Thiên Hạ
Chương : Nửa đêm đánh úp Huỳnh Dương
gacsach.com
Đây là một đêm cuối hạ, trên trời đầy những đám mây tím đỏ, nhưng lại không có mưa. mặt đất rất ư ẩm ướt. nhưng lại không có sình lầy, hai vạn kỵ binh lặng lẽ thẳng tiến, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng leng keng nho nhỏ của hoành đao đụng phải yên ngựa, họ không được phép nói chuyện, không được phép tách đội đi tiểu giải, cố gắng khống chế không cho chiến mã kêu rú. chỉ cần hành quân được thêm một phần bí mật thì họ sẽ có thêm một phần hi vọng chiến thắng.
Từ Hoàn Thúy hạp đến huyện Huỳnh Dương khoảng chừng ba mươi dặm lộ trình, kỵ binh An Tây đi đường nhỏ nên cơ hồ đều phải hành quân qua các đồi núi thấp, chốc chốc lại đi qua đồng lúa lớn. Bọn họ phải để xuống ngựa đi xuyên qua. các dãy kiến trúc đen ngòm là những thôn trang xa xa. chốc chốc lại có chó trong nhà chạy ra đầu thôn rượt theo họ sủa inh ỏi. Quân An Tây không có lưu lại trong thôn, ngược lại càng gia tăng tốc độ thêm. Đèn được chong lên, nhưng chỉ một lát lại được tắt đi, hai vạn kỵ binh rồng rắn đi qua khiến các thôn dân lén lút nhìn trộm trong nhà cám thấy sợ hãi khôn xiết.
Khi cách huyện Huỳnh Dương còn mười dặm. bọn họ đã đi vào vùng núi đồi, nơi đây rừng cây rậm rạp, rất thuận lợi cho việc ấn mình. Lúc này binh sĩ An Tây mới từ từ thà chậm lại bước tiến quân hành.
Lý Quang Bật thúc ngựa xông lên một ngọn đồi nhỏ, từ đây có thể nhìn rõ được kho lương Huỳnh Dương ở xa xa. Hắn thấy rõ trên đồng bằng ở phía xa có mấy mươi tòa kiến trúc khổng lồ đen ngòm sừng sững trông như những chiến sĩ khổng lồ dàn hàng ngang trong đêm để đợi chờ nhiệm vụ. Kho lương Huỳnh Dương cách huyện thành chừng ba dặm, được bao bọc bởi hàng rào gỗ to. Nghe nói trong kho lương có trú binh hai ngàn. do quân đội lưu thủ Lạc Dương trực tiếp quàn hạch.
Ánh mắt của Lý Quang Bật dời đến phía tây của kho lương, nơi đó là mục tiêu cho chuyến đi này của hắn. quân doanh của Quý Quáng Thâm. Trong quân doanh tối đen như mực, chỉ có hai ngọn đèn treo trước cửa doanh, có thể nhìn rõ ba trạm gác cao cao. Lý Quang Bật nhanh chóng nhẩm tính, lúc này mây che đã tan đi, vầng trăng sáng lại chiếu sáng khắp nơi. thời tiết này rất ư bất lợi cho hắn. hắn có thể nhìn thấy được đại doanh cách hắn bảy dặm. vậy ngược lại. đối phương cũng có thế nhìn rõ bên này. Cho dù hắn có thể lợi dụng địa thế để yểm trợ đi chăng nữa, nhưng hai vạn kỵ binh của hắn cũng sẽ bị trạm gác phát hiện khi vào khu vực ba dặm. Lộ trình ba dặm đó, nếu quân đội Quý Quáng Thâm mà được huấn luyện kỹ càng, thời gian đó đù cho họ gấp rút tổ chức đối kháng.
Tuy đội quân này đến từ quân Quan Trung, sức chiến đấu bình thường, nhưng Lý Quang Bật vẫn không dám sơ ý. Lúc này, Lý Quang Bật nhìn thấy được mấy bóng đen đang phi về hướng quân doanh, hắn biết đây chắc là quân xích hầu của mình, bèn lập tức hạ lệnh: “Dan xích hầu vào đây.”
Chỉ một chốc sau đội chính xích hầu đã được dẫn vào gặp Lý Quang Bật, hắn khom mình thi lề: “Tham kiến tướng quân!”
“Nói đi! Đối phương có động tĩnh gì?”
