Thiên Hạ
Chương : Đêm trăng tròn Hạ
gacsach.com
Cùng lúc xích hầu doanh quân Đường phóng ra khỏi rừng, tại phía nam thành A Hoãn, một đội quân bốn vạn người cũng lẳng lặng ra thành, Thượng Tức Đông Tán người bận bộ áo giáp xích màu đen, cũng như tất cả các binh sĩ khác, trên cánh tay phải của hắn có cột một dây vải trắng, đấy là dấu hiệu đế phân biệt họ với đội quân của Thượng Gia Tố, trên tay hắn cầm giáo trường, mục tiêu rất rõ ràng, đó chính là cái dốc cao mà Thượng Gia Tố đang có mặt.
Thượng Tức Đông Tán không định sẽ tập kích đại doanh đối phương, chỉ là chặn Thượng Gia Tố lúc khải hoàn trở về, và ép hắn trói tay chịu trận, nghe sự chỉ huy của mình, Dù cho có hơi nguy hiêm, nhưng đế thành công đoạt được chỉ huy của tám vạn đại quân này, Thượng Tức Đông Tán dù thế nào cũng phải chấp nhận mạo hiểm phen này.
Nếu hắn không thể thành công, vậy hai đội quân Thổ Phồn kia sẽ triệt đề bị phân ly, gánh nặng trầm trọng đè nặng lên vai Thượng Tức Đông Tán, nội ưu ngoại hoạn khiến hắn mỏi mệt vô cùng, Lúc này hắn đã không còn tâm trí để tâm quân Đường, mà toàn bộ tinh lực đều đặt hết vào tranh đoạt quân đội của Thượng Gia Tố, Ngày mai chính là đêm trăng tròn, hắn chỉ còn thời gian tối nay.
Thượng Tức Đông Tán dẫn đại quân ra khỏi thành, nhưng hắn cũng chẳng vội thẳng tiến, hắn chăm chú nhìn về đại doanh đối phương cách đấy vài dặm ở phia đông nam, Trong đại doanh ánh lửa chập chờn, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người qua lại, ánh mất hắn lại chuyển về phía dốc cao phía tây nam, Lúc này hắn cơ hồ đã nhìn thấy một đội ngũ tay cầm đuốc lửa phóng lên dốc, đấy chính là thế thân của hắn.
Trong lòng Thượng Tức Đông Tán không khỏi hồi hộp, ánh mắt hắn đăm chiêu quan sát tình hình trong dốc...
Trên dốc: “Thượng Tức Đông Tán” đã tiến lại gần chiếc đại trướng khổng lồ kia, một quan quân đi lên nói: “Thượng Tức Đông Tán tướng quân, mọi việc đã sẵn sàng, tướng quân ta đang ngồi chờ trong trướng, xin mời.”
“ừm, ta biết rồi!”
“Thượng Tức Đông Tán” ậm ừ nhận lời, xong hắn nhảy xuống ngựa đi nhanh về phía đại trướng, một trăm mấy thân binh của hắn theo sát sau lưng hắn, Lúc đi đến cửa trướng trên dốc cao bỗng vang lên tiếng kêu rú của cú mèo, Đây là lần thứ hai, chỉ thấy gò đất sau lưng hắn đang từ từ cuốn lên, phía dưới là một miếng ván gỗ, dưới ván là một hố sâu, trong đó đang có tụm năm tụm ba binh sĩ Thổ Phồn đang tay cầm đao sắc chực chờ, Lúc này bọn chúng cùng nhảy bổ ra khỏi hố, trên dốc núi bỗng chốc xuất hiện một đoàn quân đông đúc, chắc có trên ngàn người, thanh kiếm trong tay chúng ánh lên ánh hàn quang lạnh toanh.
“Các ngươi là ai?”
Có người phát hiện ra họ, lớn tiếng hô lên: “Đại soái, có động tĩnh!”
