ẩn vệ của Huyết vân theo lệnh hành sự,khi tới gần địa điểm thì dấu ngựa ở một nơi kín đáo rồi lặng lẽ chạy tới khu vực chuồng ngựa,lúc này đã là nửa đêm.Cả bọn chia nhau nhanh nhẹn làm việc,một bên phóng hỏa đốt chuồng ngựa,một bên cắt dây tháo cửa,rồi nhân lúc ầm ĩ và sự cản trở của lũ ngựa đang điên loạn hoảng sợ mà thoát thân,cũng thành công để lại dấu vết cho bọn chúng bám đuôi.
Nơi đội quân phó tướng Tử ngọc dựng trại ngay bên cửa ngõ tiến vào con đường huyết mạch,cách thành Kha lương của Nam hoa ngày đường,cách thành Tần hoài của Đông hải nơi tả tướng tây hổ kỳ Tử hồng trấn thủ cũng ngày đường và cách nơi quân Bắc kỳ hạ trại chỉ nửa ngày.
Khi đại quân gần ngàn người chạy tới bình minh thì thấy một nhúm nhỏ quân Bắc kỳ đứng chờ sẵn.Nhưng bọn chúng nhác thấy bóng quân địch liền quất ngựa chạy chối chết.
Lý nào lại vậy,Tử ngọc nén tức tối từ lâu vẫn chưa được phát tiết lại thấy bọn chúng giống như mấy con rùa rụt đầu lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt,hét lên căm giận truy sát tới cùng.
Một đường đuổi giết đến gần khu vực thạch trận từ ngàn còn sống chưa tới một nửa,và số người bị thương cũng tới quá nửa,nếu chạy vào,nhất định cầm chắc cái chết.
Nhưng …
Hi sinh một ngàn lại có thế kéo theo ngàn Hắc phong kỳ,lời này thật mê hoặc,thân,vốn là tướng sĩ,nếu phải chết trên sa trường vẫn là vinh quanh.Kỳ thật những suy nghĩ này người thường khó lòng chấp nhận,lại có cái kiểu ngu si cam tâm đi chịu chết.
Giờ nhắc lại hành trình sau mấy ngày của Vô danh,khi còn cách địa phận Nam cung sơn trang một ngày đường thì gặp một toán thổ phỉ.Này được nha,cả bọn trông giống như đang hộ tống hàng hóa lắm hay sao lại thu hút sơn tặc.
Thật ra chẳng ai muốn làm cướp,cũng chỉ vì miếng cơm manh áo,chỉ vì cuộc sống bị chèn ép quá cơ cực,thế nhưng,nếu gặp không phải dê béo hoặc cừu mập mà lại là sói giả dạng,cái chết đó,chẳng mấy ai thương tiếc.
Đều là chết,có thể chết nặng tựa thái sơn,cũng có thể nhẹ tựa lông hồng,tất cả thật ra đều tùy thuộc vào cách nhìn nhận sự việc của mỗi người.
Bên Vô danh người thể lực hồi phục độ phần,bên đạo tặc trăm người,võ vẽ chẳng ra làm sao,một đám đông ô hợp ngông cuồng lớn mật hò hét câu nói kinh điển.
-đường này do chúng ta mở,cây này do chúng ta trồng,người đi qua phải nộp lệ phí.
Hổ bệnh thì cũng không thể kinh nhờn,một đám mèo hen lại ếch ngồi đáy giếng cứ thế như thiêu thần lao vào.Thật sự ngốc nghếch như thể bị uống thuốc lú,tên giám sát vẫn núp một nơi kín đáo quan sát,cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nhất thời vẫn chưa hiểu ra.
Cho đến khi đám lâm tặc bị sát hết,thì một nhóm khác lại xuất hiện,đám người này mặc đồng phục của danh phái Không sơn.
Trùng hợp hay là tình cờ,nhưng danh phái nho nhỏ này có chút ân oán với Thiên địa cung,đặc biệt là với ngũ cung chủ,chẳng là nhiều năm về trước Vô danh có nhỡ tay giết chết phó trưởng môn của bọn họ trong trận thi đấu đại hội võ lâm.Đương nhiên là khi ấy trong thân phận ngũ cung chủ của Thiên địa cung mặc hồng y và đeo mặt nạ bạc cùng thân phận khác là lấy danh nghĩa người của Nam cung sơn trang được các chủ ban cho tên Thiên nguyên.
