Thiên Hạ
Chương : Giang Nam buổi đầu bình lặng
gacsach.com
Sự tàn khốc của chiến tranh không chi ở sự tàn sát của nó đối với từng sinh mạng sức sống bừng bừng, hơn nữa còn nằm ở sự quyết đoán của nó, nhanh mạnh, một khi nổ ra thì không thể ngừng lại, một khi phát động thì không để lại lối thoát, người chiến thắng nhất định sẽ cướp đoạt kẻ bại trận đến sạch sành sanh thì mới chịu thôi.
Chiến dịch Giang Nam mà Lý Khánh An đã vạch kế hoạch gần nửa năm. đã chờ đợi hơn một tháng. khi nó đột nhiên phát động. nó bèn dùng một tư thế không chút thương xót. không hề ngoảnh đầu lại mà triển khai ra mãnh liệt.
Vào đêm giao thừa, ba vạn kỵ binh Bắc Đường ở huyện Tử Khê với thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây lấy sáu vạn quân, đồng thời không gây thương một binh một tốt mà đem nó toàn bộ bất sống, lập tức, quân Bắc Đường chia binh hai lộ, Lý Bão Chân và Triệu Sùng Tiết mỗi người dẫn một vạn kỵ binh, như hai thanh đao nhọn lợi hại, với thế bẻ gãy nghiền nát lao thẳng vào đại doanh Giang Nam Nhuận Châu.
Mộng Giang Nam hoa mỹ của Lý Lân giống như một vườn treo rỗng ruột to lớn, trong tiếng đả kích như phẩu thuật ngoại khoa của quân Bắc Đường đã ầm ầm sụp xuống, chỉ có thời gian hai ngày, hai đội kỵ binh mạnh của Bắc Đường đã càn quét mặt đất Giang Nam. các trú binh Giang Nam đều bất ngờ làm phản, giựt phăng đi chu tước kỳ của Lý Lân, dựng lên quân kỳ rồng vàng nền đen của quân Bắc Đường.
Các châu các huyện của Giang Nam cũng xua đuổi các quan sát sứ mà Lý Lân phái trú ở các châu huyện, các kho chứa của Lý Lân ở khắp nơi bị quan phủ địa phương tịch thu. phủ Ngô vương tọa lạc ở Tô Châu của hắn bị dân chúng xúc động phẫn nộ một ngọn lửa thiêu hủy đi, kho quân lương năm mươi vạn thạch ở thành bắc Tô Châu bị mấy vạn dẫn chúng cướp sạch trong chốc lát.
Lúc vừa bắt đầu. cấp báo cầu cứu như hoa tuyết bay về phía đại doanh Giang Nam Nhuận Châu, nhưng sau hai ngày, đã không con bất kỳ thư cầu cứu nào nữa. đối với Lý Lân mà nói. phía nam Nhuận Châu tĩnh lặng cứ giống như chết đi vậy, toàn bộ thế lực của hắn đều tan rã sụp đồ rồi.
Hai toán kỵ binh quân Đường đã bước vào địa phận của Nhuận Châu, quân của Triệu Sùng Tiết ở đông huyện Giang Ninh đã ngăn chặn trú quân chuẩn bị lên thuyền đào tẩu. quân Giang Nam gấp gáp ứng chiến, một vạn thiết kỵ chi xông kích ba cái. bèn đã đánh bại hai vạn quân Giang Nam do đại tướng Chu Đào suất lĩnh, giết địch ba nghìn. bắt sống hơn một vạn năm nghìn người, đại tướng Chu Đào bị Triệu Sùng Tiết một tên bắn chết.
Sáng sớm. hai toán quân kỵ binh mạnh của quân Đường hội mặt ở nơi phía nam huyện Đan Đồ bốn mươi dặm của Nhuận Châu, mục tiêu tiếp theo của bọn họ, bèn là hai vạn quân đội cuối cùng của huyện Đan Đồ Nhuận Châu. Ngô vương Lý Lân chính là ở trong quân doanh.
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Trong đại trướng lông dê tơ vàng ngổn ngang bữa bộn. các loại văn thư chất đống như núi. kế ước đất đai, hộ tịch địa phương, có cái đã đóng gói chỉnh lý xong, có cái tán loạn chất đống không biết nên đặt ở chỗ nào. rối loạn đến mức cả chân cũng không thể chen lọt được vào.