“Thượng Tức Đông Tán” giật mình, bước chân chuẩn bị ra khỏi lều bỗng dừng lại, lúc này, xung quanh bỗng vang ầm lên tiếng chém hô hào sát khí, hơn ngàn tên binh sĩ Thổ Phồn như điên như dại từ bốn phương tám hướng ập đến: “Sát! Giết Thượng Tức Đông Tán!”
Thân binh Thượng Tức Đông Tán không kịp trở tay, chỉ một chốc đã có hai mươi mấy người bị đánh ngã, Quân địch vẫn ồ ạt ập đến từ bốn phía, những người còn lại liều chết chống đối bảo vệ cho “Thượng Tức Đông Tán” có thể an toàn quay xuống.
Cách đấy một dặm, Thượng Gia Tố lạnh lùng đứng nhìn trận chiến trên dốc, mắt lộ rõ đắc ý mỉa mai, hắn không ngờ sự tình lại dễ dàng đắc thủ đến thế, Hai ngàn tinh binh mai phục của hắn cơ hồ không có đất dụng võ.
Hai người tinh binh mai phục tại khu rừng cách đấy vài dặm đã từ từ rút khỏi rừng, bọn họ không nhận được lệnh tấn công của Thượng Gia Tố, trong lòng đầy thất vọng, phảng phất như vừa đánh trật đòn vào hư không.
Tiếng chém giết trên dốc núi đã càng lúc càng nhỏ, rồi từ từ lặng hẳn: “Thượng Tức Đông Tán” cuối cùng đã không còn có thể quay xuống được nữa, hắn đã bị hơn ngàn tên binh sĩ cũng là quân Thổ Phồn của mình làm thịt, Một chốc sau, chỉ nghe tiếng vó ngựa lốc cốc gõ trên đường rừng đêm, vài chục người cùng phóng đến, trên tay một quan quân giơ cao cái đầu người, đắc ý hô to: “Tướng quân, đầu người của Thượng Tức Đông Tán đây, bọn thuộc hạ đã thành công!”
“Làm giỏi lắm!”
Thượng Gia Tố kích động hô to, hắn quay đầu lại nhìn về phía thành A Hoãn, trên thành đầu vẫn tối mịt, phảng phất như việc vừa xảy ra trên dốc kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến họ.
Thượng Gia Tố ngỡ ngàng, không thể nào lại yên tĩnh đến thế được! Hắn lại nghĩ sao trên dốc kia lại dễ dàng đắc thủ thế, có một điểm báo chẳng lành đang không ngừng nhen nhóm trong lòng, Hắn vội nhận lấy đầu người nói mấy thân binh giơ đuốc lửa lại gần, chỉ thấy người này quả thật giống Thượng Tức Đông Tán, nhưng lại có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều.
“Không xong rồi!”
Thượng Gia Tố ý thức được mình đã trúng kế, hắn hô to một tiếng: “Mau trở về đại doanh ngay!”
Hắn vừa quay đầu ngựa bèn đâm đầu phóng thẳng về phía đại doanh của mình, các thủ hạ cùng hai ngàn kỵ binh phía sau vẫn theo sát sau đuôi.
Nhưng chưa chạy được mấy dặm đường thì cánh hữu của hắn bỗng thé lên tiếng kêu thảm thiết, Thượng Gia Tố quay đầu lại chỉ thấy trên đêm đen, một đội quân hùng hậu xuất hiện, bọn họ cơ hồ là tập kích, Đội quân này đông đảo vô cùng, chắc có trên vài vạn người, đang như sóng thần cập bến chỉ trong chớp mắt đã bao trùm đội quân của Thượng Gia Tố, Tiếng chém giết, tiếng khóc thảm xen lẫn hỗn tạp.
Mặt Thượng Gia Tố bỗng chốc tái sầm lại, hắn bỗng ý thức được đây mới là chủ lực của Thượng Tức Đông Tán, hắn đã sớm nhìn thấu kế sách của mình, tương kế tựu kế mai phục tại đây chực chờ, Thượng Gia Tốc lòng rối bởi không biết ứng phó thế nào, mãi một lúc sau hắn mới hạ lệnh với hai bên nói: “Mau chống trở về đại doanh cầu cứu!”
