Hạnh phúc mong manh như mây trôi nước chảy,gió thổi qua tay,vĩnh viễn là ảo mộng.
Sau khi người tắm rửa xong cùng đẩy cửa dục phòng bước ra,nàng nhìn nhìn đối phương mặc đồ của Trần đại thúc,cố nén cười.
Người ta cũng nhìn nhìn lại nàng từ đầu tới chân,từ chân quay trở lại đầu rồi cùng không tự nhiên ai về phòng lấy nghỉ ngơi được một chút thì tới bữa cơm cuối trong ngày.
Sau bữa cơm chiều,Hải đường chui liền vào thư phòng rồi ở lì trong đó đến khuya lơ khuya lắc đến tận lúc lão nhân gia tới giục đi nghỉ mới miễn cưỡng buông sách xuống.Hải đường cười cười,biết ơn nói.
-Mộc y tiền bối,đa tạ người cho tiểu nữ vào đọc.
Lão nhân gia vui vẻ đáp.
-không có gì,là chuyện nhỏ thôi,Đường cô nương không cần khách khí,muốn đọc sách gì cũng không thành vấn đề,dược liệu muốn làm gì cũng được.
Hải đường ngượng ngùng nói.
-như thế liệu có ổn không,sao ngài lại đối xử với tiểu nữ tốt như thế?
-nếu Đường cô nương thích y thư tới vậy,chi bằng bái lão phu làm sư phụ,thế nào?
-sư,sư phụ?điều này…tiểu nữ chưa từng nghĩ tới.
-Đường cô nương cứ thong thả suy nghĩ cho thấu đáo…kể cả khi cô nương không muốn bái lão phu thì cũng chẳng sao,nếu cô nương có vướng mắc gì cứ nói với lão phu một tiếng.
Nói xong lão nhân gia xoay người rời đi,tiếng nàng nhẹ vang theo.
-Mộc tiền bối đa tạ người.
Hải đường cũng nhanh chóng sắp xếp lại chỗ sách rồi trở lại phòng.Nguyệt hạ tuần treo chênh vênh lưng trừng thiên không.Phòng của nàng sát vách phòng của Vô danh,giờ này phòng vẫn tối om,không biết là đi ngủ rồi hay là không có trong phòng.
Hải đường gõ cửa phòng đối phương mấy cái và yên tĩnh lắng nghe nhưng tuyệt không có âm thanh nào hồi đáp.Nàng nghĩ có lẽ người ta đi dạo,thật ra bây giờ cũng không quá muộn chẳng qua người xưa thói quen hay đi ngủ sớm.
Hải đường đi vào vườn phấn đào,gió mang theo hương hoa nồng nàn lan tỏa vào hư không,dựa theo ánh sáng leo lắt cuả ngàn vạn tinh tú đang nhấp nháy liên hồi trên cao.
Hải đường rất hay ngước nhìn bầu trời,tiếc là ở thành phố hoa lệ đèn quá nhiều đã che lấp vẻ đẹp của tinh tú,có nhìn cũng chẳng thấy gì.
Hải đường đi dạo vòng vòng qua những gốc cây hơn nửa thế kỷ,gió lướt qua đám là gây ra âm thanh xòa xạc cùng với vô số cánh hoa tung bay lả tả.
Đêm vô cùng yên tĩnh cùng thanh bình,nàng thích cảm giác vi diệu này,cảm giác như vườn đào trải rộng cả thế gian và chỉ có mỗi mình nàng tồn tại.
Và sự thật là nàng nghĩ mình đã đi cả canh giờ rồi nhưng không tìm thấy lối ra,rộng thế này thì chắc không phải vườn đào mà là rừng đào à?
Hải đường dừng chân dưới một gốc hoa thụ vô cùng cổ,đoán chắc cũng đến trăm tuổi.Tán cây xòe rộng như một cái nấm và cây này lại mọc rất gần bên mép vực,phía dưới vạn trượng đá núi là con sông Lệ ngày đêm âm thầm chạy ra biển.
Hải đường cúi nhìn một hồi rồi quay lại ngồi xuống một tảng đá lớn,đi nhiều mỏi chân rồi.
