháng hành quân gian nan, đại quân đã đến thành Bác Đông Thổ Phồn, Lúc này ba mươi vạn quân chủ lực của Thổ Phồn cơ hồ toàn bộ đều rời khỏi cao nguyên bổn thổ, còn lại không đến hai vạn quân đội đều tập trung tại khu vực thành Lhasa, còn các bộ lạc và tiêu thành không phải là người già trẻ nhỏ hay phụ nữ sức yếu thì là các người dân du mục bình thường, chứ không còn đội quân nào khác.
Quân Đường từ trên trời rơi xuống khiến các bộ lạc Thổ Phồn hỗn loạn khôn xiết, già trẻ gia quyến lũ lượt rủ bỏ quê nhà, một số nam tử trong họ thì lâm thời tổ hợp lại để đối kháng quân Đường, nhưng vì thực lực cách biệt và đánh không tổ chức, quân lâm thời Thổ Phồn vừa chiến đã bại, thương vọng thảm trọng.
Quân Đường một đường càn quét cho đến vùng địa giới Bác Đông, lúc này sau một tháng hành quân và tác chiến trên cao nguyên, quân Đường cũng rất ư mỏi mệt, Phong Thường Thanh thấy đất đai vùng này phì nhiêu, vật tư cung ứng đầy đủ, bèn hạ lệnh cho quân Đường đóng trại tại chỗ tu chinh, đợi tin xích hầu rồi hành động tiếp.
Chiều ngày hôm đó, trong đại trướng của quân Đường, Phong Thường Thanh đang tiếp đãi một vị khách đặc biệt, người này tên là Ma Tang Trí, là chủ trì của Giáp Phổ tự Thổ Phồn, sở dĩ hắn đặc biệt là vì hắn là một người Hán tại Lũng Hữu, lúc hai mươi tuổi thì bị quân Thổ Phồn bắt cóc làm Hán nô tại Thổ Phồn, ba năm sau vì nhớ cố hương mà bỏ trốn xém mất mạng, được lạt ma của Giáp Phổ tự cứu và từ đó xuất gia làm tặng, Sau nay hắn lại đến Tang Gia tự bái mật tông hồng giáo khai sơn sư tổ Liên Hoa Sinh làm thầy, nhất tâm học tập phật pháp mật tông, Ba mươi năm qua đi, hắn vì phật pháp thâm hậu, rất được sự tin tưởng của nhiều tín đồ, trở thành một đại tông sư mật tông.
Lần này quân Đường đột nhiên từ Nepal ập đến khiến dân chúng Thổ Phồn kinh hoàng vô cùng, bèn lũ lượt trốn đến các đại tự viện để tỵ nạn, Giáp Phổ tự cũng đã thu nạp trên vạn dân tỵ nạn, Để cứu người Thổ Phồn khỏi khổ nạn, Ma Tang Trí bèn tự đứng ra, đích thân đến bái phỏng Phong Thường Thanh.
VỊ tổ phụ sinh bình thân thiết nhất với Phong Thường Thanh cũng là một túi đồ phật giáo, vì ảnh hưởng của tổ phụ, Phong Thường Thanh cũng lễ nhượng ba phân cho tín đồ phật giáo, Ma Tang Trí đến gặp cũng rất được hắn tỏ ra kính trọng.
Hai người họ hàn thuyên được vài câu, Phong Thường Thanh nghe nói Ma Tang Trí cũng từng là người Hán, bèn hiếu kỳ hỏi: “Đại sư là người nơi nào?”
Ma Tang Trí dù ở Thổ Phồn nhiều năm, nhưng Hán ngữ của hắn vẫn không quên, hắn chấp hai tay vào nhau, mỉm cười nói: “Bẩm Phong tướng quân, lão tăng nguyên quán người Bổ Châu Hà Đông, từ nhỏ theo phụ thân di cư về Lũng Hữu ở miền tây, năm hai mươi tuổi bị bắt đến Thổ Phồn, chóp mắt đã ba mươi ba năm qua đi.”
“Ha ha! Thật là trùng hợp, ta cũng là người Bổ Châu Hà Đông, ta ở huyện Y Châu Bổ Đông, còn đại sư?”
“Ta là người Giải Huyện.”