“Tướng quân, chúng ta đã bị bao vây, không xông ra được rồi!”
Thượng Gia Tố biết mình đã đến thời khắc sinh tử, hắn vội buộc miệng chửi rủa:
“Bọn khốn, xông ra đi, nếu trễ hơn nữa sẽ không kịp mất!”
Vài trăm tên thân binh tổ thành đội đột kích cùng xông ra ngoài, nhưng ba ngàn người họ đang bị bốn vạn người trùng trùng vây kín, cả giọt nước cũng không lọt, căn bản không đột phá ra ngoài nối, Thượng Tức Đông Tán giơ cao giáo trường ngưỡng mặt lên trời cười to: “Thượng Gia Tố, ngươi nghĩ mình thông minhlắm sao?Kỳthực
ngươi chỉ là tên ngốc ngu muội nhất, ngươi đi chết đi!”
Hắn quay đầu lại nhìn Thượng Tức Đông Tán, đại doanh của Thượng Gia Tố chỉ cách đấy mười dặm, nhưng đại doanh sẽ không thể biết được tình hình phía này, binh sĩ đưa tin của Thượng Gia Tố đã bị hắn chặn lại giữa đường.
Thượng Tức Đông Tán cao giọng hô hào: “Ai đoạt được đầu người Thượng Gia Tố thưởng hoàng kim ngàn lượng, minh châu trăm viên, thăng quan ba cấp!”
Các binh sĩ Thổ Phồn ào ào xông lên, quân đội của phía Thượng Gia Tố càng lúc càng ít đi, dần dà, mắt thấy đại thế đã qua...
Đại doanh của Thượng Gia Tố lúc này cũng hỗn độn không kém, chỉ thấy vài trăm người kỵ bịnh Thổ Phồn từ đâu đến đang phóng đi ầm ầm như đèn kéo quân vây quanh đại doanh, Cung tiễn họ phóng ra như vũ bão, ập bắn tới tấp vào hàng rào doanh trại, Tiễn pháp của họ chuẩn xác dị thường, một đợi bắn đều có một loạt binh sĩ ngã xuống, sau mười lượt bắn đã thương vong trên vài ngàn người, làm binh sĩ trong doanh trại hoàng hốt không dám đến gần bờ rào, Chẳng mấy chốc, đám kỵ binh này đã phóng đến gần cửa doanh trại, bọn họ cho đốt hỏa tiễn, trong bóng đêm từng cây hỏa tiễn vèo vèo bay đi tạo đường cong tuyệt mỹ trên không rồi phóng thẳng vào doanh, không ít lều trại phía bắc đã bị đốt cháy, phía tây đại doanh giờ bỗng chốc cũng nghi ngút khói lửa, hàng trăm túp lều bị lửa thiêu cháy, trong đại doanh tình hình hoảng loạn.
Mấy tên vạn phu trưởng thấy chỉ có vài trăm người mà đã làm cho đại doanh mình hỗn loạn cả lên mà không khỏi nhảy đành đạch lên vì tức giận, lớn tiếng hô hào: “Đuổi theo, tùng xẻo hết bọn chúng cho ta!”
Đại doanh của Thổ Phồn được mở to, vài vạn binh sĩ Thổ Phồn ào ra như ong vờ tổ từ trong đại doanh phóng thẳng về phía mấy trăm người đó, Tần Hải Dương kéo cung một tiễn bắn ngã tên thiên phu trưởng chạy đầu, đắc ý cười phá lên nói: “Đi!”
Năm trăm kỵ binh quay đầu ngựa, tư thế đoàn ngựa hùng dũng phóng về phía tây, xích hầu doanh của quân Đường được trang bị cho chiến mã Ả Rập tốt nhất, tốc độ cực nhanh, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng như lướt trên mây, ngựa lùn cao nguyên của người Thổ Phồn căn bản không đuổi theo kịp chúng.