“Bẩm tướng quân, ba người ty chức đã lèn đến gần quân doanh năm mươi bước của đối phương, phát hiện trong quân doanh không có phòng bị. địch quân căn bản không ỷ thức được chúng ta đã đến.”
“Vậy trong đó có bao nhiêu trạm gác? Và còn nữa. đối phương có binh sĩ đi tuần tra phụ cận quân doanh không?”
“Bẩm tướng quân, tổng cộng có sáu tòa trạm gác, phía cửa bắc và nam mỗi nơi một tọa. bốn góc thêm mỗi góc một trạm, còn binh sĩ tuần tra thì ty chức cũng đã phát hiện, có điều bọn họ chủ yếu tuần tra vùng bắc tuyến. ít khi đi đến phía nam.”
Lý Quang Bật gật gật đầu. ánh mắt sắc bén của hắn đăm đăm nhìn về phía ba trạm gác cao trong đêm. Dưới ánh trăng nhạt dễ dàng nhìn rõ mồn một ba trạm gác đó. Đúng như điều hắn lo. ba trạm gác này là yếu tố quyết định thành bại trong nhiệm vụ lần này của hắn. Trầm ngâm một lát. hắn bèn từ từ nói: “Phi Dực doanh lên!”
Phi Dực doanh là một trong các doanh xích hầu. dưới trướng của Lý Quang Bật tông cộng có ba doanh quân chủng đặc biệt, tống cộng là một ngàn năm trăm người, là xích hầu. Hồ Đột. Phi Dực. trong đó xích hầu doanh nãm trăm người. Hồ Đột doanh tám trăm người và Phi Dực doanh hai trăm người.
Xích hầu doanh chủ yếu phụ trách thu tập tình báo, thám thính tình hình xung quanh, phạm vi vận dụng hơi rộng. còn Hố Đột và Phi Dực lại là hai đội binh đặc chủng. Hổ Đột doanh kỳ thực là quân Mạch Đao, ai ai cũng tướng tá cao to, sức mạnh vô biên, bọn họ chủ yếu là trọng giáp xung trận, gặp địch quân thế trận dày đặc bèn để họ dàn hàng xông trận, để xé tan thế trận của địch.
Còn Phi Dực doanh lại làm nhiệm vụ cụ thể hóa hơn của xích hầu doanh, có thể nói họ là tinh nhuệ trong xích hầu. thân nhẹ như chim, tốc độ nhanh tựa sấm chớp, rất giỏi len lõi, mà tiễn phát cực chuẩn, chủ yếu là dùng để ám sát và tập kích. Việc Lý Quang Bật muốn xử ba tòa trạm gác đó chính là nhiệm vụ mà quân Phi Dực phải hoàn thành.
Lý Quang Bật vừa hạ lệnh, ngay lập tức một đội quân bộ binh áo đen chừng ba mươi người đã lẳng lặng hòa vào trong bóng tối. chi chớp mắt đã biến mất như sự xuất hiện của họ vừa rồi chẳng qua là ảo giác.
Quý Quảng Thâm là một thống soái cực kỳ quy củ, từ việc đóng quân doanh của hắn cũng có thê nhìn ra. hàng rào, chiến hào, trạm gác. cầu treo... cái gì cũng rất ư chuẩn xác, trong đại doanh tổng cộng có sáu trạm gác. đúng như xích hầu đã phát hiện, bốn góc mỗi nơi một trạm, và hai trạm tại hai cửa doanh trại. Tháp trạm gác cao bốn trượng. được dựng lên bằng giá gỗ to, một tòa trạm gác có hai binh sĩ cùng đứng canh, mỗi ngày có ba ca. ngày đêm không ngừng canh gác.
Các binh lính gác trạm chủ yếu chi nhìn bằng mắt. ban ngày có thề nhìn xa gần mười dặm. còn ban đêm nếu trăng sáng thì cũng có thể nhìn đến phạm vi ba dặm. đã đóng góp rất hữu hiệu cho phòng ngự của đại doanh, cho nên muốn tập kích địch quân trong lúc họ ngủ say cũng chẳng dễ dàng gì. Trừ khi ông trời giúp sức. không trăng không sao, hay có tuyết có mưa nếu không muốn tập kích được vào doanh trại e rằng không thoát khỏi được cảnh báo của trạm gác.