Không ngờ được Phong Thường Thanh lại là đồng hương với mình, trong lòng Ma Tang Trí lại chợt lóe lên tia hi vọng, hắn thành tâm cầu khẩn nói: “Hai nước Đường Phốn vốn dĩ hữu hào, Thổ Phồn chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi Đường triều, từ thuở Văn Thành công chúa, Kim Thành công chúa được gà đến Thổ Phồn đã mang lại rất nhiều vãn hóa tiên tiến cùng hữu nghị đến đây, Tuy mấy mươi năm nay quan hệ hai nước xấu đi, nhưng đấy chẳng qua là do quyết định của phía bề trên, chứ không liên quan đến bá tánh Thổ Phồn, hi vọng Phong tướng quân mở lòng từ bi, hãy tha cho những người dân bình thường này, phật tổ cũng sẽ cảm tạ ngài.”
Sắc mặt Phong Thường Thanh dần trầm xuống, không vui nói: “Ta muốn hỏi đại sư một câu, giả sử dân chúng Đại Đường bị kỵ binh Thổ Phồn truy sát, đại sư có đến quân doanh Thổ Phồn để ngăn càn tướng lĩnh Thổ Phồn chứ?”
Ma Tang Trí thở dài nói: “Việc dân chúng Đại Đường chịu khổ ải liên miên ở phía biên cánh Hà Lũng đâu phải lão tăng không biết, bản thân lão tăng cũng bị người Thổ Phồn bắt đến đây làm trâu làm ngựa, suốt kiếp làm nô, lão tăng trước đã từng khuyên tiền tán phổ Xích Tổ Đức Tán thiện đãi người Đường, tuy không có hiệu quả gì; nhưng lão tăng vẫn một lòng muốn cứu khô cứu nạn, Trong ba ngàn tăng chúng của Giáp Phố tự ta chí ít có ba trăm nô lệ người Hán được ta độ làm phật đả, tín đồ người Hán của ta lại càng nhiều vô số kể, nếu có thể ta cũng muốn thu nạp nhiều người Hán bất hạnh hơn nữa.”
Lúc này sắc mặt Phong Thường Thanh mới dịu lại chút ít, nói: “Đại sư có lòng từ bi, một lòng phổ độ chúng sinh quả thật khiến người ta bái phục, quân Đường cũng chẳng phải kẻ đồ phu, nhưng giờ hai nước Đường Phồn đang trong thế giao chiến, đao thương không có mắt, hơn nữa người Thổ Phồn bản thân cũng toàn dân giai binh, ta khó mà phân biệt được dân với quân, dân chúng bình thường bị liên lụy đó là khó tránh, Nếu đại sư thật sự muốn phổ độ dân chúng, vậy nên đến Lhasa, khuyên trọng thần Thổ Phồn hậy sớm đầu hàng, như thế này những dân chúng bình thường ất sẽ không phải chịu nổi khổ binh tai.”
Ma Táng Trí không khỏi cười khổ nói: “Tướng quân có phần không biết, ta chính là từ Lhasa đến đây, tuy không nhìn thấy trọng thần, nhưng mấy tín đồ của ta nói với ta rằng người Thổ Phồn nội bộ cũng phân rẽ, có chiến có hòa, song phương tranh chấp chưa thành, nếu như tướng quân có thể liên lạc được phái hòa giải, không chừng song phương có thể đạt được ý hướng hòa giải.”
Lần này Phong Thường Thanh tiến quân Thổ Phồn đã được Lý Khánh An chỉ thị trước, một là giết sạch diệt tộc Thổ Phồn, triệt đẻ tiêu diệt mối hoạn cao nguyên này, không thì phải giải tán quân đội người Thổ Phồn, tiêu diệt Bàn giáo (đạo Bon), đổi dùng đạo phật lập quốc, để có đấng phật sống trở thành lãnh tụ của người Thổ Phồn, chứ không còn là tán phổ, quân Đường sẽ thường trú tại Lhasa, để Thổ Phồn triệt để trở thành nước phụ thuộc của Đại Đường.
Đây chính là ván cờ lớn Thổ Phồn của Lý Khánh An, một nữa đi tại Thổ Hỏa La, một nữa hạ nước cờ trên cao nguyên bôn thổ, mục tiêu cuối cùng chỉ có một, triệt đế đánh toi tả mối ẩn hoạn lớn nhất của Đại Đường vương triều, từ năm xưa phái Phong Thường Thanh đến Sindh, Lý Khánh An đã bắt đầu bắt tay quăng chài, giờ chính là giai đoạn bắt đầu kéo lưới.