Ngước nhìn thiên không thấy dải ngân hà lấp lánh như kim cương dát lên,sự thư thái lan tràn, nhưng nàng ngẫm nghĩ,cứ ngồi đây mãi sao?Nàng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi a.
Hải đường lại nhớ ông bà,giờ này họ thế nào?
Nước mắt lăn vòng trong hốc nhưng không chảy,nàng cần phải kiên cường.
Sau này phải sống tiếp ra sao?hay là nhận lão thần tiên đó làm sư phụ đi,bổ sung thêm chút kiến thức thời này rồi lang bạt giang hồ?nghe có vẻ được đó…ừm,hay cứ quyết định vậy đi.
Cơn gió đêm thu không ngừng vần vũ,ngồi hoài một chỗ thấy lạnh a,nàng hắt xì mấy cái rồi đưa bàn tay xoa xoa cánh tay.Không ổn,lạnh quá a.
Khi Hải đường đứng dậy,vừa quay người cái một thì lù lù không xa dưới tàng cây u tối một người đứng im lìm như cái bóng ma,chẳng biết từ lúc nào khiến nàng giật mình kinh hãi hét lớn một tiếng.
Đối phương bước thêm mấy bước nữa thoát khỏi bóng cây thì ánh trăng sáng trên cao rọi xuống soi rõ dung nhan.Nhận ra kẻ đến là ai tâm nàng mới ổn định đôi chút,vội cao giọng mắng.
-làm sợ hết hồn,sao ngươi lại đứng trong chỗ tối vậy chứ?định hù chết khiếp ta chắc?
Đối phương vẫn câm lặng nhìn nàng,tên này tâm lý có vấn đề à?nói nhiều một câu thì chết ngay chắc?rồi nàng nhìn trái nhìn phải dè dặt đặt câu hỏi.
-này,ngươi không phải cũng bị lạc đấy chứ?
Khóe môi đối phương khẽ run rẩy.
-yên tâm,ta rất có kinh nghiệm trong việc tìm phương hướng,cứ đi theo bổn cô nương,nhất định sẽ thoát khỏi khu vườn quỷ quái này.
Dứt lời Hải đường liền hăm hở dẫn đường,mới đi mấy bước,tiếng đối phương phía sau khẽ vang lên cụt ngủn.
-rẽ trái.
-hở?
Hải đường dừng bước,đối phương không nhìn nàng cứ thế quẹo trái khiến nàng vội vã đuổi theo.
Đối phương đi đằng trước sải những bước dài thong dong hết rẽ trái rồi rẽ phải hình như rất thành thạo như thể thông thuộc đường lối khu vườn này vô cùng.Hải đường muốn mở lời chất vấn song nghĩ sao lại ngậm miệng lại ngoan ngoãn trú mục đi theo người ta.
Hải đường lẽo đẽo bước theo được một lúc thì bắt đầu lờ mờ cảm giác cách đi hình như tuân theo một quy luật thì ngôi nhà tứ hợp viên hiện ra trước mắt.Nàng vội dảo bước đi song song bên cạnh người ta,nói cười.
-tuyệt quá!cuối cũng cũng có thể ngủ ngon trong phòng ấm rồi!
Người ta nhìn nhìn nàng,nàng ngây ra một chút rồi kiếm đề tài.
-ta nói này Hồng y,đêm hôm khuya khoắt ngươi vào rừng đào làm gì vậy a?
Ta làm gì lại phải báo cáo với ngươi sao?ngươi là ai chứ?liên quan gì tới ngươi?vậy chứ ngươi vào đó làm gì?ta cũng đâu có vấn?dựa vào cái gì chứ?
Đối phương nghĩ vậy đó,trẻ con hết sức nhưng tuyệt nhiên trên mặt không biểu lộ gì hết.
Hải đường thấy đối phương cứ trơ ra như khúc gỗ chẳng rõ hỉ lộ ái ố gì hết,lại vắt óc kiếm chủ đề.
-mấy ngày nữa ngươi đi rồi thế khi nào mới báo đáp ta?
