Thiên Hạ
Chương : Tổng di dời Hà Bắc Thượng
gacsach.com
Dù trận chiến Nhậm Khâu với thảm bại của Hứa Thúc Kỳ kết thúc, nhưng sự tình này cũng không mấy chấn động khắp cả nước, rất nhiều người đều không biết đã từng xảy ra chiến dịch lần này, thậm chí cả An Lộc Sơn còn không biết. Một mặt là phía chiến bại. Hứa Thúc Kỳ không còn mặt mũi gì nói ra. hắn cũng chôn sâu việc này vào lòng, không chịu nói cho ai hay. Một mặt khác, quân An Tây chiến thắng cũng giữ yên lặng. bọn họ cũng chẳng tuyên dương gì. Và vì trận chiến này diễn ra trong đêm. nên nông dân phụ cận cũng không biết. Vì thế. việc này cũng như tảng đá to chìm sâu xuống biển, lặng lẽ vô giác.
Thời gian thấm thoát đã đến tháng chín, thời trong gió mát. mùa thu của Đại Đường đã đến. từ sau khi vào thu. một số châu huyện Hà Bắc đạo bắt đầu không còn an phận.
Sáng ngày hôm đó, trước huyện nha huyện An Dương đã dán cáo thị trước bản công bố. Cáo thị vừa được dán không lau thì đã có hơn trăm người qua đường vây quanh mà đọc. Thông thường cáo thị mùa thu dán ra đều là danh sách hành hình xử tử tội phạm sau mùa thu. các châu huyện sẽ phúc hạch lại danh sách từ hình của mùa hè đưa lên Hình bộ triều định. Hình bộ sẽ phê chuẩn xong vào đầu thu. sau đó dán công bố, đợi sau mùa thu sẽ xử trảm.
Đây là một quy trình hoàn chinh, nên lúc này dán cáo thị đều đặc biệt gây chú ý. Chẳng mấy chốc người đến xem càng lúc càng đông, nhưng người biết chữ lại không nhiều, có ké có học bắt đầu chậm rãi đọc lên cho mọi người cùng nghe.
‘Theo ý chi triều đình. Lũng Hữu. Quan Nội Đạo do có lượng lớn đất đai trống ra. định sẽ chiêu mộ ba mươi vạn hộ dân từ Hà Bắc đến Quan Nội. Lũng Hữu định cư. Mỗi hộ sẽ cho lương điền ba mươi mẫu. năm đầu miền thuế, nếu cày cấy liên tục ba năm. lương điền có thể chuyển thành điền vĩnh nghiệp, triều đình có thể cung cấp gạo lương di dời, nhà cửa di dời, hộ đủ lớn khi di dời đến sẽ được thường một con trâu làm ruộng, đào hộ thì đều được làm lại hộ tịch, ai có ý nguyện có thể đến quan phủ địa phương đăng ký, đến khi danh mục mãn thì thôi..
Mọi người bỗng chốc la ồ lên kinh thán. Làm sao lại có thể như thế được, triều đình lại chia lại ruộng đất cho dân ư? Một nam tử trung niên có phần thấy bàng hoàng, hắn đứng ngay sau cái tên người có học đọc công bố, nghe rất rõ ràng. Tên nam tử này chính là Cao Phú Quý, là một nông dân đích thị của vùng này. Đời đời kiếp kiếp tổ tiên nhà hắn đều ở Tương Châu, nghe xong cáo thị này mà lòng hắn chợt nổi sóng dâng trào.
Lúc này, sau lưng hắn bỗng có người ho to: “Ta đoán đúng rồi nhé. hai hôm nay chắc chắc sẽ có thông cáo, thế là hôm nay đã có.”
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thì thấy đấy là một anh buôn hàng trẻ tuổi đang nói. Bên cạnh hắn là sánh hàng bán nhỡ, tay đang không ngừng quạt nón lá. Anh bán hàng này thấy mọi người đều nhìn hắn. không khỏi đỏ mặt gánh hàng lên định bỏ đi. Cao Phú Quý quen hắn. hai người họ ở cùng thôn, hắn vội gọi lại hỏi: “Kiều Ngũ Lang, sao ngươi lại biết được?”