Bản thân Phong Thường Thanh tương đối nghiêng về phương án đầu tiên của Lý Khánh An, tức là diệt sạch người Thổ Phồn, vừa bắt đầu hắn cũng đã làm thế, hắn từ khi vượt Tuyết Sơn vào bộ lạc đầu tiên của Thổ Phồn bèn giơ cao chiến đao đại khai sát giới, dọc đường đồ sát, xác chết la liệt, thiên lý vô nhân, nhưng càng đi sâu vào phúc địa Thổ Phồn, hắn bèn phát hiện muốn giết sạch người Thổ Phồn là điều không hiện thực, Hắn cứ mỗi đến một bộ lạc bèn phát hiện người Thổ Phồn đã chạy sạch, cả gia súc đều được mang đi, lương thực cũng đốt sạch, khiến cho vật tư tiếp viện của hắn gặp phải khó khăn, hơn nữa vì sự đồ sát của hắn mà ngày càng có nhiều bộ lạc Thổ Phồn bắt đầu hợp lực lại chống đối hắn, mấy đội xích hầu của hắn cũng bị mất tích.
Phong Thường Thanh bắt đầu ý thức được minh binh lực không đủ, giết sạch người Thổ Phồn là điều không thể, hắn bèn từ từ chuyển từ phương án một sang phương án hai, Cha ông vẫn thường nói đó là nhổ sạch lông của người Thổ Phồn, để họ từ con chim ưng cao nguyên biết thành con gà thổ cao nguyên.
Chỉ là Phong Thường Thanh cũng không biết nên hạ thú từ đâu, giờ tên đại sư phật giáo Thổ Phồn này đến như chỉ một con đường sáng cho hắn, nội bộ người Thổ Phồn cũng có tranh chấp, đây cũng mở ra con đường để hắn tiến đến phương án hai.
Nghĩ đến đây, Phong Thường Thanh lại nhếch mày lên, thăm dò hỏi: “Vậy ta nên đi liên hệ ai? Ý ta nói là phái hòa giải ấy!”
Ma Tang Trí trầm ngâm một lúc bèn nói: “Sau tán phổ Thổ Phồn tây chinh đã giao nội chính cho đại luân Nang Đông Tán và Thượng Sâm Thị cùng quản, hai người này đều là đại luân, họ đại diện cho hai đại thế lực gia tộc Nan thị và Thượng thị của Thổ Phồn, quan hệ không mấy tốt, thậm chí có thể nói là đối địch, trong đó Nang Đông Tán quyết liệt chủ trương đảm phản cùng quân Đường, còn Thượng Sâm Thị chủ trương chống đối, thái độ hai người đều rất rõ ràng, cho nên tướng quân hành binh đến Bác Đông, mà Lhasa vẫn chưa có phản ứng gì chính là do hai người họ vẫn đang chưa có được ý kiến chung.”
“Hóa ra là thế, vậy ai trong hai người họ nắm quản quân quyền?”
“Chắc đều có, Thượng Sâm Thị chiếm thượng phong, có khoảng một vạn hai ngàn quân đội, còn Nang Đông Tán trong tay chỉ có sáu ngày quân đội, đang ở thế yếu thế cô.”
Phong Thường Thanh thấy tên hòa thượng Thổ Phồn này cứ biết sẽ trả lời, cả số lượng người trong quân đội của người Thổ Phồn cũng thổ lộ với mình, quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn, Trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười mỉa mai, nói: “Đại sư nói hết những tình báo quan trọng này với ta không sợ người Thổ Phồn nói ngươi bán quốc ư?”
Trên mặt Ma Tang Trí lộ nụ cười bắt đắc dĩ, hai tay chấp vào nhau nói: “Ta chỉ muốn phổ cứu sinh mạng, nguyện dĩ hòa vi quý, còn trọng thần Thổ Phồn muốn làm nhượng bộ gì thì ta không thể nào quản được, Phong tướng quân, ta lời đến đây đã hết, xin cáo từ.”
Phong Thường Thanh cũng chấp tay cười nói: “Đại sự đi cẩn thận, ta sẽ khắc ghi lời của đại sư, dĩ hòa vi quý.”
Vào ngày thứ hai Ma Tang Trí rời khỏi nơi quân Đường trú quân, một đội kỵ sĩ chừng mười mấy người từ xa phóng đến, cát bụi mù mịt, họ càng lúc càng áp sát Bác Đông thổ thành.
“Dừng lại!”