Đối phương hơi nghiêng đầu,nghĩ bụng.Chà,hậu tạ cái gì đây ta,cứ ném cho ít ngân lượng là được.
-ngươi muốn bao nhiêu?
Bấy giờ chàng mới lên tiếng vấn.
Hải đường đưa ngón tay xoa xoa cằm ra điều nghĩ ngợi lắm,rồi giơ một ngón tay.
-một ngàn lượng bạc.
Gì ?háo tài như nàng ta mà lại đòi ít thế thôi sao?hay lại có dụng ý gì khác?
Thấy mặt chàng lại đơ ra,nàng thận trọng dò hỏi.
-nhiều quá sao?vậy thì cũng được.
Nhưng mặt chàng vẫn cứng nhắc như cũ.
-Không phải chứ?ngươi nghèo tới vậy sao?lượng hẳn phải đủ đúng không?
Người ta không nói lên lời,nhìn chằm chằm thêm một lúc nữa rồi cứ thế mở của phòng bước vào và đóng cái cạch.Giây sau nàng mới hoàn hồn,lẩm bẩm.
-Ngươi giận sao?nhưng ta không giảm nữa đâu.
Đối với người hiện đại để mua ngàn lượng bạc cần một khoảng tiền không hề nhỏ,không cần biết người khác thế nào chứ với riêng nàng là chẳng có đủ tiền mua đâu.ngàn lượng bạc đối với lão bá tánh thời này cũng là khoản phí to lắm.
Chỉ là giờ trông chàng không giống kẻ có tiền lên nàng nghĩ rằng ngàn là khoản lớn.
Nàng nghĩ nếu người ta không trả nổi thì lại có cớ mà tới làm phiền tiếp,dù sao trông chàng cũng giống kẻ hành tẩu giang hồ biết đâu sau này lại cần nhờ vả gì.
Hay là nói với người ta làm bảo tiêu trừ nợ dần cũng được.
Sáng sớm hôm sau,tiếng gõ phòng vang lên kèm theo tiếng của Trần đại thẩm.
-Đường cô nương,ăn sáng a!
Nàng bật dậy,nói vọng ra,giọng vô cùng tỉnh táo.
-tiểu nữ ra liền đây!
Tiếng gõ cửa phòng lại vang lên là phòng Vô danh sát vách.
-Vô công tử,ăn sáng a!
Chẳng có tiếng hồi đáp,chỉ có tiếng bước chân của đại thẩm đi xa.
Khi nàng đẩy cửa phòng ra cùng lúc cửa phòng hàng xóm cũng mở.Đối phương nhìn nhìn nàng,nàng liền cười toe toét.
-buổi sáng tốt lành a Hồng y!
hàng lông mày của người ta hơi nhăn lại.
Một câu Hồng y,hai câu cũng Hồng y ,xem ra gọi rất thuận miệng đi.
Đối phương xoay người bước đi,nàng không bị ảnh hưởng bởi cái mặt mới sáng ra đã nhăn nhó của người ta.
Vào đến phòng ăn,mọi người đã ngồi đông đủ,trên bàn bày tô cháo thịt bằm nghi ngút khói nóng hôi hổi,hương thơm lan tỏa khiến bụng nàng réo ầm ĩ,nhìn đĩa bánh quẩy to đùng đặt chính giữa nàng chút nữa là ứa nước miếng.
-Mộc y tiền bối hảo,Trần đại thúc Trần đại thẩm,tiểu Lam,tiểu Lan,mọi người hảo!
Hải đường cười cười lấy lòng, người có tuổi chỉ gật nhẹ đáp lại, huynh muội cười tươi cùng hồi đáp.
-tỷ tỷ hảo a,Vô,Vô đại ca …hảo a!
Mặt chàng vẫn diện vô biểu tình,nàng thấy thế khẽ huých nhẹ người ta.
-mọi người…hảo!
Chàng tâm phiền,khẽ thốt ra.
Thế là tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm,cười nói vui vẻ.
-Nào nào ,cùng ngồi xuống ăn sáng thôi.
Tiếng đại thẩm vừa dứt lời nàng liền ngồi xuống cầm thìa ăn ngon lành,không chút câu nệ khách sáo.