Nhưng rõ ràng quân Đường đang dùng mồi nhử địch,tốc độ chạy của họ cũng không nhanh, với lại quân Thổ Phồn từ đầu chí cuối đều giữ khoảng cách tám đến chín chục bước, cự ly tầm bắn cung tiễn của người Thổ Phồn là khoảng bảy mươi bước, như thế này thoát ẩn thoát hiện khiến quân Thổ Phồn luôn có cảm giác chỉ có thiếu chút chút, hai vạn quân Thổ Phồn lại càng mải mê đuổi theo, chỉ đuổi theo ra được bảy tám dặm thì xông lên tới một ngọn đồi, có ở đây thì bọn họ mới bỗng phát hiện chiến đấu ở nơi xa.
Chỉ thấy vài vạn đại quân đang vây lấy một đội quân, tiếng hô hào chém giết ngất trời, tiếng kêu thảm liên miên, đội quân Thổ Phồn đang truy kích quân Đường bàng hoàng, vạn phu trưởng dẫn đầu truy kích kia bỗng kịp phản ứng ra: “Không xong rồi! Tướng quân đang bị bao vây!”
Lúc này, hắn cũng không còn truy kích mấy trăm người kia nữa, mà lập tức hạ lệnh quay về cửu viện, xong lại gào to một tiếng dẫn quân sát về phía Thượng Tức Đông Tán, Trong đêm hai đại quân của hai phái hệ Thổ Phồn này đang liều chết tranh nhau quyền chủ đạo Thổ Hỏa La, cuối cùng sự nội hấn toàn diện đã bộc phát, Cùng với việc viện quân hai bên không ngừng đi đến, mười bốn vạn đại quân Thổ Phồn đã triển khai cuộc hỗn chiến không phân địch ta dưới chân thành A Hoàn.
Tiếng hô hào giết chóc vang vọng cả đêm đen, tiếng trống như lôi,thi thể chất đống, máu chảy thành sông, cả thành A Hoãn bỗngchốclầm vào kiếp nạn vô tiền khoáng hậu...
Sắc trời đã sáng dần, cách thành A Hoãn hai mươi dặm về phía tây, một đội đại quân do sáu vạn người của quân Đường chủ lực hợp lại, hôm nay chính là đêm trăng tròn, tiếc là Thượng Tức Đông Tán đã không nhìn thấy đêm trăng tròn này.
Vùng này núi đồi ngập ghềnh, đâu đâu toàn rừng rậm, tầm nhìn bị che khuất nhìn không rõ bóng hình thành A Hoãn, Lý Khánh An vội thúc ngựa phóng lên một ngọn đồi gần đây, hắn nheo mất lại ngó về phía thành A Hoãn, Từ đây hắn thấp thoáng có thể nhìn thấy tường thành thành A Hoãn, nhưng hắn còn thấy khói đen nghi ngút trên thành A Hoãn bốc lên, cũng không biết hai đội đại quân Thổ Phồn nội hấn đến mức độ nào đây?
Hắn quay đầu lại hỏi thân binh: “Hạ Lâu tướng quân có tin gì chưa?”
Hạ Lâu Dư Nhuận dẫn hai vạn quân vòng đường phía nam thành A Hoãn để đi chặn lại đoàn quân Thổ Phồn rút lui, thân binh nghe hắn hỏi bèn chạy nhanh đến phía văn thư của xích hầu, một chốc sau quay về bẩm báo: “Bẩm đại tướng quân, Hạ Lâu Dư Nhuận vừa mới có tin đến, quân Thổ Phồn không có rút về phía nam.”
Lúc này, một thân binh khác chỉ về phía trước hô lên: “Đại tướng quân mau nhìn, là bọn Tần tướng quân đã trở về.”