Ngô vương Lý Lân thẫn thờ ngồi trên một chiếc rương gỗ, cũng giống như một người vẫn chưa tinh giấc, ánh mắt xa xăm không biết về đâu. mộng của hắn đã vỡ rồi, hắn bất luận thế nào cũng không thể nghĩ đến. đại quân Bắc Đường mười ngày trước còn ở Giang Bắc không tìm được thuyền qua sông, lại chi trong một đêm đánh đến ngay phía dưới mí mắt của hắn. Lý Khánh An dẫn CUĨ đợi bắn hơn một tháng nay, lại đột nhiên một tên bắn đến trước khuôn mặt của hắn. sáu vạn đại quân nam chinh không rõ tung tích, con trai không rõ sống chết, còn bản thân hắn cũng đã đến lằn ranh sinh tử.
Triệt quân là không còn đáng nghi ngờ gì nữa. dũng khí cược một phen với Lý Khánh An của hắn cũng đã tan theo mây khói từ lâu. chỉ là hắn còn một chút thờ thẫn, hắn vẫn còn muốn nhấm nháp lại Giang Nam một chút, nhưng mà hắn còn có cơ hội này nữa không?
“Điện hạ. chạy nhanh đi! Nếu không chạy nữa thì quân địch đánh tới rồi.”
Ba người mạc liêu vẫn luôn miệng khuyên hắn ở lại Giang Nam đánh cược một ván với Lý Khánh An, lúc này thái độ kiên quyết hơn bất kỳ ai, chạy trốn nhanh, nếu không chạy thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Lý Lân thở dài, hắn ngẩng đầu lên nhìn về bốn phía, không hề nhìn thấy bóng dáng của Lý Bạch.
“Lý Thái Bạch đâu?”
“Điện hạ đã quên rồi sao? Hắn đi Thường Châu giục lương rồi.”
“à!”
Lý Lân cảm thấy bản thân chuyện gì cũng đều quên hết, chi trong một đêm, hắn cứ như già đi mười tuổi, hắn đột nhiên có chút thương cảm, Lý Bạch là không thể trở về nữa rồi.
“Điện hạ! Chạy nhanh đi! Kỵ binh của kẻ địch đã đánh đến ngoài hai mươi dặm rồi.”
Lần này là thị vệ của hắn đang thúc giục hắn: “Nếu không chạy thì thật sự không còn kịp nữa rồi.”
Đại doanh Giang Nam cách bên sông Trường Giang còn có mười dặm. nếu không chạy nữa. quả thật là không kịp nữa. Lý Lân cũng ý thức được điểm này, hắn đứng dậy nhìn các rương gỗ để đầy doanh trước một cái, lắc đầu nói: “Đồ đạc đều không lấy nữa. mệnh tất cả mọi người lên thuyền đi!”
Thời gian khẩn cấp đến mức cả thời gian xuất doanh cũng không còn nữa. một chiếc xe ngựa từ cửa doanh nhanh chóng chạy tới, ngừng ngay trước đại trướng. Lý Lân cuối cùng nhìn đại doanh một cái. thấp đầu chui vào trong xe ngựa.
Xe ngựa cất bước, tốc độ càng lúc càng nhanh, chạy băng băng ngoài xa mười dặm ven bờ Trường Giang.
ở chính giữa Trường Giang, hai mươi mấy chiếc thuyền chiến dàn thành chữ nhất, đây chính là chiến thuyền của quân Bắc Đường thu hoạch được từ Cảng Muối, tổng cộng có hai mươi lăm chiếc, đều là chiến thuyền cờ trung ba năm trăm thạch, chúng đỗ lại ở giữa sông, xa xa có thể nhìn thấy động tĩnh bờ nam sông, bờ nam sông Trường Giang, mấy trăm chiếc thuyền chiến bắt đầu nhổ neo, buồm lớn căng lên. nghìn chiếc buồm như áng mây, cột buồm như cánh rừng, đây là tín hiệu quân Giang Nam bờ nam chuẩn bị rút lui.
Đầu thuyền của một chiếc thuyền chiến to nhất. Lý Khánh An tay nắm chuôi kiếm bình tĩnh nhìn vào tốp chiến hạm quân địch ở ngoài mấy dặm. tuy rằng hắn cách đối phương vẫn còn rất xa. nhưng hắn lại đã có thể cảm nhận được sự gấp gáp và khiếp sợ của đối phương, đối phương đã bắt đầu chạy trốn rồi. hôm nay là mùng bốn tháng giêng năm Khánh Bình thứ hai. hắn cuối cùng đã thu phục được Giang Nam. hắn phảng phất nhìn thấy ruộng lúa mênh mông bát ngát, nhìn thấy từng con sông nhỏ ở trên mảnh đất phì nhiêu màu mỡ này bố ngang xẻ dọc, nơi đây từ Trung Đường trở đi bèn là khu vực trù phú dồi dào nhất của Trung Quốc.