Anh bán hàng thấy là người quen bèn cười nói:
a
Phú Quý không biết đó thôi, ta mới từ nơi khác đến. Thang Âm và huyện đô Nghiêu Thành về đây, nghe nói rất nhiều huyện thành tại Hà Bắc đều có thông báo như thế. Dọc đường ta đã nghĩ, huyện An Dương là đệ nhất đại huyện của Tương Châu, lại là châu trị. chắc sẽ sớm có thông báo thông, không ngờ hôm nay đã thấy.”
Sự chửng thực của anh chàng khiến mọi người bắt đầu xôn xao, có người chất vấn nói: “Quan Nội Đạo và Lũng Hữu sao lại có nhiều đất đai thế? Chúng ta nơi này chẳng có đất trống, chỉ sợ có người muốn lừa chúng ta thôi í”
Tiếng hoài nghi vừa nói xong thì lập tức có người cười mỉa phá lên: “Di dời ba mươi vạn hộ Hán dân đến An Tây rồi, lại nghiêm trị quyền quý thâu tóm ruộng đất. đương nhiên có đất nhiều rồi. Ngươi nghĩ Hà Bắc đạo cũng hạn điền được như chỗ người ta sao?”
“Suỵt!” Có người suỵt nói. “Đừng nói bậy, kẻo bị người khác nghe thấy!”
Cái tên đang cằn nhằn kia lập tức im miệng lại. Lúc này hai tên nha dịch gác tại bảng công bố mới nhìn mọi người cười nói: “Chi ý của triều đình đã đến từ lâu. do mấy hôm trước huyện lệnh bọn ta bị bệnh, nên mới chậm trễ mất hai ngày. Mọi người nếu thấy hứng thú với việc này thì ráng mà đến đăng ký sớm! số lượng có hạn. các châu huyện khác đều khá ư năng nổ tích cực tham gia.”
Nghe nói như thế có rất nhiều người đều quay lưng về nhà. Cao Phú Quý cũng chen ra khỏi đám đông, hắn thì một anh bán hàng đương gánh gánh hàng của mình lên cười nói: “Phú Quỷ, đây đúng là một cơ hội tốt cho ngươi! Ngươi nhớ đừng bỏ lỡ! ”
“Ừm.”
Cao Phú Quý phấn khỏi trả lời. xong hắn lại hỏi: “Thế còn ngươi? Bộ ngươi không hứng thú sao? Nhà của ngươi cũng không có ruộng đất!”
Anh bán hàng Kiều Ngũ Lang trừng mắt nói: “Ai nói ta không hứng thú? Ta đặc biệt từ Thang Âm trở về chính là vì việc này, ta nhất định phải đi Lũng Hữu, dẫu sao thì Thổ Phồn đã bị diệt, nơi đó đã không còn nguy hiểm nữa.”
“Chúng ta cùng về làng thôi.”
“Ngươi về trước đi. ta còn phải bán hết món thử còn lại mới về nhà được.”
“Vậy được, Ngũ Lang. ta về trước đây.”
Lòng Cao Phú Quý nóng như lửa đốt. hắn chi chào một tiếng rồi vội vã trở về làng. Nhà của Cao Phú Quý nằm tại thôn Cao Kiều cách thành An Dương mười dặm. mới nghe tên đã biết làng này chủ yếu là người hai họ Cao và họ Kiều là chính, là một đại thôn trang có chừng ba trăm hộ gia đình. Xung quanh thôn trang đều là các lương điền thượng thượng, có dòng sông An Dương chảy qua ven làng, rất thuận tiện cho việc tưới tiêu, đất đai phì nhiêu, gần trăm khoảnh đất ruộng này vốn dĩ đều là lương điền của làng họ
nhưng giờ trong thôn ngoài mấy hộ gia đình còn đất ra. tất cả đã toàn bộ bị quân đội của An Lộc Sơn nuốt chửng hết. bị biến hết thành quân điền, không phải chia cho gia quyến của quân hộ, không thì cũng làm quân lương điền.