Chỉ thấy năm trăm kỵ binh từ trong rừng phóng ra, bọn họ sĩ khí cao ngất nhanh chóng phóng về phía này, Tần Hải Dương phóng ngựa lên đổi, hắn nhảy xuống ngựa nửa quỳ thi lễ với Lý Khánh An: “Bẩm đại tướng quân, tỵ chức đã thuận lợi trở về, xin phúc mệnh đại tướng quân!”
“Tình hình huynh đệ thương vong thế nào?”
“Bẩm đại tướng quân, chỉ có ba huynh đệ bị thương nhẹ, không có ai thương nặng, càng không có người chết.”
“Rất tốt, vậy hai đội quân Thổ Phồn kia thì sao? Tình hình nội loạn của chúng thế nào rồi?”
“Kế sách của chúng ta rất thành công, Thượng Tức Đông Tán và Thượng Gia Tố đều muốn thừa cơ hội hợp binh lần này nuốt luôn đối phương, hai người họ đều giở trò mưu mô, nhưng Thượng Tức Đông Tán vẫn cao tay hơn, Thượng Gia Tố xém chút đã bị chặn giết, chính là bọn thuộc hạ đã dẫn đại quân của hắn đến cứu hắn một mạng, hai tên này đánh nhau cho đến lúc canh năm, Thượng Tức Đông Tán địch không lại đã rút trở về trong thành, Quân đội của Thượng Gia Tố cũng xông vào thành, trước mất bọn chúng đang hỗn chiến trong thành, tình hình chưa rõ.”
Lý Khánh An gật gật đầu, người Thổ Phồn nội loạn thì là trong dự liệu của hắn, kỳ thực ngay từ lúc ở thành Thả Mạt hai người họ đã sớm gieo rắc mầm móng thù hận, có lẽ chúng đã đánh không thành, cùng lắm chắc chỉ là đường ai nấy đi mà thôi, Có điều dưới sự sắp xếp khéo léo của Lý Khánh An, hạt giống này đã bùng cháy thành lửa to, đã làm thù hận của họ thăng hoa sớm hơn.
Lý Khánh An lập tức hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân gia tốc thăng tiến, phát binh thành A Hoãn, đồng thời truyền lệnh cho Hạ Lâu Dư Nhuận, hai vạn người của hắn nhất thiết phải chặn bại binh Thổ Phồn cho ta, nếu đề chủ lực Thổ Phồn chạy mất, thì ta sẽ lấy đầu hắn.”
Nói xong hắn bèn thúc ngựa phóng về đội, ba vạn kỵ binh quân Đường cùng xuất phát, nối liền sau lưng là ba trăm chiếc chiến xa hạng nặng do hai mươi bốn con chiến mã kéo đi, trong mỗi chiến xa có ba mươi cung nỏ thủ, trong đó có mười chiến xa rất đặc trung, toàn thân sơn một màu đỏ rực rỡ, bọn chúng chính là phích lịch hỏa lôi xa của quân Đường, phía sau lại là hai vạn kỵ binh nữa theo sát sau chiến xa, Đoàn quân Đại Đường hùng dũng tiến về thành A Hoãn.
Thành A Hoãn lúc này đã trở thành địa ngục trần gian, xác chết la liệt khắp thành, máu chảy thành sông nhuốm đỏ đất đai, hơn một nửa trong số đó đều chết trong sự tàn sát lẫn nhau vì người Thổ Phồn gà nhà đá nhau, bọn họ đã mất hết lý trí, tất cả mọi người trong lòng chỉ có một ý tưởng duy nhất: “Giết chết đối phương!”
Chiến trường đã chuyển vào nội thành, sáu vạn quân của Thượng Tức Đông Tán chỉ còn lại không đến hai vạn người, còn quân của Thượng Gia Tố còn gần một nửa, khoảng hơn bốn vạn, quân của Thượng Gia Tố rõ ràng chiếm thế thượng phong hơn.
Lúc này dân chúng thành A Hoãn cũng bị cuốn vào trận chiến, gần mười vạn dân bị song phương đuổi ra khỏi nhà để làm bia đỡ đạn sống cho hai bên, Trên mỗi con phố lớn ngõ nhỏ đều có chiến đấu kịch liệt, trong thành đâu đâu đều là binh sĩ và bình dân bị giết chết.