Lại nói cái thời kỳ đó chàng quả thật đã tiện tay hạ sát không ít nhân sĩ danh môn có tiếng tăm,cho nên về sau ngũ cung chủ bị bại dưới tay Thiên nguyên,người người hùa vào bắt chàng phải hạ sát,nhưng chàng lại giở giọng nhân nghĩa đại nhân rộng lượng tha cho.Mà cái người giả làm ngũ cung chủ để đấu với chàng trong trận chung kết lại chẳng phải là ai xa xôi lạ lẫm,chính là Huyết Vũ,về sau y lại được kế thừa chức võ lâm minh chủ.
Thế cho nên,trên giang hồ,ngũ cung chủ đi đến đâu cũng có kẻ thù tiềm ẩn.
Cái bọn đó không biết nghe thông tin từ đâu mà lại canh chuẩn thời gian vậy,lựa đúng lúc bọn họ đánh nhau mỏi mệt xong mới lò dò xuất đầu lộ diện,tựa như là trai cò tương tranh ngư nhân đắc lợi.
Cho đến khi một canh giờ trôi qua tên giám sát mới hốt hoảng bắn pháo hiệu đóa sen đỏ trên nền trời xanh.
Cái bọn Không sơn phái đó,chắc chắc thần kinh có vấn đề…
Đối,sau khi nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ bạc thì đột nhiên tên cầm đầu không khống chế được tâm tình,trở lên giận dữ hét lớn với đám môn hạ.Cả lũ khích động cùng điên cuồng lao vào chém chém giết giết.
Chẳng mấy chốc mùi máu tanh theo gió lại lan tỏa bay xa vạn dặm.Chẳng mấy chốc lại xác người nhiều thêm,lần lượt từng bộ phận một rời xa cơ thể,rơi vãi ngổn ngang lung tung mỗi nơi,mỗi chỗ.Những thi thể tăng lên theo thời gian,chúng nằm đè cả vào nhau,những người còn sống phải dẫm lên người đã ngã xuống để có chỗ đứng.
Cứ thế cứ thế cho đến khi chạng vạng,người duy nhất còn đứng vững là một nam nhân hồng y rách nát,tơi tả,trên người ám đầy mùi chết chóc.Nam nhân khuôn mặt bị che kín chỉ để lộ ánh mắt sắc bén,vừa lạnh lùng lại vừa hững hờ,cắm thanh đại đao lên kẻ địch cuối cùng,rút nhanh ra,vẽ một cung đường huyết sắc lên khung trung.Kẻ thù quỵ xuống,không cam tâm nhắm mắt như thể đang trừng trừng nhìn những cái thây giá lạnh xung quanh.
Một nhóm cưỡi ngựa mặc hồng y hỏa tốc lao tới,nữ nhân trẻ đẹp dẫn đầu nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt cũng chỉ hơi ngạc nhiên, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại trầm tư.Tên giám thị chạy tới thi lễ báo cáo.
-Bái kiến lục cung chủ!
Nàng từ trên cao lạnh giọng hạ lệnh.
-nói rõ ràng sự việc .
Hắn vội vã nói ngắn gọn nhưng trọng điểm vấn đề,ánh mắt Nam cung u liên vẫn nhìn đăm đăm vào nam nhân tử khí lượn lờ kia.Sau khi nghe xong đầu đuôi,nàng nhàn nhạt ra lệnh cho hạ thủ phía sau thu dọn tàn cuộc.
Nàng xuống ngựa đi tới bên Vô danh,nở nụ cười cố hữu.
-quả nhiên diêm vương cũng không dám chứa chấp.
Vô danh không có biểu tình gì nhiều,ánh mắt không gợn sóng,lành lạnh như gió thu quét lên người nàng.
-ta đưa ngươi về Nam cung sơn trang tĩnh dưỡng mấy hôm.
Vô danh thẳng thừng từ chối
-không thích,muốn về Bạch liên sơn.
-người bê bết máu thế kia thì về cái gì,dù sao cũng phải đi qua Nam cung sơn trang,các chủ đang chờ ngươi đó,xong việc ta sẽ hộ tống.