Đây kỳ thực chẳng khác gì thâu tóm ruộng đất trong Quan Trung, chẳng qua là trong Quan Trung là quyền quý chiếm đất, nhưng tại Hà Bắc đạo lại là quân đội An Lộc Sơn chiếm, nếu không thì hắn làm sao nuôi sống nôi gần năm mươi vạn đại quân ấy?
Nhà Cao Phú Quý vốn dĩ cũng có tám mươi mẫu đất tốt. là điền vĩnh nghiệp mà tổ phụ hắn để lại. Phụ thân hắn ba mươi năm trước bệnh nặng phải bán mất hai mươi mẫu ruộng để đổi tiền chừa chạy. Sau khi phụ thân qua đời. ba anh em nhà hắn chia gia sản còn lại mỗi người hai mươi mẫu. Vào năm Thiên Bào thử ba. Tương Châu đại hạn hán. vụ mùa hè và thu đều liên tiếp cả hạt thóc cũng không thu hoạch được. Lúc này, các hộ nông dân đành phải bán đất để cửu mạng, còn địa chủ lại chỉ có một minh An Lộc Sơn. Do không có đối thủ cạnh tranh. An Lộc Sơn đã thu mua ruộng đất của nông dân với giá cực kỳ thấp. Hai mươi mẫu đất cuối cùng của nhà Cao Phú Quý chính lúc đó bán. mỗi mẫu chỉ có tám trăm văn. chứ giá thị trường lúc bình thường chí ít một mẫu giá chín quan tiền.
Từ đó Cao Phú Quý cũng như những người nông dân khác trong thôn Cao Kiều đều trở thành điền hộ của An Lộc Sơn. vất vả cả năm trời mà cũng chỉ miễn cưỡng kiếm được miếng ăn qua ngày. Hôm nay Cao Phú Quý vào thành để mua muối, trùng hợp lại thấy cáo thị di dân. hắn cũng không mua muối nữa. lòng nóng như lửa đốt. hắn cơ hồ là chạy thẳng về thôn.
“Phú Quý sao về rồi?” Ngoài đầu thôn đã có người nhìn hắn cười chào hỏi.
“Có việc tốt rồi! Kiều tử thúc, quan phủ muốn di dân đi Lũng Hữu và Quan Nội, tặng thêm cho ba mươi mẫu thượng điền!” Cao Phú Quý vừa chạy vừa nói.
Có người lại đuổi theo hỏi: “Thật không đó Phú Quỹ?”
“Các ngươi tự đến huyện thành mà xem đi nhé!”
Hắn như cơn gió lốc cuốn thẳng về nhà. nhà của Cao Phú Quý nằm sâu trong thôn, được tổ thành từ mấy gian nhà bằng đất lụp xụp, sống qua ngày cùng vợ và một đứa con trai một đứa con gái. Bên cạnh là nhà của nhị đệ và tam đệ hắn. tình hình gần như chẳng khác gì hắn. đều là điền nông cày thuê cho An Lộc Sơn.
Hắn chạy đến trước cửa nhà thì gặp ngay nhị đệ Phú Hoành, bèn cao giọng gọi: “Nhị đệ. đệ mau đi gọi cả tam đệ đến. ta có đại sự muốn thương lượng cùng các ngươi, việc này trọng đại, mau đi!”
Phú Hoành em trai hắn bỡ ngỡ, nhưng thấy đại ca mình phấn khỏi thế, mặt cũng đỏ bừng lên vào kích động bèn biết là có việc hay ho gì rồi. bèn quay lưng sang nhà tam đệ.
Cao Phú Quý xông vào trong sân nhà mình, vợ hắn đang cho gà ăn. thấy hắn ào ào phóng về không khỏi cằn nhằn: “Đại lang, có gì mà ngươi phải vội thế?”
Hắn thấy hai tay phu quân mình trống trơ, không khỏi chau mày hỏi: “Muối ngươi mua đâu?”
“Nương tử, đừng nhắc đến muối nữa!”