Binh sĩ quân Đường đứng gác trên trạm dùng tiếng Thổ Phồn lớn tiếng hét lên, ngay lập tức một loạt tiễn đước bắn ra, cắm đầy trên tiểu lộ, ngăn lại không cho đội nhân mã này tiếp tục thẳng tiến, Một tên tùy tùng nhảy xuống ngựa bước nhanh lên trước nói: “Xin hãy chuyên lòi với chủ tướng quân Đường, đại luân Thổ Phồn Nang Đông Tán đến cầu kiến.”
“Các ngươi đợi đấy!”
Lính gác nói xong đi vào bẩm báo, mọi người cùng đợi bên đường, một người trung niên hơi cao và mập chính là đại luân Nang Đông Tán của Thổ Phồn, hắn từ thành Lhasa đến đây, tình hình cục diện trước mất khiến hắn lo thối ruột, tình hình chiến trận Thổ Hỏa La vẫn chưa rõ, Đại Bột Luật lại bị quân Đường chiếm giữ, cắt đứt mọi liên lạc giữa bồn thổ Thổ Phồn và Thổ Hỏa La, còn chiến dịch Lũng Hữu lại lâm vào tình trạng đông cứng, Đạt Trác Lộ Cung vẫn bị quân Đường giữ chân, đang trong cục diện bất lợi, Giờ Lhasa vẫn còn hơn một vạn tám ngàn binh, nhưng những binh sĩ này đều là những quân già yếu, quân đội tinh nhuệ đều đã bị tán phổ dẫn đi hết.
Nang Đông Tán rất lo lắng, một khi quân Đường đánh bại đội quân cuối cùng của Lhasa, vậy người Thổ Phồn cao nguyên sẽ trở thành một bầy cửu mặc cho quân Đường muốn xỉa xói làm thịt thế nào, Nang Đông Tán hi vọng có thể đoạt được thỏa thuận chính trị với quân Đường, đưa ra một số nhượng bộ để giữ lại mệnh mạch cuối cùng của Thổ Phồn.
Hắn đã nghĩ như thế, nhưng những người khác lại không đồng ý, các cao tầng Thổ Phồn trong việc đưa ra sách lược đối phó quân Đường có ngã rẽ, còn một đại luân khác Thượng Sâm Thị lại chủ trương toàn dân giai binh, toàn lực chống đối quân Đường đến xâm lấn, tuyệt không đồng ý làm việc thõa thuận với quân Đường đáng xấu hổ này.
Hai người họ vì vấn đề này tranh luận nhiều ngày, cuối cùng vẫn không đạt được cách nhìn chung, Nang Đông Tán sợ quân Đường tấn công tiêu diệt Lhasa, bèn đến gặp chủ tướng quân Đường, tìm một con đường chính trị giải quyết nguy cơ Thổ Phồn.
Nang Đông Tán kiên nhẫn đứng đợi từ ngoài tường rào, thời gian cứ thế qua đi, mãi vẫn chưa thấy có tin gì từ quân Đường, trong lòng hắn lại bắt đầu lo.
Chính lúc này, cửa Bác Đông thổ thành được mở to, một tên quân quan quân Đường từ trong đi ra nói: “Phong tướng quân cho mời đại luân Thổ Phồn vào thành, tất cả những người còn lại xin đợi bên ngoài.”
Mấy tên tùy tùng vừa định đi lên đàm phán thì bị Nang Đông Tán ngăn lại: “Các ngươi cứ đợi bên ngoài, không được nhiễu sự!”
Một mình hắn đi theo mấy tên quân Đường đi vội vào thổ thành, Suốt đường đi quân Đường đã xếp hàng nghênh đón, chúng giơ sẵn cung tiễn, rút kiếm rút đao, cùng giáo trường sắc bén đăm đăm nhìn hắn, khiến lòng Nang Đông Tán thổn thức bất an, Vừa vào đại trướng chỉ thấy hai bên đại trướng đứng đầy đao phủ thủ, trong đại trướng sát khí đằng đằng, ở giữa phòng đang ngồi một tướng quân chừng tuổi ngũ tuần, hắn vừa nhỏ vừa gầy, nhưng người thiết giáp mũ bạc, trên bàn trước mặt là một cây chiến đao, trông rất ư oai phong lẫm liệt, Trong lòng Nang Đông Tán lại hồi hộp, vội đi lên thi lễ, dùng tiếng Hán không mấy lưu loát của mình nói: “Thổ Phồn đại luân Nang Đông Tán tham kiến tướng quân.”
Phong Thường Thanh không có mời hắn ngồi, mà chỉ lạnh lùng nói: “Không biết ngươi đến để hạ chiến thư hay đến để nghị hòa?”