Cho dù Đại Đường ở trong mối loạn An Sứ đã gặp phải một đòn thương nặng, chính trị của nó gần như là phá sản. nhưng nó vẫn là thoi thóp trong mưa gió bão bùng đến gần hai trăm năm. cũng chính là bởi vì Giang Nam đã mang lại cho nó vật tư và lương thực dồi dào không ngớt. bây giờ, mảnh đất trù phú này đã thuộc về hắn rồi. nhưng dòng máu trong hắn không hề ầm ầm chảy xiết, rất kỳ lạ. mạch máu của hắn bình ổn mà thoải mái. chỉ cảm thấy từng cơn vui vẻ dâng trào, cũng phảng phất như ngày này đã đến từ lâu lắm rồi. trong đầu của hắn chỉ nhấp nháy qua một câu nói: kẻ được Giang Nam ngồi vững thiên hạ.
Lúc này, bờ đối diện loáng thoáng truyền đến tiếng tù và thấp trầm, đây là tiếng tù và vô cùng quen thuộc đối với mỗi một binh sĩ An Tây, tám năm trước, Lý Khánh An ở trong vô sổ tiếng tù và đã chọn được nó, nó thấp trầm, vang dội. cứ như một giọng nam thấp mang theo tiếng khàn, khi thổi vang nó, có một sự cộng hưởng chấn động trong tâm linh.
Rất nhanh, trên chiến thuyền cũng đã vang lên tiếng tù và thấp trầm như vậy, vang vọng trên con sông lớn. hô ửng với tiếng tù và bờ bên kia. chỉ nghe tiếng tù và bờ đối diện càng lúc càng gần. từng tốp kỵ binh An Tây ở một góc bờ đối diện oai phong lẫm liệt xuất hiện, tiếp theo sau đó, trên bờ sông dài mấy dặm đã xuất hiện càng lúc càng nhiều kỵ binh, bọn họ ra sức hò hét. vồ tới quân Giang Nam vẫn chưa kịp lên thuyền.
Trên bờ sông trở nên hỗn loạn vô cùng, còn có mấy nghìn binh sĩ vẫn chưa kịp lên thuyền, kỵ binh Bắc Đường bèn đã đánh tới. trên bờ đã trở nên rối loạn, có binh sĩ chống cự. rất nhiều người khác thì sợ đến mức hồn không nhập vào thể xác. quỳ xuống đất đầu hàng.
Thuyền lớn cũng không còn dàn thành đội ngũ nữa. bắt đầu quay đầu lao vào trong dòng sông cả. ngay ở ngoài xa một dặm của chiến thuyền Lý Khánh An. gần bốn trăm chiến thuyền từ từ rời khỏi bến tàu, buồm gió căng lên. mượn lấy gió đông ban nãy vừa mới xuât hiện men theo sông lớn đi về hướng tây, lúc này một chiếc thuyền chiến lớn nhất và thuyền Lý Khánh An đang ngồi băng ngang qua nhau, hai chiếc thuyền chiến chỉ cách nhau hai trăm bước.
Lý Lân đứng ở đầu thuyền, hắn dẫn chặt mất vào chiếc thuyền Lý Khánh An đang ngồi, đột nhiên, hắn đã nhìn thấy Lý Khánh An, tomg mất vạn phần kinh ngạc, hắn vạn vạn không thể nghĩ tới, kẻ thù đoạt lấy căn cơ của hắn lại ở ngay trước mặt hắn. chỉ cách nhau hai trăm bước, trong mắt hắn phảng phất như phun ra lửa siận. hận không thể há miệng một cái nuốt chửng lấy Lý Khánh An. thị vệ quan bên cạnh hắn cũng đã nhìn thấy Lý Khánh An. nhất thời kêu to nói: “Vương gia, đây là cơ hội. dùng thuyền đụng chìm hắn đi!”
“Cơ hội?”
Lý Lân có chút thẫn thờ, hắn khi nào có được cơ hội? Hắn cơ hồ đã nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Lý Khánh An. trong lòng đột nhiên trở nên sợ hãi, liên tiếp hô lên: “Mau! Mau rời khỏi nơi này.”
Lý Khánh An khoanh tay đứng ở đầu thuyền, hắn căn bản không sợ thuyền lớn của Lý Lân sẽ chạy đến đụng hắn. hắn đã nhìn thấu được sự nhu nhược trong xương tũy của Lý Lân rồi.
Hắn cũng không hạ lệnh bắn tên. chi thán nhiên nhìn chiếc thuyền lớn của Lý Lân chạy xa, chạy khỏi Giang Nam.
“Đại tướng quân, thà bọn họ đi như vậy sao?”
Hạ Lâu Dư Nhuận vẻ mặt không phục nhìn ra chiến thuyền đã trở thành một chấm đen nhỏ ở xa xa. không lẽ thật sự để mặc cho những chiến thuyền này bỏ chạy ngay dưới mí mắt của họ hay sao?