Sau bữa ăn sáng mọi người lại tản đi ai làm việc của người lấy.Trần đại thúc lại đi dạo một vòng khu rừng quanh đây kiểm tra xem có con thú nào sập bẫy cho hết buổi sáng.
Trần đại thẩm kèm đứa nhỏ học ở thư phòng,nàng và Mộc tiền bối ở phòng dược liệu thảo luận cho đến sát bữa ăn trưa thì tiểu Lan tới tìm.
-Đường tỷ a,Vô đại ca vẫn chưa về!
-vậy sao?muội biết người đó ở đâu không?
-lần cuối muội gặp thì thấy Vô đại ca đang ngồi thiền gần thác nước nhỏ cách đây không xa.
Nàng gật nhẹ,bước ra khỏi phòng.
-muội chỉ đường đi.
Tiểu Lan vung tay về một hướng.
-để thoát khỏi khu vườn đào tỷ đi theo quy tắc đào rẽ phải đào rẽ trái,còn nữa,có một con suối nhỏ,tỷ cứ đi theo nó là được
-hả?à ờ!
Nàng lại gật nhẹ xác định,nhớ tới quy luật đêm qua đối phương dẫn nàng đi,sau đó hăm hở khởi hành.
Hải đường đi vào khu vườn theo hướng tiểu Lan chỉ,nắng vàng như những tấm kim lượng nháy nhót trên những tán lá,những chùm hoa phấn hồng tươi thắm.
Tiếng gió khẽ reo vui khắp khu vườn,lùa vào mái tóc cắt ngắn ngang cằm của nàng mang theo sự mát mẻ sảng khoái và hương thơm nồng nàn nơi đầu mũi.
Tuy đã đi theo sự chỉ dẫn nhưng nàng cũng mất tới nửa canh giờ mới thoát khỏi khu vườn tưởng chừng rộng bát ngát.
Như tiểu Lan nói,nàng men theo con suối nhỏ lặng lẽ chảy,nước trong veo lại khá nông soi rõ những dải đá cuội bất động ngủ say,chỉ có đám cỏ nước khe khẽ lung lay và thi thoảng có đàn cá tung tẩy bơi qua.
bên bờ suối cỏ dại mọc um tùm,rủ cả xuống làn nước êm đềm mát rượi,thỉnh thoảng chen vào sắc lá xanh xanh là những cụm hoa li ti vàng nhàn nhạt.
Mấy cây phong khẽ khàng thả xuống mặt suối một vài cái lá đỏ ối hoặc vàng rực,khi có làn gió mạnh mẽ thổi tới cuốn lấy sự già nua của chúng.
Nàng chậm rì rì đi đứng nhởn nhơ,dường như quên mất việc chính cứ đưa mắt mở to liếc ngang nhìn dọc, tai thì căng lên nghe ngóng âm thanh lích rích gọi nhau chuyền cành của đám chim sâu.
Rồi sau đó,những cánh bướm bắt đầu xuất hiện dần,từ từ nhiều lên hút lấy ánh mắt hoan hỉ của nàng.Khi con suối bắt đầu rộng mở thì cũng là lúc đàn bướm vàng xuất hiện với tần xuất dần dần nhiều lên và cuối cùng thì dày đặc.
Hải đường dừng chân,ngẩn ngơ ngắm nhìn chán chê không mỏi mắt,chúng đông vô kể,tung bay ngập không gian và đậu la liệt khắp mọi nơi.Nàng cứ thế ngây dại cho đến khi ánh mắt dừng lại trước một thân hình.
Nam nhân ngồi thiền trên một tảng đá lớn dưới gốc cây thông cao chót vót,bên cạnh là con thác nhỏ đang trút nước xuống bọt tung trắng xóa tỏa ra luồng khí mát lịm.
Người ngồi đó,mặc kệ không gian như thế nào xinh đẹp,tất cả đều không tác động tới,đôi mắt khẽ nhắm,thần thái an tường tĩnh nhiên,dáng lưng ngồi thẳng,hít thở nhẹ nhàng.