Thường có câu đạo cao một thước, ma cao một trượng, muốn đối phó với trại gác này thì chỉ có nước dùng quân đội đặc chủng, như Lý Quang Bật đã phái Phi Dực doanh đến. Ba mươi người họ được chia làm ba tốp nhỏ, mỗi người phụ trách đối phó một trạm. Từ đông sang tây trong đại doanh của Quý Quảng Thâm rộng khoảng ba dặm. nên mỗi trạm gác cách nhau chừng một dặm. còn ba tiêu đội Phi Dực của quân An Tây từ ba hướng chính nam. chính đông và chính tây thẳng tiến về phía trạm gác. Ba tiểu đội này chỉ cần bất kỳ một đội nào bị phát hiện cũng sẽ khiến địch quân báo hiệu.
Trong ba trạm gác này với chồi gác ở giừa là gian truân nhất, vì ở đó không những chỉ có hai lính gác, mà phía doanh môn còn có mười binh sĩ gác cửa. chỉ cần kinh động đến một người bất kỳ thì cũng coi như công cốc.
Quý hồ tinh bất quý hồ đa. người không cần nhều. đối phó với chồi gác phía cửa nam chỉ cần năm người Phi Dực binh ắt đủ. Năm người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của doanh Phi Dực, người đứng đầu là hiệu úy Phi Dực doanh, gọi là Chu Tiềm, cũng xuất thân trong đệ nhất xích hầu doanh An Tây, nõ tiễn của hắn có thể nói là bách phát bách trúng. ngoái trăm bước đều có thể một tiễn tước mạng, cơ hồ gần bằng được tiền thuật của chủ soái Lý Khánh An của mình.
Năm tên Phi Dực binh như bóng ma từ từ tiến sát đại doanh bọn họ rất ư cần thận, cố gắng lợi dụng tất cả địa hình có lợi. họ đang phóng lướt đi trên rãnh nước vì nước mưa ào ạt chảy qua mà thành. Rãnh nước này sâu khoảng năm trượng. rộng ba trượng được nối thẳng đến phía chiến hào, nhờ có rãnh nước này mà năm Phi Dực binh mới có thể nhanh chóng tiến lại gần đại doanh, năm người họ giờ cách đại doanh chi còn khoảng sáu mươi bước. Tiến thẳng thêm nữa sẽ có thể bị phát hiện.
Chu Tiềm nheo mắt lại quan sát trạm gác cùng binh sĩ ở doanh môn phía sau. Trên thực tế hắn khi nãy đã vừa phóng đi vừa quan sát. Hắn mới phát hiện được có điểm đặc biệt nho nhỏ ở đây, eần như doanh môn phía sau không có binh sĩ. Hắn đã cận thận quan sát kỹ càng một lúc. Cuối cùng hắn mới khám phá ra. không phải không có binh sĩ. mà là những binh sĩ ở phía doanh môn đều cuộn người lại ngủ ở một ÓC.
Cũng khó trách, cả chủ soái của họ đều không ỷ thức được hiểm nguy đang đến. huống chỉ là binh sĩ. Có điều đây là điều tuyệt không thể xuất hiện trong quân An Tây. Nếu một binh sĩ ngủ gật trong lúc trực trong quân An Tây thì hắn có lẽ đã phải đối mặt với tội chết.
Chu Tiềm lại quan sát thêm một hồi. chì thấy hai binh sĩ đứng dậy đi tiểu giải, chăng bao lâu sau lại quay về ngủ. Doanh môn im phãng phắt, không thấy một bóng người.
Lúc này ánh mắt của hắn lại nhìn về phía trạm gác. Trên trạm gác có hai người, một người hình như đã ngủ thiếp đi. tay còn sán trên chiếc tay cầm ỗ, còn một người thì đang uể oải dựa vào cột. trên đầu hắn là chiếc chuông sắt. một khi phát hiện nguy cấp sẽ lập tức gõ trống báo hiệu.
Lúc này, Chu Tiềm có phần khó xử, khử một người ở cự ly xa không có vấn đề gì; quan trọng là cái người đang ngủ kia. nếu bị hắn kinh động tỉnh giấc thì sao?
Chu Tiềm trầm ngâm một hồi. ý tưởng táo bạo bỗng chốc lóe hiện trong đầu. hắn bèn khẽ giọng quay sang nói với thủ hạ tiền thuật cao cường: “Năm mươi bước xuyên qua yết hầu. ngươi làm được không?”