Lý Khánh An nhẹ nhàng lắc đầu. cười nói: “Ngươi không cần lo lắng. ở phía trước của bọn họ tất có một đội thuỳ quân sẽ chặn đường bọn họ lại.”
Nói xong. hắn khoát tay áo lệnh nói: “Có thể đi sang bờ bên kia rồi.”
Hai mươi lăm con chiến thuyền nhổ neo sắt. hướng bờ nam Trường Giang chậm rãi chạy tới.
Năm ngày sau. mùng chín tháng siêng. ở huyện Tấn Lãng Thường Châu. cũng chính là Thường Châu ngày nay, hơn hai trăm quan viên châu huyện đến từ bốn mươi mấy huyện thuộc mười châu gồm Dương. Sờ, Tuyên. Nhuận. Thường. Tô, Hồ, Hàng. Việt, Minh của khu vực Giang Nam đều tề tụ đông đủ ở một nơi, tham gia cuộc họp nghênh tân niên Giang Nam do Lý Khánh An tổ chức.
Mỗi một người đều tràn đầy sự kỳ vọng đối với cuộc họp lần này, đây liên quan đến sự định vị của triều đình đối với Giang Nam. quan hệ đến phương hướng phát triển mấy chục năm sau này của Giang Nam.
Tất cả mọi người đều tin tưởng. trong lòng Lý Khánh An đã vì sự phát triển của Giang Nam vẽ nên một bức tranh tương lai.
Cuộc họp được cử hành ở trong giảng học đường của quốc tứ học Thường Châu, giảng học đường là một tòa đại điện, là kiến trúc hùng vĩ nhất của Thường Châu, có thể dung nạp ba nghìn học sinh đến nghe học. lúc này trong đại điện đã ngồi đầy người đông nghịt, không chỉ là hai trăm mấy quan viên đến tham dự. còn có gần năm trăm mấy hào môn thương nhân cũng như đại diện của sĩ thân đại hộ đến từ các châu cũng đến dự cuộc họp nghênh tân niên lần này.
Đây không phải là một buổi yến hội. có chút tương tự như tiệc trà trò chuyện ở đời sau. mỗi hai người một bàn. trên bàn đặt trái cây nước trà. cùng với một sổ điểm tâm món ngọt, căn cứ theo quan phẩm cao thấp, các thái thú ngồi ở hàng đầu tiên, như Hàng Châu thái thú Hàn Hoàng. Tuyên Châu thái thú Đệ Ngũ Kỳ, Tô Châu thái thú Lý Hy Ngôn. Thường Châu thái thú Vi Hoàng Thường. Dương Châu thái thú Quý Quáng Sâm v.v... phía sau là trưởng sứ tư mã, phía sau nữa là huyện lệnh huyện thừa, tiếp phía sau nữa là bèn là thân sĩ nhân vật nổi tiếng địa phương có tước vị hoặc có huân quan.
Lý Khánh An vẫn chưa tới, trong hội trường không khí náo nhiệt, mọi người xì xầm rả rít. tiếng hỗn tạp ồn ào vang vọng.
Hàng Châu thái thú Hàn Hoàng và Giang Hoài chuyển vận sứ Thôi Ninh ngồi ở một bàn. Thôi Ninh tuy rằng vừa mới đến Dương Châu nhậm chức không bao lâu. nhưng hắn ở Trường An đã gặp qua Hàn Hoàng vài lần, hai bên vẫn có thể xem là thân quen.
Hàn Hoảng tuổi trạc khoảng bốn mươi mấy, xuất thân tiến sĩ, bước vào sĩ đồ đã gần hai mươi năm. từ chủ bộ từng bước từng bước làm được đến thái thú, hắn đã làm được bày tám năm thái thú. lịch nhiệm mấy châu, tiếng quan hiển hách, chiếu theo sự thăng tiến bình thường, bước tiếp theo hoặc là tiến kinh thăng chức, hoặc là làm quan sát sứ địa phương, Hàn Hoảng là lãnh tụ quan viên khu vực Giang Nam. ngoài ra. hắn cũng là cao thủ tranh thủy mặc, là một họa sĩ nổi tiếng trên lịch sử, nổi tiếng về vẽ trâu.
Hàn Hoàng là cố ý ngồi chung với Thôi Ninh, hắn muốn từ chỗ của Thôi Ninh tìm hiêu một chút về dự tính của Lý Khánh An đối với khu vực Giang Nam.