Nàng đứng cách chàng một khoảng,chỉ lặng lẽ ngây ra nhìn,cảm thấy mỹ cảnh mới rồi cũng không đủ sức thu hút bằng nam nhân lạnh như tảng băng này.Nàng khẽ cười mỉm,tâm nảy một nhịp hỗn loạn,rồi lại lắc lắc đầu cho hình ảnh kia bay đi.
Nhìn lại thấy đối phương mở cặp mắt bình thản soi mình,tâm không khống chế được cứ thể đập dồn dập trong lồng ngực khiến nàng bối rối không biết phải làm sao.
mắt nhìn nhau hồi lâu,nàng vì cảm giác ngượng ngùng không hiểu kia mà ấp úng mãi không thốt lên lời,đối phương thì tiếc lời như ngọc lên cũng không cất tiếng.Cuối cùng vẫn là nàng phá vỡ sự im lìm khó hiểu này,bước vài bước thu lại khoảng cách đôi bên,khi còn cách bước chân thì dừng lại.
-xem khí sắc ngươi đã hồng hào một chút…
Đối phương vẫn ngước nhìn rồi chậm chạp đứng lên,lại nhìn thêm chút nữa rồi bước đi.
Hải đường không hiểu gì hết,mình có phải con sâu trong bụng người ta đâu,sao mà toàn dùng ánh mắt để biểu lộ thái độ không vậy,đọc được mới lạ.
Nàng lẽo đẽo đi theo sau,bực bội hừ mũi trừng mắt.
Nắng xiên qua các tán lá nghiêng nghiêng theo các tầng cây,tạo ra vô số những cái bóng loang lổ trên nền đất,rồi có cơn gió lạ chạy vụt tới phá hoại khiến đám lá rì rào,bức tranh vì thế cũng biến ảo theo.
Đàn bướm vàng bay lượn đều được bao phủ bởi một lớp nắng thu nhàn nhạt khiến chúng như tỏa ra ánh hào quang lấp lánh,không gian vì vậy mà vô cùng rực rỡ,đầy mê hoặc.
Cái người âm trầm im lặng suốt quãng đường dài cứ bước đi phía trước như thể phía sau chẳng hề có cái đuôi nào.Bóng dáng thon dài dù mặc y phục không hề hợp tí nào cũng chẳng thể che dấu nổi khí chất đặc biệt của bản thân.
Nắng dát lên mái tóc dài đen tuyền khiến nó trỏ lên bóng bẩy,gió lại tác động tới làm chúng tự do uốn lượn,xem ra rất mượt mà.
Nàng thở dài,nhìn lại mái tóc luôn luôn được cắt ngắn ngủn ngang cằm cảm thấy ghen tỵ vô cùng
Khi người trở về thì mọi người đã quây quần sẵn quanh bàn ăn nhưng chẳng ai động đũa,nàng cảm thấy áy náy liền trưng ra bộ mặt ăn năn hối lỗi.
-thành thật xin lỗi đã để mọi người đợi cơm.
Đại thẩm cười rộng lượng,vẻ mặt mọi người cũng không có vẻ bực bội gì hết.
-không sao,đã về rồi thì cũng ăn nào!
-Phải đó,mau mau ăn cơm thôi,Đường tỷ,Vô,Vô ...đại ca,chắc hẳn cũng đói nhiều rồi…
Thấy tiểu muội ấp úng nói,nàng thân thiện cười rồi ngồi xuống,bấy giờ đối phương mới làm theo.Nàng đón lấy bát cơm thơm phức bằng tay từ đại thẩm rồi đặt nó xuống mặt bàn đối diện với người ta,sau đó mới lấy cơm cho mình,luôn miệng nói.
-Trần đại thẩm,mùi cơm thật thơm a.Mộc y tiền bối,mời người dùng bữa.
-hảo,mọi người dùng bữa thôi.
Lão nhân dứt lời mọi người liền nhanh cầm đũa và cơm,mỗi người một câu nói nói cười cười vô cùng thoải mái,ấm áp,thân thiện.Nàng nhìn nhìn lại nhớ bữa ăn sum vầy với ông bà nội.