“Nương tử. đừng nhắc đến muối nữa!”
Cao Phú Quý kích động bồng vợ lên xoay vòng, hắn khoái trá cười ha hả nói: “Chúng ta sắp đổi đời rồi.”
Cao nương tử vội đưa tay đấm vào vai hắn mắng: “Cái ông này, mau thả ta xuống ngay!”
Đứa con trai mười tuổi của hắn cùng con gái tám tuổi cùng chạy ra sân nhìn cha vui cười hôi: “Cha oi, có việc gì mà vui vậy?”
“Di dân!”
“Di dân?” Nương tử hắn thừ người ra. “Phu quân đang nói xằng bậy gì thế?”
“Không phải nói bậy, thật sự là di dân. di dân đến Lũng Hữu hay Quan Nội Đạo rồi thì chúng ta sẽ có ruộng đất của mình. Cả nhà chúng ta cùng đến đó quan phủ còn cho thêm một con trâu nữa ”
Cao Phú Quý nhắm tịt mắt lại. hắn hạnh phúc không tả nổi. đấy là ước mơ bao nhiêu năm nay của hắn. giờ cuối cùng đã được thành hiện thực rồi.
“Đại ca. có việc tốt gì ư?” Nhị đệ Phú Hoành và tam đệ Phú Hầu cùng đi vào.
“Đại ca các chú không biết mắc bệnh gì mà lại muốn di dân. Hừ! Các chú đến mà
nghe đi!” Cao nương tử bất mãn nói.
“Đừng có nghe bọn nữ nhân nói xằng! Các ngươi ngồi xuống, nghe ta từ từ nói.”
Ba huynh đệ họ cùng ngồi xuống trong sân. một người con trai một đứa con sái mỗi người dựa vào một bên của cha. còn Cao nương tử đứng bên cạnh quét sân. nhưng tai vẫn vểnh lên để hóng hớt.
Cao Phú Quý bèn kể lại tường tận bản cáo thị của huyện thành cho hai huynh đệ mình nghe. cuối cùng hắn nói: “Tin tức này Kiều Ngũ Lang cũng đã chứng thực, ta ngẫu nhiên gặp hắn. hắn nói các châu huyện khác đều có dán cáo thị như thế, ta đoán đó chắc là thật, một nhà cho ba mươi mẫu ruộng! Theo giá ngoài thị trường là đến mấy mươi quan tiền, cả đời chúng ta đều mua không nôi. Nếu cả nhà ta cùng đi còn có thể được cho theo con trâu, ta quyết định di dân Quan Nội, cơ hội này ta tuyệt không thể bỏ qua. ”
“Đại lang, hãy thương lượng lại đã! Ngươi đừng có nóng vội quá!” Cao nương tử không kiềm nổi nhắc nhở chồng.
“Đi! Đi!” Cao Phú Quý bực bội khoát tay nói: “Chỗ đàn ông nói chuyện, phụ nữ chen miệng làm gì?”
Cao nương tử giận dữ lườm hắn. ả tức tối nắm chặt cán chổi trong tay, ý như nói: ngươi dám cả san mắn lão nương à?
“Đại lang, vào nhà đi. ta có việc muốn nói.”
Cao nương tử nghiêm giọng nói. nếu không phải vì hai em chồng ở đây, chắc ả đã sớm đánh phủ đầu Cao Phú Quý.
Cao Phú Quý tuy có phần sợ vợ, nhưng trước mặt huynh đệ, hắn không thể để mất mặt được, hắn vờ như không nghe thấy gì. lại hỏi huynh đệ: “Các ngươi thấy thế nào?”
Nhị đệ Phú Hoành vốn cẩn trọng hơn. hắn cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Đại ca. việc này nghe thì tốt. nhưng sao đệ thấy quan phủ làm sao có thể tặng đất cho chúng ta. hơn nữa trong đây có nhiều việc còn chưa nói rõ, như đến chỗ nào của Quan Nội Đạo? Là Kinh Châu, Ninh Châu phía nam ư? Hay là Diên Châu, Tuy Châu phía bắc. Tuy đều ở tại Quan Nội Đạo, nhưng hai nơi này hoàn toàn khác nhau, và còn Lũng Hữu nữa. đừng nói là cao nguyên Thổ Phồn đấy nhé!”