Hắn cười xòa hỏi trước nói: “Không biết việc khơi thông đường sông Thôi tướng quốc đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Thôi Ninh tuy rằng không được chính thức nhậm mệnh làm tả tướng quốc, nhưng hắn đã nhận được tư cách Trung thư Môn hạ Bình chương sự, tả tướng trống trải, mọi người ai cũng đều biết đó chính là sắp sẵn cho Thôi Ninh, bây giờ Thôi Ninh lâm thời nhận mệnh làm Giang Hoài, Hà Nam chuyển vận sứ. Ngự sử đại phu, phụ trách khai thông vận chuyển đường sông, kiến tạo dọn bãi kho hàng, hắn suất lĩnh hơn trăm quan viên tào cự đã khào sát tuyến từ Hà Nam đến Dương Châu được hơn một tháng rồi, đã tích lũy một lượng lớn sổ liệu và bàn vẽ sơ bộ, lần này kéo đến Thường Châu chính là để thương lượng với Lý Khánh An về việc khởi công cụ thể.
“Khào sát tiền kỳ đã kết thúc rồi, bây giờ chủ yếu là vấn đề lao động và tiền vốn lương thực, chỉ cần giải quyết hai vấn đề này, ta bèn có niềm tin dùng thời gian nửa năm hoàn thành việc khai thông vận chuyển đường sông.
‘Vậy đã có phương án giải quyết chưa?”
“Có rồi!” Thôi Ninh vuốt râu cười nói: “Đêm qua ta đã thương lượng một đêm với Triệu vương điện hạ. lao động sẽ do tù binh của quân đội Lý Lân đảm nhiệm, tổng cộng có tám vạn mấy người, ngoài ra tân quân chiêu mộ từ Dương Châu cũng sẽ phụ trách việc khai thông hà đạo trong quảng từ Dương Châu đến Hoài Hà. trước vụ xuân canh, tiếp tục huy động hai mươi vạn dân chúng tham dự tu sửa hà đạo; còn về tiền vốn. Dương Châu vẫn còn tám mươi vạn quan thuế muối và bốn mươi lăm vạn quan thuế thương, có thể toàn bộ đầu vào trong việc tu sửa chấn chinh hà đạo, ngoài ra đại tướng quân đã đáp ửng từ trong hai trăm vạn thạch lương thực của hải ngoại vận chuyển đến. trích ra một nửa cho việc chuyên dụng trị lý hà đạo, con người tiền của vật tư đều đã đầy đủ hết. sau tết Nguyên Tiêu sẽ chính thức khỏi công.”
Thôi Ninh nói như tuôn trào suối chảy, nhưng Hàn Hoảng lúc này đây lại không phải thật quan tâm việc khai thông hà đạo, hắn quan tâm Lý Khánh An sẽ chỉnh đốn Giang Nam như thế nào, sẽ đem Giang Nam xem như một bên chiến bại mà tiến hành việc càn quét cướp đoạt.
Hắn cẩn thận dè dặt hỏi: “Thôi tướng quốc, ta nghe nói Triệu vương điện hạ sở dĩ tiến công Ngô vương đầu tiên, là bởi vì Trường An giá hàng tăng vọt. vật tư khan hiếm mà nên. Lý Lân đã tây triệt, không biết Triệu vương điện hạ bước tiếp theo định là..
Thôi Ninh thấy trong mắt Hàn Hoảng có một nỗi lo âu không che giấu được, biết được sự lo lắng của hắn. bèn khẽ mỉm cười nói: “Hàn sứ quân là lo lắng cho ngày mai của Giang Hoài phải không?”
Hai người đều là người khá thẳng thắn, không có kín đáo. không có dò thám, mỗi câu đều nói đúng vào điểm cốt lõi của vấn đề, Hàn Hoảng gật gật đầu. thấp giọng thở dài nói: “Lý Lân cùng binh lạm võ, ở Giang Nam ra sức trưng binh trưng lương, nhân khẩu Giang Nam ít ỏi, không chịu nổi sự giày vò của hắn như vậy, đã tổn thương không ít nguyên khí. nếu như triều đình vẫn cứ giống như giữa năm Khai Nguyên, từ Giang Nam ồ ạt chuyển vật tư đi, ta rất lo lắng dân chúng Giang Nam sẽ không đủ sức gánh vác.”
“Hàn sứ quân có chút lo nghĩ nhiều rồi, ta ở Kỳ Châu làm thái thú sứ. từng bàn sâu với Triệu vương điện hạ, trong đó điện hạ cũng đã nói đến Giang Hoài.”
“Chà!” Hàn Hoảng rất là có hứng thú, vội vàng hỏi: “Điện hạ nói sao?”
“Điện hạ chi nói một câu. nói đối với Giang Nam người sẽ ‘thụ chi dĩ ngư. nhi phi thủ chi dĩ ngư’ (truyền dạy nghề đánh cá chứ không phải là lấy cá đi).”
Thôi Ninh dùng nước trà ở trên bàn viết ra hai chữ ‘Ngư’ (bắt cá, đánh cá) và ‘Ngư' (ỂL: con cá), đôi mắt của Hàn Hoàng sáng lên. rồi lại lập tức có chút mơ hồ: “Thôi tướng quốc có thể nói cụ thể một chút được không?”