Xong bữa ăn trưa thì tới tiệc trà tiêu thực,mọi người lại quây quần tám ngẫu đôi câu rồi ai lại đi làm việc thường ngày của người đó.
tiểu hài tử kia ra phòng dược liệu với đại thẩm,nàng với lão nhân gia ở lại thư phòng,Trần đại thúc ra vườn dược điền,Vô danh sau khi được Mộc lão tiền bối bắt mạch xem xét tình hình sức khỏe xong cũng lặng lẽ biến mất.
Đến bữa cơm tối thì thấy đối phương lặng lẽ trở về rất đúng giờ,nàng vốn đang đứng ở giữa sân ngắm hoàng hôn buông dần thì từ trong khu vườn phấn đào trước mặt một bóng hình như ẩn như hiện thấp thoáng qua các tán lá.
Hải đường lại ngây ra mấy giây sau đó vui vẻ chạy bước nhỏ lại gần người ta,tươi cười hớn hở.
-không ngủ quên như sáng nay nữa à?thật biết canh giờ về!
Đối phương dừng bước lại,nhìn nhìn nàng với biểu tình khó hiểu như mọi khi.
-ta nói này Hồng y,chẳng lẽ ngươi đi suốt cả buổi chiều là lại ra chỗ cũ ngồi thiền?
Người ta vẫn không mở miệng.
-đừng nói với ta tối nay ngươi sẽ lại tới đó tiếp tục nhé!
Đối phương nhìn bầu trời rực nắng chạng vạng,từng tầng mây biến ảo hư mộng,lại đưa mắt quét khung cảnh xung quanh,không gian vắng lặng,yên ả,chỉ có tiếng gió xôn xao đi lại qua các tán hoa thụ và nắng nhảy nhót trên mặt sân đang bị bóng tối đẩy lùi.
Cuối cùng mới nhìn trở lại nàng, mắt nhìn nhau hồi lâu,vẫn lại là nàng mở lời chất vấn trước.
-sao nào?nghĩ ra cách trả ơn ta chưa?
Chàng lập tức xoay người bỏ vào nhà,nàng bực dọc nhăn mặt hừ mũi,làu bàu .
-vậy thì chuẩn bị làm tiêu phu cho ta đi.
Sau bữa cơm tối đối phương mắt trước mắt sau biến mất,nàng cũng chỉ chờ có thế liền hí hửng lặng lẽ theo sau.
Trên cao trăng lưỡi liềm chênh vênh tỏa sáng,một vài áng mây mỏng tanh như khăn voan lả lướt lượn ngang qua.
Gió lạo xạo qua các tán hoa thụ mang theo hương thơm nồng nàn,chỉ một chút lơ đãng mải nhìn không gian thơ mộng bóng người không nhanh không chậm phía trước thoát cái đã ẩn thân vào màn đêm như thể tan biến.
Nàng ngơ ngác đứng lặng một lúc,căm tức giậm chân làu bàu.
-tên câm đó,tưởng bỏ ta lại khu vườn này thì ta chịu chết sao?tưởng bỏ rơi được ta sao?hãy đợi đấy,ngươi nhất định là đang làm chuyện mờ ám gì đó lên mới phải cắt đuôi ta.
Hải đường hăm hở bước đi,ra khỏi khu vườn lại men theo con suối nhỏ,lộ trình tương tự sáng nay,chỉ là đêm quá tối thật sự không dám đi nhanh.Khu rừng quá ư là rậm rạp,trăng sao trên sao cũng không đủ sức soi sáng xuống.
Thỉnh thoàng lại có vài đốm sáng xanh le lói phát ra ẩn ẩn hiện hiện thấp thoáng xung quanh hòa cùng tiếng côn trùng râm ran kêu ca,cực kỳ ma mị khiến nàng tim đập chân run.
Càng đi sâu vào trong những đốm sáng càng nhiều lên,chúng ẩn hiện nhấp nháy ở khắp mọi nơi khiến nàng bắt đầu tò mò thích thú nhìn theo như hút lấy.
Tiếng ngân nga của mấy con bọ có cánh vẫn phát ra tần xuất đều đều hòa cùng tiếng nước chảy réo rắt như xa như gần.