“Hừ! Nhị ca từ bé đã nhát gan. nếu bên đấy không tốt thì chúng ta quay lại có sao đâu. đúng không? Chỉ cần bán trâu cày, bán đất ruộng, cầm trong tay vài chục quan tiền thì về đây vẫn có thể mua được mười mấy mẫu ruộng!”
Người lên tiếng là tam đệ Phú Hầu. tính hắn tương đối gian xảo, cứ toàn thích đi đường tắt.
Lão nhị Phú Hoành cười mỉa nói: “Dễ dàng như thế ư? Nghĩ ngươi ta ngốc lắm sao? Vừa rồi đại ca rõ ràng đã nói rất rõ ràng, ba năm sau mới có đất thuộc về mình, còn có bán được không lại là một việc khác. Ngươi nghĩ thế gian này thật sự có việc tốt thế ư?”
“Có phải việc tốt hay không thì ta khuyên ba anh em ngươi đều nên đi đi!”
Ngoài cửa bỗng vọng đến một giọng nói già nua, ba huynh đệ Cao gia vội đứng dậy. Người đến này là trưởng bối của họ. là một vị lăo nhân gần bảy chục, tên Cao Tấn. Hồi xưa Cao Tấn từng làm huyện thừa tại Nghiệp huyện, là bô lão có tư cách già nhất tại thôn Cao Kiều, cũng là một người có kiến thức nhất.
Cao Phú Quý và nhị đệ vội đi lên dìu ông lão, Cao Phú Quý vội hỏi: ‘‘Nhị thúc, sao chú lại đến đây?”
“Ta vừa rồi nghe ngươi la toáng ngoài đầu thôn, đương lúc Kiều Ngũ Lang cũng quay lại. ta hỏi tình hình hắn xong bèn quay đây thông báo cho các ngươi một tiếng. các ngươi nói vợ mau thu dọn đồ đạc. nam nhân thì mau đi ra ngoài huyện nha đăng ký, đây là đại sự liên quan mạng sống!”
Ba huynh đệ Cao gia bỗng chốc khựng người lại. Cao Phú Quý lắp bắp nói: “Nhị thúc, ý thúc là thế nào ạ?”
Cao Tấn ngồi xuống thở dài nói: “Ta dẫu sao cũng đã từng làm vài năm huyện thừa, có một số việc đều nhìn thấu hơn các ngươi, ta đoán đây chẳng phải di dân gì. mà là triều đình muốn di dời các ngươi đi mà thôi.”
Ba huynh đệ nhìn nhau, bỗng cùng thốt lên: “Chuyển dời bọn cháu để làm gì?”
“Ba anh em ngốc ngếch này, An Lộc Sơn muốn tạo phản, không lẽ các ngươi không biết sao?”
Ý đồ tạo phản của An Lộc Sơn thì người người trong thiên hạ đều biết, ba huynh đệ Cao gia cũng thế, nhưng họ tuyệt không thể nào liên tường được tạo phản thì liên quan gì di dân? Nhưng lão nhị Phú Hoành vẫn phán ứng nhanh nhạy, lập tức hỏi: “Ý của nhị thúc là triều đình muốn bảo vệ chúng ta?”
Cao Tấn gật gật đầu. “Chắc là như thế! Nếu thật sự có chiến tranh thì cả vùng Hà Bắc đạo đều sẽ bị liên lụy, đáng thương nhất vẫn là những người dân đen thế cô như chúng ta. Không biết bao nhiêu nhà phải người phải nhà tan cửa nát. ôi!”
“Nhưng... nhưng mà... chúng ta đều là điền nông của An Lộc Sơn!” Cao Phú Quý có phần không mấy tin.
Cao Tấn lườm hắn một phát, lắc đầu nói: “Phú Quý, ta thấy ngươi ngày thường cũng khôn ngoan lắm mà. sao lúc này lại ngốc thế?”