Vô danh đưa mắt nhìn tàn cuộc,thấy bọn hạ thủ đang tốc hành đào mấy cái hố lớn để chôn xác tập thể.Chàng hơi nhíu mày khi trông thấy những thủ hạ thân tín của mình cũng nằm chung trong cáí đống hổ lốn đó.Nhìn nhìn hồi lâu cuối cùng âm thanh lạnh như nước đóng băng cũng bật qua khẽ răng.
-được.
Nàng để lại hạ thủ làm tiếp công việc chôn cất,số còn lại theo nàng dời đi.
Phía quan ngoại.
Tối nay bầu không đặc biệt đen tối,tinh tú bị mây dày che kín sau tầng tầng lớp lớp và ngày càng chuyển động xoáy tròn cổ quái như thể bị hút tới địa phương này.
Dưới mặt đất chỉ nhìn thấy một cơn bão cát không ngừng gào thét giam cầm con mồi đang không ngừng rãy rụa bên trong .
Nhưng bên trong lại không phải ồn ào bởi tiếng bão cát rào rào mà bởi thứ âm thanh kinh hãi thế tục khác.
Tiếng bão cát như tấm màn cách âm,hoàn toàn không để lọt ra ngoài bất cứ thứ gì.Giống như một bức tường che dấu toàn bộ sự việc kinh tâm động phách bên trong,nhân thế không biết,quỷ thần chẳng hay.
Nếu có ngọn gió hữu duyên thoát khỏi vòng xoáy cuồng xoay hoặc có luồng tinh tú chiếu xuyên qua tầng mây dày và lọt vào được,sẽ thấy một nam nhân mặc y phục màu thiên thanh của Bắc kỳ,tóc được tết sam phía sau kẹp lại bằng cặp ngọc xanh lơ,ngồi xếp bằng trên tảng đá trung tâm mắt bão,thong thả thảnh thơi gảy mấy khúc bằng cây cổ cầm thập nhị lục.
Tiếng đàn lảnh lót,thánh thót rung lên xuyên qua những lỗ đá,biến đổi thành thứ âm thanh có mê lực chết người.
Không gian không ổn định như một tấm lưới co giãn tùy ý nhưng tuyệt không phá được,dễ dàng vây kín ngàn hắc phong kỳ đang tâm thần điên loạn tự chém giết lẫn nhau,miệng mồn thì liên tục gào thét kinh hãi.
Người ngồi ở trung tâm trận pháp,hắn không nhìn xung quanh,chỉ trú mục đánh đàn như thể xung quanh chỉ là bức vách khô khan tẻ nhạt và dường như cũng không nghe thấy âm thanh khiếp đảm nào hết.
Gĩưa trời đất bao la,một mình ta độc tấu…
Ta không vì người…ta chỉ vì ta…
Thế gian hữu tình…nhưng mình ta cô độc…
Khi những tia nắng ban mai đầu tiên ló rạng,thì tại một khu rừng vắng vẻ lưa thưa cách Nam cung sơn trang một ngày đường,mấy chục người mặc tử y đã lôi được hết đám người hồng y bị chôn dưới tấc đất lên và lấp hố lại như cũ.Sau đó cũng rất nhanh nhẹn di chuyển đi…
Từ giờ trên giang hồ sẽ tuyệt tích cái danh phái nho nhỏ Không sơn,tuy nhiên trước đó gia quyến của toàn bộ môn nhân đều bị ép đi sơ tán đến nơi khác cũng được giao tận tay một khoản tiền khá khá đủ để sống an nhàn đến mấy chục năm sau,cũng tương tự như thế ở một cái làng chưa đến hộ dân,heo hút và nghèo khổ giờ chỉ còn người già,trẻ nhỏ và phụ nữ.
Nhắc đến Vô danh,sau một tối tắm rửa ngủ nghỉ,sáng hôm sau đã khỏe khoắn phần,thay một bộ hồng y tơ tằm thượng hạng in chìm những đóa hoa mẫu đơn cùng màu,ăn một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng.Xong xuôi chàng mới lò dò ra sau viện,tới chuồng ngựa,phóng lên con Noãn noãn trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn hạ nhân rồi cứ thế mặc nhiên lao đi vun vút.
Cẩm lệ chi đang ăn sáng cùng Nam cung gia nghe Nam cung u liên nói thế thì súyt sặc chén cháo xong cũng rất nhanh liền ổn định tâm tình,chỉ khe khẽ lắc đầu.