“Ta cũng không tiện nói cụ thể, nhưng mà ta quả có biết được một chút suy nghĩ của Triệu vương điện hạ.”
Thôi Ninh cầm ly trà lên hớp đi một ngụm trà, lại cười nói: “Theo kinh nghiệm của ta. việc đầu tiên mà Triệu vương điện hạ sẽ phải làm ở Giang Nam chắc có lẽ là giải quyết mâu thuẫn đất đai.”
“Đất đai?”
“Đúng! Đất đai.”
Thôi Ninh khẳng định mà gật gật đầu nói: “Vấn đề đất đai là căn nguyên của mọi sự xung đột và chiến loạn, Kính Tông hoàng đế ở Quan Trung cưỡng chế thu điền, tuy rằng đã phải trà giá bằng sinh mạng, nhưng vấn đề thâu tóm đất đai ở Quan Trung đã cơ bản được giải quyết, đã lập nên một căn cơ rất tốt cho chúng ta, ngay sau đó Triệu vương điện hạ ở Hà Nam dùng biện pháp chuộc mua để thu điền, cũng đã đạt được hiệu quả rõ nét, còn khu vực Giang Nam việc thâu tóm đất đai không nghiêm trọng, đại đa sổ tự canh nông đều tập trung ở một vùng này, vì vậy Triệu vương điện hạ ắt sẽ định ra quy củ đất đai trước, rồi mới nghĩ đến những chuyện khác.”
“Không biết điện hạ sẽ định ra quy củ gì?”
“Một là chuộc mua đất đai chiếm giữ vượt mức của đại hộ, hai là đóng băng việc mua bán đất đai. ba là lấy đất đai đổi sự giảm miễn thuế thương. điều thứ hai là kiến nghị của Nhan Chân Khanh, còn điều thứ ba là kiến nghị của Bùi Mân, ta đoán chừng sẽ làm thí điểm ở Giang Nam trước.”
“Giám miễn thuế thương?” Hàn Hoàng trầm ngâm trong chốc lát nói: “Không lẽ Triệu vương điện hạ là muốn phát triển thương nghiệp ở Giang Nam ư?”
Thôi Ninh cười lên: “Đây là điều tất nhiên, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, thương nghiệp Dương Châu phát đạt. đã là đứng đầu toàn quốc, có thể đẩy mạnh và nhân rộng. sẽ mở ra nhiều bến càng ở các châu Nhuận. Tô, Việt, phát triên mậu dịch hài ngoại và mậu dịch nội hà. đề cao địa vị của thương nhân, cổ vũ dân chúng phát triển thủ công nghiệp, đồng thời đất đai Giang Nam màu mỡ, có thể đem một lượng lớn người phương bắc di dời sang phía nam. đề cao kỹ nghệ nông tang (dâu tằm nhà nông), khai khân ruộng lúa. gia tăng sản lượng lương thực, như vậy trải qua sự phát triển từ năm đến mười năm. khu vực Giang Nam tắt sẽ trở thành trung tâm thương nghiệp và nông tang của Đại Đường, ta lần này nam hạ khai thông tào vận. cũng là vì tăng cường sự liên hệ tới lui của khu vực Giang Nam và Trung Nguyên. mà tuyệt không phải là vì cướp đoạt vật tư của khu vực Giang Nam.”
Hàn Hoàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấp giọng cười nói: “Nếu thật sự là như vậy, ta dám bào đàm. quan viên Giang Nam tắt sẽ kiên quyết ũng hộ Triệu vương điện hạ.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe trước cửa một viên thị vệ cao giọng hô to: “Triệu vương điện hạ giá đáo!”
Trong giảng học đường bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ thấy Lý Khánh An thân mặc nhất phẩm từ triều phục, từng ngoài cửa lớn vội vã đi vào, mấy viên thị vệ hộ vệ ở hai bên tả hữu của hắn. khóe môi của hắn mang theo nụ cười, đi thẳng một mạch đến trước ghế chủ tọa. chắp tay thi lễ nói với mọi người: “Các vị, ta đã đến trễ một bước, xin mọi người thứ lỗi!”
Trên đại đường bỗng chốc vang lên tràng pháo tay, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Khánh An. thấy hắn trẻ tuổi cao to oai hùng khí thế bừng bừng, hoàn toàn không có tướng hung tợn dữ dằn như trong lời đồn đãi. đa sổ người ngay ấn tượng đầu tiên bèn đã yêu thích Đại Đường đệ nhất quyền thần trẻ tuổi này.