Cao nương tử cũng đi ra. ả dắt theo con gái hồi hộp hôi: “Nhị thúc, chú nói lại xem. rốt cuộc là việc gì thế?”
“Haiz! Binh sĩ của An Lộc Sơn là ai cơ chứ, đều là người Hồ, tính tình mọi rợ hung tàn. cướp bóc thành thói, bọn chúng mặc cho các ngươi là điền hộ của ai, giết người cướp của. hủy thôn diệt huyện cũng như giết bỏ đàn kiến, nơi nào chúng đi qua đều bị quét sạch sành sanh, việc này ta cũng có biết, ba anh em các ngươi mau đi đi! Hãy trốn đến Quan Trung hay Lũng Hữu đều được, nơi ấy sẽ an toàn hơn. dù cho đất đai nghèo nàn cằn cõi hay là đất cao nguyên đi chăng nữa cũng tốt hơn là ở lại chờ chết!”
Cao nương tử nghe mà trắng bệch cả sắc mặt. run giọng hối thúc chồng mình nói: “Đại lang, ngươi mau vào trong huyện đăng ký đi. ta sẽ ở lại dọn dẹp, chú hai. chú ba. các chú cũng cùng đi đi.”
Cao Phú Quý thở thẫn một hồi, hắn bỗng nhảy dựng lên la toáng lên: “Đi! Ta sẽ đi liền!”
“Đại ca. huynh chờ đệ với, đệ cũng phải về nói một tiếng với nương tử.” Lão tam nói xong chạy vội đi.
Nhưng lão nhị lại lo lắng cho Cao Tấn. hỏi: ‘‘Nhị thúc, chú không đi cùng bọn cháu
ư?”
Cao Tấn lắc lắc đầu. thở dài nói: “Ta không đi nữa. ta đã bảy mươi tuổi rồi. có chết thì cũng phải chết trên quê hương của mình, ta chỉ hi vọng các vãn bối sẽ rời khỏi nơi đây, ta giờ sẽ tiếp tục đi khuyên các nhà khác, các ngươi mau đi đi!”
Nói xong, ông lão lại chống gậy chậm rãi đi về. Chẳng bao lâu sau ba huynh đệ Cao gia bèn cùng ngồi trên xe ngựa nhà lão nhị phóng như bay về hướng huyện thành. Chỉ một thoáng cả thôn Cao Kiều đều chấn động, gần như nhà nhà hộ hộ đều chạy nhanh về phí huyện thành, có người còn thông báo thêm cho bà con thân thích biết, tin này chẳng mấy chốc bay khắp thôn Cao Kiều, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc cả thôn đều biết. Mặc cho nó là tin đồn hay tin thật, tóm lại đều đã gây ra cuộc khủng hoảng lớn xung quanh vùng huyện An Dương.
Trước huyện nha An Dương đã có mấy ngàn người chờ sẵn. trước nha huyện đông nghẹt đến con kiến cũng không lọt được vào. Đây là nhóm người đầu tiên kéo đến. và sẽ còn có vô vàn người tiếp tục ập về, không chỉ có nông dân. còn rất nhiền bình dân khác trong huyện đều tham dự vào, không ngừng yêu cầu được dời đi Quan Nội Đạo.
Gần trăm tên nha dịch hét toáng lên đến khàn cả giọng để duy trì trật tự. Các sự tình khác trong huyện nha đều bị trì trệ. Trong đại đường, huyện lệnh, huyện thừa, huyện úy, chủ bộ. và cả các tào sử viên đều cùng tiến hành đăng ký. Dù cho là thế nhưng mọi người vẫn có phần không kịp tay chân, vì người đến quả thật quá đông.
Huyện lệnh An Dương tên là Vương Tự Thành, là người Hoa Châu, là một tên thư sinh yếu ớt trạc ba mươi. Hắn vào tiến sĩ năm Thiên Bào thứ chín, xuất nhậm huyện lệnh An Dương đã hai năm nay, do sức khòe không tốt nên chốc lại phải xin nghỉ phép bệnh, nên hắn được biệt danh là huyện lệnh bệnh.