-muốn chạy sao?
Nam cung u liên cất giọng bất bình.
-mẫu thân,để con đuổi theo tóm cổ hắn lôi về cho ngài trị tội.
Nàng cười cười nhìn nhi tử,chậm chãi ăn,nói.
-không vội,đến bạch liên sơn sao?trước hết cứ cử người âm thầm giám sát…
-việc đó thì con đã cho người bám theo rồi.
Nàng đưa mắt mơ màng nhìn khoảng sân ngập nắng trước mặt,tiết trời cuối thu se se lạnh bởi những cơn gió ngỗ ngược chạy ngang chạy dọc khiến đám lá vàng chao nghiêng xuống mặt đất băng giá.Cuối cùng nhìn vào khuôn mặt thanh tú của nữ tử nhà mình,nhàn nhạt buông giọng.
-đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao Không sơn phái lại khích động tới vậy?cả cái đám sơn tặc không thức thời kia nữa.
U liên nghiêng đầu nghĩ nghĩ,sau đó cung kính tuân lệnh,vừa tính dảo bước thì tiếng của Nam cung gia vội vã vang lên.Từ nãy hắn ngồi ngay bên cạnh mà mẫu tử bọn họ chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới,thiệt bức bối.
-liên nhi,từ từ đã,ăn sáng rồi hãy đi.
Nàng dừng lại một chút nhìn nhìn nam nhân ngoài tứ tuần dáng người mập mạp béo tốt,mặc bộ áo gấm màu trầm với những đường nét hoa văn thêu tay vô cùng cầu kỳ tinh tế.Gương mặt nam nhân tròn vo,nở nụ cười tươi cười hòa ái,khóe miệng đuôi mắt đều cho thấy một tính cách thân thiện dễ gần,không nhìn ra chút sắc sảo cần có của một thương gia đại danh đỉnh đỉnh.
Nữ nhi giở giọng hờn giận nói.
-phụ thân đại nhân,không phải ngài lên đi nhìn xem vị di nương kia đã ăn uống gì chưa,nhỡ đâu còn đang ngồi bên bàn chờ người tới phụng bồi?
Tâm nghe nữ nhi trách móc,một bên đổ mồ hôi hột một bên len lén nhìn vị phu nhân đang nhàn nhã ăn nhưng gương mặt lạnh tanh từ sớm đã không thèm để mắt tới hắn.
-liên nhi,đừng ăn nói hàm hồ,đã nói vị cô nương đó chỉ ở tạm đây để dưỡng bệnh,ta cũng chỉ vì lòng chắc ẩn mà cưu mang,nàng ấy nếu khỏe ta lập tức đưa đi ngay.
U liên liếc nhìn lão cha,không để giọng điệu chân thành vào trong mắt,vẫn cất giọng giận dỗi.
-người xem,cũng một tháng có hơn rồi,còn định ở đây đến khi nào.Đừng tưởng mẫu tử con hay xa nhà rồi phụ thân muốn rước ai về thì rước.Mấy vị a di lúc trước nếu không phải mạnh tay dọa nạt một chút thì không biết còn ăn nằm ở dề đây tới bao giờ.Phụ thân đại nhân,một hai hôm nữa mau đưa ra khỏi nhà đi,bằng không đừng trách nữ nhi ra tay với a di đó tuyệt tình.
Dứt lời nàng liền lạnh lùng xoay người bước đi,nam nhân vươn tay ra muốn níu kéo lại không dám,cứ đứng trơ ra như tượng gỗ.Một bóng hồng y khác lại lướt qua,lần này nam nhân sực tỉnh,cuống quýt bám theo,cất giọng nài nỉ không ngớt.
-phu nhân a,ta quả thật không có,nàng xem,ta có lúc nào không thành thật với nàng đâu.Cô nương kia quả thật gia cảnh vô cùng thê lương,ta cầm lòng không đặng mới ra tay làm phúc.
-được rồi,biết rồi,từ trước tới giờ chuyện trong nhà ta có quản đâu,phu quân muốn làm gì thì cứ làm thôi.
-Nhưng liên nhi ,nó…
-nó trước giờ chỉ giỏi suy diễn với khéo bày thêm chuyện,phu quân cứ mặc kệ nó đi.
-nhưng không phải mấy hôm nay phu nhân lạnh nhạt với ta sao?