“Ta đến để nghị hòa!”
“Rất tiếc, ta không muốn nghị hòa, người đâu!”
Đao phủ thủ xung quanh lập tức trả lòi, Phong Thường Thanh chỉ vào Nang Đông Tán, nghiêm giọng nói: “Lôi tên này ra ngoài, chém đầu thị chúng.”
Ngay lập tức, năm sáu tên đại Hán quân Đường bèn lôi Nang Đông Tán ra ngoài, chẳng mấy chốc đã lôi hắn ra đến ngoài cửa, Nang Đông Tán vội hét lớn nói: “Tướng quân, xin hãy nghe ta một lời rồi hãy giết ta cũng không muộn!”
“Ngươi nói đi!”
Mấy tên quân Đường tạm dừng lôi hắn đi, nhưng cũng không thả hắn ra, Nang Đông Tán được cơ hội thở hổn hển, cũng hắn cũng không nhớ ra được tiếng Hán nên nói thế nào, vội dùng tiếng Thổ Phồn nói: “Tướng quân, Thổ Phồn có trăm vạn người, ngươi có giết cũng giết không hết, tướng quân chắc cũng hiểu điều này, giữa chúng ta không có gì là không thương lượng được, nếu như không thương lượng thành công thì ngươi giết ta để tế cờ, ta chết cũng không tiếc.”
Một binh sĩ bên cạnh phiên dịch lại lời của hắn cho Phong Thường Thanh nghe, Phong Thường Thanh gật gật nói: “Hãy thả hắn quay lại!”
Đao phủ thủ thà Nang Đông Tán ra, lúc này Nang Đông Tán đã mồ hôi đầy minh, hắn đi lên thi lễ nói: “Đa tạ tướng quân đã cho ta cơ hội!”
Phong Thường Thanh lệnh người mang một chiếc ghế lên nói: “Mời ngồi xuống nói!”
“Đa tạ!”
Nang Đông Tán vừa ngồi xuống thì Phong Thường Thanh mới ung dung nói: “Ta xin tự giới thiệu trước, ta là đô đốc Sindh kiêm Đại Đường An Tây tiết độ phó sứ Phong Thường Thanh, ngươi có từng nghe nói qua chưa?”
“ồ! Hóa ra là Phong tướng quân, ta nghe danh đã lâu, nhiều năm trước đã được nghe tiếng uy danh tướng quân.”
“Hừ! E rằng là nghe hung danh của ta!”
Mặt Nang Đông Tán lộ vẻ ngượng ngùng nhưng lại không nói nên lời nào, Phong Thường Thanh lại nói: “Ta chỉ là chấp hành mệnh lệnh của Triệu vương đại tướng quân, có thể nhượng bộ cũng không nhiều, hi vọng ngươi có thể hiểu được điểm này.”
Nang Đông Tán rút khăn ra lau bớt mồ hôi trên mặt nói: “Ta biết, ta cũng là có thành ý đến, hi vọng đại tướng quân có thể cho ta một cơ hội.”
“Được thôi! Vậy ta cũng sẽ nói luôn mức giới hạn thấp nhất cho ngươi biết, nếu muốn đảm phản cùng quân Đường, thì người Thổ Phồn nhất đỉnh phải giải trừ binh giáp, nhiều nhất không được lưu lại quá năm trăm binh sĩ.”
Nang Đông Tán nghe mà thở thẫn, giải tán quân đội, vậy chẳng phải là đầu hàng ư? Vậy thì còn gì đế đảm phản nữa, hắn lắp bắp nói: “Phong tướng quân, vậy.. vậy.. làm sao được, nếu Thổ Phồn giải tán vũ trang, vậy chẳng phải là vong quốc sao? Hơn nữa tán phổ vẫn đang ở Thổ Hỏa La, nếu giải trừ vũ trang thì nhất định phải định mệnh lệnh của người, bọn ta khôngcó được quyền lực này.”
Nang Đông Tán chỉ là phái hòa đảm, chứ không thuộc phái đầu hàng, hắn và Thượng Sâm Thị đều có cùng mục tiêu cuối cùng, muốn giữ chân quân Đường, đợi khi đại quân tán phổ từ Thổ Hỏa La trở về, không ngờ tiền đề hòa đảm của quân Đường lại là giải trữ quân đội, nếu đã giải trữ quân đội vậy thì còn gì để bàn nữa, đấy chẳng phải là điều không tưởng?