Trên quyết đấu quy mô nhất diễn ra trên quảng trường trước hoàng cung, Thượng Tức Đông Tán dẫn gần chín ngàn người lợi dụng kiến trúc của hoàng cung để tiến hành cố thủ, còn Thượng Tức Đông Tán dẫn ba vạn người phát động hết đợi tấn công này đến đợt tấn công khác, Hắn đuỗi mấy vạn dân chúng đi lên phía trước làm bia đỡ để xông trận.
Trên quảng trường đâu đâu toàn tiếng khóc ai oán, và tiếng rên rĩ của những người vẫn chưa chết hẳn nằm gục bên các vũng máu, Tay chân đứt khúc, đầu người khắp chốn, thi thể chất cao, Thượng Gia Tố đã giết đỏ cả mắt, dù cho Thượng Tức Đông Tán đã mấy lần yêu cầu ngưng chiến, nhưng hắn vẫn không chịu, hắn nhất định phải băm tên Thượng Tức Đông Tán này thành cảm thì trong lòng hắn mới hả dạ, Hắn bị Thượng Tức Đông Tán bắn trúng một tiễn vào lung, xém chút mất mạng.
Lúc này, trong tay hắn đang nắm cây thiết tiễn có khắc tên Thượng Tức Đông Tán, gào thét: “Giết chết Thượng Tức Đông Tán, chặt đầu hắn xuống thưởng hoàng kim năm ngàn lượng, dê một vạn con, phòng làm vạn phu trưởng.”
Dưới trọng thưởng thế nào cũng xuất hiện dũng phu, đại quân thủ hạ của hắn lại bắt đầu điên cuồng tiến lên, bọn chúng từ bốn phương tám hướng tấn công hoàng cung, Phía cửa lớn có khoảng một vạn người bình dân bị quân Thổ Phồn ép đuổi đi, hòng bắt họ xông vào cung điện, Tiếng khóc tuyệt vọng, tiếng chen chúc gào thét thám thiết vang vọng, còn Thượng Tức Đông Tán vẫn hoàn toàn không chút lưu tình, cứ có bất kỳ tên binh dân nào xông lên hắn cũng đều nhất luật giết chết, thi thể trước cửa hoàng cung đã chất cao bảy tám trượng.
“Thượng Gia Tố, hãy nghe ta một lòi, chúng ta không thể tự tàn sát lẫn nhau, ta sẽ nhường vị đô đốc Thổ Hỏa La cho ngươi, tất cả lương thực đều của ngươi, ta sẽ rời khỏi Thổ Hỏa La.”
Giọng Thượng Tức Đông Tán đã khàn, nhưng thỉnh cầu của hắn chỉ khiến Thượng Gia Tố thêm ngông cuồng: “Giết chết hắn, hãy đem thịt hắn nấu thành canh, chia mỗi người ăn một bát.”
Ngay lúc này, một kỵ binh phóng như bay đến, hắn cơ hồ là ngã xuống ngựa, luống cuống phóng đến trước mặt Thượng Gia Tố nói: “Tướng quân, không hay rồi, chủ lực quân Đường đã ở cách thành A Hoãn còn năm dặm.”
“Á!”
Thượng Gia Tố nghe mà đờ đẫn cả người, mũi tên trong tay hắn rơi tõm xuống, chủ lực quân Đường đã đến, Lý Khánh An đã đến, đầu hắn trống rỗng, Lúc này, mấy tên vạn phu trưởng chạy vội đến trước mặt hắn lớn tiếng nói: “Tướng quân, chúng ta phải lập tức rút quân, binh sĩ chiến đấu hết một đêm, giờ đều rã rời thân xác, nếu không đi nữa chúng ta có thể sẽ toàn quân bị diệt đấy.”