-thiếp đâu có.
-nàng còn nói không có,nàng quay qua nhìn mặt ta coi.Này,nàng đi nhanh thế làm gì,phu nhân,phu nhân.
Mấy ngày sau tin tức một vạn hắc phong kỳ toàn diệt lọt tới tai Cảnh đế,ngài ngồi ở trên ngai vàng cảm thấy không được vững chắc cho lắm,như thể đang chồng chềnh trên thuyền mà xung quanh dậy sóng,cứ không ngừng vỗ vào mạn thuyền từng đợt cuồng vũ.
Tối hôm đó sau khi mệt mỏi phê duyệt tấu chương xong thì cũng đã khá khuya.Như mọi khi ngài sẽ về tẩm cung hỏi lý công công xem trong dãy danh sách xếp lượt,hôm nay đến lượt mỹ nhân nào được gọi tới hầu hạ.Còn nếu có nhã hứng thì sẽ nghé thăm hậu viện của các nàng.
Nhưng nếu hôm nào phải ra thư phòng ngồi xếp cờ,thì vị công công sẽ đi chuẩn bị trà bánh,cũng có nghĩa là tối đó chẳng có phi tử nào được thị tẩm.
Giả dụ như,chính là tối nay,sau khi bưng trà bánh xong xuôi,lão lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Một lát,ngoài cửa sổ để ngỏ,trăng treo trên cao lơ lửng giữa thinh không trong vắt không một áng mây,một cơn gió mát lịm lao vào phòng mang theo một thân hồng y rực lửa khiến người nhìn vào như xua bớt cái lạnh cuối thu.Thân hình kiều mỵ quỳ xuống phía sau,phát ra chất giọng mềm mại khiến tâm người nghe cũng dễ chịu.
-thần,tham kiến hoàng thượng.
-tới đây cửu nương.
Cảnh đế vẫn cúi đầu chăm chăm nhìn bàn cờ với vô số đường ngang dọc đan xen giao điểm tạo ra thế trận thiên biến vạn hóa.
Nàng ngồi xuống vị trí đối diện,tùy tiện cầm lấy tách trà thơm nhấp một ngụm,lại vươn tay nhón lấy miếng bánh ngọt.Âm thanh của viên mặc ngọc vang lên khi va chạm với mặt bàn,giống như phát ra tín hiệu.Cảnh đế từ tốn đi trước,vẫn lâm vào trầm tư im lặng như thể đang có tính toán.
Nàng thong thả hạ quân cờ bạch ngọc xuống,rồi chậm chãi thông báo.
-vô danh đã trở lại…hiện đang trên đường tới Bạch liên sơn.
Cảnh đế lại hạ cờ,gương mặt chưa có biểu tình gì,tiếp tục lắng nghe nàng thêm.
- sát thủ…toàn bộ đều chết…
Bấy giờ ngài mới dừng cánh tay đang chuẩn bị đặt cờ,ngẩng đầu nhìn nàng,tỏ vẻ không hiểu.
-vốn còn sát thủ nhưng trên đường trở về bị cuộc tập kích…có lẽ là do vết thương của trận chiến trước khiến hành động vẫn khó khăn cộng thêm số lượng bên đối nghịch áp đảo…
Một hồi lâm vào trầm mặc,cuối cùng Cảnh đế nhàn nhạt lên tiếng,trong giọng nói vừa có sự mệt mỏi vừa có nét sắc bén.
-có gì không đúng ở đây sao?
-thần đang phái người đi tìm hiểu…
Lại một phen im lặng,chỉ có tiếng hạ quân cờ phát ra thanh thúy,Cảnh đế hạ lệnh,âm điệu vừa lành lạnh vô tình vừa có sự cương quyết cứng rắn.
-trẫm muốn biết cái tên tạo ra trận pháp ma thuật đó…
-thần đã cho người đi điều tra.
-trẫm muốn có hắn…một tên có thể dễ dàng tạo ra thứ ma trận hủy diệt đi vạn hắc phong kỳ của trẫm…nếu có được hắn…sẽ như hổ thêm cánh…bằng mọi giá…dụ dỗ hắn về bên ta…
Nhưng trong lòng nàng đột nhiên lại dấy lên bất an…cảm thấy mọi chuyện từ giờ sẽ khó kiểm soát.