Thủ hạ gật gật đầu.
“Vậy được, ngươi bắn trước, người thứ hai để ta xử.”
Hai người họ cùng giơ nỏ tiễn lên. Nỏ tiễn của họ đều được chuyên môn đặc chế, nhỏ gọn tiện dụng, nhưng lực bắn của nó lại rất mạnh, một cây tiền dài năm tấc có thể bắn xa hai trăm năm mươi bước, hơn nhỏ nỏ tiền cũng được đặc chế, chi dài bằng một nửa nỏ thường, trên đầu tiễn là một rãnh thoát máu. và trong rành đã được tầm thuốc cực độc. Loại độc nhược này đến từ Thiên Trúc, chỉ cần một ít bột trắng hòa vào trong cơ thể con người sẽ có thể lấy mạng người trong chớp mắt.
Lúc này hai bên đông tây cơ hồ cùng lúc phát ra ánh lửa nhỏ để tò ý hai bên đều đã đắc thù, chi còn lại chồi gác phía cửa nam. Cung nỏ của hai người cũng từ từ nhắm thẳng vào binh sĩ trên chồi. “Crắc!” một tiếng nhẹ nhàng vang lên. cây độc tiền như sấm sét xẹt qua bắn thẳng về phía tên lính gác, đương lúc hắn đang há mồm ngáp, còn chưa kịp phản ửng thì tiễn đã xuyên thấu yết hầu hắn. Hắn đau đớn ôm chặt cồ họng, định kêu la nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Tay hắn chỉ kịp quơ vẫy vài cái trên không rồi ngã gục xuống. Còn nỏ tiền của Chu Tiềm vẫn đang bất động, hắn ngồi nghiễm nhiên như pho tượng sáp, mắt vẫn nheo lại nhắm thẳng vào mục tiêu, chỉ có hai tay là lộ ra bên ngoài. Còn hai đồng đội của hắn đang lặng lẽ tiến thẳng về phía trước, nếu tên lính gác trên chòi đến giờ vẫn chưa bị đánh thức thì hai người họ cũng sẽ leo lên chồi trừ khử hắn.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Chu Tiềm, chỉ thấy tên binh sĩ đang ngủ giật mình hoảng hốt đứng dậy, hắn đương giơ tay về phía búa sắt. nhưng ngay cái khoảnh khắc ấy thì nỏ tiễn của Chu Tiềm đã được bắn ra. Lúc này, tên lính gác kia lòng rối bởi. tay cầm búa sắt mấy lần bị vuột, đợi khi hắn nắm chặt được búa thì một cây tiễn độc đã bắn đến. Một tiền xuyên thấu cổ trái của hắn. búa sắt rơi xuống, hắn ôm chằm lấy cô, ú á không thành lời được vài chữ bèn đã ngã gục trên giá gỗ. Lúc này, hai tên binh sĩ Phi Dực cùng phi thân vượt qua chiến hào. Thân thủ hai người còn nhanh nhạy hơn cả loài vượn, chi hai ba động tác đã trèo lên trên trạm gác thay thế hai xác chết đó để làm lính gác mới.
Thành công rồi, Chu Tiềm lại rút trong túi da đeo bên ra một cây tiễn khác, lần này hắn đổi sang dùng cung, sau khi kéo dây cung xong bèn lập tức ần minh vào trong rạch nước. Hai binh sĩ còn lại bèn dùng vải đen vây quanh hắn lại. “Crắc!” một tiếng vang lên. trong tay hắn xuất hiện mồi lửa. châm dây dẫn nghe tiếng xẹt xẹt.
Chu Tiềm bắn thẳng cung lên trời, chỉ thấy một làn sáng đỏ vạch qua không trung, không có tiếng động gì. như thê vừa có một chùm sao băng tráng lệ ngang qua.
Lý Quang Bật vẫn chăm chú dõi theo tình hình phía đại doanh, hắn thấy một làn sáng vạch quay không trung. đây là tín hiệu báo thành công, khóe miệng Lý Quang Bật hơi nhếch lên. hắn lập tức quay đầu hạ lệnh: “Xuất phát!”
Bốn vó của chiến mã đều được quấn vải bông dày, hai vạn kỵ binh rút chiến đao cùng giáo trường xông thẳng như nước lũ hùng dũng, sát khí ngất trời, phóng thẳng về phía đại doanh cách đấy vài dặm.