Đóm đóm lập lòe chớp tắt càng lúc càng dày đặc,chúng như đang nhảy muá liên tục nối đuôi nhau bay lên lượn xuống,cả ngàn con cùng vũ khúc cho đêm thu hữu tình.
Thật ra mùa hè mới là mùa sinh sản,nhưng vào thu mà vẫn còn số lượng khổng lồ thế này sao?lạ thật nhưng đời người mấy khi gặp được cảnh tượng tuyệt mỹ thế này,thật là may mắn lắm lắm.
Nàng cứ thế vừa chậm chạp đi như bị dụ hoặc,đôi mắt to tròn cứ lấp la lấp lánhh lại liên tục nở nụ cười ngoác rộng mang tai,xem biểu tình dường như rất hạnh phúc.
Đến khi ra đến chỗ con thác nhỏ thì số lượng đom đóm đã đông đúc tới mấy ngàn con,chúng như thể đang mở đại hội,một đêm nô nức với vũ khúc tình yêu thăng hoa khiến nàng có cảm tưởng mình phải chăng đã lạc tới xứ sở thần tiên.
Hải đường ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngắm nghía lại không hề hay biết có người cũng đang chăm chú quan sát nàng.
Nàng ngó nghiêng xung quanh,không có ai hết,không có ở đây sao?vậy thì đi đâu rồi?nàng vừa nghĩ nghĩ vừa bước lên mấy tảng đá lớn gần con suối,sau đó lớn tiếng gọi.
-Hồng y!Hồng y!
Lẽ dĩ nhiên chẳng có ai đáp lại.
Đột nhiên tâm trùng xuống,mỹ cảnh nhân gian trước mắt vẫn sống động như thế nhưng nàng lại cảm thấy bớt đẹp.
Nàng bước một bước liền hụt chân,cứ thế vô tư té cái ùm vào con suối nhỏ.Thật may nước không quá sâu,khi nàng chật vật đứng dậy thì mực nước chỉ ngang ngực.
Qua rèm mi sũng nước chảy,một nam nhân đứng trên tảng đá đối diện nàng,gương mặt thân thuộc vẫn diện vô biểu tình như thế lại khiến tâm nàng nảy một nhịp.
Nàng lập tức cười toe toét,mới bước một cái lại ngã cái ùm,nhưng rất nhanh sau đó đã vững vàng đứng lên.Cả người ướt nhẹp trông vô cùng thê thảm nhưng nụ cười rạng rỡ của nàng vẫn ngự trị.
bởi vì cái người nãy giờ ngóng trông đã xuất hiện rồi.
-ta nói này Hồng y,ngươi đừng có chỉ biết đứng nhìn ta mãi,có thể kéo ta lên được không.
Vừa nói nàng vừa đưa cánh tay vẫy vẫy trước mặt người ta,thấy đối phương còn ngần ngừ do dự,nàng liền bồi thêm.
-giúp đỡ một việc cỏn con thôi mà,cũng phải đắn đo lưỡng lự thế sao?
Cuối cùng đối phương mới thận trọng vươn cánh tay ra.
Nhưng khi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng tiếp xúc với da thịt chàng thì một cảm giác mãnh liệt ào ạt từ lòng bàn tay chạy thẳng tới con tim khiến nhịp đập của nó phút chốc tăng lên đột ngột.
Trong khi người ta đơ ra như khúc gỗ thì nàng lại dừng sức một chút chẳng ngờ lại kéo người ta ngã xuống.Cả cơ thể nam nhân to cao cứ thế đổ cả về phía nàng.
Lại thêm một tiếng ùm vang lên,lần này nàng đứng dậy không nổi,uống no một bụng nước.
Đối phương vội vội vàng vàng đứng dậy trước sau đó liền kéo nàng lên,nhưng nàng lại đứng không vững liền quỵ xuống,người ta phải dùng cả cánh tay để giữ vững cơ thể nàng.
thân thể ướt nhẹp gần nhau trong gang tấc nhưng đều đứng bất động không nhúc nhích,ngay cả nhiệt độ giá lạnh của nước đêm thu dường như cũng không màng.
mắt nhìn nhau hồi lâu mặc kệ khung cảnh hư ảo xung quanh xem ra cũng chẳng tác động tới,trong mắt của đối phương đều ngập tràn hình ảnh người trước mặt.