Thường Châu thái thú Vi Hoàng Thường âm thầm siơ ngón cái một cái với Tô Châu thái thú Lý Hy Ngôn, thấp giọng nói: “Khá có phong thái của Thái Tông!”
Tô Châu thái thú Lý Hy Ngôn vuốt râu gật gật đầu cười nói: “Quả như lời sứ quân nói.”
Lý Khánh An khoát khoát tay lại lại nói với mọi người: “Nói cho mọi người biết một tin tức trước, ta cũng là vừa mới nhận được, bại quân của Ngô vương Lý Lân ở vùng lân cận Hòa Châu Vu Hồ Cảng đã gặp phải thủy quân Kinh Châu từ đông tới. cũng chính là ba vạn đại quân do con trai Ca Thư Hàn thống soái, đôi bên ở trên sông đã xảy ra trận chiến kịch liệt, chiếc thuyền Lý Lân đang ngồi bị đánh chìm. Ngô vương Lý Lân đã chết trong loạn quân, bộ thuộc của hắn từ thương hơn phân nửa. cuối cùng toàn bộ đầu hàng.”
Trong đại đường trước là im phăng phắc, ngay sau đó thì là tiếng vỗ tay như sấm. Lý Lân đã chết, cũng có nghĩa là Giang Nam binh hoạn đã hoàn toàn chấm dứt.
Không khí của đại đường đã trở nên thoải mái nhẹ nhàng. trong lòng mỗi người đều giống như trút được một tảng đá lớn. chỉ cần Lý Lân chết đi. vậy thì Lý Khánh An sẽ không còn trút giận lên quan phủ địa phương và dân chúĩia Giang Nam nữa.
Lúc này, Lý Khánh An lại cười nói: “Hôm nay mời mọi người đến. chính là muốn cùng mọi người bàn một chút về tương lai khu vực Giang Nam. hôm nay một buổi tọa đàm không chính thức, mọi người có thể nói thoải mái, không cần câu thúc, ta xin nói rõ chủ đề trước.”
Trong đại đường lại một lần nữa trở nên yên lặng, mỗi người đều ánh mắt thiết tha nhìn vào Lý Khánh An. chỉ nghe Lý Khánh An cười nói: “Sự định vị đối với Giang Nam ta chỉ có mười chữ: thụ chi dĩ ngư. nhi phi thủ chi dĩ ngư (truyền dạy nghề đánh cá chứ không phải là lấy cá đi)..
“Vị sứ quân nào nói trước?”
“Ta nói mấy câu trước vậy!” Hàn Hoảng đứng dậy cười nói.
Màn sương mờ buổi sớm che phủ tiểu trấn Giản Độc của huyện Khúc A, đây là tiểu trấn Giang Nam giàu có đông đúc mà yên tĩnh, nhân khẩu chưa tới trăm hộ, dân phong chân chất, nhân dân an cư lạc nghiệp, Giản Độc trấn vì nằm sát với Gián Độc hà mà được tên gọi này, tự cổ bèn nổi tiếng với sự sản xuất lụa lăng sam kinh khẩu, cơ hồ nhà nhà hộ hộ đều mở phường dệt. kinh kháu lăng sam đoạn sản xuất được trước giờ đều là cống phẩm kinh thành.
Trong lớp sương mờ, Lý Khánh An thân mặc một chiếc trường bào lụa xanh bình thường, đầu đội mũ sa. hai tùy tùng gánh lấy rương sách hành lý, hoàn toàn là một sĩ tử chuẩn bị tiến kinh ứng thí.
Ngày mai Lý Khánh An chính là phải rời khỏi Giang Nam trở về Trường An rồi, trước khi Trường An trở về, hắn cần phải êm xui một mối tâm sự.
ở giữa phố Thạch Bản của tiểu trấn có một nhà La Kỷ chức phường, phường dệt có mười chiếc máy dệt. đã mời mười mấy nữ công. ở trấn Giản Độc có thể xem là xưởng dệt bậc trung rồi.
Phía trước xưởng dệt chính là Giản Độc hà. có một bến tàu chuyên dụng nho nhỏ, trên bến tàu cột lấy hai chiếc thuyền hàng đế bằng mái ô, trời vừa sáng tinh mơ, La Ký chức phường chính là xuất hàng, mấy thuyền công đang đem từng sắp từng sắp lụa lãng sam dùng giấy dầu gói xong vận chuyển lên thuyền nhỏ.
Lúc này hàng đã khiêng xong rồi. thương nhân thu hàng chắp tay cười nói với chủ phường của La Ký chức phường: “La phu nhân, lần này đa tạ rồi. lần sau ta sẽ ở khoảng cuối tháng hai đến lấy hàng, mong phu nhân giúp đỡ nhiều, ta nhất định sẽ ra giá tốt hơn.”