Làm một huyện lệnh quan phụ mẫu. theo lý phần lớn nhân dân của hắn bỏ đi hết. hắn sẽ thấy không vui, nhưng trong lòng Vương Tự Thành cũng hiểu rõ, đây là an bài chung của triều đình, hắn phải dốc hết sức để dân chúng dời khỏi Hà Bắc. giảm nguy hại tạo phản của An Lộc Sơn xuống mức thấp nhất. Thậm chí cả bản thân hắn. cuối cùng cũng sẽ dời khỏi Hà Bắc. chí ít người nhà hắn phải rời khỏi đây. Nghĩ thông điểm này hắn cũng không còn lo ngại gì. cho nên bao nhiêu người muốn đi hắn đều đăng ký cho. Kỳ thực trong lòng hắn cũng hiểu rõ, các gọi là ba mươi vạn hộ chăng qua là hình thức, có đi một trăm vạn hộ cũng chẳng thành vấn đề.
Vương Tự Thành sau khi đăng ký một hộ xong, cảm thấy có phần hơi mệt. hắn không kiềm nổi lại muốn xin nghỉ phép bệnh, nhưng thấy dòng người đông đúc. các nha dịch ráng hết sức muốn ngăn nông dân tràn vào đại sảnh, hắn đành thở dài nói: “Người tiếp theo đi!”
Người tiếp theo chính là ba huynh đệ Cao gia. Tưởng mình đã là người đi đầu tiên, ai ngờ vẫn có kẻ hơn mình. Ba huynh đệ họ vội vội vàng vàng chạy đến huyện nha. nhưng lúc ấy đã có hơn ngàn người đợi sẵn. vẫn nhờ lão tam lắm cách, hắn đã bỏ trăm văn tiền ra mua chuộc một nha dịch, nhờ thế mà được dẫn lên phía đầu.
Ba huynh đệ họ cùng đi lên khom người nói: “Huyện lão gia. bọn tiểu nhân muốn đăng ký.”
Vương Tự Thành chau mày hỏi: “Các ngươi đều cùng nằm trong một hộ gia đình ư?”
“Không! Không! Bọn tiểu nhân là ba huynh đệ là ba hộ gia đình, nhưng hi vọng có thể được di dời đến cùng một chỗ.”
“ừm!” Vương Tự Thành gật gật đầu, ba anh em muốn đến cùng một nơi. hắn cũng tán thành, bèn nói: “Có thể ở cùng chỗ, ta sẽ đặc biệt chú thích, có điều các ngươi muốn đi đâu? Quan Nội hay Lũng Hữu? Các ngươi phải chọn đã, ngoài ra, là người ở đâu? Tên là gì?”
Ba huynh đệ đã thương lượng nãy giờ trên xe, họ cảm thấy nếu đi Lũng Hữu có thể sẽ đi cao nguyên. Lũng Hữu tuy trù phú, nhưng cao nguyên lại không tốt, nên họ thà đi Quan Nội Đạo, hơn nữa như thế cũng cách quê hương Tương Châu gần một chút.
“Bẩm lão gia. bọn tiểu nhân là người thôn Cao Kiều, ba huynh đệ. Cao Phú Quý, Phú Hoành. Phú Hầu. Ngoài ra. thỉnh cầu lão gia cho bọn tiểu nhân được đến Quan Nội Đạo!”
“Được!”
Vương Tự Thành huơ bút viết cái rẹt. đã đăng ký xong cho họ, xong lại giao ba thiếp bài cho họ nói: “Đây là hiệu bài di dời của các ngươi, rất quan trọng, nhất định phải giữ cẩn thận, ba ngày sau đến trước huyện nha xem thông báo xuất phát.”
Lúc này, một tên nha dịch vội vã đi đến bên Vương Tự Thành khẽ giọng thủ thỉ vài câu. chỉ thấy Vương Tự Thành sau khi nghe xong mà giật bắn người lên.
“Á! Mau... Mau thay áo quần cho ta!”