Cuối cùng có lẽ vì ngâm nước lâu lên nàng hắt hơi một cái đồng thời đánh thức cả người luôn,chàng giật mình vội vã buông nàng ra rồi cũng ngay sau đó bỏ đi khiến nàng hốt hoảng đuổi theo.
Cái chân vì cú ngã lúc đầu lên bị trấn thương khiến bước đi trong nước khó khăn làm nàng ngã thêm lần,giờ cũng vì sự hấp tấp mà tiếp tục cú nữa.
Một tiếng ùm vang lên khiến chàng vội vàng quay người lại đã thấy nàng đang vất vả đứng dậy,gương mặt hồng lên có lẽ vì lạnh,cũng có thể vì cả xấu hổ.Nàng cười ngượng ngùng.
-ha ha,ta không sao,không sao!
Nhưng gương mặt của người ta khẽ nhăn lại có vẻ không vui,là vì nàng xuất hiện tới phá rối sự yên tĩnh khiến chàng bực mình,hay còn vì nguyên nhân nào khác.Đối phương lại quay người đi nhưng cánh tay áo bị ai níu giữ khiến chàng phải dừng chân.
Âm thanh nho nhỏ của nàng vang lên,có vẻ rất ủy khuất.
-chân ta bị đau rồi…người cho ta bám nhờ tay áo!
Đối phương cứng ngắc nhìn nàng,cảm thấy không biết phải làm gì cả,lại dường như muốn làm cái gì đó lên có một thoáng lúng túng,tâm như có bông cỏ trêu đùa,xốn xang kỳ lạ.
Thấy người ta vẫn trơ mắt ra không buồn ừ hử,nàng lại dùng đôi mắt to tròn long lanh mà nhìn nam nhân khô khan như tảng đá trước mặt,tay bám lấy tay áo đối phương,nhè nhẹ lắc lắc.
-ngươi sao thế?ta lạnh rồi a,có thể đưa ta về được không?
Đối phương nhìn nhìn biểu tình của nàng rồi hơi liếc mắt xuống nhìn tay áo bị nàng lúc lắc qua lại,nhưng ngay sau đó nàng liền hét lên thất thanh vô cùng hoảng loạn rồi bất ngờ ôm chầm lấy chàng.
-á ,á,có rắn,có rắn,ta cảm thấy nó muốn cắn chân ta,Hồng y ,ngươi mau đưa ta vào bờ đi,đáng sợ quá!
Khoảng khắc nàng lao vào,chàng cảm giác như mình bị trúng sét,mọi giác quan đều ngưng trệ,não bộ không hoạt động,dường như không hít thở nổi và trái tim cũng chẳng đập nữa.
Vài giây sau mới hoàn hồn lại,nhịp tim vì vậy mà phút chốc đập như trống trận trong lồng ngực….cảm xúc lạ lùng này…thật vi diệu.
Đối phương ho khan một cái đẩy nàng ra nhưng ngay lập tức nàng lại bám dính lấy chàng càng sát,đôi mắt lấp lánh lệ quang.
-đừng bỏ rơi ta,hãy mang ta theo,mau lên,mau lên.
Đối phương đành phải miễn cưỡng nhấc bổng nàng lên,bước nhanh mấy cái đã đứng trên thảm lá mục khô ráo rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống.
Lại mắt nhìn nhau hồi lâu cho đến khi nàng đánh rùng mình hắt hơi một cái ớn lạnh.Đối phương quay người tính dảo bước,tay áo lại một lần nữa bị nàng níu giữ,chàng dừng một chút,nói.
-đi về thôi!
Dứt lời lại dảo bước chậm rì rì,nàng khụt khịt mũi mặt ửng hồng lẽo đẽo bám tay áo theo sau.
Vì khung cảnh dường như lại mỹ lệ hơn trước gấp bội nên tâm như con nai nhỏ nhảy nhộn nhạo trong lồng ngực?hay là ngược lại.