Tuy bây giờ Đông hải quốc đang là cuối thu chớm đông nhưng ở địa phương khác,cái nơi quanh năm chỉ toàn nắng chiếu chói chang,gió thổi vần vũ và cát sỏi tung bay mù mịt sau dấu chân ngựa phi trên hoang mạc khô cằn.
Một tòa lầu bề thế và uy vũ được tạo lên hoàn toàn từ những nguyên vật liệu thô sơ vốn có đó,dựng bên cạnh dòng chảy cuồn cuộn của con sông Trường thiên.
Trên ban công tầng cao nhất có người đang đối ẩm thưởng nguyệt,một người tuổi ngoài ,gương mặt rám nắng rắn rỏi và đầy vẻ nam tính.
Những đường nét góc cạnh khắc họa lên sự cứng cỏi kiên nghị,ở đuôi mắt hẹp dài đầy tiếu ý và ở bạc môi mỏng với khóe miệng khẽ cong cong cực kỳ lôi cuốn.Nam nhân mặc một bộ cẩm y quý giá với những hoa văn thêu tay tinh xảo,dáng ngồi thẳng tắp,vững vàng và ổn trọng lộ ra khí chất vương giả vừa ung dung tự tin lại vừa cao ngạo xa cách.
Người còn lại,toàn thân như không xương ngả cả phía sau tư thế lộ rõ sự tùy tiện phóng khóng,nhìn lướt qua liền thấy ngay là say lắm rồi.Chẳng biết bàn tiệc bắt đầu khi nào,khi mà một bên đã say mèm còn một bên lại khá tỉnh táo.Trên bàn đồ ăn đã vơi quá nửa,mấy bình rượu uống xong vất ngổn ngang dưới chân bàn.
Nam nhân này tuổi ngoài ,gương mặt thon thả lộ ra nét mềm mại,do ánh nến đỏ chập chờn lay động cộng với hơi rượu bốc lên khiến gò má như được phủ một lớp phấn hồng trông vô cùng mịn màng khiến người nhìn thấy chỉ muốn vươn tay một phen vuốt ve.
Cặp mắt khép hờ lộ ra tia sáng như ngấn nước long lanh do phát quang ẩn sau làn mi rợp bóng chập chờn như cánh bướm khiến người nhìn như bị hút vào.Đôi môi đầy đặn với đường viền rõ ràng không thoa son lại ửng đỏ bóng bẩy,từ khe hở,hơi thở nóng bỏng nhè nhẹ thả ra làm tâm người ta rung rinh cầm lòng chẳng đặng chỉ muốn nhào tới cuồng loạn cho thỏa lòng.
-phò mã gia,ngài là nói có thể lôi kéo được cái tên tạo ra trận pháp ma thuật đó?
-trên đời này…không gì là không thể…chỉ là…có đến được đúng thời cơ và nắm bắt lấy đúng thời điểm hay không thôi…
Đôi mắt nam nhân hé mở ,lộ ra cái nhìn lơ đãng mà sắc sảo,âm điệu chậm rì rì lười nhác cùng chất giọng mỏng manh mà tinh tế giống như một cọng lông vũ không ngừng trêu trọc tâm can nhộn nhạo người khác.
Cánh tay thon gầy vươn ra,cầm lấy bình rượu bạc,đưa vòi lên bờ môi từ từ mút vào,từng chút từng chút một.Yết hầu nhỏ xinh chậm chãi lên xuống,một dòng rượu thơm nơi khóe môi chảy men theo đường cong cái cổ trắng ngần thon dài làm ánh mắt đối phương cứ dán vào không dứt ra nổi.Cầm lòng chẳng được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Uống hết chỗ rượu,y tiện tay khẽ vung nó đi.
Hắn khó khăn mở miệng vấn.
-Vậy thì bao giờ có thể hành động?
Y nằm vật ra phía sau vô cùng tùy ý và buông thả,miệng mấp máy thứ âm thanh xa xôi như mê hoặc như câu dẫn.
-chính là lúc này…bây giờ…
Một lúc lâu sau cũng không thấy mỹ nhân kiều mị kia nhúc nhích động đậy,hắn mới nhỏ giọng lên tiếng.
-phò mã gia…phò mã gia?
Lẽ dĩ nhiên chẳng có ai trả lời,hắn bèn vỗ tay một cái,cánh cửa liền mở ra, hạ nhân kính cẩn xuất hiện.