Thượng Gia Tố lúc này mới chợt bình tĩnh, hắn thét rú lên: “Rút mau! Truyền lệnh toàn quân rút về phía nam, nhanh!”
Chiến tranh bỗng chốc đại nghịch chuyển, binh sĩ Thổ Phồn đã dừng chiến đấu, tin chủ lực quân Đường ập đến bỗng chốc vang khắp toàn thành, tin này đã khiến những binh sĩ Thổ Phồn không còn sức lực chiến đấu suy sụp hoàn toàn, rất nhiều người lúc này mới chợt tỉnh cơn mơ, kẻ thù thật sự của họ đã đến, Binh sĩ đang từ bốn phương tám hướng đến cũng lũ lượt rút đi như sóng triều rút nước, Lúc này họ đã không còn phân địch ta, mạnh ai nấy tranh nhau chen chúc giẫm đạp lên nhau, rất nhiều người bị xô ngã mà bị áẫm chết, nghẹt chết, Trong đầu họ chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: “Bỏ chạy! Bỏ chạy về phía nam!”
Thượng Tức Đông Tán há hốc mồm, không biết bao lâu sau hắn mới từ từ tỉnh lại, hắn quay đầu nhìn quanh quẩn, binh sĩ bên cạnh hắn đã hơn nữa bỏ chạy, chỉ còn lại ba bốn trăm tên thân binh.
Hắn lẩm bẩm: “Ta đã làm gì thế này, chúng ta đều đã làm gì thế này?”
Hắn ngẩng mặt lên đầu hét inh ỏi: “Chúng ta đã làm gì thế này, không chết trong tay quân Đường, mà lại chết trong tay người mình, trời ơi! Hôm nay chính là đêm trăng tròn còn đâu!”
Thượng Tức Đông Tán như phát cuồng, hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, hắn lớn tiếng kêu gào, bỗng nhiêu, hắn quay ngược cán kiếm, một kiếm tự đâm vào ngực mình, Mũi kiếm xuyên thăng lồng ngực, tiếng khóc đã dứt, Thượng Tức Đông Tán từ từ ngã xuống.
Vài vạn quân Thổ Phồn ở thành nam cũng không có cơ hội thoát thân, sáu vạn quân chủ lực của Lý Khánh An đã chặn lại đường lui của chúng, năm trăm quân xích hầu từ phía sau đóng cửa thành lại, đại Thổ Phồn căn bản không còn đường lui, bọn họ hoàn toàn như miếng thịt trên thớt của quân Đường.
Ba trăm chiến xa đang đâm thẳng vào trận doanh Thổ Phồn, một con chiến mã đều được mặt trọng giáp, bọn chúng phóng đi bay, vô số quân Thổ Phồn bị chiến xa tông ngã, bị chiến giẫm chết, đạp chết.
Hai bên chiến xa tiễn phóng vù vù, đi qua nơi nào đều có vô vàn quân Thổ Phồn bị bắn ngã, Năm vạn kỵ binh quân Đường lại càng thẳng tay chém giết, bọn họ đã phân chia bao vây quân Thổ Phồn, từng đội từng đội quân Thổ Phồn bị quân Đường giết chết tàn nhẫn, bỏ chạy tứ tán.
Quân Thổ Phồn tuy có lòng chống đối, nhưng họ đã không còn sức lực chiến đấu, đại bộ phận người đến sức bỏ chạy còn không, như đàn cừu tội nghiệp đợi chờ quân Đường đến giết thịt.
Đại chiến Thổ Hỏa La năm thứ hai Trinh Trị đã hạ màn với một kết cục khó tưởng, hai mươi ba vạn đại quân Thổ Phồn trước sau bị quân Đường tiêu diệt tại thành Thả Mạt và Thổ Hỏa La, Thổ Hỏa La đã trở thành mộ phần cuối cùng của quân Thổ Phồn, bao gồm cả tán phổ trong đó có mười tám vạn đại quân bị diệt.
Dã tâm và việc mạo hiểm tiến công đã đưa vương quốc Thổ Phồn đến diệt vong.