Hắn đương muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Phong Thường Thanh, mới nhớ ra lời minh vừa nói, chỉ cần không đảm phản thành công thì sẽ giết hắn tế cờ mà bỗng chốc lạnh xương sống, lập tức nuốt lại lời vào bụng, vòng vo nói: “Phong tướng quân, ta cũng chẳng giấu gì ngươi, trong tay ta chỉ có năm ngàn quân đội, ta có thể nhận lời giải tán quân đội của ta theo yêu cầu tướng quân, nhưng những quân đội khác thì đều trong tay đại luân Thượng Sâm Thị, ta cần phải bàn với hắn trước, ta sẽ dốc sức thuyết phục hắn.”
Phong Thường Thanh trong lòng hiểu rõ, nhưng hắn cũng chẳng thèm vạch trần sự thật ra, bèn đứng dây huơ tay nói: “Tiễn khách!”
Nói xong quay lưng bèn bỏ đi, nghe nói là tiễn khách, thực tế là đuổi cổ hắn ra ngoài, mấy tên quân Đường cùng giơ cao gậy gỗ ập đánh về phía Nang Đông Tán: “Mau cút đi!”
Nang Đông Tán ôm đầu chạy bỏ chạy, tuy gặp phải đãi ngộ vô lễ, nhưng may sao vẫn giữ lại được mạng sống, hắn cũng chẳng dám nán lại, chạy vội ra khói thổ thành nhảy phóc lên lung ngựa, lớn tiếng hô hào: “Chạy mau!”
Cả một đoàn người nhanh chóng phóng đi, lúc này Phong Thường Thanh mới xuất hiện trên một toà lầu gỗ, hắn dõi theo bóng bọn Nang Đông Tán, môi nhếch lên một nụ cười mỉa, Hắn vừa nói chẳng sai vào đâu, muốn cùng người Thổ Phồn ngồi lại đảm phản trước tiên phải giải tán quân đội người Thổ Phồn đã, nếu họ không chịu giải tán thì quân Đường sẽ giúp họ giải tán.
“Truyền lệnh của ta xuống, toàn quân lập tức nhổ trại, tiến quân thành Lhasa!”
Tám ngàn kỵ binh quân Đường lại lần nữa xuất chinh, không cần phải có ai chi đường, họ cứ đi dọc theo Tạng Hà mà đi, họ cũng chẳng có quân lương hậu cần, dọc đường đi cứ vừa đi vừa cướp, các bộ lạc Thổ Phồn lần lượt tổ chức đối kháng, nhưng sự chống đối của họ chi tổ mang lại tai hại thêm, Phong Thường Thanh đã hạ nghiêm lệnh, phàm chống đối nhất luật giết!
Phong Thường Thanh mặc cho binh sĩ phóng túng, nếu quân Đường cưỡng hiếp phụ nữ thì hắn cũng chi mắt nhấm mắt mở, nhưng hắn cũng có một điều nguyên tắc thép, đó là không được không được bắt cóc hay cướp phụ nữ và gia súc, Phụ nữ và gia súc chỉ tổ trở thành sánh nặng của quân Đường, sẽ ảnh hưởng đến chiến dịch sắp đến.
Lộ trình năm trăm dặm quân Đường cũng ham hố đi nhanh, cũng chẳng phân binh, cứ thế mà toàn đoàn cùng đi, Bọn họ đi những sáu ngày, dọc đường cướp bóc đồ sát, đã có hơn chục ngàn thanh niên trai tráng Thổ Phồn chết dưới tay quân Đường, máu của người Thổ Phồn nhuốm đỏ cả sông Tạng Hà, Chiều ngày hôm đó, quân Đường đã đến thổ thành Ô Vũ cách thành Lhasa ba mươi dặm.
Tuy không có được tin gì từ quân Thổ Phồn, nhưng Phong Thường Thanh biết ngươi Thổ Phồn tuyệt không để hắn tiến công Lhasa, cho nên chắc sẽ có một trận chiến cam go sắp bùng nổ.
“Truyền lệnh của ta xuống, tất cả tướng sĩ không được giải giáp, binh khí không được rời tay, chiến mã không được ly thân, không được lấy nổi nấu cơm, không được cắm trại, không được tụ tập bài bạc, không được ồn ào bày trò giải trí, không được rời khỏi đại đội, ai trái lệnh chém!”
Phong Thường Thanh phán đoán quả không sai, ngoài hai mươi dặm đã có một đội quân Thổ Phồn gần hai vạn người đang tức tốc phóng về hướng này.