-mấy người các ngươi về phủ công chuá trước,hiện phò mã gia quá say không tiện đi lại chi bằng đêm nay để chủ tử các ngươi ở lại phủ của bổn thái tử.
-nô gia sẽ bẩm lại công chúa điện hạ như vậy.
tên hạ nhân lại cung kính thối lui,bấy giờ hắn mới bồng mỹ nhân kia sang một gian phòng khác.
Trở lại với chiến tích lẫy lừng của Huyết Vân,khi Bắc kỳ hay tin thì hoàng đế Tư không lo lắng bồn chồn hơn là cảm thấy vui mừng.Chuyện này là họa hay phúc vẫn chưa rõ ràng…nhưng trước mắt việc tiêu diệt được một vạn Hắc phong kỳ giống như tin mừng thắng trận.Vốn nhiều ngày trước ngài nhận được tin hoàng đệ nửa đêm bị một nhóm cao thủ bên Hắc phong kỳ bắt cóc .
Chuyện Hắc phong kỳ bắt cóc vương gia là một sự nhầm lẫn nhỏ nhưng tai hại,vốn chúng định bắt sứ giả nhưng ai mà nghĩ sứ giả tam phẩm lại ngủ dưới đất.Nhưng thực chất tất cả những chuyện trên chỉ là lời bịa đặt của Huyết vân,hay nói chính xác hơn những chuyện đó vẫn chưa đến lúc xảy ra.
Những chuyện tương lai chưa diễn ra lại được hắn tự tin phán đoán như thể nắm chắc trong tay,dựa vào đâu?giả dụ như chuyện trên không có thực vậy khi vạn quân Bắc Kỳ tới,hắn phải ăn nói thế nào?
Còn nếu diễn ra đúng như những gì hắn tiên đoán thì sẽ cứu nguy sự tình kịp thời.Hay đúng hơn thời điểm vạn quân Bắc kỳ tới chính là thời điểm mấu chốt để tiến hành kế hoạch.
Trong thư viết chúng ép nếu không từ bỏ việc đón dâu thì vương gia sẽ bị giết.Thư tay này do hộ vệ Vân đích thân viết được một thuộc hạ thân tín ngày đêm hỏa tốc gửi dâng thánh xin vạn kỵ binh đi tiếp ứng.
Chuyện này khiến ngài suy nghĩ rất đắn đo.
Nếu như từ bỏ thì hoàng đệ của ngài sẽ bình an trở về,quân lính sẽ không thiệt mạng thêm…nhưng sau này liệu lão tam có còn động tâm nữ nhân nào nữa không.Mấy năm trời giục giã lập phi đều chẳng màng,đến khi đích thân đi đón dâu lại bị chặn đường đòi cướp tân nương.
Lý nào lại có chuyện cướp dâu trắng trợn tới vậy,hơn nữa đây còn là hoàng phi tương lai…chuyện liên hôn này đã bố cáo khắp thiên hạ,tứ quốc đều rõ,thần dân nước đều biết…rồi đùng một cái vương gia nửa đường tay không quay trở về,còn vị hoàng phi người người háo hức mong chờ kia lại bị người khác đón đi…trên đời này còn chuyện nào nực cười hơn…còn đâu thể diện quốc gia.
Cho nên ngày hôm sau ngài mới cử Triệu hoàng là huynh trưởng của Triệu mã cũng là đại tướng quân thống lĩnh vạn kỵ binh ngày đêm rong ruổi đua với thời gian.Nhưng vạn kỵ binh còn chưa tới thì lại được nhận tin Huyết vân đánh thắng trận,diệt sạch sẽ vạn Hắc phong kỳ,kỵ binh hùng mạnh nhất tứ quốc.
Điều này cỡ nào vẻ vang…chỉ là,diệt được một vạn đừng quên Đông hải quốc có vạn Hắc phong kỳ do ngũ hổ tướng thống lãnh…mà kẻ bị diệt kia mới chỉ là phó tướng thôi.
Cho nên,về lâu về dài…sẽ là chiến tranh liên miên?liệu hộ vệ Vân có bản lĩnh đối nghịch với vạn quân Hắc phong kỳ?
Và rốt cuộc thì…hắn chỉ là một tên y sư,một tên hộ vệ vương gia hay hắn vốn dĩ là ai?