Phường chủ là một phụ nhân trung niên, bà tuy rằng đầu tóc đã có mấy sợi tóc bạc, nhưng dung mạo vẫn thanh tú. có thể nhìn ra sự xinh đẹp của bà thời còn trẻ. bà khẽ mỉm cười nói: “Thẩm đông chủ phải đến sớm một chút đấy nhé. gần đây có thương nhân Túc Đặc đến trấn thu hàng, giá cả tốt hơn. nhưng mà ta đã đáp ứng Thâm đông chủ rồi, thì nhất định sẽ không thất hẹn. nhưng mà nói trước đấy nhé, nếu ngày hai mươi lăm tháng hai nếu Thẩm đông chủ vẫn còn chưa đến. thì ta xem như Thầm đông chủ từ bỏ, hàng sẽ cho người khác đấy.”
“Nhất định! Nhất định! Ta nhất định sẽ đến trước ngày hai mươi lăm.”
Thương nhân lại thi lễ một cái. thuyền nhỏ chậm rãi đi khỏi, lúc này một người thiếu phụ từ trong tiệm vội vã đi ra. hỏi: “Nương, nương có nhìn thấy nhị lang không?”
“Kia không phải sao?”
La phu nhân chỉ vào chỗ cách đó không xa. chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi trên tảng đá lớn ở ven sông, ngơ ngác nhìn vào ánh ban mai đỏ ửng một nửa bên từ từ dâng lên. hắn đột nhiên quay đầu lại giọng ồm ồm nói: “Nương, con đói rồi, muốn ăn bánh!”
“Theo vợ ngươi về nhà đi! Trong nhà có bánh đấy!”
Ngoài trăm bước, Lý Khánh An nhìn vào bọn họ, khóe mắt của hắn có chút ướt
đẫm. hắn nhìn vàọ thiếu phụ đem người trượng phu ngốc nghếch kéo vào trong phòng, không khỏi lẩm bẩm thì thào nói: “Chúc các ngươi cả đời bình an hạnh phúc!”
Hắn xoay người lặng lẽ rời khỏi phố Thạch Bản. đi ra bên ngoài tiểu trấn, ngoài năm dặm có đỗ một chiếc xe ngựa có hơn trăm người hộ vệ.
Lúc này, La phu nhân xoay người lại. nhìn chăm chú vào bóng dáng càng lúc càng xa của Lý Khánh An. đôi mắt của bà cũng đã có chút ửng đỏ rồi.
Tháng ba năm thứ hai Khánh Bình, cơn gió xuân trễ hẹn cuối cùng đã đồ bộ Hà Bắc Đạo. Nước sông Hoàng Hà đã tan chảy, mưa xuân ướt át. dòng nước róc rách, từng dãy rừng rậm được phủ lên một màu xanh ngắt, khắp nơi trên đất Hà Bắc bỗng chốc trở nên tràn trề sức sống.
Ngưng chiến đã được mấy tháng, giới bị trong thành U Châu cũng dần lòng lèo lại. các khách thương vãng lai U Châu cũng không còn bị tra hỏi. Mười mấy trạm gác thiết lập trên quan đạo cũng như bị bỏ hoang. Tuy vẫn còn binh sĩ trú thủ, nhưng các binh sĩ chi phụ trách giám sát các tổ chức vũ trang như quân đội và tiêu cục vàng lại. với thương nhân thì cũng chẳng để tâm gì.
Do xích hầu của Lý Khánh An không hũy kho lương, vì thế tết năm nay U Châu cũng náo nhiệt như mọi khi. cùng với mùa xuân đến. dân chúng U Châu hình như đã quên đi ám ảnh của chiến tranh, lại càng tràn trề sức sống cùng bước chân của mùa xuân.
Tại tửu lâu Hồng Vận U Châu, nơi đây là một trong các tửu lâu nổi tiếng U Châu, nơi đây mỗi người đều thực khách đông đúc. có rất nhiều nhân sĩ nắm được nhiều tin tức thường đến đây ăn cơm. chốc chốc lại phát biểu một sổ bình luận thời sự. tiết lộ một ít bí mật độc quyền. Vì thế không ít người có tâm đã cố tình đến đây dùng bữa. khiến việc làm ăn của tửu lâu càng lúc càng phát đạt.
Trưa hôm đó, tửu lâu Hồng Vận vẫn đông và náo nhiệt như mọi khi. nhất là thực khách trên lầu hai còn ngồi đầy, chốc chốc lại nghe tiếng cười giòn giã phá lên của mọi người. Tại một chỗ ngồi sát cửa sổ ở một góc tại lầu hai có một nam tử trẻ tuổi sở hữu khuôn mặt non nớt búng ra sữa. hắn chính là thủ lĩnh xích hầu An Tây Quý Thắng.